Chương 1743
Cô rùng mình dữ dội, theo bản năng kéo chăn bông lên quấn quanh cổ.
“Buổi chiều em cùng anh Thạch đi dạo phố, sau đó liền trở về nhà.”
Khóe môi Lục Lãnh Phong mấp máy, anh muốn nói gì đó nhưng lại không nói, chỉ nghiến răng nghiến lợi, hít một hơi thật sâu rồi đi vào phòng tắm.
Hy Nguyệt có thể nhìn ra hắn có chút không bình thường, nhưng cũng lười bận tâm, nhắm mắt ngủ tiếp.
Khi anh từ phòng tắm đi ra, Hy Nguyệt đã ngủ say.
Anh vô cùng giận dữ khi người phụ nữ nhẫn tâm này chẳng thèm đoái hoài gì đến anh.
Anh bất chấp tất cả, đè lên người cô, chỉ có cách này mới làm cho cô thấy anh đang tồn tại và nhớ kỹ ai là người đàn ông của mình.
Cô bừng tỉnh dậy và giáng cho anh một đòn mạnh.
Qúai lạ, vào nửa đêm, ngồi máy bay suốt vài tiếng đồng hồ, từ Long Minh chạy qua đây vì điều này à?
“Lục Lãnh Phong, em đang tới tháng, cảm thấy không thoải mái lắm. Đừng chạm vào em.”
Trước khi cô nói xong, Lục Lãnh Phong tức giận vung nắm đấm đập mạnh lên tủ đầu giường “rầm” một tiếng, bề mặt của tủ đầu giường nứt ra.
“Hôm nay không phải em đã rất vui vẻ với Thời Thạch sao? Tại sao giờ lại cảm thấy không thoải mái với anh rồi?”
Hy Nguyệt chấn động dữ dội “Anh đang nói chuyện nhảm nhí gì vậy?”
Lục Lãnh Phong lấy điện thoại ra, mở ảnh bên trong ra.
Cô choáng váng.
“Ai đã chụp cái này? Thật là biết chọn góc độ, em và Thời Thạch thậm chí còn chưa từng chạm tay vào nhau, làm sao có thể tình cảm được như vậy?” Chẳng trách anh chàng này nửa đêm nửa hôm lại chạy đến đây. Hóa ra là có người đứng sau cố tình hủy hoại thanh danh của cô.
Lục Lãnh Phong không nhận được một chút an ủi nào, anh biết rất rõ trong lòng cô Thời Thạch luôn đi trước anh và quan trọng hơn anh.
“Hy Nguyệt, anh muốn em nói thật lòng, em có còn yêu Thời Thạch không?”
Cô ngước mắt lên nhìn anh, không hề chớp mắt: “em và anh Thạch không có tình yêu, chỉ có tình bạn và tình cảm gia đình. Sau này anh đừng hỏi em câu này nữa.”
Ngay cả khi còn yêu Thời Thạch, cô sẽ chọn cách chôn chặt tình cảm này, không mở lòng ra nữa.
“Vậy thì em có yêu anh không?” Lục Lãnh Phong buột miệng, hỏi xong lại hối hận, biết thừa câu trả lời là không, vậy tại sao lại hỏi để tự chuốc thêm phiền phức cho mình.
Hy Nguyệt dời ánh mắt đi, không nhìn anh nữa: “Một người đàn ông cắm sừng em thì có chỗ nào đáng để yêu chứ?”
Lục Lãnh Phong ngay lập tức chịu biết bao đả kích tổn thương, máu trào lên tim: “Người phụ nữ ngốc nghếch này, anh trong sạch, em có thể đừng lúc nào cũng đổ oan cho anh được không?”
Hy Nguyệt hừ nhẹ một tiếng, thật đúng cứng đầu cứng cổ, lại còn vô tội gì chứ.
“Dù sao chúng ta sau khi kết hôn, anh vẫn còn cùng Kiều An liên lạc qua lại, đây là sự thật.”
Lục Lãnh Phong búng trán cô: “Em thế này là đang trả đũa anh sao?”
Cô phồng hai má nói: “Ai bảo anh nghi ngờ em? Biết người gửi ảnh bụng dạ khó lường mà anh vẫn chọn tin tưởng, chỉ số IQ của anh sụt giảm rồi phải không?”
Chương 1744
Anh cau mày không hài lòng: “Anh chỉ tin tưởng phán đoán của chính mình nên phải đích thân đến đây.”
“Bây giờ yên tâm rồi chứ?” Cô nhíu chặt miệng.
“Không yên tâm, chỉ cần thêm một ngày em còn chưa giao trái tim mình cho anh thì anh vẫn không cách nào yên tâm được.” Nói rồi anh duỗi ra cánh tay cứng rắn ra, kéo cô vào vòng tay mình ôm chặt lại.
Cô biết rằng người đàn ông này là người có tính chiếm hữu số một trên thế giới, chỉ cần là của mình, cho dù không thích cũng không cho phép người khác đụng vào.
“Lục Lãnh Phong, em luôn đặt gia đình lên hàng đầu, tuyệt đối không để cảm xúc cá nhân lấn át gia đình. Vì vậy anh không cần phải lo lắng, em sẽ không làm tổn hại đến danh dự của anh, em cũng mong anh có thể tôn trọng với tư cách là một người vợ.” Cô trang trọng và uy nghiêm.
Lục Lãnh Phong không biết nên vui hay nên buồn.
May mắn là vì cô sẽ không phản bội anh.
Nhưng đáng buồn thay, cảm xúc của cô không liên quan gì đến anh cả.
“Hy Nguyệt, rồi cuối cùng sẽ có một ngày, anh muốn em trao trái tim cho anh.”
Ngày hôm sau, Tiểu Mai gọi điện đến và rủ bọn họ đi đến nhà hàng của cô ấy dùng bữa.
Bước tới cửa nhà hàng, Hy Nguyệt sững sờ một lúc, nơi đó là nhà hàng mà lúc đầu cô giao đồ ăn, chỉ là thay đổi tên, lại trở thành nhà hàng của Tiểu Mai.
Có vẻ như sau khi Tiểu Mai “trúng số”, cô ấy đã mua lại nhà hàng và tự mình trở thành bà chủ.
Tần Như Thông vừa đến.
Ánh mắt của anh ta và Lục Lãnh Phong va chạm dữ dội, như có ngọn lửa phát ra bao trùm khắp nơi.
“Hy Nguyệt, gia đình em chồng tung vợ hứng sao?” Tần Như Thông nói với giọng điệu nửa giễu cợt nửa mỉa mai.
Lục Lãnh Phong giơ tay ra, choàng tay qua vai Hy Nguyệt, tuyên bố chủ quyền của mình.
“Đêm qua, cô ấy gửi nhắn tin Zalo cho tôi nói rằng cô ấy nhớ tôi, vậy nên tôi liền bay đến. Với bà xã, tôi luôn tình nguyện đáp ứng mọi nhu cầu của cô ấy.”
Tâm trạng Hy Nguyệt ngổn ngang, cô thật sự không ngờ tới, đường đường là cậu ấm đệ nhất thành phố Long Minh vậy mà lại nói dối không chớp mắt.
Khóe miệng Tần Như Thông khẽ giật giật.
Đòn công kính của Lục Lãnh Phong thực sự rất mạnh, anh trông chừng Hy Nguyệt thật chặt, cô mới rời khỏi hai ngày, anh liền theo tới rồi.
Tiểu Mai bước ra, nhìn chằm chằm vào Lục Lãnh Phong, mãi một hồi lâu mới định thần lại: “Trời ơi, Hy Nguyệt, ông xã cậu đẹp trai quá!”
Hy Nguyệt cười nhẹ: “Tiểu Mai, không ngờ bây giờ cậu lại là chủ nhà hàng này. Ông chủ Vương trước đây không làm nữa sao?”
“Ông ấy cùng con trai đến nước An Kỳ rồi. Tôi cũng thấy rằng vị trí này rất tốt, đối diện là trường học, bước xuống là tới, Tiểu Mai cười nói: “Nhà hàng của tôi tuy nhỏ nhưng nguyên liệu rất ngon, tuyệt đối không sử dụng loại thịt bẩn hay dầu ăn thừa nào.” Cô ấy tự hào về bản thân.
Bước vào phòng riêng trên tầng hai, Tiểu Mai giới thiệu cho bọn họ những món ăn đặc trưng của nhà hàng.
Hy Nguyệt gọi một ít ngó sen chua cay, cá hấp, tôm càng om dầu, thịt ba chỉ xào bắp cải đỏ, gà quay hạt dẻ và canh củ sen hầm.
Đây đích thực là những hương vị quê hương không thể tìm thấy ở Long Minh.
Chương 1745
“Tiểu Mai, nếu cậu rảnh thì ngồi xuống ăn cơm với chúng tôi đi” Hy Nguyệt nói.
“Được thôi.” Tiểu Mai đồng ý không chút do dự, ngồi xuống bên cạnh Tần Như Thông, cô ấy vốn nghĩ như vậy.
Người phục vụ mang canh củ sen vào.
Hy Nguyệt múc cho Lục Lãnh Phong một bát: “Củ sen thích hợp làm canh chỉ có ở vùng Giang Thành của chúng em, không thể ăn ở những nơi khác. Khi em còn nhỏ, chỉ cần thời tiết trở lạnh, mẹ em sẽ nấu canh củ sen, uống xong là thấy ấm người ngay.”
“Mẹ Hy là người ở Giang Thành, nấu canh củ sen rất ngon, bà nội tôi cũng không thể nấu ra được mùi vị như vậy.” Tần Như Thông tiếp lời cô, nói với một nụ cười nhẹ.
Hy Nguyệt nở nụ cười: “Khi đó, bà nội Thời cũng là người Giang Thành, tự nhiên rất giỏi ẩm thực Giang Thành. Em nhớ năm nào bà cũng nấu tôm say và cua say, nhúng dấm Giang Thành ăn rất ngon.”
Tiểu Mai một bên múc canh cho Tần Như Thông, rất ân cần: “Đầu bếp của chỗ chúng tôi là bố tôi, mọi người nếm thử xem, món canh của bố tôi có đúng vị không?”
Tần Như Thông nhấp một ngụm rồi gật gật đầu: “Thật ngon, có vị ngọt thanh khiết của củ sen.”
Hy Nguyệt nhớ rằng bố của Tiểu Mai chính xác là một đầu bếp, trước đây cô còn đến nhà của Tiểu Mai ăn cơm.
“Tiểu Mai, bố cậu nấu ăn giỏi quá. Thảo nào việc kinh doanh nhà hàng lại tốt như vậy.”
“Mở nhà hàng mà muốn kiếm tiền thì trước hết đầu bếp phải là người trong nhà, nếu sử dụng người ngoài, một khi kinh doanh tốt lên sẽ tranh cãi với nhau về việc tăng lương, không vừa ý sẽ lập tức rời đi.” Tiểu Mai có khá nhiều kinh nghiệm
Người phục vụ lần lượt dọn lên các món ăn còn lại.
Khi ăn giữa chừng, Tiểu Mai thận trọng và ngần ngại hỏi: “Đàn anh, anh có bạn gái rồi chứ?”
“Tôi chưa có.” Tần Như Thông nhún vai, trong lòng anh ngoài Hy Nguyệt ra sẽ không có thêm người phụ nữ nào khác.
Hy Nguyệt nở nụ cười: “Có quá nhiều cô gái theo đuổi anh Thạch, dắt tay nhau có thể quấn hết một vòng tròn xích đạo. Anh ấy phải dành thời gian để lựa chọn kỹ càng.”
Đang nói, cô bỗng thay đổi giọng điệu: “Tiểu Mai, cậu vẫn chưa kết hôn sao?”
Tiểu Mai vén tóc bên tai: “Tôi rất bận bịu với công việc ở nhà hàng, chưa có thời gian để tìm bạn trai.”
Hy Nguyệt nở nụ cười: “Chúng ta cùng tuổi nhau, tôi đã có ba đứa con luôn rồi, đứa lớn đã có thể giúp đỡ những việc lặt vặt trong gia đình luôn rồi đấy.”
Tiêu Mai lè lưỡi liếc nhìn Lục Lãnh Phong một cái: “Cậu được gả cho một công tử giàu sang quyền thế. Đương nhiên phải sinh thêm vài đứa con nữa, làm sao tôi có thể so sánh được với cậu.”
Lục Lãnh Phong bên cạnh chậm rãi ung dung ăn canh, trầm mặc, không có gì để nói.
Bọn họ đang ôn lại chuyện cũ, anh không thể chen lời vào.
Hy Nguyệt uống một ngụm nước trái cây, nói: “Tiểu Mai, cậu đừng xem nhẹ bản thân, hiện giờ cậu mở nhà hàng, trở thành bà chủ rồi, cũng tính là giới giàu có, một nửa đàn ông ở Giang Thành này đều không thể với tới cậu rồi.”
Thực ra, Tiểu Mai cũng cảm thấy điều kiện của bản thân không tồi, cô ấy muốn kết hôn với người đẹp trai giàu có như Tần Như Thông.
Chương 1746
“Tôi cần phải đi cầu ông tơ bà nguyệt, để giúp tôi tìm được một người đàn ông ưu tú như đàn anh Thời.”
Hy Nguyệt có thể nhìn ra, Tiểu Mai là đang ám chỉ Tần Như Thông. Chỉ là bề ngoài Thời Như Thông lại vô cảm, như thể hoàn toàn không nghe thấy lời cô ấy nói.
“Món tôm kho này thật là ngon, cùng Long Minh có hương vị giống nhau.” Cô nhân cơ hội liền chuyển chủ đề nói chuyện, che giấu đi sự ngượng ngùng.
“Tôm kho ở Long Minh quá nổi tiếng rồi, bố tôi đặc biệt đến Long Minh học và làm ra nó.” Tiểu Mai nói.
Lục Lãnh Phong không ăn tôm càng, anh có thói quen sạch sẽ, nhưng phàm là đồ ăn phải dùng đến tay, anh đều không đụng, kể cả có đeo bao tay thì anh cũng sẽ chê bẩn.
Cô bóc một cái, bỏ vào bát của anh: “Anh yêu, nếm thử một chút, thực sự rất ngon.”
Lục Lãnh Phong gắp một con tôm lên, cắn một cái, gật gật đầu: “Tạm được.”
Cô cười tinh quái: “Kỳ thực, muốn ăn tôm càng, trước tiên phải ngậm canh trên vỏ, sau đó mới bóc thịt, anh có muốn thử không?”
“Không cần.” Lục Lãnh Phong từ chối không do dự, nam thần vốn quen sống cuộc sống được hầu hạ lên chín tầng mây, sẽ không xuống trần gian làm chuyện động trời.
Tần Như Thông thì lại không giống vậy, ngậm mút vỏ tôm, sau đó bóc thịt, rồi ăn một cách thích thú.
Ngày trước sau khi tan học, anh ta thường dẫn Hy Nguyệt đến nhà hàng gần nhà ăn tôm càng.
Sau khi ăn uống no nê, Hy Nguyệt vuốt bụng hài lòng: “Tiểu Mai, đồ ăn bố cậu làm thật sự rất ngon, chuẩn chính gốc, sau này chỉ cần trở về Giang Thành, tôi nhất định sẽ tới đây ăn.”
“Được chứ, bất cứ lúc nào cũng hoan nghênh cậu.” Tiểu Mai cười khúc khích, chớp chớp đôi mắt như đang suy nghĩ điều gì đó, trầm giọng hỏi: “Chị họ Hy Mộng Lan dạo gần đây ra sao rồi, tôi vốn dĩ nghĩ chị ta sẽ gả cho nhà giàu có, không ngờ rằng…” Cô ấy dừng lại, lời đằng sau không cần nói ra, mọi người đều hiểu.
Hy Nguyệt nhún nhún vai: “Chấp niệm của chị ấy quá sâu, đã định trước không có cuộc sống tốt lành.”
“Chuyện của chị ấy đều đã lên báo rồi, rất nhiều người đang bình luận riêng về điều đó.” Tiểu Mai cong cong môi.
Hy Nguyệt xua tay: “Tin tức đều là thêm mắm thêm muối, không thể tin hoàn toàn.”
Tiểu Mai chớp chớp mắt, trầm mặc nói: “Chị ấy đi vay tiền của chị họ tôi, nói là phẫu thuật thẩm mỹ, chị họ tôi vốn dĩ không muốn cho vay, nhưng nhìn thấy chị ấy đáng thương, vì vậy đã cho vay sáu mươi triệu.”
Kỳ thực người vay tiền là cô ấy, không phải là chị họ cô ấy, nhưng cô ấy và Hy Mộng Lan có chút chuyện với nhau, cô ấy không muốn để cho Hy Nguyệt biết được.
Hy Nguyệt sửng sốt: “Chị ấy đến mượn tiền chị họ cậu? Là khi nào?”
“Chính là vào thứ năm.” Tiểu Mai nói.
Một tia sáng lạnh sắc bén lóe lên từ đáy mắt của Hy Nguyệt.
Xem ra Hy Mộng Lan vẫn còn đang ở Giang Thành, chưa hề rời đi.
Cô ta nhất định là đang sợ bị cảnh sát bắt lại, nên mới lẩn trốn.
“Chị ấy bỏ nhà ra đi rồi, bác gái vẫn đang đi tìm chị ấy khắp nơi, lần tới mọi người mà có gặp lại chị ấy thì gọi điện thoại cho tôi.”
“Ồ, được.” Tiểu Mai gật đầu.
Từ phòng vip đi ra, Hy Nguyệt gặp được Tiểu Huệ, nhân viên thu ngân của nhà hàng trước, từ sau khi Tiểu Mai kiểm soát nhà hàng này, cô ấy không hề rời đi, vẫn đang ở quầy thu ngân.
“Hy Nguyệt, đã lâu không gặp.”