Sau khi nghe thấy tiếng đóng cửa, bà u ám hỏi: “Con thật sự là con dâu nhà họ Lục, Hy Nguyệt sao?”
Không đợi Hy Nguyệt mở miệng, Hứa Nhã Thanh đã cướp lời, “Xin lỗi, mẹ, đây đều là ý của con, không liên quan đến chuyện của Hy Nguyệt, con cũng không ngờ tới mọi chuyện sẽ trở thành như thế.”
Lời này tương đương với việc thừa nhận trá hình thân phận của Hy Nguyệt.
“Con thật là quá to gan.” Mẹ Hứa quở mắng liếc mắt nhìn con trai, bà là một người cực kỳ truyền thống, không có cách gì tiếp nhận hành vi như vậy của các con.
Vốn bà rất thích Hy Nguyệt, nhưng bây giờ lại vô cùng ghét bỏ. Nó là một người đàn bà có chồng, việc ở cùng một chỗ với con trai mình chính là một hành vi vô đạo đức.
Bỏ chồng bỏ nhà theo trai càng khiến người ta khinh thường, đạo đức bại hoại. Quan trọng nhất là chính nó còn khiến nhà họ Hứa rơi vào khủng hoảng.
Con trai nhà họ Hứa bắt cóc con dâu nhà họ Lục, còn ầm ĩ đến độ mọi người đều biến, đây là đang đánh bôm bốp lên thể diện nhà họ Lục, khiến cho mặt mũi nhà họ Lục bị mất sạch, nhà họ Lục có thể nuốt cục tức này xuống mới là lạ.
“Mẹ, chuyện Y Nhược con sẽ xử lý tốt, mẹ đừng lo lắng, có được không?”
Mẹ Hứa chọc vào trán anh ta, “Đó là việc nhỏ, nhà họ Lục bên kia mới là chuyện lớn. Nó còn chưa ly hôn với Lục Lãnh Phong, hai người các con lại ở chung, nói dễ nghe một chút thì là chung sống phi pháp, nói không dễ nghe, chính là tư thông. Chuyện này tuy rằng bị đè xuống trước mặt công chúng, nhưng những người trong giới nhân vật nổi tiếng đã sớm lén bàn tán ầm ĩ rồi, cái gì khó nghe cũng nói. Cho dù nó có ly hôn với Lục Lãnh Phong hay không, hai người các con cũng phải tách ra, tuyệt đối không thể ở bên nhau nữa.”
“Mẹ, bọn họ muốn nói gì thì cứ để bọn họ nói cho hết, căn bản con không để bụng mấy lời đồn đãi vớ vẫn kia. Con và Hy Nguyệt sống cùng nhau bốn năm, còn có con, chúng con là vợ chồng thật sự, không có có thể chia rẽ bọn con.” Hứa Nhã Thanh nói như đinh đóng cột.
Mẹ Hứa đột ngột vỗ bàn, “Vớ vẩn! Các con có thể không để bụng chuyện gì hết, nhưng ba con thì không được, nhà họ Hứa không được, nhà họ Lục càng sẽ không chịu để yên. Ba con nghi ngờ lần đấu thầu thất bại chính là do nhà họ Lục làm khó dễ từ sau lưng. E rằng bọn họ đã sớm phát hiện chuyện của con và Hy Nguyệt, đang ngấm ngầm trả thù nhà họ Hứa đấy. Thực lực nhà họ Lục ở trên thương trường chưa có ai có thể theo kịp, đánh với nhà họ Lục thì nhà họ Hứa không có chút chỗ nào tốt.”
Hy Nguyệt như ăn phải một cú đánh thầm lặng, bả vai rung lên kịch liệt. Giờ phút này cô mới nhận ra, đây đã không còn là ân oán cá nhân của họ, mà là chuyện của hai dòng họ quyền thế.
Mẹ Hứa nói rất đúng, nhà họ Lục không thể nào dễ dàng bỏ qua cho cô và Hứa Nhã Thanh. Bọn họ có thể không quan tâm nhân vật nhỏ như cô, nhưng tuyệt đối không thể không màng đến thể diện gia tộc.
Hứa Nhã Thanh ôm vai cô, anh ta hối hận, không nên đưa cô về nước, nếu còn ở Mỹ thì chuyện gì cũng sẽ không xảy ra.
“Mai con sẽ lập tức dẫn mẹ con họ rời khỏi Thành Đô về Mỹ. Còn về những lời đồn đại vớ vẩn kia, thời gian dài, tất sẽ lắng lại.”
Mẹ Hứa hừ nhẹ một tiếng: “Con nghĩ quá đơn giản, trừ phi các con chạy ra khỏi trái đất, nếu không người nhà họ Lục đều có thể tìm thấy các con. Hơn nữa ba con đã ra quyết định, nếu con không tách khỏi ả đàn bà này, sẽ huỷ bỏ quyền thừa kế của con, cắt đứt quan hệ cha con với con, trục xuất con ra khỏi nhà họ Hứa.”
Cơ bắp trên mặt Hứa Nhã Thanh co rút, nhưng một vẻ kiên quyết lại lặng thầm xẹt qua đáy mắt, “Có lẽ như vậy là cách tốt nhất, con cũng không lo sẽ liên luỵ đến nhà họ hứa.”
Lúc anh nói lời này không hề có chút do dự, vào một tích tắc Hy Nguyệt rời khỏi giáo đường, anh ta liền hiểu ra, bất luận là ván cờ hay là chuyện khác đều không quan trọng, người anh muốn chỉ có cô.
Mẹ Hứa chấn động mạnh mẽ, giận tím mặt, làm thế nào bà cũng không ngờ tới con trai mình thế mà sẽ vì một người phụ nữ mà cả gia nghiệp cũng không quan tâm.
Chương 739
“Mẹ sẽ không cho con làm bậy.” Bà hét lớn một tiếng “Người đâu”, năm bảo vệ từ bên ngoại lập tức đi vào, “Dẫn cậu chủ đi.”
“Vâng ạ.” Bảo vệ chắn trước mặt họ, hùng hổ.
“Hy Nguyệt, em đứng bên cạnh đi.” Hứa Nhã Thanh nắm chặt nắm tay, với anh ta mà nói, đối phó với mấy tên bảo vệ này cũng không phải việc khó. Chỉ là nắm đấm không có mắt, không thể làm Hy Nguyệt bị thương.
Anh ta không nghĩ tới bảo vệ đã sớm có chuẩn bị, không định đánh nhau với anh mà cầm lấy khẩu súng, “đùng” một tiếng, một viên đạn gây mê bay lên đùi anh.
Hứa Nhã Thanh quả thực không thể tin được mẹ mình lại làm chuyện như thế với mình.
Hy Nguyệt cũng sợ ngây người, lao tới bên cạnh Hứa Nhã Thanh: “A Thanh, anh không sao chứ?”
Lúc này cô mới phát heienj, mẹ Hứa nhìn qua thì dịu dàng mềm mỏng, trên thực tế lại là một người tàn nhẫn.
“Mẹ, mẹ thật quá đáng.” Hứa Nhã Thanh ngã xuống đất, không có cách gì nhúc nhích.
Mẹ Hứa là thiên kim xã hội đen ở Đông Nam Á, cha bà là người buôn bán súng ống đạn dược lớn nhất Đông Nam Á, chơi súng gây mê cũng chỉ là chuyện vặt.
Thật ra bà cũng không muốn như vậy, nhưng bà phải lo liệu tình huống xấu nhất. Chồng đã ra lệnh liều chết cho bà, hôm nay cần phải đưa con trai về, nếu không sẽ cắt đứt quan hệ cha con với nó. Bà tuyệt đối sẽ không để chuyện như vậy xảy ra.
“A Thanh.” Hy Nguyệt run rẩy sờ lên mặt Hứa Nhã Thanh, một giọt nước mắt chảy xuống.
Giờ phút này, cô chưa từng nghi ngờ tình cảm mà Hứa Nhã Thanh giành cho cô, chỉ là họ không thể ở bên nhau, cô không thể để anh vì mình mà bị cô lập hoàn toàn.
“Em yêu anh, cho dù sau này em ở đâu, anh chỉ cần nhớ em yêu anh là đủ rồi.”
“Hy Nguyệt, em đừng sợ, anh sẽ về tìm em, anh nhất định sẽ trở lại tìm em, em phải đợi anhg.” Hứa Nhã Thanh còn định nói gì đó, nhưng cơ bắp đã cứng ngắc đến độ không động đậy nổi.
Bảo vệ nâng anh ta dậy, đưa ra ngoài.
Hy Nguyệt quẹt nước mắt bên khoé mắt, nhìn mẹ Hứa, “Mẹ không cần phải lo, con sẽ ra đi.”
Cô lên lầu, dọn dẹp đồ của mình và con, dắt con mình đi xuống.
Túi sữa nhỏ giương to mắt, tìm kiếm Hứa Nhã Thanh khắp nơi, nó không rõ vì sao mới vừa về nhà lại phải rời đi.
“Mommy, chúng ta phải đi đâu ạ? Daddy đâu, vì sao con không nhìn thấy daddy?”
Hy Nguyệt còn chưa kịp trả lời con, mẹ Hứa đã tiến lên một bước, nắm lấy tay cháu trái, kéo cháu trai vào lòng mình: “Thằng bé là máu mủ nhà họ Hứa, cô không thể đưa đi.”
Cả người Hy Nguyệt co rụt mạnh một cái, “Từ trước tới nay Tiểu Quân đều chưa từng rời xa con, thằng bé còn nhỏ, không thể tách khỏi con.”
Biểu cảm của mẹ Hứa hờ hững mà cứng rắn lạnh lùng: “Cô bây giờ là ốc không mang nổi mình ốc, khó tự bảo vệ mình, nhà họ Lục sẽ xử lý cô như thế nào còn chẳng ai biết. Nếu Tiểu Quân rơi vào tay người nhà họ Lục, với nhà họ Hứa chính là một sự uy hiếp rất lớn.”
Nghe thấy câu này, túi sữa nhỏ lúc này mới nhận ra giữa daddy và mommy xuất hiện vấn đề rất lớn, nhưng nó cũng không biết là vấn đề gì, chỉ là rất sợ, sợ mommy sẽ rời xa daddy.
Nó dùng hết sức bú sữa, vùng khỏi tay mẹ Hứa, chạy đến bên cạnh Hy Nguyệt, “Bà nội, con muốn ở cạnh mommy, con không muốn cách xa mommy.”
Chương 740
Hy Nguyệt ôm chặt con trai, “Con sẽ không về nhà họ Lục, Lục Lãnh Phong đã sớm biết chuyện của con và A Thanh, anh ta đồng ý thành toàn cho con.”
Mẹ Hứa hừ giễu một cái: “Cậu ta bằng lòng, nhà họ Lục lại chưa chắc bằng lòng. Mặc dù bọn họ có thể tha cho cô, Tiểu Quân cũng là cháu trai nhà họ Hứa tôi, sao có thể đi theo cô chứ?”
Hy Nguyệt mang theo con trai lùi ra đến cửa, “Tiểu Quân là tất cả mọi thứ của con, mẹ cướp thằng bé khỏi con, có gì khác với giết con đâu?”
Mẹ Hứa lạnh lùng nhìn cô, mắt như kết băng, không có chút độ ấm, “Cô dụ dỗ Nhã Thanh, làm ra loại chuyện đồi phong bại tục này, cô căn bản không xứng làm mẹ nó. Từ nay về sau, thằng bé không phải là con cô, không hề có chút quan hệ gì với cô, cô cũng không được gặp lại thằng bé.
Bà ta nói xong, chỉ huy người ở cửa túm lấy Hy Nguyệt và con trai.
“Bác gái, con xin bác, đừng mang con của con đi, cầu xin bác!”
“Bà nội, con muốn ở cạnh mommy, con sẽ không rời xa mommy.”
Hy Nguyệt ôm chặt con không bỏ ra, thằng bé cũng dùng sức tóm lấy quần áo cô.
Hứa Nhã Phượng thở dài nặng nề, nếu anh trai cô thấy một màn như vậy, sẽ đau lòng biết bao nhiêu đây.
“Mẹ, trước hết để Tiểu Quân và chị dâu đi đi, hà tất phải náo loạn thành ra như vậy chứ?”
“Mày câm miệng cho mẹ, mày giấu mẹ mẹ còn chưa tính sổ với mày đâu.” Mẹ Hứa hung dữ trợn mắt liếc cô ta một cái, cô ta lập tức ngậm miệng không dám nói gì thêm.
Đám bảo vệ sức lực rất mạnh, Hy Nguyệt và túi sữa nhỏ căn bản không phải đối thủ của họ, rất nhanh, đã bị bọn họ cứng rắn lôi ra.
“Tiểu Quân…”
“Mommy…”
Tiếng con nít khóc la và tiếng thét gào xé tâm can của Hy Nguyệt chấn động bốn vách thường.
Mẹ Hứa mắt điếc tai ngơ, “Ném con đàn bà này ra ngoài cho tôi.”
Bọn bảo vệ kéo Hy Nguyệt, ném cô ra ngoài cổng lớn.
“Trả con lại cho tôi, các người trả con lại cho tôi…” Hy Nguyệt liều mạng rung cửa sắt, khàn giọng khóc gào.
Cô rất sợ, sợ mình sẽ không còn gặp lại con.
Cách đó không xa, một ánh đèn chiếu qua đây.
Cô quay đầu, nhìn thấy một chiếc xe màu đen dừng ở một bên. Đồng thời với cái cửa xe mở ra là người bên trong đã xông tới trước mặt cô.
“Em sao vậy, người phụ nữ ngốc?”
Xuyên qua hai mắt đẫm lệ, cô thấy rõ mặt anh, là Lục Lãnh Phong.
Cô quơ một cái đã bắt được tay anh, như bắt lấy cọng rơm cứu mạng, mặc kệ là anh tới làm gì, là tới đánh cô, mắng cô hoặc trừng phạt cô cũng không sao cả, chỉ cần có thể giúp cô đi vào là được.
“Lục Lãnh Phong, anh giúp tôi, họ cướp con của tôi rồi, không cho tôi gặp con, anh giúp tôi có được không? Xin anh đấy!”
Cô nước mắt ràn rụa, nhìn qua lại bất lực như vậy, tuyệt vọng như vậy, sa sút như vậy.
Lòng của Lục Lãnh Phong bị xặn xoắn lại, bỗng nhớ tới bốn năm trước, lúc anh ép buộc cô đi phá thai, cô cũng khóc như vậy, thét, xin anh.
“Là Hứa Nhã Thanh sao? Gã cũng dám đối xử như vậy với em?”
Chương 741
“Không phải, là mẹ anh ấy, Hứa Nhã Thanh bị ép đi rồi. Tôi có thể rời xa Hứa Nhã Thanh, nhưng tôi không thể không có con mình, không có nó, tôi sẽ không sống nổi nữa. Anh giúp tôi, trừ anh ra, không có ai có thể giúp được tôi.”
Lục Lãnh Phong cẩn thận nâng tay lên, thay cô lau nước mắt trên mặt, “Tôi có thể giúp em, nhưng em phải đồng ý với tôi một chuyện.”
“Cho dù là chuyện gì, tôi đều đồng ý với anh.” Cô không chút suy nghĩ, cứ như vậy mà nói không hề do dự.
Anh chính là tấm ván gõ duy nhất trên biển, là một giọt nước cuối cùng trên sa mặc, sống chết của cô đều nằm trong tay anh.
“Rất tốt.” Bờ môi mỏng của Lục Lãnh Phong vạch ra đường cong tươi cười đùa cợt.
Biết anh sẽ đến, mẹ Hứa cho rằng anh tới khởi binh hỏi tội, trong lòng khó tránh khỏi có vài phần bất an. Dù sao chuyện này là con trai bà sai, nhà họ Hứa không có lý.
Lục Lãnh Phong nắm tay Hy Nguyệt cùng đi vào. Bà ta chấn động dữ dội, “Cháu trai, con đàn bà này đã không còn có chút liên quan gì tới nhà họ Hứa, cháu cứ việc mang đi.”
Lục Lãnh Phong cẩn thận ôm lấy vòng eo thon gọn của Hy Nguyệt, khí phách toả ra, “Người phụ nữ này tôi đương nhiên muốn đưa đi, nhưng mà con trai bà bắt cóc vợ của tôi, khoản nợ này phải tính thế nào?”
Khoé miệng của mẹ Hứa co rúm, “Là ả đàn bà này quyến rũ Nhã Thanh, khoản nợ này cháu hẳn nên tính toán với nó.”
Ánh mắt của Lục Lãnh Phong sắc bén, lạnh lẽo lạ thường, nhưng giọng điệu vẫn chậm rì rì như cũ, “Con trai bà chính là đã sớm ủ mưu, ngấp nghé vợ của tôi đã lâu. Gã giả bộ xuất tiền trước, khiến người ta lơ là, lại giả mù sa mưa giúp đỡ phí chữa bệnh, đưa cậu em vợ của tôi qua Mỹ trị bệnh, đổi được sự cảm kích của vợ tôi. Sau đó tạo ra một cái chết giả, biến vợ tôi thành Y Nhược. Những việc này nếu không phải tỉ mỉ lên kế hoạch, sao có thể hoàn thành?”
Gân xanh trên trán mẹ Hứa không ngừng giật giật.
Con trai bà có phải bị diên rồi không, vắt óc bày kế chỉ vì để có được một người phụ nữ đã có chồng?
“Cho dù nói như vậy, một bàn tay cũng không vỗ kêu.”
Cả người Lục Lãnh Phong tản ra dòng khí hung ác đẫm lạnh, đưa toàn bộ nhiệt độ trong đại sảnh ép đến dưới độ 0.
“Bây giờ muốn trốn tránh trách nhiệm thì không quá sáng suốt đâu.”
Mẹ Hứa nuốt nước miếng hiểu rõ, cố sức giữ sự bình tĩnh, “Cháu trai muốn giải quyết thế nào, chi bằng cứ vào thẳng vấn đề đi.”
Ngón tay thon dài của Lục Lãnh Phong đặt trên bả vai Hy Nguyệt, móc một sợi tóc đẹp của cô lên, như cố ý lại như vô tình mà đùa giỡn.
Hy Nguyệt vẫn luôn cúi đầu, im lặng không nói.
Cô không chõ miệng một câu nào, nhưng cô nghe ra được, Lục Lãnh Phong vẫn luôn vững vàng chiếm thế thượng phong.
“Tôi nghe nói Hứa thị đầu tư một công trình chục tỷ, nếu công trình này xảy ra vấn đề, hẳn là còn có ảnh hưởng lớn hơn so với việc thất bại khi thu mua BKK nhỉ?”
Lời của Lục Lãnh Phong còn chưa dứt, mẹ Hứa đã nhảy dựng lên từ sô pha.
Lời này như nói trúng tim đen, đâm vào tử huyệt của bà, đây là chuyện bà và ba Hứa lo lắng nhất.
Chương 742
“Tuy nhà họ Lục là nhà giàu nhất, nhưng nhà họ Hứa cũng không phải dễ chọc.”
Khoé miệng Lục Lãnh Phong cong lên một đường cung, “Vậy xem xem ai lợi hại hơn.”
Mẹ Hứa hít một hơi thật sâu, thử làm giọng điệu bình thản lại, bà biết nếu cứng đối cứng với Lục Lãnh Phong thì không có chỗ nào tốt.
“Cháu trai, công là công, tư là tư. Dù sao đây cũng là việc riêng giữa cháu và Hứa Nhã Thanh, liên luỵ đến sự vụ tập đoàn thì không tốt lắm, cháu cảm thấy sao?”
Bàn tay to của Lục Lãnh Phong xoa mặt Hy Nguyệt, nhẹ vuốt ve.
“Giải quyết lén cũng được.”
Mắt mẹ Hứa hơi sáng lên, vội vàng nói: “Vậy mời cháu trai nói cách giải quyết đi?”
Lục Lãnh Phong hơi nhấp môi mỏng, giọng nói trầm thấp mà rõ ràng: “Thằng nhóc trên lầu, để tôi mang đi.”
Mẹ Hứa mạnh mẽ chấn động, “Chuyện này sao được, Tiểu Quân là cháu đích tôn nhà họ Hứa, thằng bé chỉ có thể ở lại nhà họ Hứa.”
Lục Lãnh Phong nhún vai: “Nó đương nhiên là cháu trai nhà họ Hứa, tôi không có hứng thú nuôi con trai cho người ta. Quyền nuôi nấng con là Hứa Nhã Thanh và Hy Nguyệt cùng sở hữu. Chỉ là muốn để nó sống cùng Hy Nguyệt.”
Mẹ Hứa do dự một lúc lâu, “Tôi đồng ý rồi, cậu sẽ không truy cứu chuyện này nữa?”
Đôi mắt đen nhánh lạnh lùng của Lục Kiến Ngghi chớp chớp dưới ánh đèn, “Tôi sẽ đưa tin tức, toi và Hy Nguyệt đã bí mật ly hôn bốn năm trước.”
Đôi mắt mẹ Hứa sáng sủa. Chỉ một câu ngắn ngủn này đã có thể dễ như lật bàn tay mà giải trừ tất cả nguy cơ.
Hy Nguyệt ly hôn, con trai bà ở bên cô sẽ không còn là tằng tịu nữa. Cho dù cô sửa tên đổi họ thì tìm một cái cớ lấy lệ là được.
“Được, cứ làm theo lời cháu trai nói.”
Bà sai người dắt đứa bé xuống.
Túi sữa nhỏ khóc lóc nhào vào lòng mẹ, thân hình nhỏ ngắn vì sợ hãi quá độ mà run bần bật, “Mommy, con còn tưởng rằng sẽ không còn được gặp lại mẹ.”
Hy Nguyệt ôm nó lên, lệ rơi đầy mặt, “Cục cưng, chúng ta sẽ không bao giờ tách khỏi nhau nữa.”
Lục Lãnh Phong không trì hoãn, trực tiếp đến sân bay, dẫn hai mẹ con trở về thành phố Long Minh, ở trong biệt thự quanh hồ của anh.
Cảm xúc của túi sữa nhỏ rất tệ, cái đầu nhỏ luôn cúi, nước mắt lưng tròng, không nói gì.
Hy Nguyệt vỗ đầu cậu bé, thấp giọng an ủi, “Không sao, bé cưng, chúng ta đến thành phố Long Minh, bà nội sẽ không cướp con đi nữa.”
Túi sữa nhỏ chớp mắt, một giọt nước mắt chảy xuống, “Mommy, vì sao bà nội lại trở nên hung dữ như vậy? Mẹ và daddy có phải định ly hôn không? Sau này có phải con sẽ không được gặp daddy nữa?”
Hốc mắt Hy Nguyệt ươn ướt, trong lòng đau như dao cắt.
“Daddy sẽ tới tìm chúng ta, chúng ta chỉ tạm ở chỗ của chú ma vương mà thôi.”
Túi sữa nhỏ chui đầu vào lồng ngực cô, “Vậy hai người sẽ không ly hôn, đúng không ạ? Trước kia, daddy và mommy của Alice ly hôn, mỗi tháng cô ấy chỉ có thể gặp daddy của cô một lần. Con không muốn giống cô, con muốn mỗi ngày đều nhìn thấy daddy, sống cùng daddy. Con không muốn trở thành đứa bé trong gia đình đơn thân.
Chương 743
Lục phủ ngũ tạng của Hy Nguyệt đều bị vặn xoắn lại, cô không thể nói cho con sự thần tàn nhẫn này, rằng gia đình họ đã không còn, cô và Hứa Nhã Thanh không thể nào sống cùng nhau nữa. Cô không thể vì mình không có gì mà để con bị bạn bè xa lánh.
“Sau này daddy cũng sẽ đến thành phố Long Minh, Tiểu Quân có thể mỗi ngày gặp daddy.”
Túi sữa nhỏ giương mắt nhìn cô, “Cho nên chúng ta dời nha tới thành phố Long Minh ạ?”
“Ừ, sau này ở lại thành phố Long Minh.” Khoé miệng cứng đờ của Hy Nguyệt cố gắng nặn ra một nụ cười.
Cô không thể để con nhìn thấy sự đau thương và cô đơn của mình.
Lục Lãnh Phong bế túi sữa nhỏ lên, đặt ngồi trên đùi mình, “Mai bảo cô Tiểu Hạ đến chơi với con có được không?”
“Dạ.” Túi sữa nhỏ hít mũi, nín khóc mà cười.
Con trẻ ngây thơ, cảm xúc tới nhanh mà đi cũng nhanh.
Lúc này, Finn đi đến, “sếp, anh nên về bệnh viện.”
Lúc này Hy Nguyệt mới nhớ tới Lục Lãnh Phong còn bệnh, chưa xuất viện được. Sắc mặt anh nhìn qua rất tái, thật rõ ràng rằng còn chưa khoẻ.
“Lục Lãnh Phong anh về bệnh viện đi, không cần quan tâm đến tôi.”
Lục Lãnh Phong xua tay, “Không đi, tôi ghét bệnh viện nhất, ở nhà tĩnh dưỡng cũng giống nhau thôi.”
Finn làm mặt quỷ, “Ở nhà có cô chủ chăm sóc, đúng là khoẻ hơn so với ở bệnh viện.” Nói xong, cậu ta chuyển hướng ánh mắt qua Hy Nguyệt, “Cô chủ, cô phải nhớ kỹ, nhất định đừng để anh ấy chạm vào rượu, một giọt rượu cũng không thể dính.”
Lục Lãnh Phong lộ ra một tia không kiên nhẫn, “Đừng nhiều lời, biến đi nhanh lên.”
Finn cười quái dị một tiếng: “Tôi biết năng lực tự hạn chế của sếp rất mạnh, chỉ cần không cãi nhau với cô chủ, nhất định sẽ không uống rượu.”
Lời này là ám chỉ Hy Nguyệt đừng cãi nhau với Lục Lãnh Phong, chọc anh tức giận. Trừ cô, không ai có thể chi phối cảm xúc của Lục Lãnh Phong, khiến anh mất khống chế.
Một luồng sắc bén lạnh thấu xương phóng tới Lục Lãnh Phong, không quan tâm đến ánh đèn đã chiếu rọi bóng tối quanh họ.
Túi sữa nhỏ vươn tay nhỏ, thay anh xoa dạ dày, “Chú ma vương, dạ dày chú đau đúng không? Con giúp chú xoa.”
Lục Lãnh Phong cẩn thận yêu thương hôn lên khuôn mặt nhỏ của nó.
Anh không thể không thừa nhận đứa bé này rất ngoan, khiến anh chưa từng có tình thương của cha lại huy động hết lên người nó.
Nếu không phải coi trọng thằng bé, anh nhất định sẽ không bỏ qua cho Hứa Nhã Thanh.
“Tôi đi nấu chút đồ ăn khuya.” Hy Nguyệt đứng dậy đến phòng bếp, nấu cháo tổ yến, dạ dày của Lục Lãnh Phong còn chưa ổn, bây giờ trừ cháo thì cái gì cũng không ăn được.
Ăn cháo xong, đứa bé liền về phòng ngủ.
Hao Hy Nguyệt đi tới phòng tắm, nằm trong bồn.
Hôm nay đã xảy ra quá nhiều chuyện, cô còn chưa kịp tiêu hoá. Trong một ngày, tất cả cuộc sống của cô đều xảy ra thay đổi nghiêng trời lệch đất, mà sự thay đổi này cũng không phải do cô muốn.
Cô nhắm hai mắt lại, một bồn nước ấm tẩy rửa cái mệt mỏi và vết thương đầy người cô.
Bỗng có một bàn tay to thò đến.
Chương 744
Cô giật mình mà rùng mình một cái, mở to mắt, liền chạm phải đôi mắt hoa đào mê người của Lục Lãnh Phong.
Cô theo bản năng mà lùi ra sau, “Bệnh của anh còn chưa hết, nên sớm nghỉ ngơi một chút.”
Anh không chút khách khí nhìn chằm chằm cơ thể quyến rũ của cô, một ngọn lửa cháy lên trong đôi mắt sâu thẳm đen nhánh, “Có em ở đây, ngủ quá sớm chẳng phải là phí phạm?”
“Bây giờ quan trọng nhất là anh phải điều dưỡng cơ thể cho tốt, đừng tiêu hao quá nhiều.”
“Điều hoà thích hợp, có thể giúp khôi phục.” Môi mỏng của anh vẽ ra một nụ cười đen tối, duỗi người qua đi vào bồn tắm, bàn tay to thò qua, kéo cô vào lồng ngực.
Cô khẽ đẩy anh ra, muốn từ chối, lại không dám biểu thị rõ ràng.
Trước nhất, bệnh của anh còn chưa khỏi hẳn, không thẻ chọc anh tức giận.
Thứ hai, anh là cọng rơm cứu mạng cô, trừ anh, không có bất cứ một kẻ nào có năng lực mang con cô ra khỏi nhà họ Hứa, để nó theo sống cùng cô.
Lục Lãnh Phong nhíu mày, nắm lấy cái cằm nhọn của cô, ép cô nhìn thẳng vào mình, “Từ giờ trở đi, em phải quyết một lòng theo tôi, đừng có ôm ảo tưởng không có khả năng với bất kì kẻ nào.”
Một ý cười đau buồn chậm rãi hiện ra bên khoé miệng cô, “Dựa theo quy cử nhà họ Lục, tôi phải bị quất 40 roi, từ giờ đuổi khỏi nhà họ Lục, làm gì có tư cách làm vợ anh.”
Lục Lãnh Phong chậm rãi hạ ngón tay, “Có tư cách hay không, tôi định đoạt?”
Cô rũ mắt xuống, hàng mi vừa dài vừa dày, tạo thành một cái bóng u buồn trên mí mắt trắng nõn.
“Tôi làm mất sạch thể diện của anh, còn sinh con với kẻ khác, anh thật sự không ngại sao?”
“Chỉ cần sau này em ngoan ngoãn, tôi sẽ tha thứ cho em.” Anh không hề do dự mà nói.
Cô đã cướp đi tim anh, cướp đi hồn anh. Chỉ cần có thể giữ cô bên cạnh, những thứ khác đều là mây bay, đều có thể không quan tâm, không thèm nghĩ.
“Lục Lãnh Phong…” Một giọt nước mắt chảy giọt xuống khỏi hốc mắt cô, tạo thành một gợn sóng trên mặt nước.
Ông trời, đây là một trò đùa thật lớn với cô. Vòng đi vòng lại, vòng tới vòng lui, thế mà cô vẫn về bên cạnh Lục Lãnh Phong. Có lẽ con khỉ họ Tôn giãy giụa thế nào, chạy trốn thế nào, cũng đã định là không thoát khỏi ngũ chỉ sơn của Như Lai Phật Tổ.
Lục Lãnh Phong hôn cô thật sâu.
Cô không hề kháng cự, nhắm mắt lại, thuận theo mặc cho anh cần gì cứ lấy.
Cuối cùng cô cũng đã trở lại, một lần nữa thuộc về anh.
……
Thành Đô.
Hứa Nhã Thanh thức dậy, anh đang bị nhốt ở trong phòng tạm giam.
Hứa Nhã Phượng nhờ cơ hội đưa cơm, lén lút đi vào.
“Anh, anh còn ổn không?”
“Cái kiểu này của anh còn có thể ổn sao? Hy Nguyệt và thằng bé đâu?”
Hứa Nhã Thanh nhăn chặt mày, bây giờ anh lo lắng nhất là mẹ con Hy Nguyệt.
“Họ bị Lục Lãnh Phong đưa đi.” Hứa Nhã Phượng nói lại một lần từ đầu chí cuối câu chuyện sau khi anh bị đưa đi.