Mục lục
Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng Dị Bản
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 224

Một tia sáng lạnh lùng sắc bén từ đáy mắt Lục Lãnh Phong lóe lên, chỉ cần nhìn thoáng qua là anh có thể biết được, cô đang giả vờ.

Cô muốn giả vờ làm một người vợ hiền đức trước mặt bố anh để ông ấy vui lòng.

Đúng là quá tâm cơ, khiến người ta kinh tởm!

“Cô nên biết, trước giờ tôi không ăn những thứ đồ bẩn thỉu.” Giọng anh rất nhỏ, vừa ra khỏi miệng đã lọt vào tai cô.

“Không sao, anh có thể vứt nó đi.” Cô dường như dùng ngôn ngữ bằng môi để nói chuyện, khóe miệng nứt toác ra, nụ cười cường điệu, khiến Lục Lãnh Phong nóng cả mắt.

“Tôi vứt ngay đây.” Anh cầm lấy hộp giữ nhiệt, nới lỏng ngón tay, hộp giữ nhiệt rơi xuống đất, bên trong có tiếng kêu răng rắc.

Hy Nguyệt cầm lên mở hộp, một mảnh thủy tinh rơi ra đâm vào ngón tay cô.

Máu chảy ra, màu đỏ tươi đến chói mắt.

Cô siết chặt ngón tay giấu nó trong túi, gộp lại với sự bướng bỉnh của mình.

Cô đang mặc một bộ quần áo màu trắng quét dấu ấn màu đỏ tươi, giống như một bông mận nở trong tuyết.

“Ây da, ăn không được nữa rồi, tôi chỉ có thể ăn ở công ty thôi. Nhớ đừng ăn đồ quá dầu mỡ, ảnh hưởng đến sức khỏe.”

Cô vẫn đang mỉm cười với anh, khóe miệng vẫn nhếch lên, bình tĩnh như vậy, như thể vừa rồi không có chuyện gì xảy ra.

Anh khịt mũi một tiếng, trong mắt không có một chút nhiệt độ, càng không có chút thương hại, chỉ có chán ghét.

“Xem cô có thể giả vờ được bao lâu.” Anh buông lời chế nhạo, sau đó sải bước đi ra ngoài.

Trên mặt Hy Nguyệt lộ ra một tia ảm đạm không dễ dàng nhận thấy.

Cô biết rất rõ rằng muốn xoa dịu mối quan hệ với Lục Lãnh Phong hoàn toàn là chuyện không thể nào.

Trong mắt anh, cô chẳng qua chỉ là một loài cỏ dại đáng khinh, hận không thể nhổ bỏ tận gốc, chỉ là một con bọ bẩn thỉu muốn dùng một chân giẫm thành cặn bã.

Nhưng cô không thể để anh ta được như ý, vì em trai mình, cô phải cố gắng tìm một chỗ ngồi ở cái nơi băng giá này, trước khi có đủ chi phí để chữa trị cô không thể bị đuổi ra ngoài.

Trở lại nhà ăn, cô dọn canh và bữa sáng dành riêng cho bà cụ, dặn dò người hầu đưa tới, sau đó mỉm cười nói với các vị trưởng bối: “Con phải đi làm rồi, mọi người ăn từ từ.”

Nhìn bóng lưng của cô rời đi, Lục Vinh Hàn nở nụ cười hài lòng: “Thật là một đứa trẻ ngoan.”

Bà Lục trong lòng hừ lạnh một tiếng, phôi thai xuất thân từ gia đình hèn mọn sẽ luôn có mưu tính trong lòng, bà ta muốn xem thử cô ta có thể giả bộ được bao lâu!

Ngay khi Hy Nguyệt đến công ty, đã nhận được tin nhắn Zalo của Hứa Nhã Thanh.

“Việc nghiên cứu cuốn sách quý tôi đưa cho cô thế nào rồi?”

“Tiếp thu được rất nhiều, cảm ơn anh.” Cô gửi đi với một nét mặt mỉm cười.

“Buổi trưa có muốn cùng nhau dùng bữa không? Tôi đã tìm được một chuyên gia tới có thể giải đáp thắc mắc cho cô.” Hứa Nhã Thanh đáp.

Cô có chút tò mò nên đã đồng ý, dù sao cô cũng không phải đi riêng một mình, cũng không lo sợ miệng người.

Buổi trưa, cô đến quán bít tết lần trước.
Chương 225

Hứa Nhã Thanh đã đến rồi, ngồi bên cạnh anh ta còn có một cô gái xinh đẹp.

“Giới thiệu một chút, đây là em gái tôi Hứa Nhã Phượng.”

“Chuyên gia mà anh nói chính là em gái của anh sao?” Hy Nguyệt hơi kinh ngạc.

“Cô ấy là một sinh viên tâm lý hàng đầu tốt nghiệp Stanford.” Hứa Nhã Thanh hơi nhướng mày.

Thực ra, hoàn toàn không có cuốn sách quý nào thiết thực cho một nàng dâu nhà giàu có, đó là cuốn sách mà anh ta đã trả tiền để thuê người đặc biệt biên soạn riêng cho cô.

Anh ta đang chơi một ván cờ lớn, và Hy Nguyệt chính là một quân cờ quan trọng.

Anh ta có thể nhìn ra cô đang kiêng dè Lục Lãnh Phong, không dám tiếp xúc một mình với anh ta, nếu như trực tiếp hẹn cô, e rằng cô sẽ từ chối, có người trung gian sẽ thuận tiện hơn rất nhiều.

Em gái Hứa Nhã Phượng là ứng cử viên sáng giá nhất.

“Là tôi có mắt mà không nhìn thấy Thái sơn.” Hy Nguyệt mỉm cười: “Rất vui được gặp cô, cô Hứa.”

“Không cần quá khách sáo. Bạn của anh trai cũng chính là bạn của tôi. Cứ gọi tôi là Nhã Phượng.” Hứa Nhã Phượng mỉm cười lại, trông giống như một người vui vẻ và dễ gần, giống như anh trai của cô ấy vậy.

Hy Nguyệt chính là thích kết giao với những người dễ gần, cô sợ nhất là những tảng băng lạnh lùng, lạnh lùng khiến toàn thân cô run rẩy.

“Tôi phát hiện hai anh em các anh tính cách rất giống nhau, đều rất thích cười.”

“Một nụ cười trẻ đi mười tuổi, cười nhiều tốt mà.” Hứa Nhã Thanh nói đùa. Khóe mắt quyến rũ và đôi môi trăng khuyết cong lên rất đẹp trai, cho dù khi không cười cũng mang đến cho người ta một cảm giác như đang cười.

Hy Nguyệt nhếch mép cười, hai cái lúm đồng tiền nhỏ phảng phất trên má cô: “Hôm nay bữa cơm này, để tôi mời đi, cảm ơn anh đã tặng cho tôi một cuốn sách quý thiết thực này.”

“Tôi không bao giờ để phụ nữ mời khách. Lần trước cô đã phá vỡ nguyên tắc của tôi rồi, không thể đổi mới điểm giới hạn của tôi nữa. Nếu như cô thực sự muốn cảm ơn tôi, hãy để tôi mời bữa này, nếu không, lần sau tôi sẽ không giúp cô nữa.” Hứa Nhã Thanh nhún vai.

“Tôi sợ nhất là bị uy hiếp, vậy thì cung kính không bằng tuân lệnh rồi.” Hy Nguyệt cười khúc khích.

Người phục vụ đã mang đồ ăn lên, họ vừa ăn vừa nói chuyện, bầu không khí vô cùng hòa hợp.

Không ai biết rằng ở một góc không có ai chú ý của nhà hàng, có người đã bí mật dùng điện thoại chụp lại cảnh này.

Cô ta tin rằng khi Lục Lãnh Phong nhìn thấy, nhất định sẽ rất thú vị.

Ăn cơm xong thì quay trở lại văn phòng, giám đốc đã gọi vài nhà thiết kế đến mở một cuộc họp nhỏ, Hy Nguyệt cũng tham gia.

Vừa bắt đầu cuộc họp, điện thoại trên bàn của cô đã vang lên, một giọng nói trầm thấp ảm đạm truyền đến: “Đến phòng làm việc của tôi.”

“Có chuyện gì vậy, giám đốc Lục?” Cô chưa kịp hỏi xong thì điện thoại đã bị ngắt rồi.

Cô âm thầm lau mồ hôi, cực kỳ miễn cưỡng nhếch mông lên.

Lần trước đến văn phòng của anh, đã thu hút đủ các loại chỉ trích và suy đoán.

Đó là nơi nhạy cảm nhất của toàn bộ tập đoàn, vẫn nên ít đến đó là tốt nhất.

Tuy nhiên, suy đi nghĩ lại thì, mệnh lệnh của sếp không thể nào làm trái được.

Giọng của cô hỏi tuy không lớn nhưng người xung quanh có khứu giác tốt hơn chó, ánh mắt đều khẽ chuyển động.

Chương 226
Hy Nguyệt lại bị Boss triệu tập rồi, không phải lần này là thật sự muốn sa thải cô ta đấy chứ?
Khóe miệng của Tiêu Ánh Minh nhếch lên một nụ cười ranh mãnh.
Chỉ có cô ta mới biết Lục Lãnh Phong tìm Hy Nguyệt là muốn làm cái gì.
Ngày chết của cô ta đã đến rồi.
Không phải ai cũng có thể bước vào văn phòng của chủ tịch, lần trước vào một lần, cô cũng đã biết rồi, trước khi qua văn phòng chủ tịch, phải lấy được thẻ IC và vào thang máy đặc biệt dành riêng cho văn phòng chủ tịch để đến đó.
Finn đã đợi cô ở Văn phòng Tổng tài.
Anh ta là một người đàn ông rất đẹp trai, trên mặt mang theo mấy phần tà khí, giống như một hoàng tử trong truyện tranh.
“Boss hôm nay tính tình không được tốt lắm, cô phải nhanh chóng hạ hỏa cho anh ấy, kẻo chúng ta đều phải gặp tai hoạ.”
Finn với giọng nói cực kỳ nhỏ nhắc nhở, giọng nói được khống chế trong phạm vi của hai người.
Buổi sáng, khi boss đang đánh gôn, tâm trạng vẫn còn rất tốt, tới buổi chiều đột nhiên có mây đen sấm chớp, tốc độ siêu thanh lao thẳng vào tòa nhà Leas, y như rằng đụng phải một bao thuốc nổ.
Hy Nguyệt cảm thấy rằng anh ta đã biết được mối quan hệ của mình với Lục Lãnh Phong. Là trợ lý đặc biệt số một của Lục Lãnh Phong kiêm đoàn trưởng đoàn hậu cung, chuyện của anh, đoán rằng anh ta đều biết.
“Cảm ơn.” Cô cười có chút miễn cưỡng.
Hạ hoả không phải nên là chuyện của “nam sủng” cấp cao nhất này của anh ta sao?
Cô đâu có biết hạ hoả, chỉ biết đổ thêm dầu vào lửa thôi.
Đẩy cửa văn phòng ra, cô đã nhìn thấy một luồng sát khí xông thẳng vào mặt mình.
Lục Lãnh Phong ngồi trên ghế giám đốc, mặt không chút cảm xúc, khuôn mặt đẹp trai như thể bị băng tuyết ngàn năm đông cứng lại, khiến người ta ở cách xa ngoài ba mét cũng có thể cảm nhận được cái lạnh thấu xương.
Cô thấp thỏm bất an xoa xoa tay: “Giám đốc Lục, anh tìm tôi có chuyện gì vậy?”
Cô đứng rất xa, không dám lại gần.
“Lăn qua đây!” Anh từ trong kẽ răng bật ra mấy từ.
“Tôi chỉ đứng đây thôi. Như anh đã nói trước đây, tôi phải giữ khoảng cách ba mét với anh.” Cô lắc đầu, giống như cố ý khiêu khích anh.
Một sự thù địch u ám thoáng qua trong mắt anh, anh đột ngột đứng dậy, giống như một cơn lốc xoáy tấn công đến, nhấc bổng cô lên và đập mạnh, rồi nặng nề ngã xuống ghế sô pha.
Bao nhiêu lệnh cấm của anh như vậy, cô đều coi như gió thổi qua tai, loại chuyện nhỏ không quan trọng này, lại lật ra làm lá chắn!
Cô kinh sợ đến hoảng loạn, vùng vẫy muốn đứng dậy, nhưng thân thể đã bị bàn tay to lớn có lực của anh giữ chặt.
“Đây là phòng làm việc của anh đó!” Cô nhắc nhở nói, lo sợ anh sẽ thú tính đại phát.
“Cô luôn làm loạn như vậy sao?” Anh giữ chặt cằm cô, vẻ mặt dữ tợn, ánh mắt hung hãn, toàn thân trên dưới đều mang khí tức bão táp.
Nỗi sợ hãi mãnh liệt đang bủa vây cô: “Tôi đã làm gì sai?”
Chương 227

“Cô có biết kết cục của việc phản bội tôi là gì không?” Lông mày anh tuấn hung ác của anh xoắn lại vào nhau, trong mắt ánh lên tia sáng lạnh lùng như sư tử, như thể cô sẽ bị xé thành từng mảnh trong giây tiếp theo.

“Tôi không phản bội anh, không làm chuyện gì có lỗi với anh.” Cô nhìn lại anh một lúc, thản nhiên không lo sợ.

Những lời này không khiến cho cơn tức giận của anh giảm xuống, cô vốn dĩ không phải là một người phụ nữ tốt, nói dối từ bài văn nọ đến bài văn kia, tâm cơ thâm sâu, nếu không trước khi kết hôn cô đã không lừa dối người đàn ông ăn chơi trác táng kia!

“Cô cảm thấy, lời nói dối của cô có thể giấu nổi tôi sao?” Ngực anh đang nhấp nhô trầm trọng, hơi thở giống như một chiếc ống thổi cổ động, cơn tức giận nóng bỏng đốt cháy khuôn mặt ẩn chứa nỗi đau đớn của cô.

“Nếu như anh không tin tôi thì cứ nói cho tôi biết tôi rốt cuộc đã làm gì sai, dù chết cũng phải để tôi chết một cách minh bạch.” Cô vùng vẫy, lẩm bẩm nói.

Anh hừ lạnh một tiếng, bước đến bàn làm việc, cầm lấy chiếc iPad trên đó và ném trước mặt cô: “cô tự xem đi.”

Bên trong có một bộ ảnh là của cô và Hứa Nhã Thanh.

Cảnh ăn trưa toàn bộ đều bị người ta bí mật chụp lại.

Góc độ cực kỳ xảo quyệt khiến hai người trông khá mập mờ.

Điều quan trọng nhất là Hứa Nhã Phượng bên cạnh hoàn toàn không lọt vào ống kính chút nào.

“Anh… anh giám sát tôi!” Cô mở to hai mắt, sắc mặt ngay tức khắc tái nhợt đi, vết máu còn sót lại trên môi, giọng nói dường như có chút run rẩy.

Theo quan điểm của Lục Lãnh Phong, chính là có tật giật mình, bị bắt quả tang, chột dạ!

Cơn tức giận của anh càng lúc càng dữ dội, lồng ngực không ngừng giãn nở, gần như muốn trào ra khỏi khoang.

“Tôi không rảnh rỗi như vậy, trà xanh chết tiệt, cô nói xem tôi nên trừng phạt cô như thế nào?”

“Đây là vấn đề về góc độ của máy quay trộm. Chúng tôi là ba người ăn cơm, em gái của anh ấy là Hứa Nhã Phượng cũng ở đây. Người này cố ý không chụp Hứa Nhã Phượng vào, chính là muốn cố ý gây chia rẽ, vu khống tôi. ”

Vẻ mặt của cô vô cùng bình tĩnh, đôi mắt đen láy trong suốt vô cùng, không có chút dấu vết nói dối.

Các đường nét trên khuôn mặt đẹp trai của anh biến đổi dữ dội, cơn giận dữ cuồng loạn của anh hoàn toàn không tiêu tan chút nào.

Trong bức ảnh, cô đang cười tươi như hoa, thoạt nhìn đã là đang thể hiện sự phong tình.

Trước đây cô cũng đã cười như vậy với người đàn ông khác.

Nhưng trước mặt anh, cô chưa từng cười như thế này bao giờ.

“Không phải tôi đã cảnh báo cô rằng cô không được phép gặp Hứa Nhã Thanh nữa sao? Cô coi lời nói của tôi như gió thổi qua tai sao?” Giọng nói của anh vô cùng lạnh lùng giống như sự va chạm của băng và tuyết, nhiệt độ toàn bộ văn phòng giảm xuống dưới mức đóng băng.

Cô nắm chặt tay, ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào anh, cố gắng chắp vá lại tôn nghiêm rời rạc: “Tôi không phải là nô lệ của anh, tôi có quyền kết giao bạn bè. Tôi sẽ không ở bên cạnh anh quá lâu, chờ Hy Mộng Lan quay về, tôi sẽ rời đi, rời xa con người ma quỷ như anh! ”

Cô không biết tại sao mình lại nói ra những lời như vậy, rõ ràng là mâu thuẫn, là không thể rời đi, nhưng cô quá tức giận rồi, tức giận đến mức đầu lưỡi không thể khống chế được.
Chương 228

Gân xanh trên trán Lục Lãnh Phong đập thình thịch, một cơn co giật dữ dội xẹt qua tâm trí anh, khiến anh muốn bóp chết người phụ nữ đáng ghét này.

Hóa ra cô ta sau khi kết hôn đã sẵn sàng để ra đi, quyến rũ Hứa Nhã Thanh chẳng qua chỉ là để tìm một ngôi nhà tiếp theo.

“Người phụ nữ mà tôi đã từng ngủ cùng, đừng hy vọng tìm được ngôi nhà tiếp theo, kẻ nào dám chiếm đoạt thì sẽ phải chết!”

“Ngôi nhà tiếp theo? Anh nghĩ quá nhiều rồi. Từ lúc tôi đồng ý thay cho Hy Mộng Lan gả vào đây, tôi đã biết rằng cả cuộc đời mình đã bị hủy hoại rồi. Tôi không thể tìm nhà tiếp theo nữa. Rời xa anh, tôi sẽ tìm một nơi yên tĩnh để sống một mình, một mình cả đời! ”

Mỗi câu mỗi chữ của cô đều nói ra một cách rõ ràng và mạnh mẽ, nhất là mấy chữ sau cùng, cắn chặt vô cùng.

Vẻ mặt hoang dại, bướng bỉnh, không chịu khuất phục đó hiện lên trong ánh mắt của cô.

Chúng có thể khiến adrenaline của anh tăng lên đến cực điểm, huy động tất cả khát vọng chinh phục mãnh liệt của anh, khiến anh mất đi ý tưởng, mất đi lý trí, mất đi năng lực tự khống chế, muốn hung hăng công thành đoạt đất, sử dụng sức mạnh nam tính của mình, buộc cô phải khuất phục, nằm sấp dưới chân anh.

“Cô chỉ có thể cầu nguyện có được một ngày như mình muốn.” Anh nắm lấy cổ áo cô, thô bạo xé mở, cúc áo từng hạt rơi ding ding trên sàn nhà.

“Không được!” Cô sợ hãi hét lên: “Đây là văn phòng của anh!

Anh ta sao có thể ở đây, sau khi ra ngoài cô làm sao đối mặt với đồng nghiệp của mình?

Lục Lãnh Phong hoàn toàn không quan tâm đến cô, ngọn lửa điên cuồng trong đáy mắt, chính là lửa giận…

Cô ngất đi, khi tỉnh lại lần nữa, vẫn đang tiếp tục.

Nhưng hôm nay, cô không thể để mình ngất đi, cô còn phải làm việc, còn phải đối mặt với sự suy đoán và nghi ngờ của đồng nghiệp.

Đợi đến khi anh thỏa mãn và buông cô ra, mặt trời đã lặn ngoài cửa sổ.

Ý thức của Hy Nguyệt chỉ còn lại một phần, cô nằm bất động trên sô pha một lúc lâu mới tỉnh lại.

Khi Lục Lãnh Phong bước ra từ phòng tắm, đã ăn mặc chỉnh tề, cao quý và tao nhã, giống như một đế vương.

Còn cô không có quần áo để mặc nữa.

Những mảnh vụn trên mặt đất đều là quần áo đã bị anh xé nát.

Anh thực sự mạnh mẽ vô cùng, thứ cô mặc là đồng phục rầy rà, cũng có thể bị anh xé nát.

“Tôi làm sao đi ra đây?” Cô yếu ớt hỏi.

Lục Lãnh Phong nhàn nhạt liếc nhìn cô.

Anh đã quá mất kiểm soát rồi, nhưng là cô tự mình chuốc lấy!

Bước đến bàn làm việc, anh cầm điện thoại lên gọi cho thư ký Alice: “Mang đến một bộ đồng phục của nhân viên nữ, size M.”

Ngay sau đó Alice đã đến gõ cửa.

Lục Lãnh Phong không để cô ấy vào, di chuyển tôn giá đích thân đến mở cửa, bảo cô ấy đưa quần áo vào qua khe cửa.

Alice biết ai đang ở bên trong, khi Hy Nguyệt đến lấy thẻ, cô ấy đã nhìn thấy.

Chủ tịch và các nhân viên nói chuyện đều ở trong phòng họp.
Chương 229

Ngoại trừ trợ lý đặc biệt và thư ký trưởng, chưa từng có người phụ nữ nào khác bước vào văn phòng chủ tịch, ngay cả Tiêu Ánh Minh cũng không có tư cách này.

Nhưng mà Hy Nguyệt, một nữ nhân viên mới đến mấy ngày còn chưa hết thời gian thử việc đã được bước vào, còn là lần thứ hai.

Điều quan trọng nhất là cả buổi chiều cô ta đều không ra ngoài, chủ tịch còn lấy quần áo cho cô ta.

OMG, quá chấn động rồi!

Cô ấy không dám biểu hiện ra ngoài, vẻ mặt thản nhiên giống như không biết chuyện gì, không có chuyện gì xảy ra.

Những người có thể được tuyển vào văn phòng chủ tịch đều là người tinh tường.

Lục Lãnh Phong ném quần áo cho Hy Nguyệt.

Cô không mặc nó vào ngay lập tức, mà cực kỳ nhỏ giọng nói: “Chỗ này của anh có bao nhiêu phòng tắm?”

“Làm cái gì vậy?” Anh cau mày.

“Tôi muốn mượn dùng một chút, nhưng sợ anh chê bẩn, tôi dùng xong anh sẽ tìm người dở nó ra, vậy thì tôi sẽ thật có lỗi với phòng tắm đó.” Đôi mi dài và dày của cô chớp nháy.

Lục Lãnh Phong trừng mắt nhìn cô, trên mặt lộ ra một chút biểu hiện kỳ quái, giống như có chút dở khóc dở cười.

“Dùng đi. Dùng xong tôi sẽ tiệt trùng.”

“Ừ, cám ơn.” Cô thu dọn quần áo, loạng choạng bước vào, đôi chân vẫn có chút yếu ớt.

Cô mặc một bộ đồng phục đúng quy cách, cũng có một sức hấp dẫn đặc biệt, chỉ là …

Ánh mắt anh rơi vào chân váy của cô.

Váy không dài, chỉ đến đầu gối.

Chết tiệt, là tên ngốc ngào đã thiết kế đồng phục đi làm, váy lại ngắn như vậy.

Người phụ nữ này mặc trên người cả ngày, không phải là mời ong gọi bướm đến hay sao?

Trên mặt anh hiện lên một ngọn lửa bất mãn.

Lo sợ anh lại lần nữa bùng phát, cô hoảng sợ bỏ chạy ra ngoài, không thèm nói lời chào với anh.

Một tia sáng lạnh lẽo u ám xẹt qua mắt Lục Lãnh Phong, còn có chút cáu kỉnh.

Anh chưa bao giờ mất kiểm soát, cũng quyết không để cho mình mất kiểm soát, nhưng ma nữ này, vừa ngốc vừa bẩn, vừa đáng ghét vừa phiền phức, tại sao mỗi phút giây đều có thể đột phá phòng tuyến của anh, rốt cuộc là có năng lực gì?

Ở dưới lầu, nhóm Zalo của bộ phận thiết kế sớm đã bùng nổ rồi.

Hy Nguyệt được chủ tịch gọi đến văn phòng, cả buổi chiều vẫn chưa thấy về.

“Sếp lớn mỗi tuần chỉ đến một lần, không bao giờ có ngoại lệ. Tuần này lại đến lần thứ hai, hơn nữa vừa đến đã gọi Hy Nguyệt đến rồi.”

“Ngoại trừ trợ lý đặc biệt và nhân viên của phòng chủ tịch, trước giờ chưa từng có ai vào văn phòng của chủ tịch Lục. Hy Nguyệt mới đến đây được một tuần, đã vào đến hai lần!”

Lần trước, mọi người đều cho rằng cô “vinh hạnh” được chủ tịch gọi tên là vì đã đắc tội với Tiêu Ánh Minh cho nên cũng không quan tâm lắm.

Nhưng rõ ràng, bọn họ đã đoán sai rồi.

Cô không bị sa thải, còn êm đẹp ở lại công ty.

Lần này, sự tò mò của bọn họ lại bùng lên.
Chương 230

Chủ tịch lại gọi cô ấy đến làm gì vậy?

“Nói cho mọi người biết, tôi đã phát hiện ra một bí mật lớn. Hy Nguyệt là một sinh viên mới tốt nghiệp. Sinh viên mới tốt nghiệp vào công ty đều với thân phận là thực tập sinh, nhưng Hy Nguyệt đã được tuyển dụng làm nhân viên chính thức.”

“Không lẽ cô ấy có hậu đài sao?”

Tiêu Ánh Minh nhìn vào nhóm Zalo, tức giận và trực tiếp gõ vào màn hình điện thoại.

“Cô ta có hậu đài cái rắm, chính là người quê mùa ở nông thôn. Mọi người nhìn đi, cô ta nhất định là không thể qua được thời gian thử việc, không chừng ngày mai đã bị tống cổ đi rồi.”

Lục Lãnh Phong chắc chắn là đang dạy dỗ cô ta, có lẽ mặt cô ta sưng tấy lên nên không dám ra ngoài gặp người khác.

Bởi vì bối cảnh của Tiêu Ánh Minh, mọi người không dám trực tiếp chọc giận cô ta, nhưng trong lòng họ đã có sẵn ý tưởng.

Cô ta đã ở cùng chủ tịch mấy năm rồi, khó tránh bị nhàm chán, xung quanh chủ tịch có nhiều phụ nữ như vậy, muốn đổi khẩu vị là chuyện rất bình thường.

“A Minh, cô có quan hệ tốt như vậy với chủ tịch, tại sao chưa bao giờ đến văn phòng chủ tịch?” Một nhà thiết kế hỏi.

“Tôi mỗi ngày đều đến nhà anh ấy, còn cần vào văn phòng sao?” Tiêu Ánh Minh vô cùng tức giận, ánh mắt hung hãn nhìn cô ta qua tấm kính ngăn cách.

Bọn họ đang thảo luận sôi nổi.

Hy Nguyệt bước vào.

Phòng làm việc đột nhiên trở nên rất yên tĩnh, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào cô.

“Hy Nguyệt, chủ tịch gọi cô đến làm gì vậy?” Đồng nghiệp Jane không nhịn được hỏi.

“Lần trước tôi pha cà phê cho chủ tịch, anh ấy nói rất ngon, bảo tôi pha một cốc khác cho anh ấy.” Cô lắp ba lắp bắp nói.

Xuống lầu, đầu óc của cô choáng váng, vừa nghĩ ra một cái cớ khập khiễng như vậy.

“Pha cả một buổi chiều sao?” Jane thắc mắc.

“Sau đó tôi làm chút việc cho chủ tịch.” Cô ấy qua loa nói.

“Chuyện gì vậy?” Jane hỏi cặn kẽ đến cùng.

“Cô có thể đi hỏi chủ tịch, anh ấy bảo nói, tôi mới dám nói.” Hy Nguyệt nhún vai, cô biết mình nói như vậy sẽ không có người dám hỏi tiếp nữa.

Tiêu Ánh Minh hung ác nham hiểm bước tới, ánh mắt sắc lạnh, nhìn thấy rõ vết bầm tím trên cổ cô.

Đây là dấu gì, những ai có kinh nghiệm một chút đều sẽ biết.

Mắt của cô ta sắp phồng ra rồi.

Lục Lãnh Phong không phải nên dạy dỗ Hy Nguyệt thật nghiêm khắc, quét cô ta ra khỏi cửa sao?

Sao có thể làm tình với cô ta?

“Hy Nguyệt, thành thật nói cho tôi biết, cô đến phòng làm việc của anh Lãnh Phong làm cái gì?” Cô ta ghé sát tai của Hy Nguyệt, giọng nói vừa ra khỏi miệng cô ta đã lọt vào tai cô.

Hy Nguyệt cười lạnh, quay đầu lại, chậm rãi nói ở bên tai cô ta: “Vợ chồng chúng tôi muốn làm cái gì, liên quan gì đến một người ngoài như cô.”

Tiêu Ánh Minh sắc mặt trắng xanh, khóe miệng như thể bị ong vò vẽ đốt dường như đến tận gốc tai: “Chúng ta cứ chờ xem, tôi nhất định sẽ khiến cô cuốn gói đi!”

“Vậy thì chúng ta xem thử ai thắng ai.” Cô nói mà không hề có chút sợ hãi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK