Mỗi khi nghĩ đến điều đó, cô lại lạnh cả sống lưng.
Tuy anh nói có thể bắt đầu lại, nhưng cô không đủ dũng khí để thử, cũng không muốn thử lại lần nào nữa.
Anh chỉ vì bị cái tôn nghiêm ma vương ngông cuồng của mình thách thức, nên mới vừa đấm vừa xoa, vừa đe dọa vừa dụ dỗ để cô quay về.
Một khi cô sa chân vào vòng vây lần nữa, anh liền sẽ lộ rõ bản chất.
Anh sẽ không đối xử tốt với cô, vĩnh viễn không bao giờ, tất cả những gì anh mang đến cho cô chỉ là đau đớn, tổn thương và giày vò.
Cô vốn là người có tính tình thanh bạch, cuộc sống hiện tại rất ổn định, yên ả và mỹ mãn, cô rất hài lòng, không muốn thay đổi bất cứ điều gì nữa.
Nhưng sự bức bách của Lục Lãnh Phong giống như một tia chớp, cắt ngang bầu trời quang đãng, muốn hủy hoại cô, lại còn hủy hoại luôn hạnh phúc của cô.
“Nếu có thể được chọn lại từ đầu, tớ nhất định sẽ chọn chưa từng gặp Lục Lãnh Phong, không bao giờ gả cho anh ta. Như vậy tớ không cần phải nơm nớp lo sợ, lo lắng sẽ bị anh ta bắt lại nữa.”
Khi cô nói lời này, đúng lúc Hứa Nhã Thanh vừa đi vào, anh ta đã nghe thấy mồn một, trái tim thấp thỏm không yên đột nhiên cũng bình tĩnh lại chút ít.
“Có anh ở đây, anh ta đừng mong có thể đưa em đi.”
Giọng nói trầm thấp và kiên định của anh ta truyền đến, khiến Hy Nguyệt khẽ run lên, mang theo vài phần kích động, lại thêm chút bất an xoay người lại.
“Nhã Thanh, anh về rồi.”
Anh ta bước tới, một tay ôm cô vào lòng và hôn thật sâu.
Hứa Nhã Phượng cũng biết điều mà rời đi.
Anh ta hôn một lúc lâu, sau đó mới bằng lòng buông Hy Nguyệt ra nói: “Anh nhớ em.”
“Em cũng nhớ anh.” Cô nép vào lồng ngực rắn chắc của Hứa Nhã Thanh, cảm nhận được nhịp tim mãnh liệt của anh ta.
Tim cô cũng đập loạn xạ giống vậy, không chỉ vì kích động mà còn có cảm giác áy náy và lo lắng.
Sợ anh ta biết chuyện tấm ảnh.
Nhưng Hứa Nhã Thanh không hề đề cập đến chuyện đó.
Tối qua, anh ta đã hỏi Hứa Nhã Phượng về vấn đề này, Hứa Nhã Phượng cũng giải thích với anh rằng là đứa nhỏ đã hẹn với Lục Lãnh Phong, nhưng anh vẫn không yên tâm nên phải đích thân quay về một chuyến mới được.
“Gần đây Lục Lãnh Phong luôn mượn cớ chuyện hợp đồng để quấy rầy em, đúng không?”
“Anh ta đang thăm dò em, nhưng em không để lộ gì cả.” Cô cụp mắt xuống, hàng mi dài dày che đi đôi mắt tội lỗi và hoảng loạn.
“Không để lộ ra ngoài thì tốt rồi.” Anh khẽ xoa đầu cô, giọng nói trầm thấp như thủ thỉ.
“Nhưng một ngày nào đó anh ta sẽ phát hiện ra, em không muốn quay về, em không muốn sống cuộc sống như vậy nữa, em sợ, em sợ lắm.” Cô túm lấy vạt áo của anh ta, nước mắt trào ra từ hốc mắt.
Cô sợ bị Lục Lãnh Phong bắt về, lại càng sợ Hứa Nhã Thanh muốn ly hôn với cô, không bao giờ để cô gặp lại con trai nữa.
Hứa Nhã Thanh vùi đầu vào tóc cô, khẽ siết chặt vòng tay, dường như lo rằng chỉ cần mình buông ra thì cô liền bị cướp đi: “Anh sẽ không để anh ta mang em đi, anh ta đừng hòng nghĩ đến chuyện đó.”
Chương 687
“Nhã Thanh.” Cô vùi đầu vào lồng ngựa của anh ta.
Hạnh phúc có lẽ là nhìn thấy được và chạm vào được, ở cùng Hứa Nhã Thanh có thể giúp cô cảm nhận được niềm hạnh phúc này.
Còn Lục Lãnh Phong là kẻ hủy diệt hạnh phúc, anh ta sẽ phá hủy tất cả những gì cô có bây giờ, khiến cô quay về địa ngục một lần nữa.
Về phần anh nói phải bắt đầu lại từ đầu, chẳng qua là chỉ vẽ ra một cái bánh, muốn lừa gạt cô sao?
Anh vốn ghét bỏ cô, bây giờ cô còn sinh con cho người khác, sợ rằng từ tận đáy lòng anh càng chán ghét cô hơn.
Cô phải làm thế nào mới có thể thoát khỏi cảnh ngộ này, có thể thoát khỏi anh?
Lúc này, túi sữa nhỏ từ trên lầu chạy xuống: “Bố…”
Hứa Nhã Thanh buông người trong lòng ra, ôm túi sữa nhỏ lên: “Bé con, con có nhớ bố không?”
“Nhớ.” Túi sữa nhỏ cọ đôi má nhỏ nhắn vào mặt anh ta: “Bố không ở đây, không có ai chơi bóng chày cùng con.”
“Vậy bây giờ chúng ta ra ngoài luyện một hiệp đi.” Hứa Nhã Thanh hôn lên má nhỏ của cậu, ánh mắt đầy sự cưng chiều.
Túi sữa nhỏ thay quần áo, đội mũ bóng chày, vào sân tìm Hứa Nhã Thanh.
“Bảo bối, bố nghe nói hôm kia con đã hẹn chú ma vương đi Disney cùng con mà không có sự đồng ý của mẹ phải không?” Hứa Nhã Thanh hỏi với giọng điệu thản nhiên như không.
“Bố ơi, con biết sai rồi, con đã hứa với mẹ, sau này con chỉ rủ bạn đến đó khi đã có sự đồng ý mẹ thôi.” Túi sữa nhỏ lí nhí nói, sợ bố sẽ không vui rồi lại phê bình mình.
“Bố biết Tiểu Quân là ngoan nhất và nghe lời nhất.” Hứa Nhã Thanh xoa đầu cậu: “Tại sao con lại thích chú ma vương?”
“Con thích chú ma vương, cũng thích dì Sênh Hạ nữa, họ là những người bạn duy nhất của con ở Long Minh.” Túi sữa nhỏ chững chạc nói.
Hứa Nhã Thanh vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu: “Bé con, con nên chơi với đứa trẻ cùng tuổi, không nên chơi với người lớn.”
“Dì Sênh Hạ chỉ mới 12 tuổi, dì ấy chưa phải là người lớn. Đáng lẽ con nên gọi dì ấy là chị, nhưng dì ấy là em gái của chú ma vương, vì vậy con phải gọi dì ấy là dì.” Túi sữa nhỏ hồn nhiên giải thích.
Hứa Nhã Thanh ôm lấy bờ vai bé bỏng của cậu: “Con yêu, chú ma vương là một người rất hung dữ, thường hay nổi nóng, sau này con nên tránh xa chú ấy một chút, để tránh chú ấy nổi khùng lên rồi làm con bị thương.”
“Không có, chú ma vương chưa bao giờ nổi giận, chỉ là chú ấy không thích cười mà thôi. Dì Sênh Hạ nói rằng vợ của chú ma vương đã chết, chú ấy rất đau buồn nên không bao giờ cười nữa.” Túi sữa nhỏ cụp mắt xuống, một ánh nhìn thương cảm thoáng qua trong mắt, như thể cậu đang đồng cảm với Lục Lãnh Phong.
Đôi mắt vàng nâu của Hứa Nhã Thanh lấp lánh trong ánh mặt trời, anh ta biết nếu nói quá nhiều với một đứa trẻ ba tuổi rưỡi, nó vốn cũng không hiểu gì, vì vậy anh chỉ vuốt ve khuôn mặt nhỏ của nó: “Chú ma vương rốt cuộc cũng chỉ là người ngoài, không phải là bạn của bố và mẹ, con không thể quá thoải mái với chú ấy, biết không?”
“Tại sao chú ma vương không phải là bạn của bố? Không phải hai người rất thân với nhau sao?” Túi sữa nhỏ nghi hoặc chớp chớp đôi mắt, cậu luôn nghĩ chú ma vương là bạn của bố mình.
Chương 688
“Bố và chú ấy chỉ biết nhau, không phải bạn bè.” Hứa Nhã Thanh nói.
Túi sữa nhỏ cúi gằm mặt xuống, có chút thất vọng, cậu rất mong bố có thể làm bạn với chú ma vương, như vậy chú ma vương có thể thường xuyên đến nhà cậu chơi.
“Bố, con có thể mời chú ma vương đến nhà làm khách không?”
“Con phải xin mẹ đồng ý trước đã.” Hứa Nhã Thanh không trực tiếp từ chối đứa trẻ, mà dùng một cách khéo léo hơn, anh ta biết Hy Nguyệt sẽ không bao giờ đồng ý để Lục Lãnh Phong đến nhà.
Túi sữa nhỏ đâu nào biết dụng ý của anh ta, còn tưởng rằng anh ta đã đồng ý, hé chiếc miệng nhỏ nở một nụ cười: “Bố ơi, mình chơi bóng đi.”
…
Ngày hôm sau, thành phố Long Minh có một vũ hội của những người trong giới nổi tiếng.
Lý do Hứa Nhã Thanh bảo Hy Nguyệt ở Long Minh đợi mình chính là để tham gia vũ hội của giới nổi tiếng lần này.
Anh ta muốn mọi người trong giới nổi tiếng ở Long Minh đều biết.
Người phụ nữ này tên là Y Nhược, là vợ của anh ta, không phải Hy Nguyệt và không hề liên quan gì đến Lục Lãnh Phong.
Điều này đang tạo ra áp lực dư luận đối với Lục Lãnh Phong.
Là người thừa kế của nhà họ Lục, anh phải chú ý đến hình ảnh trước công chúng của mình, ở cùng với một người phụ nữ đã có gia đình phải biết tiết chế một chút.
Lần này, Hy Nguyệt trang điểm rất lộng lẫy và xinh đẹp, cô còn xịt một chút nước hoa hương thần bí, khác hẳn với vẻ trẻ trung tươi tắn trước đây.
Dây chuyền kim cương đắt giá trên ngực cô lấp lánh sáng rực rỡ dưới ánh đèn.
“Hôm nay em chính là một tiểu yêu tinh.” Hứa Nhã Thanh nhìn chằm chặp cô, trên mặt nở nụ cười tà mị.
“Em còn lo anh không thích dáng vẻ này của em.” Cô nở một nụ cười xinh đẹp, lộ ra hai lúm đồng tiền nhỏ xinh xắn.
“Một cười trăm vẻ thiên nhiên, Sáu cung nhan sắc thua hờn phấn son, bất kể em trang điểm kiểu gì, anh đều thích hết.” Hứa Nhã Thanh trìu mến hôn lên trán cô.
“Vậy em không phải lo lắng rồi. Nhã Phượng nói rằng em phải triệt để thay đổi bản thân, không lưu lại hình bóng của Hy Nguyệt trên người mình nữa, như vậy em mới có thể hoàn toàn nhập vai Y Nhược được, không để cho Lục Lãnh Phong và những người khác nghi ngờ.” Hàng mi dài dày của cô đột nhiên phân tán, mang theo một cái nhìn ranh mãnh.
Cho dù Lục Lãnh Phong đã biết thân phận của cô, chỉ cần người khác không biết, cô vẫn còn một tia hy vọng sống sót.
Cô có thể nói rằng Lục Lãnh Phong nhớ người vợ đã khuất của mình, vì trong lòng quá đau buồn nên mới nhất quyết coi cô là Hy Nguyệt.
Hứa Nhã Thanh rất vui, vì cô có thể hao tâm tổn huyết đến như vậy để giữ gìn cuộc hôn nhân của họ.
Điều này cho thấy trong trái tim cô chỉ có anh ta, không hề có Lục Lãnh Phong.
Hai người cùng nhau đến yến tiệc, để vú em ở nhà chăm sóc túi sữa nhỏ.
Khi hai người bước vào đại sảnh bữa tiệc, lập tức thu hút ánh nhìn của tất cả mọi người, rốt cuộc trong đám người cũng có người nhớ tới Hy Nguyệt.
“Thì ra vị này là bà chủ nhà họ Hứa trước nay chưa từng lộ diện, cô ta thật giống Hy Nguyệt.”
“Khuôn mặt tuy hơi giống, nhưng khí chất hoàn toàn không giống.”
Chương 689
“Hy Nguyệt chỉ là một người bình thường, bà chủ nhà họ Hứa là người sáng lập và là một trong những nhà thiết kế đá quý nổi tiếng, tất nhiên là khác rồi.”
…
Mọi người đều sôi nổi bàn luận riêng.
Cánh tay Hứa Nhã Thanh đặt lên eo Hy Nguyệt, hai người trông vô cùng tình cảm và thân mật: “trong anh có em, trong em có anh, tình nồng ý đượm.”
Lục Lãnh Phong đứng quan sát cách đó không xa, anh đã nhìn thấy ngay từ khi họ bước vào.
Đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy Hứa Nhã Thanh và Hy Nguyệt ở cùng nhau.
Nụ cười của cô tràn đầy niềm vui, cả người được bao phủ trong một vầng hào quang có thể gọi là hạnh phúc.
Biểu cảm và thần thái của cô đều được bộc lộ một cách tự nhiên, không hề cố tình ngụy tạo.
Khi còn ở bên anh, cô chưa bao giờ cười ngọt ngào đến như vậy.
Cô thật sự rất hạnh phúc, cho nên mới lưu luyến không rời, không muốn quay về.
Anh phải thừa nhận rằng Hứa Nhã Thanh đã chiến thắng, anh ta đã thành công trong việc cướp lấy trái tim cô, còn anh, dường như vĩnh viễn không tiến vào được.
Tần Nhân Thiên cầm một ly rượu đi tới.
“Cô ấy giống Hy Nguyệt đúng không, nhưng đáng tiếc cô ấy không phải là Hy Nguyệt.”
“Làm sao anh biết là cô ấy không phải?” Đôi mắt Lục Lãnh Phong vô cùng ảm đạm, đến mức không nhìn thấy một tia sáng nào.
“Bởi vì Hy Nguyệt chết rồi, là do chính tay anh sát hại.” Trong giọng nói của Tần Nhân Thiên xen lẫn một làn sóng phẫn nộ.
Mặc dù Lục Lãnh Phong bưng bít vụ phá thai rất chặt chẽ, không ai trong gia đình họ Lục cũng như trong giới nổi tiếng biết về chuyện đó, nhưng anh ta vẫn tìm cách khai thác được một số manh mối.
Là anh nhẫn tâm ép cô phá thai, nên mới khiến cô ra đi trong đau đớn và tuyệt vọng.
Anh đáng bị mất cô!
Lục Lãnh Phong như bị kim hung hăng đâm vào, các cơ trên mặt khẽ co giật: “Anh đến đây, là muốn chế giễu tôi hay sao?”
Tần Nhân Thiên không trả lời, chỉ nhàn nhạt đáp: “Anh xem Hứa Nhã Thanh yêu vợ của mình đến mức nào, một người đàn ông như vậy mới khiến cho phụ nữ một mực yêu thương anh ta. Nếu lúc đầu tôi kiên định và quyết đoán một chút, đưa Hy Nguyệt đi thì bây giờ cô ấy nhất định sẽ rất hạnh phúc.”
Anh nuốt một ngụm nước bọt, nuốt xuống sự hối hận trong lòng: “Hy Nguyệt thật ra là một người phụ nữ rất đơn giản, nếu anh đối xử tốt với cô ấy, cô ấy sẽ đối xử tốt với anh bằng mọi giá. Tôi nhớ, anh chưa bao giờ đưa cô ấy đi dự tiệc, anh luôn đưa Kiều An tình nhân của mình đi. Anh khiến cô ấy thành trò cười của thiên hạ, để mọi người ở sau lưng giễu cợt và nhạo báng cô ấy. Anh chưa bao giờ coi cô ấy như một người vợ, chỉ tùy ý chà đạp cô ấy như một thứ đồ chơi. Anh không xứng có được cô ấy, cho nên ông trời đã cướp cô ấy ra khỏi anh, để anh mất đi cô ấy mãi mãi.”
Giọng nói của anh ta hung ác mà giận dữ, từng chữ từng chữ như một con dao găm hung hăng đâm vào lồng ngực Lục Lãnh Phong, lại không ngừng chọc ngoáy, khuấy động khiến anh máu thịt bê bết, máu me đầm đìa.
Cơn đau dữ dội từ lồng ngực anh lan ra ngoài, làm méo mó toàn bộ khuôn mặt tuấn mỹ của anh.
Chương 690
Anh nắm lấy chiếc ly trước mặt, ngón tay siết chặt một cách thô bạo, để bản thân có thể vượt qua cơn đau khốn khổ giống như bị lăng trì này.
Trong ba tháng đó, anh thật sự không quan tâm đến Hy Nguyệt, cũng không nghĩ tới việc tìm hiểu cô.
Ngay từ đầu, anh đã rất ghét cô, cô luôn đụng chạm vào điểm nhạy cảm của anh, khiến anh trở nên cáu kỉnh và chán ghét.
Anh luôn nghĩ mình có thể nắm chắc cô trong tay.
Bất luận anh có quan tâm hay không.
Bất luận anh đối xử với cô như thế nào.
Cô đều sẽ ngoan ngoãn đứng nguyên tại chỗ, làm con rối cho anh.
Anh cũng luôn cho rằng cô là một người có cũng được mà không có cũng chẳng sao.
Cô có hay không có.
Thích anh hay không thích anh.
Đối với anh đều không có nghĩa lý gì.
Mãi cho đến lúc mất đi cô, anh mới nhận ra Hy Nguyệt sớm đã âm thầm chui vào lòng anh theo cách mà anh chán ghét.
Có lẽ ngay từ đầu, cô đã không giống với những người khác.。
Với anh, phụ nữ giống như một cốc nước, không màu, không vị, không thể khơi dậy được cảm xúc trong anh.
Nhưng Hy Nguyệt luôn có thể khiến anh mất kiểm soát, khiến anh tức giận và bực mình.
Anh không biết rằng những cảm xúc như vậy cũng có thể được gọi là tình yêu.
Bởi vì trước giờ anh chưa từng yêu.
Anh cầm lấy cái ly, mạnh mẽ nhấp một ngụm, trong đó là nước chứ không phải rượu, không xoa dịu được nỗi đau khổ của anh chút nào, nó chỉ làm dịu cơn co thắt trong cổ họng, để anh có thể cất tiếng nói.
“Tần Nhân Thiên, tôi đã sớm nhìn ra rồi, anh cũng thích Hy Nguyệt.”
“Không phải là thích, mà là tôi yêu cô ấy. Nếu cô ấy có thể hạnh phúc và vui vẻ, tôi cũng mãn nguyện rồi.” Tần Nhiên Thiên trầm thấp nói
Lục Lãnh Phong chế nhạo: “Ngay từ đầu cô ấy đã không thuộc về anh.”
“Giống nhau thôi.” Tần Nhân Thiên không hề khách khí đáp lại anh, sau đó đùng đùng bỏ đi.
Cách đó không xa, Hứa Nhã Thanh cầm hai ly cocktail đưa cho Hy Nguyệt một cái: “Đi, đi chào người quen cũ nào.” Giọng nói của anh cực kỳ thấp, khống chế trong phạm vi của hai người.
Hy Nguyệt khẽ run rẩy: “Thật sự phải đi sao?” Cô không muốn đi, càng không muốn đối mặt với Lục Lãnh Phong.
“Có anh ở đây, đừng sợ.” Hứa Nhã Thanh vòng tay qua vai cô, thấp giọng an ủi, cô mới thu hết can đảm đi qua đó cùng anh.
“Cậu Lục, đã lâu không gặp.” Hứa Nhã Thanh cười nhàn nhạt, nhưng trong mắt lại không có chút ý cười nào.
Lục Lãnh Phong hơi híp mắt lại, một ngọn lửa hung ác khẽ lóe lên: “Hứa Nhã Thanh, có phải anh đã yêu thầm vợ tôi từ lâu, cho nên mới đào ra một người phụ nữ giống hệt cô ấy từ một xó xỉnh nào đó không biết tên?”
Hy Nguyệt thầm hít một hơi trong lòng, không rõ Lục Lãnh Phong đang diễn bộ kịch nào?