Mục lục
Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng Dị Bản
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Chương 591
“Chú nhím nhỏ, quả nhiên cô hoàn toàn là người phụ nữ hoang dã.” Anh hừ lạnh một tiếng, nắm lấy cổ áo cô rồi “Xoạc xoạc”, xé tan chiếc áo thành hai nửa.
Gương mặt anh tuấn của anh dần dần tiến đến. Lúc đôi môi mỏng của anh nhẹ nhàng lướt qua môi cô, giống như một chiếc lông chim phất nhẹ qua vậy: “Tôi là ma quỷ, nếu cô không phải là người vào địa ngục thì ai vào địa ngục đây?”
Giọng của anh cũng không quá lạnh lùng, sắc mặt cũng không hề nghiêm nghị mà giọng nói vô cùng trầm thấp, giống như là đang tán tỉnh cô vậy.
Cô cắn cắn môi: “Vậy thì cũng phải cùng nhau đi xuống địa ngục.”
“Cô chỉ có thể cam chịu số phận.” Khóe miệng anh cong lên một nụ cười rất nhẹ, anh cúi đầu hôn lên môi cô.
Khi cơn gió lúc nửa đêm thổi phảng phất vào căn phòng từ bên ô cửa kính, cả bầu không trở về sự yên tĩnh vốn có của nó.
Cánh tay anh kiên định cưỡng ép ôm cô thật chặt cô vào lồng ngực mình.
“Ngày mai, Hy Mộng Lan xuất hiện, buổi chiều thì chúng ta tới. Cô muốn đến để tự giải oan cho bản thân thì phải biết nhanh trí lên chút.”
“Tôi vốn là trong sạch, tôi không cần tẩy trắng.” Cô vốn là người đúng.
“Cô là đen hay là trắng thì còn phải do tôi quyết định.” Giọng điệu của anh vô cùng độc đoán và mạnh bạo, toán ra khí chất của một vua ác quỷ.
Cô giương đôi mắt lên nhìn chằm chằm vào anh: “Anh tin tưởng Hy Mộng Lan, không tin tưởng tôi đúng không?”
“Cô hy vọng là tôi tin tưởng cô sao?” Anh hỏi ngược lại một câu.
“Tôi hy vọng như vậy.” Cô không hề do dự, dứt khoát nói: “Nếu như tất cả người trên thế giới này tin tưởng tôi nhưng anh vẫn không chịu tin tôi thì dù tôi có cãi lại như thế nào thì cũng là vô ích. Nếu như anh tin tưởng tôi, kể cả tất cả người trên toàn thế giới này hoài nghi tôi thì tôi vẫn thắng.”
Cô dừng lại lời nói, nghiêm túc mà chậm rãi. Con ngươi đen thẫm của anh ở trong bóng tối trời đêm như sáng lên, đôi môi mỏng không kiềm được mà nhếch lên một đường cong vô cùng thu hút người khác.
Giống như anh đang mỉm cười vậy.
Một nụ cười vô cùng hiếm thấy ở anh – một nụ cười thật lòng.
Trên thế giới này khó gặp nhất cũng không phải hoa phù dung sớm nở tối tàn kia.
Mà chính là gặp được khoảnh khắc hoa Kadupul nở rộ trong nháy mắt.
Nó là loài hoa hiếm có và thầm bí nhất trong thế giới loài hoa.
Hàng năm nó chỉ nở rộ một lần, lặng lẽ nở vào ban đêm. Trước khi bình minh lên, nó sẽ lặng lẽ biến mất. Chu kì nở rồi tàn chỉ có một tiếng đồng hồ, không có quy luật, không hề được báo trước.
Đây là vẻ đẹp thoáng qua mà không người nào có thể bắt được khoảnh khắc đấy.
Nó là vô giá, cho dù là người có quyền thế hay tiền bạc nhiều như nào đi chăng nữa cũng không mua được nó.
Ở trong mắt của Hy Nguyệt thì nụ cười mỉm vừa rồi của Lục Lãnh Phong chính là khoảnh khắc hoa Kundapur nở hoa.
Khoảnh khắc ấy vô cùng ngắn ngủi, cô muốn nhớ lại nó nhưng lại phát hiện khoảnh khắc đó giống như một cơn ảo giác, chưa từng xảy ra bao giờ.
Cô lẳng lặng nhìn, yên lặng không nói gì, bởi vì cô biết, chỉ cần cô lên tiếng thì anh sẽ thu lại nụ cười ở khóe miệng.
Nhưng dường như anh phát giác ra, trong nháy mắt sắc mặt như đóng băng lại.
Chương 592

“Say đắm rồi sao, tại sao cô lại nhìn chằm chằm tôi như vậy?”

“Vừa rồi anh có cười.” Cô lập tức hạ ánh mắt, cảm thấy con ngươi hơi đau. Ngay vừa rồi cô đã cố gắng mở mắt thật lâu, không dám chớp mắt, chỉ sợ khi nháy mắt thì nụ cười của anh cũng biến mất theo.

Anh nhẹ nhàng gõ vào đầu cô: “Không thể nào, cô đã nhìn lầm rồi.”

Cô cũng biết anh sẽ lên tiếng chối bỏ: “Cứ coi như là anh cười đi. Khoảnh khắc anh cười thực sự rất đẹp.”

“Cho nên cô mới rơi vào say đắm, nhìn chằm chằm tôi như vậy?” Anh nhướn mày ngạo mạn.

“Tôi là một nhà thiết kế, cần bắt được những khoảnh khắc xinh đẹp trong chớp mắt để chuyển hóa thành linh cảm.” Cô chớp chớp hàng lông mi dài để tránh ánh mắt của anh, đôi mắt mang ánh nhìn tinh nghịch.

“Bây giờ cô có linh cảm rồi sao?”

Cô gật đầu một cái: “Về chủ đề của nhẫn cưới, Mặc Tôn không xa Kỳ Biến, chính là vĩnh hằng. Những kẻ gài bẫy nhau cũng đang tự gài bẫy trái tim nhau. Chủ đề chính mà tôi thiết kế trong bộ sưu tập nhẫn này là vẻ đẹp của hoa tạo nên vĩnh cửu, biến khoảnh khắc đẹp đẽ nhất thành vĩnh cửu.” Nói xong, cô mỉm cười, cười thành tiếng.

Đôi môi mỏng của Lục Lãnh Phong cong lên một nụ cười mơ hồ giễu cợt: “Một chiếc nhẫn cưới được thiết kế bởi một người thất bại trong hôn nhân, tôi chắc chắn sẽ không mua.”

“Tôi thất bại, anh cũng thất bại giống vậy thôi. Một cuộc hôn nhân dựa trên kinh doanh để cùng đạt mục đích thì chúng ta đều là những người kinh doanh thất bại rồi.” Cô tức giận lườm anh một cái.

Nhân viên nói những lời đả kích như vậy tới ông chủ của mình có thích hợp không chứ?

Đôi mắt Lục Lãnh Phong càng sâu sắc hơn, cặp mắt đào hoa khẽ nhíu lại, trên trán tỏ ra ý tức giận: “Cho tới tận bây giờ, trong từ điển của tôi vẫn không có hai chữ Thất bại.”

Trừ người phụ nữ này vẫn luôn cho anh một cảm giác mình thất bại.

“Thất bại là mẹ của thành công mà. Đến bây giờ anh vẫn chưa thất bại thì anh đã sinh ra thành công kiểu gì vậy?” Cô bày ra vẻ mặt quỷ tinh nghịch, bướng bỉnh.

“Trời sinh tôi ra đã có bản lĩnh tự thành công được rồi.” Anh nhẹ nhàng gõ vào trán của cô.

Cái này gọi là ngụy biện!

Cô thở dài: “Ông trời vẫn luôn không công bằng như vậy. Tại sao khoảng cách giữa đứa trẻ được yêu thương và đứa trẻ bị bỏ rơi lại chênh lệch lớn đến vậy chứ?”

“Tôi ghét nhất loại người vẫn luôn tự đánh giá thấp bản thân mình, cả người đều là năng lượng tiêu cực.” Anh dựa lên thành giường, hai tay lần lượt chống gáy: “Nếu ngày mai cô không thể giải oan cho bản thân thì cô đừng hy vọng có thể đi ra khỏi đây.”

Cả người cô cảm thấy vô cùng kích động, rùng mình nói: “Anh có ý gì vậy, vậy là tôi vẫn sẽ bị bắt giữ sao?”

“Nếu như cô bị phát xét là cố ý thì bị giam ít nhất là hai tháng.” Anh chậm rãi ung dung đưa hai đầu ngón tay ra, sức uy hiếp rất lớn.

“Tôi không hề cố tình.” Cô bắt lấy cánh tay của anh: “Lục Kiên Nghi, anh tin tưởng tôi một lần có được không?”

“Ngày mai tranh biện, tôi mới có thể phán đoán.” Anh nhún vai một cái, trong mắt tỏ ý phán xét như lưỡi dao sắc bén xẹt qua mặt cô.

Cô biết, anh không tin cô, ở trong lòng của anh, Hy Mộng Lan còn thật lòng hơn cô, đáng tin cậy hơn cô rất nhiều.

Chương 593
“Anh cũng cảm thấy là tôi cố tình đẩy Hy Mộng Lan phải không?”
Anh yên lặng không nói gì cả, đôi môi mỏng tạo một đường thẳng tắp.
Trên mặt cô đầy biểu cảm đau khổ, cô nở nụ cười: “Anh không tin tôi, tôi còn cố gắng tranh cãi vì mình thì được ích lợi gì chứ?”
Ánh mắt anh vẫn đen thẫm, u ám và thâm trầm, giống như một hồ nước sâu thẳm, nhìn không hề thấy đáy, khiến cho người khác khó mà suy đoán: “Một người phụ nữ trong lòng đều là mưu mô tính toán thì có gì đáng để tôi tin tưởng chứ?”
Cô giấu sau lưng mình những ngón tay đang không kiềm được mà siết chặt vào nhau, trong lòng vô cùng lạnh lẽo, những cảm xúc oan uổng tràn đầy trong lồng ngực: “Hy Mộng Lan thì sao? Cô ta đáng để anh tin tưởng như vậy sao?”
“Tôi cũng không tin cô ta.” Giọng nói của anh bình thản như gió, không có một ít tình cảm nào trong đó, như đang tường thuật lại một sự thật.
Cô có hơi kinh ngạc, kích động nói: “Anh cũng không tin Hy Mộng Lan sao?”
“Ngày mai cô phải cố gắng lên.” Anh nằm xuống, giống như chuẩn bị ngủ, nhìn có vẻ như tối nay vẫn sẽ ở lại để quấy rầy cô.
Cô cũng nằm xuống, tựa vào người anh, từ cảm xúc chán chường tuyệt vọng bỗng biến thành dũng khí chiến đấu và cảm giác được tin tưởng: “Tôi tin rằng sống thiện lương sẽ thắng kẻ xấu xa.”
Khóe miệng Lục Lãnh Phong nhếch lên, dường như anh lại rất muốn xem cái miệng lạnh lợi này làm thế nào để minh oan được cho mình.
Ngày thứ hai, hôm nay Hy Mộng Lan được xuất viện.
Cô ta giương mắt ở trong bệnh viện chờ đợi, hy vọng Lục Lãnh Phong có thể tới thăm cô ta.
Nhưng Lục Lãnh Phong cũng không hề tới, chỉ có Lục Kiều Sam tới mà thôi.
“Lãnh Phong không biết có chuyện gì nữa cơ. Hôm nay Mộng Lan xuất viện, việc quan trọng như vậy mà cậu ta cũng không tới nữa.” Bác cả bĩu môi một cái, cảm thấy vô cùng bất mãn.
Lục Kiều Sam vuốt tay: “Hai người quá sơ sót rồi. Nếu như hai người làm xét nghiệm quan hệ bố con từ sớm thì Hy Nguyệt đã bị mở phiên tòa thẩm định lâu rồi. Cô ta sẽ bị đánh đến trầy sứt da thịt, chứ không ở đây mà làm loạn như vậy nữa đâu.”
Hy Mộng Lan và bác cả nhìn nhau, bày ra vẻ mặt vô cùng khổ sở: “Lúc tôi vào bệnh viện đã bị ngất đi. Mẹ tôi lại không hiểu những việc này. Nếu vì vậy mà để cho cô ta may mắn chạy thoát khỏi việc bị xử phạt thì chỉ có thể do ông trời không có mắt. Đứa trẻ của tôi có xuống âm phủ cũng không nhắm mắt.”
Lục Kiều Sam vỗ vào vai cô ta: “Mẹ tôi nói, hôm nay có nhân vật thần bí tới, dù Hy Nguyệt có tranh cãi như nào cũng vô ích thôi, cô ta chết chắc rồi.”
“Ai vậy?” Hy Mộng Lan ngẩn người ra.
“Mẹ tôi chưa nói, dù sao thì hôm nay chính là ngày giỗ của Hy Nguyệt. Nhất định phải nhân cơ hội này để đuổi cô ta ra khỏi nhà họ Lục, để cho cô có thể có cơ hội đoạt lại vị trí.” Lục Kiều Sam nói vô cùng hung ác và cay nghiệt.
Hy Mộng Lan nắm lấy tay cô ta: “Kiều Sam, cảm ơn cô vẫn luôn giúp đỡ tôi.”
“Tôi không chỉ vì mỗi cô, cũng là vì nhà họ Lục nữa. Tuyệt đối tôi không thể để cho cô ta gieo họa ở nhà họ Lục được.” Lục Kiều Sam cắn răng nghiến lợi.
Trong nhà họ Lục.
Đi ra khỏi phòng giam, Hy Nguyệt hít một hơi thật sâu, không khí bên ngoài thật tốt.
Xuống đến dưới tầng rồi đi tới đại sảnh, cô đã thấy một người phụ nữ lạ mặt ngồi trên ghế sa lon, cô ấy vừa mới đến.
Chương 594

“Đây là cô nhỏ của tôi.” Lục Lãnh Phong giới thiệu hời hợt.

Cô nhỏ nhà họ Lục cũng không phải là người bình thường, cô ta là thẩm phán cấp cao trong tòa án tối cao, giáo sư đại học công an nhân dân.

Bà chủ nhà họ Lục gọi điện thoại cho cô ta, để cô ta đặc biệt tới giúp đỡ mợ chủ nhà họ Lục giải quyết chuyện này.

“Cô nhỏ, cô có khỏe không hả?” Hy Nguyệt rất lễ phép chào hỏi.

Cô lại thêm một lần nữa xác định, Lục Kiều Sam là người không bình thường của nhà họ Lục, là một loại gen biến dị của gia đình.

Người của nhà họ Lục đều là những người tài giỏi, bất kể là đàn ông hay là đàn bà. Nhưng riêng Lục Kiều Sam là kẻ vô học, chỉ biết trang điểm vẻ bên ngoài của mình.

Lục Vinh Hàn đã hoàn toàn buông thả cho cô ta, đã dành hết tâm huyết của mình để nuôi dưỡng cô con gái Lục Sênh Hà để thay thế cho việc dạy con gái thất bại của mình.

Cô nhỏ nhà họ Lục quan sát cô cẩn thận một lượt, khẽ mỉm cười, vừa mới tỏ vẻ mặt nghiêm túc đã lập tức dịu dàng lại: “Bà nội nhìn trúng cháu dâu thì sẽ không có chuyện sai.”

“Cháu sẽ giữ yên lặng tránh ảnh hưởng đến phán đoán của cô.” Lục Lãnh Phong nhún vai một cái, trong giọng nói mang theo ý nhạo báng giễu cợt.

Cô nhỏ nhà họ Lục nâng ly trà từ trên bàn lên uống, nhấp một ngụm trà nhỏ: “Cô nghe nói tuần này Hy Mộng Lan chuẩn bị làm xét nghiệm huyết thống.”

Lục Lãnh Phong khẽ vuốt cằm.

“Thật đúng là biết chớp cơ hội mà.” Cô nhỏ nhà họ Lục không quan tâm nói ra một câu khiến người khác nghe ra được ý xỉa xói thâm sâu trong đó.

Con mắt đen thẫm của Lục Lãnh Phong chớp chớp, không nói gì.

Hy Nguyệt ngồi yên lặng vào một bên. Thân đang là một kẻ bị hoài nghi, nếu bây giờ cô nóng lòng minh oan cho bản thân thì ngược lại sẽ bị chuốc thêm họa.

Mẹ Hy và mẹ con Hy Mộng Lan gần như là đến cùng lúc.

Lúc bác cả thấy mẹ Hy, liền phỉ một bãi xuống đất.

Trong lòng bà ta cảm thấy rất không công bằng. Nhà cậu Hai nghèo đến nỗi chỉ có xe đạp để đi, có tư cách gì mà đi Rolls Royce đến chứ?

Thấy mẹ, Hy Nguyệt vội vàng chạy ra nghênh đón: “Mẹ, máy ngày nay mẹ ở thành phố Long Minh có quen không mẹ?”

“Mẹ sống rất tốt.” Mẹ Hy gật đầu một cái, đau lòng nhìn con gái.

“Trước kia thì ở cái phòng dưới tầng hầm, bây giờ được ở phòng Tổng thống thì làm sao mà thấy không tốt được cơ chứ?” Bác cả nhanh miệng lép xép.

Mẹ Hy liếc nhìn bà ta, không thèm để ý tới. Dù sao xích mích của hai nhà đã biến thành thù, sau này đến chết cũng không chung đụng với nhau, không còn là họ hàng.

Hy Mộng Lan đi tới bên cạnh Lục Lãnh Phong: “Lãnh Phong, hôm qua em nằm mơ thấy đứa trẻ. Đứa trẻ vẫn cứ khóc liên tục, nó khóc rất khổ sở. Nó trách em không bảo vệ tốt cho nó, nói em không phải là một người mẹ tốt. Chuyện này là em sai rồi, em là một tội nhân, là một đứa ngu xuẩn mà. Mặc dù em biết em gái hận em, nhưng cho tới tận bây giờ em cũng không nghĩ cô ấy thực sự ra tay với một đứa trẻ. Dù sao cũng là họ hàng thân thích cùng dòng máu, sao lại có thể xuống tay như vậy được chứ?”

Nói xong, cô ta liền lấy tay che mặt lại, khóc lóc thành tiếng.
Chương 595

Bác cả liền làm theo, đấm ngực dậm chân: “Ôi đứa cháu ngoại đáng thương của bà, lại bị hại chết như vậy. Đứa trẻ chết thật oan ức, chết không được nhắm mắt mà. Hôm nay nế như bà không đòi được công đjao cho cháu, bà sẽ lập tức đập đầu ngay ở chỗ này để tự tử, bà cũng không muốn sống nữa.”

Hy Nguyệt hít một hơi thật sâu, cái cảnh diễn khóc lóc đau khổ này của bác cả, cô đã xem không biết bao nhiêu lần từ nhỏ đến lớn, đến nỗi chai luôn rồi.

Mà mẹ Hy nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng nổi lên cơn giận dữ. Chồng bà ấy biết bố đã chia như nào nên đều để lại hết, không nghĩ tới chuyện tranh giành. Bà ấy cũng chỉ có thể ấm ức nhường nhịn mà làm theo, nhưng lần này bà ấy sẽ không nhẫn nhịn nữa.

“Các người nói như vậy không phải là đang ngậm máu phun người sao? Ngày hôm qua tôi đã bảo bên an ninh của khách sạn cho tôi xem lại video camera rồi. Chính là Mộng Lan đã dùng sức kéo Hy Nguyệt, nên chẳng may đã tự mình té ngá xuống, sau lại vu oan là Hy Nguyệt đẩy xuống. Mộng Lan nói Hy Nguyệt hận cô ta, vậy chẳng nhẽ cô ta không hận Hy Nguyệt sao? Ban đầu cô ta không nghĩ tới việc muốn gả đi, rồi để cho Hy Nguyệt thay mặt gả đi. Bây giờ lại hối hận rồi thì lại muốn tìm cách đuổi Hy Nguyệt đi, còn chủ động cấu kết nói linh tinh xằng bậy. Đây chẳng lẽ là chuyện mà một chị gái nên làm sao?”

Bác cả căm tức như muốn đòi mạng, nổi giận đùng đùng, đôi mắt trợn lên nhìn bà ấy: “Con gái bà vốn chỉ là thay mặt để gả đi. Lúc trước chúng ta đã nói xong xuôi rồi, là khi Mộng Lan trở lại thì chúng ta sẽ đổi lại mà. Kết quả là cô ta lại chết ỳ tại chỗ không chịu rời đi, nhất định là giở thói vô lại xấu xa, không biết xấu hổ.”

“Ngay từ lúc bắt đầu bà đã lừa gạt chúng tôi. Bà nói Hy Mộng Lan bị mất tích, nhưng trên thực tế là cô ta trốn đi. Chúng tôi cũng không phải con khỉ mà mẹ con hai người có thể tùy tiện đùa giỡn như vậy. Hơn nữa, hôn nhân là chuyện của hai gia đình, không chỉ có chúng tôi quyết định mà còn cần xem ý của nhà học Lục nữa. Nếu như nhà họ Lục muốn ly dị, nếu như Lục Lãnh Phong nói không thích Hy Nguyệt thì tôi sẽ lập tức dẫn Hy Nguyệt đi. Cho tới tận bây giờ tôi vẫn không mong gì vào quyền thế tiền tài gì cả. Tôi chỉ muốn con gái tôi được hạnh phúc.” Mẹ Hy tức giận, kích động nói.

Lúc này, Lục Vinh Hàn đang đi cùng bà Lục và cả Tư Mã Ngọc Như từ trên tầng đi xuống. Cuộc đối thoại giữa mấy người họ đều đã truyền rất rõ vào lỗ tai của cả ba người.

Khóe miệng bác cả co giật giật, thấy bọn họ đi xuống, phản ứng đầu tiên là khóc lóc càng to hơn: “Ông thông gia, bà thông gia, nhất định hai người phải đòi lại công đạo cho đứa cháu đáng thương của hai người. Đứa trẻ chính là cháu trai ruột của hai người đó, không thể để đứa trẻ chết oan uổng không rõ người sát hại nó như vậy. Nếu như không thể trừng trị hung thủ thì dưới âm phủ kia, đứa trẻ cũng không được yên nghỉ.”

Bà Lục chậm rãi mở miệng: “Bà Thái, có một việc tôi vẫn hy vọng bà có thể hiểu rõ. Đứa trẻ này là con của Hy Mộng Lan, không hề có quan hệ gì với Lãnh Phong và nhà họ lục. Lần này chúng tôi cũng là xử lý theo đúng lý mà thôi.”

Trên trán bác cả hiện lên một giây thần kinh co giật mãnh liệt, bà ta đứng lên, lời này đối với bà ta và con gái bà ta là vô cùng đả kích. Nhưng bất kể như thế nào đi nữa, bà ta cũng phải cãi bằng được đứa trẻ này là con của Lục Lãnh Phong. Dù sao chết cũng không có đối chứng, bà ta có thể tùy ý mà diễn kịch.

“Bà thông gia, sao bà có thể nói như vậy được chứ. Những lời đó không phải là đang vấy bẩn sự trong sạch của con gái nhà chúng tôi sao? Mộng Lan nhà chúng tôi từ nhỏ đến lớn vẫn chưa từng nắm tay một người con trai nào, vẫn luôn vì Lục Lãnh Phong mà giữ mình như giữ ngọc, quyết chỉ gả cho Lãnh Phong, vô cùng trong sạch.”

“Phụ nữ thì vẫn luôn nói như vậy. Nhưng bây giờ y học đã phát triển, cái gì cũng có thể làm giả được, Cho nên, chúng ta hãy làm kiểm định huyết thống, không có kiểm định huyết thống thì cứ coi như đứa trẻ thực sự là con của Lãnh Phong thì chúng tôi cũng chỉ có thể xem đứa bé là con của tình nhân bên ngoài mà thôi.” Bà Lục ung dung nói.

Hy Mộng Lan khóc thất thanh: “Me ơi, sao mẹ không để con ở lại bệnh viện đi chứ. Con mất đi đứa trẻ lại còn bị nói là loại phụ nữ không trong trắng, con không sống nổi nữa mẹ ơi.” Nói xong, hai mắt cô ta nhắm lại, giả bộ hôn mê bất tỉnh.

Lục Lãnh Phong đứng ở bên cạnh nhanh chóng đưa tay ra ôm lấy cô ta.
Chương 596

“Mộng Lan.” Bác cả thét lên chói tai, nhanh chóng chạy tới: “Mộng Lan, con bị làm sao vậy, con đừng làm mẹ sợ chứ, mẹ cũng chỉ có đứa con gái yêu quý là con thôi. Nếu như con xảy ra chuyện gì không may thì con muốn mẹ sống sao đây?” Bà ta khóc lóc rất thảm thiết, như chấn động đến cả đất trời.

“Bác cả, bác đừng khoảng hốt, bác bóp vào điểm nhân trung rồi cô ấy sẽ ổn thôi.” Lục Kiều Sam ở bên cạnh nói.

Lục Lãnh Phong bảo đỡ Hy Mộng Lan lên ghế sa lon, dùng ngón tay bấm vào nhân trung của cô ta, cô ta phát ra một tiếng than nhẹ, giả bộ ra dáng vẻ yếu ớt, chậm rãi mở mắt.

“Mộng Lan, con thế nào rồi? Mấy ngày nay ở trong bệnh viện, con vẫn khóc suốt. Cơm cũng không ăn được, thân thể suy sụp theo.” Bác cả giả bộ hết sức nóng nảy, bà ta cũng biết con gái đang giả bộ, mẹ con bà ta có thần giao cách cảm với nhau, phối hợp với nhau hết sức ăn ý.

“Mẹ, con cảm thấy con vô cùng có lỗi với đứa bé, con không phải là một người mẹ tốt đúng không mẹ? Con đã không bảo vệ được đứa bé, lại còn không thể cho nó được một cái danh phận đàng hoàng. Con đúng là một người mẹ tồi mà! Con không muốn sống nữa, con muốn đi theo con của con…” Khuôn mặt Hy Mộng Lan giàn giụa nước mắt, những giọt nước mắt long lanh như những hạt ngọc thi nhau rơi xuống.

“Đứa con gái ngốc nghếch này, người ta coi con là cái gai trong mắt, hận không thể ngay lập tức nhổ phắt cái gai là con đi. Con mà chết rồi, chẳng khác nào gãi đúng chỗ ngứa của nó cả!” Bác cả vừa lau nước mắt, vừa vỗ về an ủi Hy Mộng Lan.

Hy Nguyệt lặng người, chỉ biết đứng nhìn hai người họ diễn, không nói một lời nào.

Cô không biết đó là quỷ kế của hai mẹ con nhà bác cả, cô chỉ thấy rằng họ đang vô cùng đau lòng. Dù sao thì đứa bé này cũng là bùa hộ mệnh của Hy Mộng Lan, giúp địa vị của cô ta cao hơn một bậc, “mẹ quý nhờ con” mà. Cô ta cũng chẳng ngu đến mức bày kế với đứa bé chỉ để hại cô. Mất đi đứa bé, cô ta chỉ còn nửa cái mạng, tuyệt đối chỉ có hại, không có lợi.

Lục Kiều Sam quay đầu, hung dữ nhìn cô chằm chằm: “Cô là cái đồ tiện nhân hạ đẳng, xấu xa, độc ác! Tất cả đều là lỗi của cô! Cái loại đàn bà nham hiểm, ác độc như cô nhất định phải bị xử lý bằng gia pháp, nhất định phải để cô đền mạng cho cháu ruột tôi!”

Những lời của Lục Kiều Sam khiến mẹ Hy sợ ngây người, bà không thể tin được rằng cô ta lại chửi bới con gái của mình như vậy. Bà không nhịn được rùng mình vài cái, trong lòng tự đặt ra câu hỏi, liệu có phải tất cả người nhà họ Lục này đều đối xử tệ như thế với con gái yêu của mình không?

Lục Vinh Hàn nhạy bén nhận ra sự khác thường của mẹ Hy, vội vã gọi người hầu: “Người đâu? Mau đưa cô cả về phòng. Chuyện này không cần nó phải xen vào làm loạn.”

“Bố!” Lục Kiều Sam nghe vậy tức đến mức giậm chân, cô ta muốn ở lại để có thể giúp Hy Mộng Lan đòi lại công bằng. Nhưng vừa nhìn thấy ánh mắt lạnh thấu xương của Lục Vinh Hàn liền im bặt, không dám nói gì nữa, không cam tâm đi theo người hầu về phòng, thỉnh thoảng ngoái lại nhìn.

Thấy bóng dáng Lục Kiều Sam đã khuất dần, Lục Vinh Hàn chuyển ánh mắt về phía mẹ Hy, nói: “Bà thông gia, thật ngại quá, chỉ là trẻ nhỏ không hiểu chuyện, mong bà thông cảm bỏ qua.”

“Thôi bỏ đi.” mẹ Hy khoát tay áo, không nói thêm gì, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy khó chịu, bà cảm thấy thương xót con gái của mình.

Từ nãy đến giờ cô Lục trầm mặc không nói lời nào, chỉ âm thầm quan sát mọi người. Sau đó cô ngẩng lên nhìn đồng hồ, nói: “Thời gian không còn sớm nữa, mau vào họp thôi nào mọi người.”

Bà Lục gật đầu, kêu gọi mọi người vào phòng họp.

Bà đem vị trí ở giữa nhường lại cho cô Lục.

“Em gái chồng, em là người học cao hiểu rộng, lại công bằng thẳng thắn, chi bằng em chủ trì cuộc họp ngày hôm nay đi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK