Mục lục
Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng Dị Bản
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1834

Tư Mã Ngọc Như nổi trận lôi đình, căng cổ họng hét ầm lên: “Lục Sênh Hạ, con câm miệng cho mẹ, con mau đem Ngọc Thanh giao ra đây.”

Lục Sênh Hạ tức giận liếc vẻ mặt không còn chút máu của cô ta.

“Nếu muốn Ngọc Thanh trở về thì lúc nào cũng có thể trở về được thôi. Chỉ là thằng bé không muốn trở về, không muốn cùng chung sống với mẹ, với người phụ nữ độc ác tâm địa rắn rết này.”

Lục Vinh Hàn không hi vọng mẹ con họ đoạn tuyệt hoàn toàn, trở mặt thành thù. Ông ấy cũng không tin tưởng Tư Mã Ngọc Như là người độc ác như thế.

Từ đầu tới cuối ông ấy đều tin tưởng là do Tư Mã Minh Thịnh làm, chẳng qua Tư Mã Ngọc Như bị em mình liên lụy mà thôi.

“Sênh Hạ, con là con ruột của mẹ, con sao có thể nói với mẹ như vậy. Bố mặc kệ con nghe được lời đồn đãi chuyện nhảm gì ở bên ngoài, con cũng không thể đối xử với mẹ ruột mình như thế.”

Lục Sênh Hạ dùng ánh mắt đồng tình nhìn bố mình, cô bé nói: “Bố, ngoại trừ con cảm thấy bi ai đối với bố thì con không còn lời gì để nói.”

Lục Lãnh Phong giọng đầy mỉa mai nói: “Ông hành xử như thế là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ. Rồi có một ngày ông sẽ hối hận, chẳng qua ông đừng hy vọng chúng tôi sẽ rộng lòng tha thứ cho sự ngu xuẩn của ông.”

Hy Nguyệt ôm vai Lục Sênh Hạ, nói: “Chúng ta đi thôi, về sau không cần gặp lại những người này nữa.”

“Vâng ạ.” Lục Sênh Hà gật đầu, xoay người đi theo cô đi đến phía bên ngoài.

Tư Mã Ngọc Như xông lên đối mặt.

“Con đứng lại đó cho mẹ, tóm lại Ngọc Thanh ở đâu? Hôm nay con không giao thằng bé ra đây thì đừng nghĩ tới chuyện rời đi.”

“Cô có bản lĩnh ngăn cản tôi hay sao?” Ánh mắt Lục Lãnh Phong rét lạnh, sát khí phả vào mặt, khiến Tư Mã Ngọc Như run rẩy rùng mình, gần như theo bản năng hốt hoảng lùi lại mấy bước, trốn phía sau Lục Vinh Hàn.

Lục Vinh Hàn nhìn con gái nói: “Sênh Hạ, sắp ăn Tết rồi, con cũng không thể che giấu Ngọc Thanh được nữa, để nó không thể trở về nhà ăn Tết. Con dẫn bố đi gặp Ngọc Thanh, nếu như nó không muốn trở về, bố sẽ để nó ăn Tết với các con, được không?”

Lục Sênh Hạ trừng mắt nhìn: “Chính ông nói đấy nhé.”

“Bố đã bao giờ gạt con chưa?” Lời nói của Lục Vinh Hàn trịnh trọng mấy phần.

“Chỉ một mình bố, người phụ nữ xấu xa đó không thể.” Lục Sênh Hạ giận dữ trừng mắt nhìn Tư Mã Ngọc Như.

“Được, chỉ một mình bố.” Lục Vinh Hàn gật gù, chỉ khi nhìn thấy cháu trai bình an không có chuyện gì, ông ấy mới có thể yên tâm.

Lục Sênh Hạ dẫn bọn họ đến biệt thự của bà nội.

Hy Nguyệt khiếp sợ.

“Em giấu Ngọc Thanh ở nhà bà nội từ lúc nào?”

“Anh Như Thông ra nước ngoài, nơi đây là an toàn nhất, khẳng định mọi người không tìm được.” Lục Sênh Hạ làm mặt quỷ.

Hy Nguyệt choáng váng dữ dội.

Nơi này nhất định là do con trai nghĩ ra.

Lục Sênh Hạ xưa nay chưa từng đến đây, vốn dĩ cũng không biết.

Trong biệt thự, Tư Mã Ngọc Thanh đang học làm cá kho hạt thông ở trong bếp cùng với bà nội.
Chương 1835
Lúc cậu bé ở cùng bà nội thì tâm trạng luôn luôn rất vui vẻ.
Nhìn thấy Lục Vinh Hàn, cậu bé sợ hãi, lật đật núp sau lưng bà nội.
“Chị, sao chị lại dẫn dượng đến? Em không muốn về nhà đâu.”
Lục Sênh Hạ nhún vai: “Chị cũng không muốn như vậy. Nhưng mà cô của em, mẹ ruột của chị đã bắt cóc chị, muốn dùng chị để trao đổi với em, nếu không, cô ta sẽ giết chị.”
Lục Vinh Hàn quở mắng cô bé một chút: “Sênh Hạ, con đừng nói mò như vậy, mẹ con chưa bao giờ muốn giết con, con mà nói như vậy sẽ doạ Ngọc Thanh sợ.”
“Bố cho rằng cô ta không làm được sao, chỉ có chuyện bố không nghĩ tới thôi, chứ không có chuyện cô ta không làm được.” Lục Sênh Hạ hừ nhẹ một tiếng.
Tư Mã Ngọc Thanh oa một tiếng khóc lên.
“Con không muốn trở về, người phụ nữ xấu xa đó sẽ giết con, con không muốn trở về.”
Lúc bà nội ôm vai cậu bé, cực kỳ tức giận trừng mắt nhìn Lục Vinh Hàn.
“Cậu là bố của nó đúng không, cậu không có nó một gia đình hạnh phúc thì thôi, còn lấy về nhà một người phụ nữ ác độc mỗi ngày ngược đãi nó, cậu như vậy mà cũng xứng đáng làm một người bố sao?”
Lục Vinh Hàn trong lòng rối loạn, cũng không biết hai đứa bé này đã nói bậy gì đó với bà cụ nhà này, mới khiến cho bà đồng ý giữ nó lại.
“Bà cụ, tôi không phải bố của cậu bé, tôi chỉ là dượng nó thôi. Tôi muốn đón nó về chỗ ở của tôi, vậy thì sẽ không có người ngược đãi nó nữa.”
“Con không muốn trở về, con không muốn bị hạ độc mà chết.” Tư Mã Ngọc Thanh càng khóc dữ dội hơn.
Hy Nguyệt đi tới, kéo cậu bé vào trong lòng: “Ngọc Thanh, cô và dượng thừa đã nhận sai lầm, cô ta đảm bảo về sau sẽ không dám tổn thương em nữa.”
Tư Mã Ngọc Thanh khịt khịt mũi.
“Em không tin cô ta , chị xinh đẹp, chị đừng để em trở về với dượng mà, em ở đây rất tốt, em không muốn chết đâu.”
Lục Vinh Hàn đỡ trán: “Ngọc Thanh, cô rất thương con, chuyện con vịt chỉ là một hiểu lầm, là đầu bếp bỏ sai gia vị.”
“Dượng đừng gạt con, con cũng không phải kẻ ngu. Cô ta muốn hạ độc con, lại gán tội cho chị xinh đẹp. Dượng à, về sau dượng đừng ăn đồ của cô ta, không chừng cô ta cũng sẽ hạ độc vào đồ ăn của dượng đấy.” Tư Mã Ngọc Thanh đang nói, từ bên ngoài có mấy người đi tới, chính là Tần Như Thông và vợ chồng Hoa Phi.
Nhìn thấy trong nhà đột nhiên có nhiều người đến như vậy, Tần Như Thông hết sức giật mình.
“Đã xảy ra chuyện gì rồi?”
Lục Sênh Hạ lè lưỡi một cái: “Anh Như Thông, sao anh về sớm vậy?”
Tần Như Thông nghe được lời đồn đãi liên quan đến Hy Nguyệt ở trong vòng, lo lắng cô sẽ không ứng phó được, nên lập tức chạy về.
Đúng lúc Hoa Phi và Lâm Đại Dao đang hưởng tuần trăng mật ở châu Úc, tiện thể ngồi máy bay tư nhân trở về.
Lâm Đại Dao nhìn thấy Tư Mã Ngọc Thanh và Lục Vinh Hàn, hết sức giật mình.
“Ngọc Thanh, chú, sao hai người lại ở nhà bà nội?”
Chương 1836

“Chị cả, cô hạ độc em, muốn em chết, cho nên em trốn tới chỗ này.” Tư Mã Ngọc Thanh vừa khóc vừa nói.

Lâm Đại Dao giật mình, Tư Mã Ngọc Thanh không phải con trai ruột của Tư Mã Ngọc Như sao? Sao cô ta lại hạ độc Tư Mã Ngọc Thanh chứ?

“Ngọc Thanh, tại sao người phụ nữ đó lại hạ độc em?”

“Cô ta muốn em chết, để gán tội cho chị xinh đẹp.” Tư Mã Ngọc Thanh cực kỳ tủi thân.

Lục Vinh Hàn cảm thấy chuyện này so với tưởng tượng của mình còn phức tạp hơn nhiều lắm, nhưng bất luận thế nào ông ấy cũng phải mang Ngọc Thanh về trước mới được.

“Ngọc Thanh, trước tiên con theo dượng trở về, dượng bảo cô con nhận lỗi trước mặt con chịu không?”

Ông ấy định nắm tay Tư Mã Ngọc Thanh, bị Tư Mã Ngọc Thanh vung ra: “Không muốn, con không muốn về đâu.”

Lục Vinh Hàn thở dài: “Bố con đang ở nhà chờ con đấy, dượng dẫn con đi tìm bố con, luôn có thể mà.”

“Bố sẽ dẫn con về nhà sao?” Tư Mã Ngọc Thanh khóc thút thít hai tiếng.

“Con muốn về nhà, vậy thì về nhà đi.” Lục Vinh Hàn nói: “Mẹ con và chị con cũng muốn trở về, nếu như bọn họ không nhìn thấy con, sẽ rất thất vọng.”

Cuối cùng Tư Mã Ngọc Thanh cũng bị thuyết phục.

Đã lâu chưa gặp mẹ, cậu bé nhớ mẹ quá rồi.

Lâm Đại Dao lấy quà mang về từ châu Úc ra.

“Ngọc Thanh, đây là quà chị mua cho em, có đồ chơi còn có đồ ăn vặt nữa nè.”

Tư Mã Ngọc Thanh nín khóc mà cười: “Cảm ơn chị cả.”

Sau khi trò hề ở đây kết thúc, về đến nhà, Hy Nguyệt gọi hai đứa trẻ vào phòng sách.

“Bản lĩnh nói dối của hai đứa các con càng ngày càng giỏi.”

Hứa Kiến Quân cúi đầu, hai bàn tay nhỏ xoắn lại: “Mẹ, con xin lỗi. Con chỉ muốn giúp chú Ngọc Thanh, nếu như mẹ biết, chắc chắn sẽ không đồng ý.”

Lục Sênh Hạ hết sức có lỗi nhìn cô: “Chị dâu, đều là ý của em. Là em bảo Tiểu Quân làm như vậy, chị muốn trách thì cứ trách em đi.”

Hy Nguyệt nhẹ nhàng vuốt ve đầu cô bé: “Chị biết hai đứa đều có lòng tốt, nhưng mà dù sao Ngọc Thanh cũng chỉ là đứa trẻ. Nếu như cậu bé xảy ra chuyện gì bất ngờ, chúng ta đều không gánh được trách nhiệm này. Hai người, một là con trai của chị, một là em gái của chị, chị rất tin tưởng hai đứa, cũng hy vọng hai đứa có thể tin tưởng chị. Về sau đừng làm những chuyện mờ ám ở sau lưng chị nữa.”

“Em biết rồi ạ, chị dâu.”

“Con biết rồi ạ.”

Hai đứa trẻ ngoan ngoãn nhận lỗi.

Có điều, nên phạt thì phải phạt.

“Chị phải trừ tiền tiêu vặt hàng tháng của hai người, hai người còn bị cấm túc một tháng nữa.”

“Vậy có phải là Tết này cũng không có tiền mừng tuổi không?” Lục Sênh Hạ lè lưỡi.

Hy Nguyệt giả vờ giận dỗi cô bé một chút: “Tiền tiêu vặt là tiền tiêu vặt, tiền mừng tuổi là tiền mừng tuổi.”

Lục Sênh Hạ hì hì cười hai tiếng.

Biết ngay chị dâu nghĩa tình sâu sắc, sẽ không thật sự trách tội bọn họ.

Chương 1837
Ngày hôm sau trời vừa rạng sáng, Hy Nguyệt nhận được điện thoại của mẹ.
Hy Mộng Lan xảy ra chuyện rồi.
Tối hôm qua, ở ngoại ô thành phố Long Minh xảy ra tai nạn xe cộ nghiêm trọng.
Một chiếc BMW và một xe tải chở hàng xảy ra va chạm ở giao lộ, dẫn đến nổi lửa phát nổ, tài xế xe chở hàng và một cô gái ở trong xe BMW tử vong tại chỗ, một cô gái khác bị thương nghiêm trọng, hiện tại đang cấp cứu trong bệnh viện.
Qua kết quả giám định DNA của lực lượng cảnh sát, chứng thực hai cô gái trong xe BMW là Hy Mộng Lan và Tôn Yến Tư.
Hy Nguyệt cực kỳ khiếp sợ, vội vã chạy đến phòng sách tìm Lục Lãnh Phong.
“Hy Mộng Lan xảy ra tai nạn xe cộ đã tử vong rồi!”
Lục Lãnh Phong hơi ngẩn ra, môi mỏng cong lên thành một hình cung rét lạnh nham hiểm.
“Nhanh như vậy đã bị trừng trị rồi à.”
“Cùng với cô ta còn có bạn của em là Tôn Yến Tư, cô ta bị thương rất nặng, đang cấp cứu ở ICU.” Trên mặt Hy Nguyệt có mấy phần xót xa, hai ngày trước cô vẫn còn cãi nhau với Hy Mộng Lan, không nghĩ tới, mới có mấy ngày ngắn ngủi, hai người đã bị ông trời ngăn cách.
Đáy mắt sâu thẳm của Lục Lãnh Phong loé qua một tia sắc bén.
“Tại sao Tôn Yến Tư và Hy Mộng Lan lại đi cùng nhau?”
Hy Nguyệt không kịp nghĩ quá nhiều. Hoa Tuấn Anh và Lưu Lộ Mai còn đang ở bên này chưa trở về. Vợ chồng bác cả đặt trước vé máy bay, buổi chiều đã đến rồi, cô phải mau chóng gặp mặt bọn họ, xử lý hậu sự cho Hy Mộng Lan.
“Anh đi cùng em.” Lục Lãnh Phong ôm vai cô, đi đến biệt thự, sau khi đón Hoa Tuấn Anh và Lưu Lộ Mai, bọn họ cùng nhau đến cục cảnh sát.
Lực lượng cảnh sát dẫn Hoa Tuấn Anh đi nhận thi thể, sau đó lấy ra những món đồ đã tìm được từ trong xe.
Đây là hai chiếc túi Hermes còn chưa bị cháy hoàn toàn.
Một cái là phiên bản giới hạn của Tôn Yến Tư, bên trong có chứng minh nhân dân của Tôn Yến Tư.
Lưu Lộ Mai hết sức giật mình: “Túi này tôi biết, là mẫu mới của tháng này, không phải là Hy Mộng Lan mới mua đâu nhỉ, cô ta làm gì có tiền mua chiếc túi đắt như vậy cơ chứ?”
Cô ấy vội vã cầm túi tới, lục đồ vật bên trong, một hộp phấn văng ra ngoài, rơi xuống đất, phấn cũng bị rớt ra ngoài, bên trong có một tờ giấy bị đốt một nửa.
Hy Nguyệt nhặt tờ giấy lên, cẩn nhận nhìn một chút, vậy mà lại phát hiện đây là một tờ chi phiếu.
Bởi vì bị giấu trong hộp phấn, vậy nên chi phiếu không bị cháy hết.
Số tiền trên chi phiếu vẫn còn, là sáu mươi tỷ đồng.
“Có người cho bọn họ một tấm chi phiếu sáu mươi tỷ đồng!”
“Cái gì cơ?” Hoa Tuấn Anh và Lưu Lộ Mai liếc mắt nhìn nhau, đồng thanh kêu lên sợ hãi.
Lục Lãnh Phong cầm chi phiếu tới: “Anh sẽ lập tức phái người đi thăm dò!”
Lưu Lộ Mai trừng mắt nhìn: “Tấm chi phiếu này còn đi đổi được không?”
“Cũng đã cháy một nửa, đương nhiên không thể rồi.” Hy Nguyệt nhún vai một cái. Trực giác nói cho cô biết, trong chuyện này có điều kỳ lạ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK