Lục Sênh Hạ bĩu môi: “Bố, bố không cần thuyết phục con, con đã quyết định rồi, trân trọng sinh mệnh, tránh xa mẹ nhỏ.”
Gân xanh trên trán Tư Mã Ngọc Như dường như sắp nổ ra: “Mẹ không biết ai đang ở sau lưng kích động, phá hỏng mối quan hệ mẹ con của chúng ta, nhưng cho dù con nhận hay không nhận mẹ, con đều là con gái của mẹ, điều này là không thể thay đổi.”
Bà Lục tức giận liếc cô ta một cái: “Cô suốt ngày nói bóng gió, nói lời âm dương kì quái, rốt cuộc là đang tranh luận với ai?”
“Chỉ cần không làm, thì không phải chột dạ.” Tư Mã Ngọc Như nhỏ giọng gằn một tiếng.
Hy Nguyệt nhàn nhạt nhìn cô ta: “Mẹ nhỏ, mẹ không nghĩ lại xem tại sao Sênh Hạ lại muốn cắt đứt quan hệ với mẹ? Tất cả người trong gia đình này, đều là người thân nhất của cô bé, mẹ tràn đầy nghi ngờ như vậy, chỉ khiến mọi người xa cách Sênh Hạ, không dám cùng cô bé gần gũi. Cô bé không muốn chuyện như vậy xảy ra, mới muốn cùng mẹ duy trì khoảng cách.”
“Đúng vậy.” Bà Lục tiếp lời cô: “Sênh Hạ thông minh như vậy, cho dù có người muốn gây xích mích chia rẽ, cô bé cũng có thể phân biệt đúng sai, sẽ không để bị lừa.”
Lục Sênh Hạ gật đầu như gà mổ thóc: “Chị dâu và mẹ cả nói đúng, con chính là nghĩ như vậy.”
“Mẹ cả?” Tư Mã Ngọc Như nghe cô bé gọi Hạo Phong như vậy, thiếu chút nữa liền ngất xỉu.
Cô bé nhún vai: “Con là con gái lẽ, mẹ lớn là vợ cả, con gọi mẹ lớn là mẹ cả không phải rất bình thường sao? Ngày xưa, con gái lẽ không thể gọi mẹ đẻ của mình là mẹ được, chỉ có thể gọi tiểu nương, chỉ có mẹ cả mới là mẹ.”
Đây chính là một cái tát vô hình lên mặt Tư Mã Ngọc Như, khiến cơ quan nội tạng của cô ta đều bốc khói.
Bà Lục ở một bên còn muốn phụ họa thêm: “Tôi nhớ nhà họ Lục có một gia quy, con vợ lẽ sinh ra có thể lấy danh nghĩa của vợ cả, liền biến thành con vợ cả. Sênh Hạ à, nếu không thì con lấy danh nghĩa của ta, sau này liền chính là con gái chính thống của nhà họ Lục.”
Lục Sênh Hạ không ngừng gật đầu: “Được ạ, được ạ, dù sao con cũng không có mẹ, sau này mẹ cả chính là mẹ của con rồi.”
Tư Mã Ngọc Như nôn ra máu, chạm vào khóe mắt, dựa vào vai Lục Vinh Hàn, khóc lên: “Vinh Hàn, anh đã thấy chưa? Con nha đầu này là muốn em tức chết mới vừa lòng.”
Lục Vinh Hàn vỗ vai cô ta an ủi: “Con bé đang ở tuổi phản nghịch, chờ con bé hết giận, sẽ không càn quấy nữa.”
Bà cụ nhỏ giọng ho một tiếng, cả phòng ăn liền im ắng trở lại: “Cho dù là ai, cũng đều không được phá vỡ sự đoàn kết của gia tộc, sau này ai còn dám nói bóng gió, phá hoại quan hệ anh em giữa Sênh Hạ và Lục Lãnh Phong, sẽ giải quyết bằng gia pháp.”
Tư Mã Ngọc Như biết bà cụ sẽ thiên vị Lục Lãnh Phong.
Lục Lãnh Phong được bà cụ vô cùng cưng chiều, là người được lựa chọn duy nhất làm thái tử của nhà họ Lục, còn Ngọc Thanh của cô ta, chỉ có thể mở nhà hàng, làm đầu bếp.
Trong phòng ăn, một bầu không khí im lặng bao trùm.
Đột nhiên một giọng nói non nớt ngây ngô vang lên: “Thật là tệ, cãi nhau rồi!” Người nói là Kiến Diệp.
Kiến Dao đưa bàn tay nhỏ bé lên, đập lên bàn: “Không ngoan…đánh mông.”
Bà cụ cười “xì” một tiếng, những người khác cũng cùng cười.
Chương 1494
“Các con xem, người lớn không hòa thuận cũng sẽ ảnh hưởng đến bọn trẻ. Bà không muốn các con làm tấm gương xấu cho các cháu của bà.” Bà cụ nói xong, liền vẫy tay với bà Lục, hai người ôm lấy bọn trẻ rời khỏi phòng ăn.
Tư Mã Ngọc Như khoác vai Lục Vinh Hàn: “Vinh Hàn, đưa em về phòng, em tức ngực, sắp thở không ra hơi nữa rồi.”
Lục Vinh Hàn đỡ cô ta dậy, vừa đi vừa vỗ ngực cho cô ta: “Giữa mẹ và con gái làm sao có thể có thù oán, đừng quá tức giận, sẽ làm hại thân thể.”
Thực ra cô ta là đang cố ý, Hạo Phong thắng một hiệp rồi, cô ta muốn phản lại, chỉ cần trái tim Lục Vinh Hàn nằm ở chỗ cô ta, cô ta vĩnh viễn là người chiến thắng.
Tư Mã Ngọc Thanh thở dài: “Cô thật là phiền phức, lúc đầu mọi người đều đang vui vẻ ăn pizza, cô vừa đến liền phá hủy bầu không khí.”
Lục Sênh Hạ chép miệng: “Vì vậy nói, sau này dù làm cái gì, đừng để bà ấy xen vào, nếu không nhất định tan tành.”
Tư Mã Ngọc Thanh vòng tay lên ngực, thở dài nói: “Phụ nữ ở thời kì mãn kinh thật đáng sợ, giống như bị người ngoài hành tinh nhập vào.”
Lục Kiến Quân sờ sờ cằm, bộ dạng một ông cụ nhỏ: “Trên Google nói rằng phụ nữ thời kì mãn kinh nội tiết tố mất cân bằng, hooc-môn nữ giảm xuống, có thể gây ra trầm cảm, bà nội hai chắc chắn là như vậy.”
“Được rồi, ăn xong pizza, các con tự mình đi chơi đi.” Hy Nguyệt cười cười, cùng Lục Lãnh Phong quay về phòng.
Cô muốn chợp mắt một lúc, Lục Lãnh Phong nằm bên cạnh cô, hai người chưa ngủ được bao lâu, điện thoại liền vang lên.
Là Hùng Văn gọi điện thoại đến.
Kiều An đã uống thuốc ngủ tự sát.
Lục Lãnh Phong thật sự bị sốc, bật dậy khỏi giường:
“Cô ta tự sát?”
“Nuốt hơn nửa lọ thuốc ngủ, khi người giúp việc phát hiện ra, đã hôn mê bất tỉnh rồi, bây giờ đang ở bệnh viện cấp cứu.” Hùng Văn báo cáo lại sự thật.
“Chết tiệt!” Lục Lãnh Phong nện một cú đấm lên chiếc bàn đầu giường.
Hy Nguyệt ngồi dậy, mặc quần áo: “Em đến bệnh viện với anh.”
“Không cần đâu, anh trước tiên đến bệnh viện xem thế nào.” Lục Lãnh Phong xoa đầu cô rồi bước ra ngoài.
Ở bệnh viện, bác sĩ rửa dạ dày cho Kiều An.
Nhờ cấp cứu kịp thời, cô ta không nguy hiểm đến tính mạng.
Ngày hôm sau liền tỉnh lại.
Lục Lãnh Phong đi đến, bóp cằm cô ta: “Cô lại muốn giở trò gì?”
Nước mắt từ trong mắt cô ta rơi xuống: “Tất cả mọi thứ đều đã thay đổi, anh không cần em nữa, em sống cũng không có ý nghĩa gì.”
“Cô là muốn dùng cái chết để uy hiếp tôi?” Đôi mắt băng giá thâm sâu của Lục Lãnh Phong lóe lên một ánh nhìn sắc bén lạnh thấu xương.
Kiều An khóc nức nở, hỏi lại một câu: “Anh muốn em chết sao?”
Chương 1495
Lục Lãnh Phong không trả lời, chỉ lạnh lùng phun ra mấy chữ: “Làm người phải biết đủ.”
Khuôn mặt nhợt nhạt của Kiều An lướt qua một tia xảo quyệt không dễ phát hiện: “Em biết, anh thích em của trước đây, không tranh giành không cướp đoạt không náo loạn, em bây giờ lại lần nữa biến thành như vậy, có được không?”
Đáy mắt Lục Lãnh Phong lóe lên một tia sáng sắc bén: “Nếu đã muốn thay đổi, tại sao lại muốn tự sát?”
Cô ta nuốt nước bọt, im lặng một lúc, mới tiếp tục nói: “Em có hai yêu cầu.”
Lục Lãnh Phong nheo đôi mắt hoa đào, ánh mắt lạnh lẽo u ám như mũi tên sắc nhọn trực tiếp bắn qua: “Không cần khiêu chiến điểm giới hạn của tôi.”
Kiều An cắn môi dưới, lộ ra vẻ mặt đau khổ: “Em chỉ muốn được tự do trở lại, đừng để Hùng Văn giam cầm em nữa, còn có mỗi tuần anh có thể cùng em ăn một bữa cơm được không?”
Lục Lãnh Phong hơi giật mình: “Đơn giản như vậy sao?”
Kiều An gật đầu: “Đúng vậy, em đảm bảo sẽ không náo loạn nữa, sẽ an tĩnh giống như trước.”
Lục Lãnh Phong trầm mặc nhìn cô ta, ánh mắt sắc bén thâm sâu, một lúc lâu sau mới khẽ gật đầu: “Điều thứ nhất, tôi có thể đáp ứng cô, điều thứ hai, phải dựa vào thời gian của tôi sắp xếp.”
Điều này là quá đủ rồi.
Một nụ cười xảo quyệt không dễ phát hiện hiện lên trên khóe miệng Kiều An.
Cô ta biết, Lục Lãnh Phong luôn tự mình kiểm soát quyền chủ động, không từ chối, cũng đồng nghĩa với đồng ý rồi.
Chỉ là thời gian do anh sắp xếp.
Chiêu này của cô ta được gọi là sống lại từ chỗ chết, lấy lùi làm tiến.
Cô ta biết rõ, sau khi náo loạn đòi tự sát, yêu cầu nhỏ này, Lục Lãnh Phong sẽ không từ chối.
Nhưng đây chỉ mới là bắt đầu.
……
Hy Nguyệt không đến công ty, mà ở nhà đợi Lục Lãnh Phong.
Sau khi anh trở về, cô liền hỏi: “Kiều An thê nào rồi?”
“Không có chuyện gì.” Lục Lãnh Phong nhún vai, nói qua loa.
Cô cười giễu cợt: “Cô ta muốn tự sát để uy hiếp anh, vậy cô ta đưa ra yêu cầu gì?”
Lục Lãnh Phong đi đến trước quầy bar, lấy một ly cốc-tai không độ, khi nói chuyện, vẫn luôn quay lưng về phía cô: “Không có gì, chỉ là yêu cầu giải trừ giam cầm, sau này cô ta ra ngoài, anh không để Hùng Văn bí mật theo dõi nữa, không cần lo lắng.”
“Đơn giản như vậy?” Hy Nguyệt nhướng mày, một tia sắc bén lặng lẽ lướt qua trên mặt cô, cô liền không tin, Kiều An tốn nhiều công sức náo loạn như vậy, lấy cái chết để uy hiếp, chỉ là vì lấy lại tự do sao?
Lục Lãnh Phong uống một ngụm rượi, quay trở lại, xoa đầu cô: “Cô ta không thể thực hiện được thủ đoạn nào.”
Quái lạ!
Cô nhỏ giọng ho một tiếng, đến nòi giống cũng trộm đi rồi, còn có thể có cái gì làm không được?
“Anh xem cô ta có phải ỷ lại được chiều chuộng mà làm loạn, dựa vào sự dung túng của anh mà muốn làm gì thì làm?”
Lục Lãnh Phong đổ mồ hôi: “Cô ngốc, lại đang nghĩ ngợi lung tung rồi, người phụ nữ anh cưng chiều chỉ có em.”
Chương 1496
Một nụ cười bi thương hiện lên trên khuôn mặt thanh tú xinh đẹp của cô: “Nếu không có sự dung túng của anh, cô ta làm sao có thể đến con cũng có rồi? Anh cho rằng em sẽ tin đứa trẻ là của Finn? Anh ta dù có ăn phải gan báo, cũng không dám ngủ với bạn gái cũ của anh, anh ta và Kiều An sở dĩ dám ở dưới mặt mũi anh làm càn, chính là tính chuẩn, dù họ có làm như vậy, anh cũng chỉ có thể thừa nhận,sẽ không làm lớn chuyện.”
Lục Lãnh Phong thở dài: “Anh chỉ có một người phụ nữ là em, lấy đâu ra bạn gái cũ.”
Cô không muốn vì chuyện này mà khó xử nữa, cho dù anh và Kiều An không có quan hệ gì, cũng không thể thay đổi được chuyện nòi giống đã bị đánh cắp.
“Bỏ đi, anh tự mình thu xếp đi, cùng lắm là anh lại lần nữa tìm một người vợ, em lại lần nữa đổi một người chồng.”
Sau đó, cô xoay người bước ra ngoài.
Lục Lãnh Phong lập tức tiến về phía trước, kéo cô vào trong lòng: “Lại nói chuyện tức giận rồi.”
“Em nói là chuyện thật, rất thật, không nói vì tức giận.” Cô dùng lực tách tay anh, định đẩy anh ra, nhưng anh càng ôm chặt hơn.
“Cô ngốc, anh sẽ không để bất kì ai hay bất cứ điều gì phá hủy mối quan hệ của chúng ta, em phải tin anh.”
Đáng tiếc, cô không thể tin anh nữa.
Chuyện của Kiều An, anh cũng không thể xử lí tốt.
Điều cô muốn làm, chình là lập kế hoạch vì tương lai của cô và các con.
“Anh đừng yêu cầu quá nhiều ở em, em không phải thánh mẫu bạch liên hoa, cho dù Kiều An cô ta một ngày nào đó thực sự tự sát mà chết, cũng không thể đổi lại sự đồng tình nào từ em, kể cả con cô ta.”
Giọng điệu của cô vô cùng cứng rắn lạnh lùng, muốn cô nhượng bộ là không thể.
“Anh biết, anh sẽ không để cô ta làm phiền đến em.” Lục Lãnh Phong nghiêm túc nói.
Anh biết rõ, cô là một con nhím gai nhỏ toàn thân đều là gai nhọn, là một con mèo hoang nhỏ bướng bỉnh, sẽ không vì bất cứ ai hay bất cứ chuyện gì mà chịu khất phục.
Vào cuối tuần, Hy Nguyệt đến khách sạn đón cô và em họ.
Họ vẫn chưa đi đến thang máy, Đỗ Di Nhiên đã theo đến: “Mẹ nhỏ, mẹ đi thăm nhà họ Lục, lẽ nào không nên dẫn con đi cùng sao?”
Cơ hội tốt để đến gần Lục Lãnh Phong đến vậy, cô ta làm sao có thể bỏ qua?
Hy Nguyệt cười nhạt: “Cô Đỗ, lần này hoàn toàn là một buổi họp mặt gia đình.”
Đỗ Di Nhiên bĩu môi: “Tôi, mẹ nhỏ và em trai lẽ nào không phải là người một nhà sao?”
“Mọi người quả thật là người một nhà, nhưng không liên quan gì với tôi, tôi với cô cũng không phải họ hàng.” Câu trả lời của Hy Nguyệt rất đơn giản, trực tiếp và lỗ mãng.
Khuôn mặt Đỗ Di Nhiên lúc trắng lúc xanh: “Vậy tôi liền thuận tiện đi thăm Lục tổng.” Đây là muốn mặt dày mày dạn với bọn họ.
Hoa Vô Song liếc cô ta: “Đến thăm là phải do được mời, cháu trai cháu gái của tôi không mời cô, nếu cô tự tiện đến, có phần bất lịch sự.”
“Các người có thể đi, tôi cũng có thể đi.” Đỗ Di Nhiên hừ một tiếng, cơ hội tốt như vậy, cô ta tuyệt đối sẽ không bỏ lỡ.
Đỗ Chấn Diệp nhàn nhạt liếc nhìn cô ta: “Chị à, chị tốt xấu gì cũng là cô chủ nhà họ Đỗ, chơi xấu như vậy, mất giá, sẽ không phải là có mưu đồ gì khác chứ?”
Chương 1497
Đỗ Di Nhiên bị chọc đúng tâm tư, khóe miệng giật giật: “Bà nội rõ ràng đã nói rồi, hạng mục này là do tôi và cô cô chịu trách nhiệm, hai người muốn dựa vào người thân để xây dựng mối quan hệ, dành được hợp đồng, lẽ nào cũng không phải là có mưu đồ khác sao?”
Hy Nguyệt cười mỉa mai: “Trên thường trường chú trọng nhất chính là quan hệ sâu rộng, mà còn luôn chỉ coi trọng kết quả và lợi ích, không coi trọng quá trình. Chỉ cần thương lượng kinh doanh thành công, dựa vào người thân để xây dựng mối quan hệ chính là một con đường tắt.”
Đỗ Di Nhiên mặt lúc trắng lúc xanh, lúc này cô Đỗ đến: “Chị dâu, Di Nhiên cũng là con gái của chị, ban đầu chị gả đến, đã thề trước tổ tiên nhà họ Đỗ, sẽ coi Di Nhiên như con gái ruột, đối xử với con bé và con ruột bình đẳng như nhau, bây giờ chị đi thăm họ hàng chị mang theo Chấn Diệp, không mang theo Di Nhiên, nếu truyền đến tai của mẹ, bà cụ sẽ tức giận đấy.”
Hoa Vô Song biết hai cô cháu bọn họ là cùng một giuộc, ánh sáng lạnh nham hiểu lóe lên dưới đáy mắt: “Không phải tôi không mang theo nó, là người nhà chỉ mời mẹ con tôi.”
“Chị mang theo Di Nhiên, chỉ càng cho thấy rõ chị là một người mẹ kế tốt, con trai con gái hòa thuận.” Cô Đỗ nói.
Hoa Vô Song nhìn ra được, Đỗ Di Nhiên là quyết tâm muốn đi theo cô ta.
Đỗ Chấn Diệp vẻ mặt lộ ra một tia châm chọc, đưa tay lên vỗ vỗ vai Hy Nguyệt: “Chị, chị biết tại sao Đỗ Di Nhiên phải một mực theo chúng ta đến nhà họ Lục không? Chị ta là nhìn trúng anh rể, muốn đào góc tường của chị.”
Đỗ Di Nhiên cảm thấy giống như bị lột một lớp da, tim đen trong đó đều bị lộ ra ngoài: “Đỗ Chấn Diệp, cậu đừng nói vớ vẩn.”
Đỗ Chấn Diệp dùng một ánh mắt khinh thường nhìn cô ta từ đầu đến chân: “Đừng giả vờ nữa, lúc chị nhìn anh rể, vẻ mặt dại trai, hai mắt mê mẩn, miệng còn chảy nước miếng. Nhưng mà tôi khuyên chị, vẫn nên tỉnh lại đi, chị không đẹp bằng chị tôi, dáng người không bằng chị tôi, cũng không tài giỏi bằng chị tôi, anh rể tôi chính là không nhìn trúng chị.”
Mặt Đỗ Di Nhiên đỏ bừng, đỏ đến nỗi tưởng chừng chảy ra máu.
“Tôi đường đường là cô chủ nhà họ Đỗ, làm sao có thể thích một người đã có vợ, cậu không cần phải gây chia rẽ, hủy hoại thanh danh của tôi.”
“Đây là chị nói đấy, tôi nhớ rõ rồi, ngàn vạn lần đừng tự vả vào mặt mình, dụ dỗ đàn ông đã có vợ, nếu không chị sẽ không phải là người đẹp đứng đầu thành phố Tinh Không nữa.”
Một nụ cười lạnh ranh mãnh lướt qua trên gương mặt điển trai của Đỗ Chấn Diệp, câu này giống như đưa một khúc xương vào trong miệng cô ta, khiến cô ta nuốt không được, nhổ ra cũng không được.
Anh ấy là cố ý nói điều này, âm mưu nhỏ của Đỗ Di Nhiên, anh ấy sao có thể không nhìn ra, thứ nhất là để nhắc nhở chị họ cẩn thận, thứ hai là muốn cô ta chấm dứt ý nghĩ ngông cuồng.”
Đỗ Di Nhiên tức giận đến mức nội tạng đều co giật, nhưng không dám thể hiện ra bên ngoài: “Cậu yên tâm, tôi ngoài hợp đồng, trước giờ chưa từng nghĩ đến cái khác.”
Hy Nguyệt cười cười, vẻ mặt nhẹ nhàng: “Người tình nước chảy, duyên đầu kiên cường, trong giới người nổi tiếng có rất nhiều phụ nữ ngưỡng mộ chồng chị, chị đã sớm luyện thành thói quen rồi. Nhiều năm như vậy, phụ nữ thay phiên nhau đến diễn vai chú hề, chị ở một bên xem trò vui, xem đến vui chết đi được. Cô Dỗ nếu muốn đến diễn, chị cũng không để tâm, chị thích nhất là xem trò vui.”
Đỗ Di Nhiên cười chế nhạo: “Tôi thế nào lại nghe nói có một người tên Kiều An, luôn cùng tổng giám đốc Lục kín đáo thân mật, địa vị vô cùng ổn định, đến con cũng sinh rồi, một lần sinh liền sinh hai đứa, có thể thấy tổng giám đốc Lục rất cưng chiều cô ta.”
Hy Nguyệt buông lỏng tay: “Có rất nhiều người phụ nữ, vừa sinh ra đã lún sâu trong vai diễn, không thoát ra khỏi, tinh thần cũng trở nên dị thường. Kiều An là một trong số đó, con là của trợ lý Lãnh Phong, đã làm xét nghiệm ADN rồi. Nhưng mà, cô ta vẫn luôn đắm chìm trong vở kịch tự viết tự biên tự diễn, chính là muốn gán đứa con cho chồng tôi, chúng ta không thể so đo với một người bị bệnh thần kinh, đúng không?”