Mục lục
Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng Dị Bản
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trở vào phòng khách, đúng lúc Tư Mã Ngọc Như và Lục Vinh Hàn cùng đi dạo về.

“Hy Nguyệt không phải lại đi thăm con của Kiều An rồi đó chứ?” Tư Mã Ngọc Như cố ý hỏi.

Một ngọn lửa giận dữ xẹt qua đáy mắt Lục Lãnh Phong: “Tôi cảnh cáo cô, an phận một chút đi.”

Tư Mã Ngọc Như lập tức lộ ra vẻ mặt ủy khuất: “Vinh Hàn, anh nhìn nó đi, em chỉ tùy tiện hỏi một câu, nó đã nổi giận đùng đùng như vậy, lẽ nào chuyện nhỏ như vậy ngay cả việc hỏi em cũng không được hỏi sao?”

“Nếu cô muốn gây chuyện, tôi sẽ chơi cùng cô đến cùng.” Toàn thân Lục Lãnh Phong toát ra khí lạnh băng giá, nhiệt độ trong phòng khách gần như đã giảm xuống dưới mức không độ.

Sống lưng Tư Mã Ngọc Như thoáng qua một trận rùng mình: “Mẹ chỉ là tùy tiện hỏi thôi, sao con phải suy đoán ác ý như thế? Mẹ đối với con hoàn toàn xuất phát từ sự quan tâm của mẹ đối với con trai mà thôi. Có phải con chưa từng coi mẹ là mẹ, nên mới đối xử với mẹ như vậy?”

Đôi môi mỏng Lục Lãnh Phong mở ra một đường cong lạnh lùng vô cùng mỉa mai: “Giả vờ mấy chục năm, rốt cuộc không nhịn nổi nữa rồi, đầu óc của cô vẫn có chút nông cạn.”

Khuôn mặt Tư Mã Ngọc Như thoạt trắng thoạt xanh, có cảm giác như bị bóc ra một lớp da, lộ ra bộ mặt thật bên trong. Nhưng cô ta vẫn giả vờ tỏ vẻ chịu ủy khuất, lau khóe mắt rồi bắt đầu khóc: “Vinh Hàn, nó vẫn đối đãi với em như người ngoài.”

“Được rồi, cô bớt nói lại một chút.” Lục Vinh Hàn ra mặt làm hòa, ông vỗ vai con trai: “Mẹ nhỏ tính tình thẳng thắn, coi con như người nhà nên mới nói chuyện không kiêng nể gì cả, con cũng đừng nghĩ quá nhiều.”

“Hãy mở to mắt mà nhìn kỹ người phụ nữ bên cạnh bố, cô ta không đơn giản như bố nghĩ đâu.” Lục Lãnh Phong buông lại một câu rồi đi lên lầu.

Gân xanh trên trán Tư Mã Ngọc Như phập phồng, căm hận đến mức nghiến răng ken két.

Nếu không có Lục Lãnh Phong trong cái nhà này, con trai cô ta sẽ là người thừa kế.

Muốn đối phó với Lục Lãnh Phong thì phải bắt đầu từ Hy Nguyệt.

Đánh rắn phải đánh giậm đầu, Hy Nguyệt chính là điểm yếu của anh.

“Lúc nãy Hy Nguyệt lên lầu hẳn là đã nói với nó điều gì đó, cho nên nó mới tức giận đến như vậy.”

Theo Lục Vinh Hàn, cả hai chắc đã đóng cửa cãi nhau, cho nên Hy Nguyệt đã đưa con trai bỏ đi.

“Sau này trong nhà cô đừng nhắc đến Kiều An nữa, để mọi người khỏi phải bất hòa với nhau.”

“Người trẻ bây giờ không chuyện gì mà không làm được, thỉnh thoảng em nhắc tới, đối với chúng cũng là một loại cảnh giác, ít nhất để chúng biết chúng ta đang để ý chuyện này. Nếu không chúng sẽ cả gan làm liều, nhỡ đâu thật sự gây ra đại họa thì hỏng mất.” Cô ta nói một cách vô cùng hùng hồn.

Lục Vinh Hàn lại trầm mặc.

Hy Nguyệt đi một mạch đến biệt thự của bà nội Thời, Tần Nhân Thiên cũng ở đó.

Nhìn thấy bọn cô, bà nội Thời rất vui vẻ.

“Đến đây đến đây, chắt trai bảo bối ngoan ngoãn của bà, lại đây để bà xem nào.”

“Bà nội, cháu mang bánh gato mật ong cho bà, là do cháu tự làm đấy.” Hứa Kiến Quân đưa cho bà chiếc hộp nhỏ đang ôm trong lòng.

Bà nội Thời cười híp mắt: “Bảo bối của bà lợi hại như vậy, còn biết làm bánh gato.”

“Cháu còn biết làm bánh nướng xốp nữa.” Hứa Kiến Quân nghiêng cái đầu nhỏ, hồn nhiên nói.
Bà nội Thời âu yếm vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hào của cậu, mở chiếc hộp ra và cùng cậu ăn bánh gato.

Người giúp việc bưng trái cây đến, Hy Nguyệt liếc nhìn, là táo giòn.

“Ăn thử đi.” Anh ta lấy một quả táo đưa cho cô.

Cô nhận lấy và cắn một miếng: “Ngọt quá, ngọt như những quả táo trong sân nhà bà nội.”

Tần Nhân Thiên nở nụ cười quyến rũ: “Đây chính là táo ở sân nhà bà nội, anh bảo người hái xuống rồi gửi qua đây.”

“Vậy thì em muốn ăn thêm vài trái nữa.” Hy Nguyệt cười hì hì, trong những quả táo này có hương vị mà cô nhớ nhung.

Bà nội Thời lấy một quả đưa cho Hứa Kiến Quân: “Này, thử táo do chính tay bà trồng đi. Bố mẹ cháu đều ăn táo này mà lớn lên đó.”

Túi sữa nhỏ ăn táo xong, hé miệng cười ngọt ngào: “Thật là ngon, táo nhà trồng không giống như táo bán ở ngoài.”

Trên mặt Tần Thân Nhiên hiện lên một ý cười bâng khuâng: “Khi con người ta lớn lên, mọi thứ đều thay đổi, chỉ có cây táo này vẫn như trước, nó chưa từng thay đổi.”

Năm đến năm đi, hoa vẫn thế.

Năm qua năm lại, người đâu còn như xưa.

Thời thế thay đổi, vật vẫn như cũ mà người không giống xưa.

Anh ta và Hy Nguyệt đều không thể trở về ngày xưa.

Hy Nguyệt nhìn anh ta, đột nhiên cảm thấy vị táo ngọt trên đầu răng trở nên chua chát.

Phải, tất cả mọi thứ trước đây đều đã trở thành hồi ức.

Thời Thạch cũng không quay lại, cũng không thể cùng hái táo với cô giống như trước nữa.

“Nhân sinh tại thế, luôn có những điều không như ý muốn, nhưng cuộc sống vẫn phải tiếp tục, chỉ có thể nhìn về phía trước, không có cách nào quay đầu lại nữa.”

Khóe miệng Tần Nhân Thiên thoáng qua một tia bi thương, uống ngụm trà, anh ta sắp xếp lại tâm trạng rồi khẽ mỉm cười.

“Bà nội thích hoa mẫu đơn, anh đã đặc biệt mua về một vài giống quý, lát nữa có muốn trồng chung không?”

“Dạ có.” Hứa Kiến Quân vui vẻ vỗ đôi tay bé nhỏ.

Ăn bánh gato và trái cây xong, bọn họ cùng đi ra vườn hoa.

Bà nội Thời ở bên cạnh hướng dẫn, bọn họ liền trồng theo phương pháp của bà.

“Mẹ ơi, hoa mẫu đơn là quốc hoa có phải không?”

Hy Nguyệt gật đầu: “Ừm, hoa mẫu đơn là vua của các loài hoa, đẹp đẽ cao quý, ngày xưa chỉ có người trong hoàng tộc mới có thể trồng được.”

“Vậy tại sao loài hoa mẹ thích nhất lại là hoa quỳnh thay vì hoa mẫu đơn?” Hứa Kiến Quân hỏi một cách chững chạc.

Hy Nguyệt xoa đầu cậu: “Hoa quỳnh quý ở chỗ hiếm có và hiếm thấy, hầu như không có ai nhìn thấy được vẻ đẹp của nó.”

Chậu hoa quỳnh mà Lục Lãnh Phong mua cho cô cho đến nay vẫn chưa nở hoa.

Túi sữa nhỏ chớp chớp mắt: “Vậy nó sẽ nở hoa thật sao, sẽ không chỉ là một truyền thuyết chứ?”
Chương 1470
Tần Nhân Thiên mỉm cười, dùng giọng điệu trêu đùa này nói: “Có một câu thành ngữ gọi là “cây vạn tuế nở hoa”, có nghĩa là khó mà nhìn thấy, nói rõ loại cây này hiếm khi nở hoa một lần, hoa quỳnh có lẽ chính là như vậy, người có thể nhìn thấy chúng nở hoa nhất định là người cực kỳ may mắn.”
Hy Nguyệt cảm thấy mình sẽ không có được may mắn này, rất có thể cả đời này cô sẽ không bao giờ nhìn thấy hoa quỳnh nở, và cả đời này cũng không thể thổ lộ tình cảm với Lục Lãnh Phong.
Trong lúc cô đang trầm tư, giọng nói non nớt của Hứa Kiến Quân truyền đến: “Mẹ ơi, không phải bố quỷ vương có một cây hoa quỳnh sao? Bố đã chăm sóc nó rất cẩn thận, nhưng đã gần một năm rồi mà nó vẫn chưa nở hoa.”
Hy Nguyệt nặn ra nụ cười nơi khóe miệng cứng ngắc: “Nếu một năm đã có thể nở hoa thì nó không phải là loài hoa hiếm nhất trên thế giới này.”
Hứa Kiến Quân nghiêng cái đầu nhỏ hỏi: “Vậy đến khi nào nó mới nở hoa?”
“Có lẽ một ngày nào đó sẽ nở hoa thôi, cũng có thể là cả đời này sẽ không nở, chu kỳ ra hoa của cây quỳnh không có dấu hiệu báo trước.” Hy Nguyệt trầm thấp nói.
“Nếu không thể nở hoa vậy chính là cỏ rồi, không phải là hoa, trồng nó cũng chẳng có ý nghĩa gì.” Bà nội Thời ở bên cạnh cười nói: “Bây giờ chúng ta trồng những cây hoa mẫu đơn này, đến mùa xuân năm sau chúng sẽ ra hoa vô cùng xinh đẹp.”
“Hay quá.” Túi sữa nhỏ vui vẻ vỗ tay.
Sau khi trồng hoa mẫu đơn xong, bọn họ đang định đi ăn cơm thì người giúp việc đến báo có khách đến thăm.
Nhìn thấy người trong phòng khách, Hy Nguyệt và Tần Nhân Thiên đều nhảy dựng lên cùng lúc, người đó lại là Hạ Dĩ Nhiên.
“Em… sao em biết nơi này?” Tần Nhân Thiên đỡ trán.
“Em đến nhà anh mà anh không có ở đó, quản gia cho em địa chỉ này, em liền tìm đến đây, em vẫn đang tự hỏi liệu anh có phải là kim ốc tàng Kiều hay không?” Hạ Dĩ Nhiên khẽ cười, giọng điệu tràn đầy giễu cợt.
Hy Nguyệt nhanh chóng nắm lấy cánh tay cô ta, nói: “Chị Dĩ Nhiên, chị từ Tân Lan về lúc nào, sao không gửi tin nhắn trong nhóm zalo.”
“Mới về hôm trước.” Hạ Dĩ Nhiên hời hợt nói.
Cô ấy đã ở Tân Lan trong hai tháng qua, còn được mời tham gia một hạng mục nghiên cứu sinh học.
“Tụi em vừa mới trồng một bãi hoa mẫu đơn, em dẫn chị đi xem.” Hy Nguyệt vừa nói vừa kéo cô ấy đi ra ngoài, cũng không quan tâm cô ấy có muốn hay không.
Phải nói rõ sự tình với cô ấy mới được, nếu không sẽ chẳng khác gì vạch áo cho người xem lưng.
Hạ Dĩ Nhiên nhìn cô với ánh mắt nghi hoặc: “Hy Nguyệt, em và Nhân Thiên đang giấu chị chuyện gì sao?”
Sau khi ra vườn hoa, Hy Nguyệt liền nói: “Anh em không phải là kim ốc tàng Kiều, mà là đang chăm sóc một bà lão. Bà ấy là bà nội của một người bạn thân của anh ấy và em, người bạn thân đó đã qua đời, mà bà nội lại mắc chứng Parkinson, để có bà một tuổi già an nhàn, em và anh ấy đã quyết định đưa bà về Long Minh, cùng nhau chăm sóc bà ấy.”
Hạ Dĩ Nhiên mỉm cười: “Như vậy thì tốt quá, không ngờ Nhân Thiên lại lương thiện như vậy.”
Hy Nguyệt nuốt nước bọt: “Bà nội đã không còn nhận ra ai nữa, bà coi anh ấy là người bạn đó, coi em là cháu dâu và Tiểu Quân là chắt của mình. Bọn em không muốn để lộ chuyện này, sợ rằng bà nội nhớ đến bi kịch của cháu mình mà bệnh tình ngày càng xấu đi, cho nên trước giờ đều đóng kịch trước mặt bà nội.”
Chương 1471
Hạ Dĩ Nhiên cười cười: “Thì ra là như vậy, thảo nào em lại thần thần bí bí kéo cả chị đến đây, đừng lo lắng, chị sẽ không vạch trần chuyện này mà sẽ phối hợp diễn chung với bọn em.”
Hy Nguyệt giơ ngón tay cái lên: “Em biết chị Dĩ Nhiên rất thích giúp đỡ người khác mà, chị là người dịu dàng tốt bụng, nhất định sẽ cùng tụi em giúp đỡ bà nội Thời.”
Khi bọn cô trở lại phòng khách, Tần Nhân Thiên đang chơi piano với Hứa Kiến Quân.
Anh ta đã giải thích với bà nội Thời, nói rằng Hạ Dĩ Nhiên là chị gái kết nghĩa của Hy Nguyệt.
Trong những gia đình giàu có, đàn piano được xem là tiêu chuẩn, Tần Nhân Thiên dĩ nhiên cũng biết chơi, vì vậy cô ấy cũng không quá ngạc nhiên, chỉ cảm thấy anh ta chơi tốt hơn nhiều so với tưởng tượng của mình.
“Em đã nghe bản nhạc này rồi, đó là bài hát chủ đề trong album nhạc rất nổi tiếng gần đây có tên “Bí ẩn của mặt trăng”. Sau khi phát hành, album này đã trở nên nổi tiếng trong và ngoài nước, tác giả ca khúc có tên là Secret, vô cùng thần bí, chưa một ai từng nhìn thấy khuôn mặt thật của anh ta. Mọi người đều nói anh ta là một bóng ma hiếm có trong giới âm nhạc.” Hạ Dĩ Nhiên nói.
Hy Nguyệt và Tần Nhân Thiên nhìn nhau, đây là bí mật giữa hai người, album này là do cô cố gắng cổ động Tần Nhân Thiên phát hành.
Nhà họ Tần là ông trùm trong giới truyền thông, là lão làng ngành công nghiệp giải trí, việc ẩn danh công tử phát hành album là điều dễ dàng như trở bàn tay.
Bà nội Thời khẽ mỉm cười: “Bài hát này nghe qua liền biết do Thời Thạch nhà chúng ta viết, dùng đàn vi-ô-lông kéo nghe cũng rất hay.”
Hạ Dĩ Nhiên đương nhiên sẽ không tin.
Tế bào âm nhạc của Tần Nhân Nhiên làm gì lợi hại đến như vậy.
Suy cho cùng bà nội Thời mắc chứng Parkinson, đầu óc cũng không được minh mẫn.
Hy Nguyệt đi xuống nhà bếp, nấu vịt thơm giòn và thịt heo xào dứa chua ngọt.
Bà nội Thời thích ăn những món thanh đạm và chua ngọt.
Hạ Dĩ Nhiên thì không thích những món không cay.
Cô đã từng dùng cơm với Hạ Dĩ Nhiên cho nên mới biết điểm này.
Đầu bếp mà Tần Nhân Thiên mời cho bà nội chỉ nấu món Triết Giang, không giỏi làm đồ ăn Hàn Xuyên, cho nên Hy Nguyệt lại đích thân nấu một thịt xào chua ngọt.
“Nhìn thấy món thịt xào chua ngọt mà anh thích nhất, bụng liền đói meo rồi.” Tần Nhân Thiên cười nói.
Bà nội Thời mỉm cười: “Từ nhỏ cháu đã thích thịt xào chua ngọt, đặc biệt là của Hy Nguyệt làm, cháu vẫn thường nói nó làm còn ngon hơn bà làm.”
Tần Nhân Thiên cười cười: “Vì thịt xào chua ngọt của cô ấy làm cho thêm dứa, còn bà thì lại cho thêm cà rốt.”
“Cháu không thích ăn cà rốt, cho nên bà chỉ có thể bỏ vào thịt xào chua ngọt thôi.” Bà nội Thời cười híp mắt nói.
Hy Nguyệt gắp cho bà một miếng vịt thơm giòn: “Bà nội, vịt thơm giòn này là món cháu làm riêng cho bà, còn kết hợp với mứt mơ mà bà thích nhất.”
Bà nội Thời ăn một miếng, khoe không dứt lời: “Thịt vịt thơm thơm giòn giòn, chấm thêm mứt mơ, dễ ăn mà không ngán, ngon lắm.”
Hy Nguyệt đặt bát lòng mề xào cay đến trước mặt Hạ Dĩ Nhiên: “Chị Dĩ Nhiên, biết chị thích ăn cay cho nên em đã làm lòng mề xào cay cho chị.”
“Hy Nguyệt, em thật đẹp người lại còn đẹp nết, đã hiền lành còn giỏi giang. Người nào lấy được em chính là phước ba đời, nếu anh ta không biết trân trọng em nhất định sẽ phải hối hận.”
Chương 1472

Trong câu có ý, Hạ Dĩ Nhiên là một cô gái ngay thẳng, nghĩ gì nói nấy.

Ở cùng Tần Nhân Thiên, hòa nhập vào giới giải trí ở hai thành phố Dương Hà và Long Minh, cô ấy cũng kết bạn với một vài người.

Trong khoảng thời gian này, mọi người đang xì xầm to nhỏ về chuyện của Lục Lãnh Phong và Kiều An, mặc dù đang ở châu Úc nhưng cô ấy cũng biết.

Hầu như mọi người đều đưa ra được bằng chứng xác đáng để chứng minh rằng con của Kiều An chính là con ngoài giá thú của Lục Lãnh Phong.

Điều này khiến cô ấy vô cùng phẫn nộ.

Biết người, biết mặt, không biết lòng.

Vốn cứ nghĩ Lục Lãnh Phong là một người chồng tốt, nhưng không ngờ lại trăng hoa phóng đãng như vậy.

Bà nội Thời đâu biết người cô ấy nói là Lục Lãnh Phong, chỉ nghĩ cô ấy đang nói về cháu nội mình, liền nói: “Thằng Thạch nhà chúng tôi và Hy Nguyệt là thanh mai trúc mã, một trai một gái chơi với nhau từ thuở nhỏ, trong lòng nó Hy Nguyệt còn quan trọng hơn bản thân mình, cả đời này nó sẽ đối xử tốt với Hy Nguyệt.”

Hạ Dĩ Nhiên là một người thông minh, từ cuộc trò chuyện của mọi người cô ấy đã hiểu được. Thời Thạch mà Tần Thân Nhiên đóng giả không chỉ là bạn thân của anh ta mà còn là thanh mai trúc mã của Hy Nguyệt.

“Thanh mai trúc mã có thể ở bên nhau là điều hiếm hoi nhất trên đời, Hy Nguyệt là em gái kết nghĩa của cháu, cháu mong cô ấy có thể mãi hạnh phúc. Nếu một người phụ nữ xấu xa dám phá hoại cuộc hôn nhân của cô ấy, cháu nhất định sẽ giúp cô ấy đuổi đi.”

Bà nội Thời cười rồi xua tay: “Chị vợ ơi, cháu đừng lo lắng, ngoại trừ Hy Nguyệt, thằng Thạch nhà chúng ta tuyệt đối sẽ nhìn những người phụ nữ khác lấy một cái.”

Hạ Dĩ Nhiên mỉm cười: “Như vậy thì cháu yên tâm rồi.”

Ăn cơm xong, bà nội Thời đưa Hứa Kiến Quân vào phòng ngủ trưa.

Những người khác thì đến vườn hoa.

“Nhân Thiên, anh quen biết Hy Nguyệt qua anh Thạch sao?”

Tần Nhân Thiên nhún vai, chậm rãi nói: “Thạch là anh em tốt của anh, Hy Nguyệt không chỉ là em gái của anh, mà còn là em dâu của anh.”

“Nếu anh ấy vẫn còn sống, Hy Nguyệt nhất định sẽ kết hôn với anh ấy, chứ không phải kết hôn với Lục Lãnh Phong, đúng không?” Hạ Dĩ Nhiên chớp chớp mắt. tải áp Hola để đọc tiếp nhé.

Lời nói này như xuyên qua vết sẹo đau đớn nhất tận sâu trong lòng Tần Nhân Thiên.

“Nếu cậu ấy vẫn còn sống, Lục Lãnh Phong vốn sẽ không có cơ hội tiếp cận Hy Nguyệt, anh ta sẽ làm anh rể của Hy Nguyệt.”

Hạ Dĩ Nhiên bĩu môi: “Em thực sự không hiểu Lục Lãnh Phong chút nào, rõ ràng đã có một gia đình hạnh phúc, vậy tại sao vẫn muốn trêu hoa ghẹo nguyệt bên ngoài?”

Hy Nguyệt muốn cười với cô ấy, giả vờ tỏ vẻ hoàn toàn không quan tâm, nhưng nụ cười chưa kịp thành hình đã biến mất khỏi môi cô, giống như bị gió lạnh thổi bay đi mất.

“Chị, chị đừng tin những lời đồn thổi bên ngoài đó, đều là những lời vô căn cứ cả.”

Hạ Dĩ Nhiên vỗ vỗ vai cô: “Hy Nguyệt, cho dù là thật hay giả, ả Kiều An đó nhất định không phải là con chim tốt lành gì, em phải đề phòng trước khi nó xảy ra. Chị nghiên cứu sinh vật học, chị biết tính mạnh mẽ của gen di truyền. Chị nghe nói bố của Lục Lãnh Phong có hai người vợ, trong người ông ta có gen phong lưu, rất có thể sẽ di truyền cho Lục Lãnh Phong, em phải chuẩn bị tâm lý cho tốt.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK