Mục lục
Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng Dị Bản
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1828
Lục Vinh Hàn và bọn họ cách nhau một cái ghế sofa, cơ bản cũng không tới ngăn cản kịp, ông ấy chỉ có thể đi qua đỡ Tư Mã Ngọc Như lên.
“Ngọc Như, rốt cuộc em muốn làm gì, bây giờ Sênh Hạ ở chỗ nào rồi, em mau thả con bé ra đi.”
Tư Mã Ngọc Như giống như heo mẹ bị thương, hung hăng thở dốc một hơi:
“Không gặp được Ngọc Thanh, em tuyệt đối sẽ không thả Sênh Hạ ra.”
Lục Vinh Hàn chuyển ánh mắt nhìn sang Hy Nguyệt: “Hy Nguyệt, nếu như con thật sự biết Ngọc Thanh ở chỗ nào thì hãy con nói cho chúng tôi biết đi. Mấy ngày nay chúng tôi tìm nó ở khắp nơi, cũng sớm phát điên mất rồi.”
Lục Lãnh Phong hung ác nham hiểm trừng mắt liếc ông ấy một cái: “Bố cảm thấy chúng con rảnh rỗi như vậy, muốn xen vào chuyện đổ bể trong nhà của bố hay sao?”
“Ngọc Thanh không có mang theo một đồng nào, sẽ không vô duyên vô cớ chạy loạn, chỉ có thể có người tìm chỗ cho nó, để cho nó trốn ở đó.” Lục Vinh Hàn nói.
“Chẳng lẽ con và Hy Nguyệt lại ngây thơ như vậy hay sao?” Lục Lãnh Phong thở hổn hển một tiếng: “Chúng con cũng sẽ không giống như bố, thích gây chuyện mà không chịu trách nhiệm.”
Trên mặt Lục Vinh Hàn lúc trắng lúc xanh: “Bố cũng không muốn nghi ngờ các con, nhưng mà người thân cận nhất của Ngọc Thanh chính là các con, bố cũng không nghĩ ra được còn ai có thể giấu nó đi được nữa.”
Trong con ngươi đen nhánh của Hy Nguyệt lóe lên một tia gian xảo: “Bố à, lời này của bố nói cứ giống như thằng bé là đứa nhỏ của nhà họ Lục chúng con vậy. Có điều nó lại là người của nhà Tư Mã, chẳng lẽ nhà Tư Mã và một ít người thân thích của nhà họ Mã sẽ không thân với thằng bé hay sao?”
“Bố đã qua chỗ mấy người bác của nó hỏi hết rồi, nó chưa từng đi qua đó.” Lục Vinh Hàn nói.
“Thế nhà họ Mã mà bố cũng đã hỏi qua rồi sao?” Hy Nguyệt khiêu mi.
Lục Vinh Hàn trầm mặc, ngược lại ông ấy đã quên mất người nhà họ Mã.
Mặc dù ông cụ Mã và Mã Ngọc Linh không có ở đây, nhưng nhà họ Mã vẫn còn có những họ hàng thân thích khác nữa mà.
“Tôi lập tức phái người đi nhà họ Mã bên kia hỏi một chút.”
Dây thần kinh trên mặt Tư Mã Ngọc Như co rút: “Anh đừng nghe cô ta nói bậy, cô ta chính là cố ý, muốn dời đi lực chú ý của anh, Ngọc Thanh đúng là đã bị cô ta giấu đi rồi.”
Trên khuôn mặt tuấn mỹ của Lục Lãnh Phong xẹt qua một tia lệ khí hung dữ. Ngón tay vung lên, người áo đen sau lưng anh lập tức đi tới, nhấc bổng Tư Mã Ngọc Như lên:
“Nếu như hôm nay cô không giao Sênh Hạ ra, tôi lập tức khiến cho cô chịu không nổi.”
Tư Mã Ngọc Như giật nảy mình, rùng mình một cái: “Cậu muốn làm gì, chẳng lẽ cậu dám giết tôi sao?”
“Giết cô chẳng phải là quá tiện nghi cho cô rồi sao?” Lục Lãnh Phong hừ lạnh một tiếng: “Tôi muốn toàn thân trên dưới của cô đều đầy những đường vân con cóc, khiến cho cô biến thành một con cóc thành tinh nữa cơ.”
Tư Mã Ngọc Như bị dọa đến toàn thân run rẩy: “Vinh Hàn cứu em, cứu em!”
Lục Vinh Hàn đương nhiên không thể để mặc con trai ông ấy đưa cô ta đi:
“Lãnh Phong, con đừng làm loạn, con cho bố chút thời gian, bố sẽ khuyên cô ta thả Sênh Hạ ra.”
Lục Lãnh Phong liếc mắt nhìn người áo đen ra hiệu, người áo đen lập tức thả Tư Mã Ngọc Như ra.
Tư Mã Ngọc Như giống như một con chuột hốt hoảng, sợ hãi trốn ở sau lưng Lục Vinh Hàn:
“Vinh Hàn, cậu ta điên rồi, cậu ta chắc chắn sẽ giết em, anh tranh thủ thời gian gọi người tới đuổi cậu ta ra ngoài đi, đuổi tất cả bọn họ ra ngoài.”

Chương 1829
Hy Nguyệt cười lạnh:
“Cô Tư Mã à, người thức thời mới là trang tuấn kiệt, nếu như không muốn làm con cóc thành tinh thì hãy lập tức nói cho chúng tôi biết Sênh Hạ ở chỗ nào đi.”
Lục Vinh Hàn ôm bả vai Tư Mã Ngọc Như:
“Ngọc Như, Sênh Hạ là con gái ruột của em, em không thể lo cái này mất cái kia được. Cho dù đúng là bọn họ đã đưa Ngọc Thanh đi trốn thì em cũng không thể lấy Sênh Hạ ra làm con tin uy hiếp bọn họ, làm như thế sẽ khiến cho Sênh Hạ đau khổ thất vọng lắm đấy.”
Tư Mã Ngọc Như oà một tiếng gào khóc:
“Nếu như em không làm như vậy thì liệu bọn họ có chịu thả Ngọc Thanh ra hay không? Lỡ như bọn họ thẹn quá hóa giận, giết chết Ngọc Thanh thì phải làm sao bây giờ?”
Ánh mắt Hy Nguyệt lạnh thấu xương nhìn cô ta, trong mắt tràn đầy vẻ phán xét, giống như hai thanh kiếm sắc bén, róc thịt từ đầu tới chân cô ta:
“Trong mắt của chúng tôi, Ngọc Thanh giống như là em trai ruột thịt vậy. Chúng tôi sẽ không mảy may làm ra chuyện gì tổn thương đến thằng bé. Còn cô thì sao, cô là người thân nhất của thằng bé mà cũng dám hạ độc nó. Nó cũng chỉ là một đứa bé mà thôi, chẳng lẽ cô không lo lắng những thứ này sẽ sinh ra ảnh hưởng đối với cơ thể hay tâm lí của nó hay sao? Ở trong mắt của cô, cho dù là Sênh Hạ hay là Ngọc Thanh, chẳng qua cũng chỉ là một quân cờ để cho cô lợi dụng. Cô mang dã tâm bừng bừng, vàng đỏ nhọ lòng son, suốt ngày chỉ biết ôm giấc mộng không thực tế. Tôi cho cô biết, cô không có cái số ấy đâu, muốn lấy được Lục Thị, hoàn toàn chính là si tâm vọng tưởng.”
Khóe miệng Tư Mã Ngọc Như giống như đang cất chứa một tổ ong vò vẽ ngủ đông, gần như lệch xuống đến tận mang tai.
Cô ta không muốn nhận mệnh, cũng sẽ không nhận mệnh.
Cô ta trù tính nhiều năm như vậy, không thể chỉ vì thất bại nhất thời mà lập tức từ bỏ được.
Cô ta vẫn còn có thể Đông Sơn tái khởi, còn có thể hàm ngư phiên thân, nhất định sẽ được.
“Hy Nguyệt, cô không nên ngậm máu phun người như vậy đâu.”
Lục Vinh Hàn nặng nề thở dài: “Hy Nguyệt, Ngọc Như đã rời khỏi nhà họ Lục rồi, không còn quan hệ gì với nhà họ Lục nữa. Chúng tôi chỉ muốn sống một cuộc sống yên ổn, hy vọng con và Lãnh Phong có thể thành toàn.”
Hy Nguyệt quay đầu nhìn ông ấy, trong mắt tràn đầy vẻ đồng tình:
“Bố chồng, con thật sự cảm thấy bi ai thay bố đấy. Bố một lòng say mê, moi tim móc phổi đưa cho người phụ nữ này, thế nhưng trong mắt của cô ta, bố chẳng qua cũng chỉ là một quân cờ mà thôi. Cho tới bây giờ cô ta đều không có yêu bố, cái mà cô ta yêu chính là vị trí người đứng đằng sau của tập đoàn Lục Thị mà thôi.”
Lục Vinh Hàn cũng không tin tưởng cô, ông ấy chỉ tin tưởng phán đoán của bản thân mình mà thôi:
“Hy Nguyệt, chuyện tình cảm giữa bố và Ngọc Như còn chưa tới phiên con ở đây nghị luận. Bố ăn muối còn nhiều hơn so với con ăn cơm, Ngọc Như là dạng người ra sao tôi rõ ràng hơn con nhiều.”
Lục Lãnh Phong mỉa mai cười một tiếng: “Hy Nguyệt, không cần nói nhảm với người ta làm gì, em mãi mãi cũng không thể gọi một người đang giả vờ ngủ thức dậy được đâu.”
Hy Nguyệt cũng không có dừng lại, mím môi dưới, tiếp tục nói:
“Bố chồng à, lúc trước bố còn cho rằng Tư Mã Ngọc Như đã rời đi, giống như bình thường nổi điên đi khắp thế giới tìm kiếm cô ta. Mà thật tình lại không biết cô ta trốn ở bên cạnh Dương Thành, một mực âm thầm liên hệ với Tư Mã Minh Thịnh. Chẳng qua cô ta chỉ là chơi một chiêu lấy lui làm tiến, dùng cái này để giữ lấy lòng của bố mà thôi. Năm ấy chị ở bệnh viện bị người tráo đi cũng là do cô ta sai khiến Tư Mã Minh Thịnh làm. Từ đầu tới cuối, cô ta mới chính là kẻ chủ mưu đằng sau bức màn này. Tư Mã Minh Thịnh chẳng qua chỉ là một con rối làm việc thay cho cô ta mà thôi. Cô ta nhìn trúng thế lực của nhà họ Mã, khiến cho Tư Mã Minh Thịnh ly hôn với vợ của cậu ta. Dì Lâm lúc đó đang mang thai đứa nhỏ, không muốn ly hôn, cô ta lập tức âm thầm hạ thuốc làm cho dì ấy sảy thai. Bao nhiêu năm qua, lương thiện của cô ta, sự bao dung của cô ta, tất cả đều là giả vờ. Chẳng qua cũng chỉ là để tập hợp sức mạnh, tới tranh giành gia nghiệp của nhà họ Lục. Bố chồng, bố có thể không tin con, nhưng xin bố hãy sáng suốt một chút, dùng lý trí mà nhìn người phụ nữ bên cạnh, nhìn xem rốt cuộc cô ta là dạng người gì.”
Chương 1830

Tư Mã Ngọc Như quả thực sắp nổi điên, rướn cao cổ lên, điên cuồng gào thét:

“Hy Nguyệt, cô nói hươu nói vượn, cô ngậm máu phun người, cô vu khống hãm hại tôi, cô giội nước bẩn lên người của tôi như vậy là có mục đích gì? Có phải Y Hạo Phong đã kêu cô làm như vậy hay không?”

“Từng lời nói của tôi đều là sự thật. Nếu như cô đã không muốn người khác biết, trừ khi mình đừng làm, những chuyện mà cô đã làm, cuối cùng rồi cũng sẽ bị người ta biết được mà thôi. Cho dù là bao nhiêu năm trôi qua thì cũng sẽ có một lúc nào đó mọi chuyện bị vạch trần.” Hy Nguyệt từng câu từng chữ rõ ràng hữu lực nói.

Tuy rằng Lục Vinh Hàn không muốn tin, nhưng rốt cuộc trong lòng ông ấy vẫn bị dao động kịch liệt.

Ba mươi năm trước, Hy Nguyệt còn chưa ra đời, cô không có khả năng biết được những chuyện này.

Là có người đã nói với cô chuyện đó.

Mà người duy nhất có thể hiểu rõ sự tình chính là mẹ của Lâm Đại Dao.

Thù hận của bà ta đối với Tư Mã Ngọc Như cũng không thua gì Tư Mã Minh Thịnh.

Bà ta nhất định cũng giống như những người khác hiểu lầm Tư Mã Ngọc Như, cho rằng những hành vi xấu xa của Tư Mã Minh Thịnh có liên quan tới Tư Mã Ngọc Như.

“Hy Nguyệt, con người khó tránh khỏi những lúc bị thù hận bản thân bịt kín hai mắt, những lời mà cô nghe được cũng chưa chắc đã là sự thật. Không ai trên thế giới này hiểu rõ Ngọc Như hơn tôi, cô ấy sẽ không làm ra những chuyện như vậy đâu.”

Hy Nguyệt cảm thấy nản lòng thoái chí:

“Ở trong mắt của bố, toàn bộ người trên thế giới này đều đang hãm hại Tư Mã Ngọc Như, toàn bộ người trên thế giới này đều không có ai hiểu được Tư Mã Ngọc Như cả. Ông nội, bà nội, mẹ, Lãnh Phong, Sênh Hạ, Đại Dao, dì Lâm,… còn có những người đã từng bị cô ta làm tổn thương nữa chứ. Tất cả mọi người đều là kẻ đần, đều không có thông minh như bố, không có tỉnh táo như bố, không có nhãn lực tốt như bố, có đúng không? Bố, đã nói rằng bố, ăn muối còn nhiều hơn con ăn cơm. Vậy còn ông nội thì sao, ông nội anh minh thần võ, chưa từng nhìn lầm bất kỳ ai. Chẳng lẽ bố, cho rằng ông ấy cũng nhìn lầm Tư Mã Ngọc Như hay sao? Bố, rốt cuộc có biết cái gì gọi là trong nhà chưa tỏ ngoài ngõ đã tường hay không, ngoài cuộc thì tỉnh táo mà trong cuộc thì u mê không?”

Toàn thân Lục Vinh Hàn bỗng chốc run rẩy kịch liệt:

“Đủ rồi, Hy Nguyệt, hôm nay cô tới đây là để tìm Sênh Hạ, không phải đến để thương lượng chuyện riêng của tôi đâu.”

“Bố nói đúng. Nếu như hôm nay cô ta không giao Sênh Hạ ra, con tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cô ta đâu.” Giọng nói của Hy Nguyệt lạnh lẽo, giống như hai tảng băng va chạm vào nhau vậy.

Tư Mã Ngọc Như thật sự muốn xông tới xé rách miệng của cô, để cho cô không nói tiếp được, tránh cho Lục Vinh Hàn bị cô thuyết phục mà sinh lòng nghi ngờ với cô ta.

Thế nhưng Lục Lãnh Phong và một đám người mặc đồ đen cứ nhìn chằm chằm vào, cô ta cơ bản cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.

“Hy Nguyệt, tôi không biết cô vu oan hãm hại tôi như thế rốt cuộc là có mục đích gì. Nếu như cô chỉ muốn giúp Y Hạo Phong trút giận mà nói thì chỉ cần nhằm vào tôi là được, đừng làm tổn thương đến Ngọc Thanh. Thằng bé vô tội, chỉ cần cô giao thằng bé lại cho tôi, tôi lập tức sẽ thả Sênh Hạ ra.”

“Người làm tổn thương Ngọc Thanh chính là cô đấy, người dọa cho thằng bé sợ chạy cũng là cô, bây giờ cô lại luôn miệng tìm tôi đòi người có phải là rất buồn cười hay không đây? Nếu như cô cho rằng Ngọc Thanh ở chỗ của tôi thì lập tức lấy chứng cứ ra đây, còn nếu như không đúng sự thật thì cũng đừng trách tại sao tôi không khách khí với cô nhé.” Hy Nguyệt lạnh lùng nói.

Lục Lãnh Phong nhìn xuống đồng hồ: “Tổng giám đốc Lục, tôi cho ông thời gian năm phút, nếu như ông không thể dùng lời nói tác động được người phụ này giao Sênh Hạ ra thì tôi sẽ dẫn cô ta rời đi.”
Chương 1831

Trên trán Lục Vinh Hàn toát ra vài giọt mồ hôi lạnh.

Ông ấy biết, Lục Lãnh Phong nói được làm được, cơ bản cũng sẽ không nể mặt ông ấy.

Tình cảm bố con giữa hai người bọn họ đã kết thúc từ lâu lắm rồi.

“Ngọc Như, nói cho bọn họ biết Sênh Hạ ở đâu đi, nếu không, anh chỉ có thể để cho Lãnh Phong đưa em đi.”

Nghe nói như thế, dọc theo sống lưng Tư Mã Ngọc Như toát ra một tia hàn ý.

Rõ ràng là Lục Vinh Hàn cũng không bảo vệ được cô ta.

“Vinh Hàn, chẳng lẽ anh muốn bỏ mặc chuyện của Ngọc Thanh hay sao?”

“Ngọc Thanh là Ngọc Thanh, Sênh Hạ là Sênh Hạ, không nên vì chuyện của Ngọc Thanh mà làm liên lụy đến Sênh Hạ.”

Trên trán Tư Mã Ngọc Như nổi lên gân xanh cuồn cuộn: “Nếu như em không nói như vậy thì bọn họ sẽ chịu bỏ qua cho Ngọc Thanh hay sao?”

“Bọn họ đã nói không có liên quan tới chuyện của Ngọc Thanh, em không cần phải làm căng lên như vậy.” Lục Vinh Hàn nói, nếu như cô ta vẫn còn tiếp tục cố chấp thêm nữa, Lục Lãnh Phong chắc hẳn sẽ không bỏ qua cho cô ta.

Tư Mã Ngọc Như bĩu môi: “Bây giờ Sênh Hạ đang ở chỗ của Minh Thịnh. Nếu như không thấy được Ngọc Thanh mà nói, cậu ta cũng sẽ không để cho Sênh Hạ đi.”

Sắc mặt Lục Vinh Hàn tái nhợt: “Em vậy mà còn cấu kết với cùng một hội với cái tên vô liêm sỉ kia, còn giao Sênh Hạ cho cậu ta, chẳng lẽ em bị cậu ta làm hại còn chưa đủ hay sao?”

Đáy mắt Lục Lãnh Phong hiện lên một tia sáng lạnh lẽo, anh bước dài tiến lên, nắm lấy cánh tay Tư Mã Ngọc Như, mạnh mẽ hất cô ta ra, đẩy đến chỗ của đám người áo đen.

Người áo đen lập tức khống chế cô ta.

“Đưa cô ta đi tìm Tư Mã Minh Thịnh.”

Tư Mã Ngọc Như sợ tới mức ra sức liều mạng hét chói tai: “Vinh Hàn, cứu em với…”

Lục Vinh Hàn thở dài: “Tôi và các người cùng đi tìm con nghiệp chướng kia.”

Bên trong một căn biệt thự bí mật của Tư Mã Minh Thịnh.

Người của Lục Lãnh Phong đến còn sớm hơn so với dự kiến của Tư Mã Minh Thịnh.

Lúc trước khi Tư Mã Ngọc Thanh bị bắt cóc, anh đã lập tức phái người tra xét qua sản nghiệp của Tư Mã Minh Thịnh mấy lần, cho nên rất dễ dàng đã tìm được biệt thự bí mật của cậu ta.

Lục Vinh Hàn ở trong xe, không có bước xuống, chỉ cần Lục Lãnh Phong không gây bất lợi cho Tư Mã Ngọc Như, những chuyện khác ông ấy cũng sẽ không quản.

Điều quan trọng nhất chính là cứu Sênh Hạ an toàn trở ra ngoài.

Tư Mã Minh Thịnh không nhìn thấy con trai Ngọc Thanh, chỉ nhìn thấy Tư Mã Ngọc Như đang bị gô cổ trói chéo tay sau lưng, miệng của cô ta cũng bị băng dán bịt kín, không nói được gì.

“Sênh Hạ đâu?” Lục Lãnh Phong cắn răng hỏi.

“Người tôi cần chính là Ngọc Thanh, chỉ cần anh đưa Ngọc Thanh tới, tôi sẽ thả con bé ra.”

Tư Mã Minh Thịnh nói.

“Con của cậu không có ở trong tay tôi, chỉ có bà già này ở đây mà thôi. Hôm nay cô ta sống hay chết toàn bộ đều là do cậu quyết định.” Từng câu từng chữ trong lời nói của Lục Lãnh Phong đều tràn đầy sát khí đẫm máu.
Tư Mã Minh Thịnh căm tức không thôi: “Anh đối xử với chị gái của tôi như vậy, bộ không sợ anh rể của tôi của trách tội hay sao?”
Đôi môi mỏng của anh hé ra, cong lên thành một nụ cười âm lãnh: “Thế thì cậu trói con gái ruột của ông ấy như vậy, cậu cảm thấy ông ấy sẽ bỏ mặc hay sao?”
Dây thần kinh trên mặt Tư Mã Minh Thịnh co rút lại: “Sênh Hạ cũng là cháu gái bên ngoại của tôi, tôi sẽ không làm tổn thương con bé, hiện tại con bé không sao cả. Chỉ cần anh thả Ngọc Thanh ra, tôi sẽ đưa con bé trở về.”
Anh hừ nhẹ một tiếng, chưa từng có kẻ nào dám cò kè mặc cả với anh hết.
“Tư Mã Minh Thịnh, công ty mới mở của cậu cũng không tệ. Có muốn tôi giúp cậu một tay hay không?” Một câu nói nhẹ nhàng bay bổng của anh giống như lông vũ rơi xuống mặt đất, kéo theo lực chấn nhiếp làm cho thần kinh khắp người Tư Mã Minh Thịnh đều mạnh mẽ chấn động.
Tư Mã Ngọc Như biết Lục Lãnh Phong đang uy hiếp em trai cô ta. Cô ta cực kỳ tức giận nhưng miệng bị lấp kín không nói ra lời, chỉ có thể liều mạng hầm hừ.
Đương nhiên Tư Mã Minh Thịnh không muốn công ty mới bị tổn thất gì .
Bây giờ tập đoàn Lục thị đã không phải do anh rể định đoạt mà do Lục Lãnh Phong làm chủ. Anh ta tuyệt đối sẽ không nương tay.
Trong căn phòng, Lục Sênh Hạ đá văng nữ giúp việc đang nhìn cô bé rồi chạy ra ngoài.
“Anh cả, chị dâu!” Cô bé cực kỳ tức giận. Bi ai lớn nhất đời này của cô bé chính là có người mẹ không biết xấu hổ như Tư Mã Ngọc Như.
Tư Mã Minh Thịnh cũng không ngăn cản. Vì công ty mới, cậu ta cũng không thể hoàn toàn chọc giận Lục Lãnh Phong.
Lúc này không giống ngày xưa, anh rể đã không còn thực quyền.
Cậu ta phải thấy rõ ràng tình trạng hiện này mới được.
Hy Nguyệt ôm vai Lục Sênh Hạ nói: “Sênh Hạ, em không sao là tốt rồi.”
Lục Lãnh Phong bỗng nhiên đẩy Tư Mã Ngọc Như một cái, khiến cô ta ngã xuống bên chân Tư Mã Minh Thịnh.
Tư Mã Minh Thịnh vội vàng tháo dây thừng cho cô ta.
Tư Mã Ngọc Như vô cùng tức giận nói: “Minh Thịnh, em làm gì mà không buộc con nhóc đầu chết tiệt kia lại, để cho nó chạy ra ngoài. Chúng ta còn phải dùng nó để trao đổi với Ngọc Thanh đấy.”
Lục Sênh Hạ hung dữ nhìn cô ta chằm chằm, nói: “Tôi nói cho mẹ biết, chị dâu căn bản không biết Tư Mã Ngọc Thanh ở đâu. Chỉ có tôi biết mà thôi, chính tôi là người đã giấu Tư Mã Ngọc Thanh đi.”
Cả người Tư Mã Ngọc Như đột nhiên như bị co giật, cô ta nói: “Con ăn nói bậy bạ gì đó? Rốt cuộc cô ta cho con chỗ tốt gì mà con che chở cô ta khắp nơi, bênh vực cô ta, luôn luôn chống đối mẹ chứ.”
Trong sân, Lục Vinh Hàn nghe được đoạn nói chuyện của con gái thì đẩy cửa xe ra đi tới.
“Sênh Hạ, con nói là con đã giấu Ngọc Thanh đi.”
“Vâng ạ, chính là con giấu đi. Thằng bé gọi điện thoại cho con, nó nói Tư Mã Ngọc Như muốn giết nó. Nó rất sợ hãi, xin con cứu nó. Con đã nghĩ cách đưa nó từ trường học ra, sau đó giấu nó ở một chỗ mà các người có tìm khắp nơi cũng sẽ không đến được.” Lục Sênh Hạ nói.
Tư Mã Ngọc Như trên mặt lúc xanh lúc trắng, cô ta nói: “Con nhóc chết tiệt kia, con nói như vậy là muốn gánh tội thay cho Hy Nguyệt đi.”
Lục Sênh Hạ lạnh lùng nhìn cô ta, nói: “Mẹ vẫn luôn cắn chết không tha cho chị dâu như vậy thì có ý nghĩa gì chứ. Có phải mẹ còn muốn thay thế chị dâu trở thành bà chủ của nhà họ Lục không?”
Lời nói dữ dằn như một cái tát vô hình lên mặt Tư Mã Ngọc Như.

Chương 1833
“Con, con nhóc chết tiệt kia. Có phải con cố ý muốn mẹ tức chết không hả?”
“Mẹ bày trăm phương ngàn kế nhiều năm như vậy, chẳng qua muốn tìm cách có được tài sản của nhà họ Lục mà thôi. Đáng tiếc, ngay cả mẹ có mê hoặc bố làm ông ấy không thấy rõ lòng lang dạ sói của mẹ thì trước sau vẫn bị bác gái đè trên đầu, không ngồi lên được vị trí bà chủ nhà họ Lục. Buộc mẹ sống tạm bợ rồi sinh ra Tư Mã Ngọc Thanh, đó không phải cũng trong dự liệu tính toán của mẹ hết sao.”
Lục Sênh Hạ nuốt nước bọt, tiếp tục nói: “Số mệnh có thì cuối cùng sẽ có, số mệnh không có thì đừng cưỡng cầu. Mẹ không có mệnh được làm bà chủ nhà họ Lục thì bất kể mẹ gây sức ép như thế nào, cũng là uổng phí sức lực mà thôi.”
Tư Mã Ngọc Như giống như ngũ lôi oanh đỉnh, cô ta nói: “Con nói hươu nói vượn cái gì, con không phải điên rồi sao. Ngọc Thanh cũng là cháu của mẹ, là em họ con. Khi nào thì nó biến thành con riêng của mẹ rồi?”
“Đúng vậy, Sênh Hạ, việc này nói cũng không thể nói lung tung như vậy được.” Lục Vinh Hàn cũng chạy nhanh tới bên cạnh giải thích, sợ sẽ làm Lục Lãnh Phong và Hy Nguyệt hoài nghi.
Lục Sênh Hạ hừ nhẹ một tiếng, nói: “Được a, ông bà hai người cũng đừng giả bộ nữa. Anh cả và chị dâu đã sớm biết rồi, Tư Mã Ngọc Thanh là đứa con mà lúc sống tạm bợ hai người sinh ra.”
Tư Mã Ngọc Như và Lục Vinh Hàn liếc nhau một cái, thần kinh hai người đều căng thẳng.
“Lục Sênh Hạ, lúc trước mẹ không nên ra sinh con, lẽ ra phải trực tiếp đem con xóa sạch mới đúng. Con chính là tai họa, không chỉ muốn hại mẹ còn muốn hại cả Ngọc Thanh.”
“Tai họa!” Lục Sênh Hạ hỉ mũi cười, nói: “Tai họa duy nhất ở đây chính là mẹ, vì lòng lang dạ sói của mình mà đem con trai con gái trở thành quân cờ. Cho tới bây giờ mẹ đều không có chân chính nghĩ tới rốt cuộc bản thân có xứng làm bà chủ nhà họ Lục hay không. Mẹ mới tốt nghiệp tiểu học, ngay cả văn hóa cũng không có, lại chưa từng ra bên ngoài làm việc gì cả. Con chỉ sợ mẹ ngay cả hợp đồng cũng không biết xem, lại còn muốn buông rèm chấp chính. Mẹ có phải quá ngây thơ rồi không, lúc mẹ mở công ty tính là bạn mọi nhà sao?”
Tư Mã Ngọc Như tức giận đến mức muốn ngất đi.
“Tôi thật sự là đáng thương quá đi mà, như thế nào lại sinh ra đứa con tạo nghiệp như vậy!”
“Mẹ tạo nghiệp cũng không ít nha. Mẹ đổi cậu tôi thay chị cả khiến chị ấy sống chết không rõ. Mẹ lại cho mợ uống thuốc sẩy thai, giết đứa con của mợ ấy. Mẹ và cậu cùng nhau tính kế, lập mưu chiếm đoạt của cải nhà họ Mã, giết chết Mã Ngọc Linh. Mẹ nhìn xem hai bàn tay mình có sạch sẽ không? Có mùi máu tươi hay không?” Lục Sênh Hạ tràn đầy phẫn nộ nói. Cô bé không có mẹ, mẹ của cô bé đã mất đi linh hồn rồi, đã bị ma quỷ bám thân rồi.
Tư Mã Ngọc Như oà một tiếng, than vãn khóc lớn lên.
“Vinh Hàn, anh nghe lời này đi. Hy Nguyệt mỗi ngày đều tư tưởng giáo huấn con bé phải oán hận em, đã tẩy não con hoàn toàn. Bây giờ, trong đầu con thì em chính là tội phạm tội ác tày trời. Em thật sự là oan uổng a, em so với Đậu Nga còn oan hơn nữa chứ.”
Lục Vinh Hàn ôm vai cô ta, nói: “Sênh Hạ, việc này con nghe được từ đâu. Tất cả đều là nghiệp chướng cậu con làm ra, không có quan hệ với mẹ con một chút nào.”
Nghe nói như thế, Tư Mã Minh Thịnh khóe miệng co rút xuống. Ông ấy muốn giải thích chút gì đó nhưng không có phát ra âm thanh.
Ông ấy không thể nói việc này đều do Tư Mã Ngọc Như bảo ông ấy làm.
Hai chị em bọn họ đều vinh cùng vinh, nhục cùng nhục.
Tư Mã Ngọc Như kết thúc thì ông ấy cũng không có lợi gì.
Lục Sênh Hạ cười nhạo, nói: “Bố, uổng công bố cũng là người có quyền lực lại tung hoành giới kinh doanh nhiều năm như vậy, ngay cả người phụ nữ bên mình đều không thấy rõ. Chỉ bằng một người cậu có thể làm ra nhiều việc ác độc đến như vậy sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK