Mục lục
Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng Dị Bản
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 803

Làm thế nào để cô có thể ly hôn bây giờ?

Ngày hôm sau, cô đã có một quyết định táo bạo, cô đã đến biệt thự ven núi để tìm Kiều An.

Chỉ cần đợi cho Lục Lãnh Phong hết tức giận rồi cho anh biết rằng cô cố tình đi tìm tình nhân của anh ta để gây sự, làm anh ta cảm thấy khó chịu, có lẽ anh sẽ đồng ý ly hôn với cô.

Biệt thự ven núi đó, cô đã đến thăm một lần cách đây bốn năm nên vẫn còn nhớ đường đi.

Nhưng thay vì tự mình lái xe, cô để Khải Liên lái xe đưa cô đi.

Cô biết rằng Khải Liên nhất định sẽ thông báo cho Lục Lãnh Phong, cô chỉ gián tiếp muốn cho Lục Lãnh Phong biết rằng cô đã đến gặp Kiều An để giải quyết chuyện của bọn họ.

Khải Liên rất ngạc nhiên, “Thưa mợ chủ, mợ chủ muốn đến đó để làm gì vậy?”

“Cô biết rõ rồi còn hỏi chuyện này à.” Cô nhún vai đáp.

Khải Liên căng thẳng nuốt nước bọt, “Cô không định đánh nhau với nữ nhân đó đấy chứ ?”

“Đúng vậy, tôi chính là muốn đánh cho cô ta một trận. Người phụ nữ này suốt ngày móc nối với chồng tôi. Tôi đến dạy cô ta không phải là chuyện bình thường sao?”

Hy Nguyệt vòng tay trước ngực, và chân của cô nghiêng nghiêng, với vẻ ngoài hung hãn.

Khải Liên toát mồ hôi hột, Hy Nguyệt tính tình ôn hòa, là tiểu bạch thỏ điển hình, nhưng một khi tức giận lên sẽ lộ ra móng vuốt sắc bén, trở thành một con hổ dữ.

“Thưa mợ chủ, cô bình tĩnh đi, mọi chuyện chắc chắn không như cô nghĩ. Mặc dù tôi không biết giữa ông chủ và Kiều An là loại quan hệ gì, nhưng nó không giống như quan hệ tình nhân như cô nghĩ đâu.”

Hy Nguyệt nhàn nhạt liếc nhìn cô, “Bốn năm trước, Lục Lãnh Phong đưa cô ta ra khỏi phòng đôi, tát vào mặt tôi, rồi đem tôi ra làm trò cười cho toàn bộ bàn dân thiên hạ. Mọi người đều bàn tán sau lưng tôi, tôi cũng có biết phải làm gì đâu. Bốn năm sau, anh lại tiếp tục cùng nữ nhân đó dan díu, buổi tối không chịu về nhà, cô cho rằng tôi có thể nuốt trôi cục nợ này không? ”

Khải Liên im lặng, khi cô bước ra khỏi xe, cô ta đã nhanh chóng lấy điện thoại gọi cho Lục Lãnh Phong.

Nhìn thấy Hy Nguyệt, Kiều An sửng sốt, “Cô tới đây tìm Lãnh Phong sao? Hôm nay anh ấy không đến đây.” Cô ta cố ý nói câu này, chính là ám chỉ Lục Lãnh Phong thường xuyên đến tìm cô ta.

Hy Nguyệt nghe không được, khóe miệng nhếch lên một tia mỉa mai, “Tôi không phải tìm anh ta, mà là đang tìm cô.”

“Tìm tôi? Cô có chuyện gì sao?” Kiều An cố ý bày ra vẻ mặt lo lắng, để cho Hy Nguyệt cảm thấy cô ta đang rất sợ hãi.

Hy Nguyệt mặt không hề cảm xúc, đi vào ngồi ở trên sô pha, “Kiều An, khi tôi quen cô vào bốn năm trước, tôi luôn nghĩ cô là một cô gái rất ít nói, rất ngây thơ, vô hại. Nhưng không ngờ cô lại quá mưu mô, khiến cho người khác không thể nào lường trước được hành động của cô. ”

Kiều An rất bình tĩnh, nhìn cô bằng ánh mắt đau khổ, “Tôi không hiểu ý của cô.”

Đôi mắt Hy Nguyệt xẹt qua khuôn mặt cô ta, giọng nói đều đều và lãnh đạm, “Hôm thứ ba, cô gọi điện thoại cho tôi bằng điện thoại di động của Lục Lãnh Phong, muốn cho tôi biết rằng cô đang làm tình với Lục Lãnh Phong. Nếu cô muốn làm thế để kích thích tôi, làm tôi tức giận thì có lẽ cô đã sai rồi.”

Kiều An nhấc cái tách trên bàn cà phê lên, nhấp một ngụm trà, khóe miệng khẽ mím chặt sau mép cốc, “Cô nói nhầm à? Tôi chưa từng gọi điện cho cô, chưa bao giờ.”

Hy Nguyệt chế nhạo: “Có nhật ký cuộc gọi trong điện thoại của tôi, nhưng nhật ký cuộc gọi đi trong điện thoại của Lục Lãnh Phong đã biến mất. Chỉ có thể giải thích là có người đã xóa nó đi. Nếu là Lục Lãnh Phong, anh ấy vô tình nhấn phím gọi, nhưng không thể tiện thể xoá luôn lịch sử cuộc gọi. “
Chương 804
Kiều An nuốt nước bọt một cách dữ dội cố gắng giữ bình tĩnh, “Tôi không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng nó không liên quan đến tôi. Tôi không mạnh dạn như cô, không dũng cảm như vậy, tôi cũng không biết cách chiến đấu. vì điều đó. Tôi là một người phụ nữ chỉ có thể ở đằng sau lưng người khác. Bất kể thế nào, tôi đều phải tuân theo sự sắp xếp của Lãnh Phong. Tôi chỉ làm những gì anh ấy muốn tôi làm. Tôi sẽ không bao giờ làm những gì anh ấy không muốn tôi làm. ”
Những lời này cô ta đang nói với Hy Nguyệt cũng là ngầm ám chỉ rằng tất cả các loại ưu ái của Lục Lãnh Phong dành cho cô đều là do anh chủ động, cô không cần đấu tranh hay giở trò gì cả.
Trái tim của Hy Nguyệt như bị chọc thủng một lỗ, nhưng gương mặt vẫn bình tĩnh, không có một chút cảm xúc, “Ý của cô là cuộc gọi này, Lục Lãnh Phong yêu cầu cô thực hiện cuộc gọi, và chính Lục Lãnh Phong cũng đã yêu cầu cô xóa lịch sử cuộc gọi đúng không?”
“Tôi không có ý đó.” Kiều An xua tay, “Ý tôi là, tôi sẽ không uy hiếp thân phận của cô. Cô mãi mãi là vợ của anh ấy, là thiếu phu nhân của nhà họ Lục.”
Đôi mắt hoa mai của Hy Nguyệt hơi nheo lại, trong lòng lóe lên một tia lạnh lẽo, “Hừ, cô lập tức biến mất khỏi Đế Vương, biến mất khỏi chồng của tôi.”
Kiều An cúi đầu, ngẩng đầu lên nhìn cô bằng ánh mắt khiêu khích, “Tôi xin lỗi, tôi không làm được, cho dù muốn rời đi, anh ấy cũng sẽ không đồng ý để tôi đi.” Giọng điệu của cô ta rất nghiêm túc, rõ ràng và rất tự tin, Hy Nguyệt thoáng cảm thấy ngạc nhiên.
Nếu là cô, tuyệt đối sẽ không có tự tin như vậy.
“Trong lòng Lục Lãnh Phong cô cũng không phải là quá quan trọng.”
“Không quan trọng thì cô nói ra có ích gì, kể cả tôi nói cũng không tính, nếu như tôi không có sức đe doạ với cô thì có lẽ rằng hôm nay cô cũng sẽ không qua đây để tìm tôi.”Kiều An nói từng chữ rõ ràng và mạnh mẽ, mỗi lời nói đều như một viên đạn, tàn nhẫn đánh vào thẳng vết thương của Hy Nguyệt.
“Cô tự tin như vậy sao?”
Kiều An nhìn thấy biểu hiện tinh tế của cô, sự thoả mãn đều tràn ngập ánh mắt, cô ta rất tự tin, bởi vì cô ta biết mình quan trọng như thế nào đối với Lục Lãnh Phong.
Nhưng người phụ nữ trước mặt cô ta lúc này dường như không có chút tự tin nào, ánh mắt hoang mang, bàng hoàng, buồn bã và mất mát.
Cô ta cũng nắm bắt được điều này, nên mới hết lần này đến lần khác giáng cho cô một trận đòn dữ dội, đẩy cô xuống vực thẳm của sự tuyệt vọng, nát ra từng mảnh.
Cô ta đang ngồi quay mặt về phía cửa sổ, Hy Nguyệt quay lưng về phía cửa sổ.
Qua ô cửa kính, cô nhìn thấy xe của Lục Lãnh Phong đang đi vào.
Trong mắt cô chợt lóe lên một tia nguy hiểm, cô đột nhiên từ trên ghế sô pha nhảy lên, nắm lấy cánh tay Hy Nguyệt, “Hai người chúng ta cố gắng hoà hợp không được sao? Cô là vợ của anh ấy, còn tôi chỉ là một người ở bên cạnh anh ấy thôi, chúng ta có thể sống yên ổn mà xem như không biết nhau, không liên quan gì đến nhau. Cô không cần phải hung hăng đuổi tôi đi như thế. ”
“Tôi thích nhìn thấy anh ta tức giận.” Hy Nguyệt chế nhạo, việc cô đến đây khiến anh tức giận, càng tức giận càng tốt.
Cô đứng dậy đẩy Kiều An sang một bên.
Cô không dùng nhiều sức, nhưng Kiều An lảo đảo vài bước sang một bên, ngã vào bên cạnh bàn cà phê, đập trán vào góc bàn cà phê, từng giọt máu rơi ra.
Chương 805

Người hầu hét lên đầy sợ hãi.

Lục Lãnh Phong vừa đi tới cửa, nghe thấy tiếng động, liền đạp cửa đi vào.

“Chuyện gì đã xảy ra?”

Người hầu chỉ vào Hy Nguyệt quát lớn: “Cô ta đẩy cô Kiều An ngã xuống đất, đầu cô Kiều An đập vào bàn cà phê, chảy rất nhiều máu.”

Hy Nguyệt sững sờ một lúc mới giải thích: “Tôi không có đẩy cô ta, là cô ta tự mình ngã xuống.”

Trên khuôn mặt cô ta có một vẻ quỷ quyệt khó nhận thấy, cô ta chính là cố tình ngã xuống, cố tình đập vào góc bàn cà phê.

Hy Nguyệt cuối cùng đã đến đây, nếu không thực hiện một sự kiện lớn, làm thế nào có thể xứng đáng với kế hoạch cẩn thận của cô ta?.

“Ừ… là tôi tự ngã. Không liên quan gì đến bà Lục.” Kiều An giả vờ giải thích, nháy mắt với người hầu, người hầu đã được cô ta chỉ dẫn từ lâu, đương nhiên sẽ giúp cô ta diễn xuất. Vâng, tôi có thể thấy rõ điều đó khi đứng cạnh… ”

Cô chưa kịp nói xong, Kiều An đã hét lên một tiếng: “Được rồi, ở đây không liên quan gì đến cô nữa, mau đi đi.”

Người hầu lẩm bẩm rồi bỏ đi.

Lục Lãnh Phong liếc nhìn Hy Nguyệt rồi bảo Khải Liên đi lấy hộp thuốc và băng bó cho Kiều An.

Hy Nguyệt nghiến răng nghiến lợi, cô biết rất rõ vừa rồi cô không dùng lực, cho dù Kiều An không đứng vững mà ngã xuống cũng sẽ không nghiêm trọng như vậy.

Chắc chắn, người phụ nữ này thật sự mưu mô, cô ta cố ý tự thêm một màn kịch cho mình, một màn kịch cay đắng vô cùng tuyệt vời.

Kiều An thực sự hy vọng rằng Lục Lãnh Phong sẽ băng bó cho cô ta, nhưng Lục Lãnh Phong không động vào cô ta mà để cho Khải Liên làm tất cả.

Cô ta hơi hụt hẫng nhưng không nói thêm gì, cô ta không khóc nhưng nước mắt cứ rơi xuống không ngừng, như thể cô ra đang cố kìm lại nỗi đau.

Cái nhìn này còn khiến người khác xót xa hơn rất nhiều lần.

Sau khi được Khải Liên băng bó cẩn thận, Kiều An kéo khóe miệng cố nặn ra một nụ cười, “Em không sao.” Trông cô ta thật bao dung, thật tốt bụng và rộng lượng.

Hy Nguyệt rất ngưỡng mộ kỹ năng diễn xuất của cô ta. Diễn xuất tốt là như này sao?

Nhưng cô không định phản bác, cũng không định vạch trần cô ta, cô vốn dĩ ở đây để làm cho Lục Lãnh Phong tức giận.

Cô chỉ tiện gặp phải đúng người phụ nữ này thôi.

“Lục Lãnh Phong, có phải anh đang đặc biệt đau khổ không? Đúng vậy, là tôi cố tình đẩy cô ta, và anh đã đến đây rồi. Thì hôm nay tôi đến đây tìm người tình của anh để giải quyết chuyện cho rõ ràng. Làm sao để tất cả chúng ta đều cảm thấy ổn?” Cô nhẹ nhàng nói, “Đơn giản để mà nói, tôi và người phụ nữ này không thể cùng nhau tồn tại. Có cô ta thì sẽ không có tôi, nếu có tôi thì sẽ không có cô ta. Anh chỉ có thể chọn một người thôi, nếu anh không chọn được thì chúng ta cùng nhau đi tìm lão phu nhân nhờ bà chọn lựa giúp. ”

Một sự mệt mỏi và đau đớn ập đến trước mặt Lục Lãnh Phong.

Cô sẽ không đến làm ầm ĩ vô cớ như vậy, chắc chắn cô đang cố tình chọc tức anh để ép anh ly hôn với cô.

Nhưng anh thật lòng không muốn rời xa cô.
Chương 806

“Trở về đi.” Cổ họng bị cơn đau chặn lại, giọng nói nghẹn ngào, anh bước tới, ôm ngang cô lên rồi đi thẳng ra ngoài.

“Thả tôi xuống, tên khốn!” Cô dùng tay đấm vào ngực anh, anh khịt mũi, sau đó cô nhớ ra ngực anh rất đau, khi nhìn thấy vết máu đỏ tươi phản chiếu, cô cứng đờ người vì sợ hãi, không dám nhúc nhích thêm nữa.

Nhìn bóng lưng của họ, Kiều An trong lòng thất vọng tột cùng.

Lục Lãnh Phong không nói một lời, thậm chí không một lời buộc tội cô.

Đây không phải là kết quả mà cô ta muốn thấy.

Bước vào trong xe, cả một quãng đường im lặng.

Lúc xuống chung cư dưới lầu, xe vừa dừng lại, Hy Nguyệt đã đẩy cửa xe chạy ra ngoài, tựa hồ nóng lòng muốn đuổi anh đi.

Anh cáu kỉnh nhìn theo, chân mày và ánh mắt đầy mâu thuẫn và u uất.

Trong căn hộ, Túi sữa nhỏ đang ngồi trên ghế sofa đọc sách, khi nhìn thấy Lục Lãnh Phong, anh ngọt ngào gọi: “Chú Ma Vương!”

Lục Lãnh Phong đi tới xoa đầu cậu bé, “Sau này chú sẽ dạy con chơi cờ vua, được không?”

“Con đã biết chơi rồi, hôm qua bố con có đến đây thăm con, bố dạy con cách chơi cờ rồi kể cho con nghe câu chuyện về cuộc đua ngựa của một người nào đó tên Thiên Thất.” Túi sữa nhỏ cười toe toét, một câu nói thản nhiên đã chạm sâu vào vết thương trong lòng Lục Lãnh Phong.

Lông mày anh hơi nhíu lại, sự sắc bén dưới mắt càng tăng lên, sắc mặt trở nên u ám, tái nhợt.

Hứa Nhã Thanh đã ở đây hôm qua, không có gì lạ khi cô vừa trở về đã trở nên kiên quyết muốn rời khỏi anh.

Hy Nguyệt mặc kệ bảo mẫu gọt hoa quả cho đứa nhỏ ăn, một mình đi lên lầu.

Anh cũng lên cùng cô.

“Em gây rắc rối như vậy mà còn chưa bình tĩnh lại sao?”

“Anh đi đi, tôi muốn ở một mình.” Cô rót một ly nước đá, đi tới bên cửa sổ, vẻ mặt lạnh lùng.

Anh bước tới, nắm lấy vai cô kéo người cô qua, “Người phụ nữ ngốc nghếch, anh biết em đang nghĩ gì, làm chuyện này cũng vô ích thôi, em đừng tốn công vô ích.”

Cô khẽ run lên, giương mắt lên nhìn anh chằm chằm, “Anh đừng phí sức, em sẽ không bao giờ chấp nhận quay lại với anh đâu kể cả khi anh cố tình tìm đến cái chết.”

Đôi môi mỏng của anh hé ra nụ cười bị thương, “Em muốn anh chọn gì? Anh không cần phải nghĩ một phút giây nào cả. Tất cả những gì anh muốn chỉ là em, không ai khác cả.”

Cô không nói, chỉ giễu cợt, ánh mắt ngờ vực và nghi vấn đâm vào anh, khiến anh lạnh sống lưng, trán lạnh, cổ họng thắt lại và tim đau nhói.

“Đừng hành hạ tôi nữa, người phụ nữ ngốc nghếch.” Anh ôm cô vào lòng, giọng điệu bất lực, sầu não và đầy khó hiểu.

Cô giãy giụa đẩy anh ra, ánh mắt sắc lạnh không chút nhiệt độ, “Anh không có tra tấn tôi, là anh đang hành hạ tôi, trong chuyện tình yêu anh luôn khiến người khác cảm thấy không an toàn, từ lúc bắt đầu tôi đã thấy mình sai rồi.Bây giờ dù anh có nói gì đi chăng nữa tôi cũng sẽ không chịu khuất phục đâu, tôi sẽ không thoả hiệp thêm nữa. ”

Lục Lãnh Phong như bị sợi dây vô hình siết chặt, “Thật ra em chỉ muốn rời đi đúng không? Em lợi dụng Kiều An để làm ầm lên, thực ra chính là muốn anh phải buông tay em.”
Chương 807
“Anh nghĩ thế nào cũng được.” Cô nhún vai, “Nếu anh thực sự muốn bắt đầu lại, anh nên đoạn tuyệt với những người phụ nữ ở bên cạnh anh đi, nếu không thì đó chính là một sự lừa dối với tôi. Tôi sẽ không chấp nhận những điều tương tự như vậy đâu.
Khi nghĩ đến cảnh anh và Kiều An ái, cô tức giận đến phát điên. Những hình ảnh đó như những đường trượt, lướt qua trong tâm trí cô liên tục, rồi biến thành những lưỡi dao sắc bén, lần lượt cứa vào tim cô, khiến cô đau đớn suýt nữa không thể cầm cự nổi.
Cô sợ đến một lúc nào đó mình sẽ chết theo cách như thế này.
Cách duy nhất để giữ cho mình sống sót là rời bỏ anh ta, bỏ qua mọi thứ về anh và giữ cho đôi mắt của mình luôn thoải mái thì tâm hồn cũng trở nên nhẹ nhàng hơn.
Lục Lãnh Phong nghiến răng nghiến lợi, gió đêm từ ngoài cửa sổ thổi vào, làm tâm trí anh thoáng lạnh lẽo, sự lạnh lẽo ấy lan vào tận sâu trái tim của anh, khiến anh tổn thương.
Cô hoàn toàn không tin anh, ngay cả khi anh nói bằng cách thức cực đoan nhất, cô cũng vẫn không tin anh.
“Anh chưa từng nghĩ đến việc trái ôm một người phải ôm người, cũng không muốn hưởng phúc khi có nhân tình bên cạnh. Em biết rõ anh bị căn bệnh đó rồi, mà em vẫn một mực suy nghĩ như vậy, không phải quá vô lí rồi sao?”
Cô gằn giọng: “Anh có thể uống thuốc, chỉ cần uống thuốc là có thể được.”
Anh không biết phải nói gì, một hàng quạ đen bay qua trên đầu, “Ngoại trừ em là thứ thuốc mạnh nhất, còn lại không có loại thuốc nào khác có tác dụng với anh.”
Cô khẽ giật mình, không biết lời anh nói là đúng hay sai nên mím chật môi, “Cho dù không có, anh cũng có thể… tự làm mình nảy sinh hứng thú mà.”
Anh dở khóc dở cười, đổ mồ hôi, “Anh không có khẩu vị như vậy.”
Cô phồng hai má nhìn anh tức giận dò hỏi, trong mắt hiện lên vẻ chỉ trích như hai mũi tên nhọn, “Nếu không có chuyện gì xảy ra với anh và Kiều An, tại sao anh không để cô ta rời đi?”
Anh thở dài, lộ ra một chút ngượng ngùng, “Chuyện này còn phức tạp hơn. Cho anh chút thời gian, sau này anh sẽ kể cho em nghe mọi chuyện.”
Hy Nguyệt nhìn anh, anh dường như không có ý nói thêm điều gì cả.
Tuy nhiên, anh là thiếu gia số một ở thành phố Long Minh, quyền cao chức trọng, phú quý, sao lại có thể để một người phụ nữ không quyền thế, không ảnh hưởng và không xuất thân nắm chặt vào như vậy?
Cô nằm xuống giường, kéo chăn trên giường lên và trùm kín đầu. Giống như con đà điểu vùi đầu vào cát, như con ốc vào vỏ, không muốn phải đối mặt với thế giới tàn khốc bên ngoài.
Lục Lãnh Phong ngồi bên cạnh đau khổ thở dài, “Chẳng lẽ cách cư xử của anh quá tệ khiến em hoàn toàn không hiểu được tâm ý của anh hay sao.”
“Nếu anh là tôi, tôi ở bên ngoài ôm hôn với người đàn ông khác, cả ngày không về nhà, đi suốt đêm thì anh sẽ làm gì?” Cô nói giọng nghèn nghẹn qua lớp chăn bông, cả người như ngâm trong hũ dấm., từ trong ra ngoài, từng lỗ chân lông đều thấm vị chua.
Một nụ cười gượng gạo kỳ quái gợi lên nơi khóe miệng Lục Lãnh Phong, “Sau này anh sẽ chú ý đến điều ấy, sẽ không để em phải hiểu lầm nữa.”
Cô kéo chăn bông xuống, lộ ra một đôi mắt to phẫn hận, “Thôi, sau này tùy thái độ của anh, nếu thái độ của anh mà tốt, tôi sẽ quay về, nếu không tốt, tôi sẽ không bao giờ quay lại.”
Anh chui vào chăn và kéo cô vào lòng, với vẻ mặt xấu xa.
“Em có thể trốn nhà đi, nhưng phải là đi cùng với anh.”
Chương 808

Cô kịch liệt nghẹn ngào, có chút không nói nên lời, “Hiện tại tôi muốn ở một mình, anh mau đi ra ngoài đi.”

“Anh không đi.” Anh đè người cô xuống dưới thân, một tia lửa bùng cháy trong đôi mắt đen thẫm của anh.

Cô tái mặt và cố gắng đẩy anh ra, nhưng vô ích.

“Buông tôi ra, tên khốn này, tôi còn chưa tha thứ cho anh, đừng mong động vào tôi.”

Anh nắm lấy bàn tay nhỏ bé đang chống cự của cô, đè lên trên đầu cô, “Bà xã, tức giận đến phát cáu, em muốn giận bao lâu cũng được, nhưng em là của anh hiểu không?”

Giọng điệu nhẹ nhàng của anh biến mất ngay lập tức, anh trở nên cực kỳ độc đoán. Anh không bao giờ quan tâm đến việc ép buộc cô hay không, chỉ cần đó là điều anh muốn, anh sẽ chiếm lấy cô không chút do dự.

Cô không có tự do trong vấn đề này, chứ đừng nói là có quyền từ chối. Chỉ có thỏa hiệp, phục tùng và buộc lòng phải chịu đựng.

Nhưng lúc này cô vẫn bực mình, không làm được thủ công nên đã dùng chân đá vào người anh.

“Lục Lãnh Phong, anh có thể không biết xấu hổ như thế sao sao?”

“Đúng vậy”

Dù bị ép buộc hay phải phục tùng, bọn họ đều hoàn toàn phù hợp với nhau.

Buổi tối, khi cô định từ trên giường đứng dậy, Lục Lãnh Phong đang ôm chặt eo cô kéo cô xuống, không cho cô được ngồi dậy.

Một hồi sau, Lục Lãnh Phong đang ung dung ngồi trên sô pha chậm rãi nhấp ngụm trà trong tay, vẻ mặt đắc ý.

Cô giận dữ nhìn anh một cái, “Anh có thể đi về nhà mình được rồi đấy.”

Anh nhún vai, “Anh sống ở ngay bên cạnh nhà em thôi, không vội”

Hy Nguyệt sặc sụa dữ dội, ho nhiều lần rồi mới thở ra được, mắt cô mở to bàng hoàng, tưởng mình bị ảo giác nên đã nghe nhầm nên hỏi lại thêm lần nữa:

“Anh vừa nói cái gì? Anh sống ở đâu?”

“Tâng này của tòa nhà anh đã mua lại rồi.” Giọng điệu chậm rãi thong thả của anh giống như gió đêm lướt qua, Hy Nguyệt đung đưa, gió lộn xộn.

Thảo nào hôm qua bên kia ding ding dong dong, gõ cửa, thay đồ mới, toilet mới, bồn tắm mới… Thì ra là người đàn ông này đã tính toán tất cả trước rồi..

Căn hộ này là một căn hộ thông nhau chung một cầu thang với căn hộ còn lại bên phía bên kia.

Căn hộ cô đang ở là cho thuê, theo như cách nói của anh thì hiện tại anh đã là chủ nhà của cô rồi.

“Anh mua rồi, sao chủ nhà không nói cho em biết?”

“Anh đã bảo anh ta giữ bí mật để làm em ngạc nhiên.” Một vòng cung ranh mãnh hình thành ở khóe miệng anh.

Cô thấy trên trán mình thoáng toát mồ hôi hột.

Ngạc nhiên sao?

So với ngạc nhiên thì cô cảm thấy sợ nhiều hơn

“Anh đừng tưởng dùng phương thức này là có thể để ép tôi quay trở về.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK