Mục lục
Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng Dị Bản
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1513
Tư Mã Ngọc Như tràn đầy phẫn hận: “Anh nghĩ là em muốn sao, bọn họ tính gả con gái của em đến thành phố Tinh Không, đây là làm sao an tâm đây, nếu như đổi thành con gái của Hạo Phong, bọn họ sẽ làm như vậy không?”
“Không ai muốn đem Sênh Hạ gả xa cả, là Sênh Hạ tự nó muốn như vậy.” Lục Vinh hàn nói.
Tư Mã Ngọc Như hừ một tiếng: “Sênh Hạ chỉ là một đứa trẻ, chưa có chính kiến, hôm nay nghĩ như này, ngày mai lại có suy nghĩ khác. Hơn nữa chuyện này, rõ ràng chính là âm mưu của Hy Nguyệt. Cô ta cố ý sắp xếp Đỗ Chấn Diệp cùng Sênh Hạ gặp nhau, cô ta biết rõ Sênh Hạ đang ở độ tuổi thanh xuân, mối tình đầu, nhìn thấy cậu ta, khó tránh khỏi sự mến mộ. Cô ta ở sau lưng xúi giục mê hoặc, Sênh Hạ liền mơ hồ muốn đính hôn.”
Lục Vinh Hàn liếc cô ta một cái: “Cô suy nghĩ nhiều rồi. Con gái chúng ta không phải là người mà người khác có thể tùy ý lừa gạt. Con bé có chính kiến riêng của mình, đừng nói là Hy Nguyệt, ngay cả bà là mẹ nó cũng không thể ảnh hưởng đến quyết định của nó.”
Những lời nói này đã đánh trúng vào tâm tư của Tư Mã Ngọc Như, nếu như con gái của cô có thể ở bên cạnh giúp cô ấy, cô có thể đỡ phải lo lắng như vậy.
Những chuyện như vậy cũng cô không cần phải tự mình làm, để cho con bé làm tất cả là được rồi, con bé vẫn còn là một đứa trẻ, cả nhà sẽ bao dung nó, biến việc lớn thành việc nhỏ, việc nhỏ hóa việc nhỏ hơn.
Còn cô vẫn có thể duy trì hình tượng một người mẹ nhân hậu bao dung, cũng có thể lui ra toàn thân, cũng sẽ không tổn hại gì.
“Dù thế nào đi nữa, em cũng sẽ không đồng ý gả Sênh Hạ đi, con bé nhất định phải ở bên cạnh em, nếu anh muốn gả con bé đến thành phố Tinh Không, như vậy là muốn lấy mạng em, ngày con bé đính hôn em sẽ nhảy từ tầng cao nhất của nhà họ Lục xuống.” Cô ta nghiến răng nghiến lợi nói.
Lục Vinh Hàn thở dài: “Sao lại nói cái kiểu tức giận như vậy? Nếu Sênh Hạ thật sự thích con trai nhà họ Đỗ, cô cũng không thể làm gì được.”
“Con bé mới 13 tuổi, có thể biết cái gì chứ. Mấy ngày nữa, em sẽ đi tìm một vài đứa trẻ hào môn, giới thiệu bọn chúng cho con bé, làm thay đổi suy nghĩ của con bé, chỉ sau một thời gian, con bé nhất định sẽ quên mất Đỗ Chấn Diệp.”
Tư Mã Ngọc Như trong lòng đã có ý tưởng, con gái cô muốn kết hôn, cô ta sẽ đích thân chọn một người con rể hữu dụng, người có thể sử dụng sức mạnh của gia đình mình để chống lại Lục Lãnh Phong và giúp con trai cô.
Trên lầu, Lục Lãnh Phong rót hai ly cocktail không độ đưa một ly cho Hy Nguyệt: “Cô ngốc, em càng ngày càng giống một bà chủ.”
Một nụ cười chế giễu lướt qua khuôn mặt xinh đẹp của Hy Nguyệt: “Còn anh càng ngày càng giống một người cha, gen di truyền cũng rất mạnh, tất cả điểm cưng chiều tình nhân của bố anh đều được truyền cho anh.”
Lục Lãnh Phong hít một hơi, một cái bình đen từ trên trời rơi xuống lại trùm lên đầu anh: “Con mắt nào của em nhìn thấy anh cưng chiều tình nhân?”
Hy Nguyệt cong cong môi: “Nếu như không phải sự cưng chiều của anh, Kiều An có thể cùng Finn tính kế anh sao? Đúng là bố nào con nấy, em chỉ hy vọng Kiến Diệp sẽ không thừa hưởng gen của anh, nó sẽ nhận biết được những kẻ mưu mô, sẽ không bị tiểu nhân lừa dối.”
Lục Lãnh Phong biết cô sẽ nghĩ đến Kiều An, cái gai này có lẽ không thể loại bỏ được, nó đã làm tổn thương cô và làm tổn thương anh: “Anh nằm im cũng bị trúng đạn, như đã bị thủng 100 lỗ rồi.”
Cô lắc chiếc ly trên tay: “Một ngày khi cuộc hôn nhân của chúng ta có lỗ hổng, sẽ không có cách để khắc phục.”
Đôi vai anh run lên như bị trúng đạn một viên đạn: “Sẽ không có ngày như vậy” Anh nói dứt khoát không chút do dự, mặc dù cuộc hôn nhân này mong manh và nhạy cảm, giống như một nụ hoa mỏng manh không chịu được gió mưa, nhưng anh sẽ cố gắng hết sức để bảo vệ nó.
Chương 1514
Hy Nguyệt không có sự tự tin này, bản xét nghiệm quan hệ bố con đó giống như một giọt axit clohydric đã ăn mòn sự kiên trì của cô từng chút một.
Cô bước đến bên cửa sổ nhìn màn đêm đen kịt bên ngoài. Qua một lúc lâu, cô mới trầm giọng nói: “Từ trước đến nay anh chưa từng nghĩ tới việc bênh vực cho mẹ sao?”
Lục Lãnh Phong xoa đầu cô: “Hôm nay em là đang bênh vực cho mẹ sao?”
Cô nhấp một ngụm cocktail, giọng nói lạnh lùng như gió lạnh: “Đối với bà ấy, và cũng như bản thân em. Em đã từng nghĩ rằng bố và mẹ nhỏ là thật sự yêu nhau, nhưng bây giờ em mới phát hiện ra rằng bố thực sự yêu mẹ nhỏ, nhưng e là mẹ nhỏ yêu đó là con trai và là hậu bối của nhà họ Lục, tình yêu làm cho con người ta trở nên mù quáng, nhất là đối với một người như bố. Một người đàn ông thực sự có trách nhiệm thì nên nhận được và buông xuống được. Bây giờ ông ấy đã có gia đình, ông ấy nên đoạn tuyệt với người yêu cũ, không nên có quan hệ mập mờ. Tình yêu không phải là tất cả trên đời. Gia đình, vợ con là điều quan trọng nhất ông nói rằng ông có hai người vợ. Lời này không chỉ thách thức luật hôn nhân một vợ một chồng, mà còn như một cái tát vào mặt mẹ và cả chúng ta.”
Đây không chỉ nói về Lục Vinh Hàn, còn là cố ý nói với người đàn ông bên cạnh.
“Cô ngốc, em cũng phải quên người yêu cũ đi.”
Cô quay đầu nhìn anh, trong mắt lóe lên một tia quỷ dị: “Nếu như anh dám lừa dối em một, em sẽ làm được gấp 15 lần, xem ai làm đối phương xanh hơn.”
Đây rõ ràng là thái độ cá chết rách lưới.
Lục Lãnh Phong biết rằng cô sẽ làm được điều đó, 5 năm trước, cô đã bỏ trốn và “kết hôn” với Hứa Nhã Thanh.
Cô ấy là một người rất lý trí, giữa tình cảm và lý trí, cô ấy sẽ chọn cái sau. Cô ấy sẽ cân nhắc giữa được và mất, và sẽ không bao giờ lao vào lửa. Một khi cảm thấy rủi ro, cô ấy sẽ bật chế độ phòng thủ để che chắn, xem anh là một kẻ nguy hiểm ở bên ngoài. Nếu không phải vì có con, cô ấy sẽ phải lo lắng về hậu quả hai mẹ con cô sẽ phải xa nhau do ly hôn gây ra, e là cô ấy đã ném thỏa thuận ly hôn lên bàn anh từ lâu rồi.
“Em biết rõ anh không lừa dối em mà.”
“Bố nào con nấy.” Cô giễu cợt, rồi quay người bước ra ngoài.
Ngày hôm sau, Hy Nguyệt bắt đầu chấn chỉnh lại công việc trong nhà.
Cô thay thế người đứng đầu nhân sự và trưởng bộ phận an ninh, thủ tiêu tất cả những người của Tư Mã Ngọc Như và những người đã bí mật có liên hệ với cô ta.
Quản lý nhân sự là người của Tư Mã Ngọc Như, nên chuyện của Ngọc Linh đã được che giấu.
Trước đây cô vốn dĩ không muốn vạch trần bộ mặt thật của Tư Mã Ngọc Như, người của cô ta cô cũng không động thủ, vốn là muốn giữ thăng bằng, nhưng bây giờ xem ra không cần thiết.
Con chó còn phải biết trung thành chứ đừng nói đến nhân viên.
Khi Tư Mã Ngọc Như biết được chuyện này, cô ta nổi cơn thịnh nộ, bỏ qua cơn đau trên lưng liền chạy đến để hỏi tội: “Tại sao cô lại sa thải quản gia Trương?”
“Không phải là do chuyện lộn xộn mà mẹ nhỏ đã gây ra sao, tôi mới thấy sơ hở trong quản lý nội bộ. Tôi phải đuổi hết những người có liên quan ra ngoài để đảm bảo an toàn tuyệt đối cho ngôi nhà và sự an trung thành tuyệt đối của các nhân viên.”
“Trung thành?” Tư Mã Ngọc Như cười nhạo: “Tôi e rằng không trung thành với nhà họ Lục, mà trung thành với cô.”
“Tôi là bà chủ của nhà họ Lục, trung thành với tôi đồng nghĩa với việc trung thành với nhà họ Lục.” Hy Nguyệt đáp trả.
Gân xanh trên trán Tư Mã Ngọc Như lăn xuống. Cô biết rất rõ rằng hành động lần này của cô ta là để trả thù cô. Tất cả những người bị sa thải đều là của cô.
Chương 1515

“Có bao giờ cô nghĩ bọn họ đã không còn trẻ nữa, bị đuổi ra ngoài như vậy không có lương, không nhà, một gia đình lớn nhỏ phải sống như thế nào?”

Hy Nguyệt cười: “Tôi không mở hội từ thiện, tại sao lại phải nghĩ đến những vấn đề như vậy, nếu mẹ nhỏ lo lắng như vậy, liền đi hỗ trợ bọn họ đi.”

Tư Mã Ngọc Như lo lắng: “Hy Nguyệt, cô không biết thương hại người khác sao?”

Hy Nguyệt lạnh lùng liếc mắt nhìn: “Mẹ nhỏ, xin mẹ đừng can thiệp vào việc nhà của con. Nếu vết thương của mẹ đã lành rồi, hãy đến Tĩnh Tâm Đường chép kinh Phật đi.”

Tư Mã Ngọc Như choáng váng, cô ta vẫn phải giữ những người này lại cho tương lai. Để những thuộc hạ này giúp đỡ con trai cô. Cô ta lập tức đi tìm Lục Vinh Hàn.

Đối với chuyện như vậy, Lục Vinh Hàn không tiện can thiệp: “Nếu như không đạt yêu cầu, tất nhiên phải đuổi việc.”

Tư Mã Ngọc Như bĩu môi: “Bọn họ đều là những nhân viên cũ, đôi khi phạm phải sai lầm thì có thể trừ tiền lương hoặc là giáng chức, có nhất thiết phải đuổi việc không?”

Lục Vinh Hàn vỗ vai cô ta: “Việc trong nhà nên quản lý thế nào là chuyện của Hy Nguyệt, cô không cần phải xen vào, muốn gây chuyện với Hy Nguyệt dẫn đến tình trạng không thể vãn hồi sao?”

Vẻ mặt Tư Mã Ngọc Như uất ức: “Cô ta làm không đúng chẳng lẽ em cũng không thể nói sao? Chẳng lẽ ở trong cái nhà này em không có một chút địa vị nào ư?”

Lục Vinh Hàn nhìn cô ta bằng ánh mắt sâu xa, sắc mặt bỗng nhiên trở nên nghiêm túc: “Việc tốt nhất mà cô nên làm chính là hàn gắn mối quan hệ với Hy Nguyệt và Lãnh Phong đi.”

Hốc mắt Tư Mã Ngọc Như ửng đỏ: “Anh đã quên cô ta đã bác bỏ anh như thế nào ở trong phòng họp sao? Lời nào cũng là để bảo vệ Hạo Phong. Cô ta với Hạo Phong mẹ chồng con dâu một lòng tính kế em và Sênh Hạ. Anh còn cho là Hạo Phong thật sự không tranh không đấu, bà ta hận em đến nghiến răng nghiến lợi, hận không thể nghiền xương em thành tro thì làm sao có thể thật sự sống chung hòa bình với em được. Bà ta chẳng qua là thay đổi sách lược, để cô ta thành con dâu của bà chủ rồi ở phía trước xông xáo mà thôi.”

Cô ta ngừng rồi lại nói: “Hy Nguyệt là cháu dâu mà ông cụ chỉ định, trong tay nắm bảo kiếm Thượng Phương lại có bà cụ làm chỗ dựa vững chắc nên ở trong nhà có thể muốn làm gì thì làm. Anh đừng xem cô ta ngoài mặt thì nết na hiền dịu, nho nhã thanh tú nhưng trên thực tế tâm cơ rất nặng. Nếu không phải cô ta ở sau lưng xúi giục thì Sênh Hạ cũng sẽ không phản nghịch như thế, không những không nghe lời em mà còn coi em như là kẻ thù.”

Lục Vinh Hàn lắc đầu: “Nếu cô còn có cái suy nghĩ như thế thì cái nhà này sẽ không còn yên ổn nữa.”

Tư Mã Ngọc Như nghẹn ngào: “Người khác đã biến em thành bia ngắm, chẳng lẽ em còn không thể tự bảo vệ mình sao? Anh đã nói mặc dù không có tờ giấy kia thì anh cũng sẽ đối đãi với em như vợ, nhưng ở trong mắt người của đại phòng, em chỉ là vợ lẽ không có địa vị, nhất cử nhất động của em đều bị Hạo Phong chèn ép, em phải lấy bà ta làm chủ, coi bà ta là lớn nhất. Trong nhà có mỗi mấy người hầu chịu tôn trọng em thì đều bị Hy Nguyệt đuổi việc. Về sau trong nhà toàn là người đối với đại phòng nói gì nghe nấy, còn đối với em và Sênh Hạ đừng nói là bằng mặt không bằng lòng, đoán chừng ngay cả sắc mặt tốt còn không có, bọn em muốn sai bảo một chút cũng phải nén giận.”

Nói xong cô ta cụp mắt xuống rồi bắt đầu khóc lên.

Lục Vinh Hàn thở dài: “Nói tới nói lui cũng là chuyện Hy Nguyệt đuổi người của cô đúng không?”

Tư Mã Ngọc Như lau giọt lệ nơi khóe mắt: “Dù anh có tài giỏi thì cũng không thể bảo vệ em và Sênh Hạ suốt hai mươi bốn giờ được. Em cũng là vì tự bảo vệ mình nên mới bồi dưỡng mấy người hầu trung thành, dùng vừa thuận tiện lại an toàn. Nếu không Hạo Phong tùy ý sử dụng chút thủ đoạn nhỏ cũng đã đủ hại chết em và Sênh Hạ rồi. Bây giờ Hy Nguyệt đuổi việc bọn họ căn bản là mượn đề tài để nói chuyện của mình, diệt trừ phe đối lập. Nếu những người này đều rời đi thì ngày tháng sau này của em và Sênh Hạ sẽ càng khó khăn hơn.”

“Cô muốn giữ lại toàn bộ bọn họ là chuyện không thể nào, nhiều nhất chỉ giữ lại một cho cô tiện sử dụng.” Lục Vinh Hàn nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK