Mặc dù anh cả đã có hai bà vợ nhưng thỉnh thoảng cũng ra ngoài phong lưu chơi bời, không cẩn thận có con thì cũng dễ hiểu thôi.
Bà cụ trầm mặc không nói gì, hành động của con trai khiến cho bà vô cùng kinh ngạc, theo lý thuyết thì đáng lẽ nó không nên phản đối.
Vẻ mặt Lục Vinh Hàn sa sầm xuống: “Bà đừng suy đoán lung tung ở đây, tôi là người đứng đầu, đương nhiên phải suy nghĩ cho dòng dõi của nhà họ Lục.”
Bà Lục hừ nhẹ: “Tôi đoán lung tung chứ gì, vậy được, hôm nay, ông có dám thề trước mặt tất cả mọi người, ngoài Lãnh Phong ra, ông không có người con trai thứ hai bên ngoài không.”
Đôi vai của Lục Vinh Hàn hơi run, ông ta cố gắng giữ cho vẻ mặt mình bình tĩnh nhất có thể: “Bà đừng làm loạn nữa.”
“Vinh Hàn, hôm nay ngoài ông ra, tất cả mọi người đều bỏ phiếu thuận, những chuyện ông cân nhắc chúng tôi đều nghĩ tới. Việc sửa chữa gia quy này có lợi hơn có hại, cũng phòng ngừa những vợ bé bên ngoài gây sóng gió, vừa giữ gìn danh dự và sự hài hòa gia tộc. Còn đứa trẻ chỉ cần ghi tên trong hệ thống là được, tài khoản và mật khẩu thì người đó tự giữ, những người khác không hề biết, vậy thì có gì để băn khoăn.”
Bà Lục ung dung nói, bà sẽ tuyệt đối không dễ dàng buông tha cho ông ta.
Hai người chú cũng khẽ cười: “Anh cả à, đàn ông thỉnh thoảng có một hai lần phóng túng cũng là bình thường, dù anh là người đứng đầu cũng sẽ có thất tình lục dục, mọi người đều hiểu cả, anh cứ lén đăng ký là được, bọn em không biết đâu.”
Lục Vinh Hàn bực bội, đây là lần đầu tiên ông ta bị chất vấn như vậy.
“Tôi đã nói rõ ràng rồi, sai lầm của người lớn không thể bắt trẻ con phải gánh, chỉ cần là đứa trẻ của nhà họ Lục thì bọn nó đều có cơ hội nhận tổ tông, gia quy thì vẫn theo quy tắc trước đó mà tiến hành.”
Nói xong, ông ta đứng dậy đi ra ngoài, chỉ sợ ở lâu sẽ bị bà Lục làm cho lộ tẩy.
Mọi người hai mặt nhìn nhau, trong lòng cũng bắt đầu nghi ngờ Lục Vinh Hàn có sinh con riêng.
Chỉ có mấy người Hy Nguyệt biết, đây không phải là đứa bé bên ngoài mà là do Tư Mã Ngọc Như lén lút sinh.
Sắc mặt bà cụ nghiêm nghị hết sức nhưng lại không nói gì, bà chỉ vung tay cho mọi người tan họp.
Lục Lãnh Phong cũng không tỏ vẻ gì, giống như một bức tượng băng, tất cả tâm tình đều đông cứng, chỉ có đôi mắt là thâm trầm đáng sợ, giống như giếng cổ ngàn năm sâu không nhìn thấy đáy.
Sau khi vào phòng, Hy Nguyệt đóng cửa lại: “Chuyện đã rõ ràng bố biết sự tồn tại của đứa bé này, những gì hôm nay ông ấy làm đều là vì đứa bé, không ngờ ông ấy có thể liều lĩnh như vậy vì Tư Mã Ngọc Như.”
Bà Lục khóc to, bị “phản bội” và đả kích như thế khiến bà khó mà chấp nhận nổi, giống như thể bị người ta đâm một đao sau lưng.
“Ông ấy thật lòng móc tim móc phổi cho Tư Mã Ngọc Như, còn xem mẹ giống như người vô hình, khiến cho mẹ đau lòng không chịu nổi.”
Lục Lãnh Phong ôm lấy vai bà: “Mẹ đừng ôm hy vọng không nên có với ông ta nữa.”
Không có hy vọng thì không có đau lòng.
Bà Lục cắn chặt răng: “Rồi một ngày nào đó ông ta sẽ hối hận, mẹ muốn chính mắt nhìn thấy ông ta và Tư Mã Ngọc Như chia tay.”
Hy Nguyệt rót một ly rượu nhẹ đưa cho bà: “Con thấy Tư Mã Ngọc Như tính toán rất thâm sâu, trong lòng cô ta mong con trai mình có thể thay thế được Lãnh Phong, trở thành người thừa kế nhà họ Lục.”
Chương 1590
Bà Lục ngắt lời: “Nằm mơ giữa ban ngày, không biết cô ta sinh ra cái thứ cong queo méo mó gì đâu, không chừng xách giày cho Lãnh Phong cũng không xứng.”
Hy Nguyệt lại không nghĩ vậy.
“Có câu yêu ai yêu cả đường đi, bố yêu cô ta nên cũng sẽ xem con trai cô ta như bảo bối vậy.”
Hàng lông mày của bà Lục nhíu lại rất chặt: “Lãnh Phong là người thừa kế do chính ông nội chỉ định, không phải ông ta muốn đổi là đổi được. Hơn nữa Lãnh Phong là người ưu tú nhất trong số các đời cháu chắt, kế thừa gia nghiệp cũng hoàn toàn xứng đáng, nếu đổi thành con trai của Tư Mã Ngọc Như chỉ sợ ông ta sẽ trở thành kẻ địch của cả nhà họ Lục, mẹ muốn xem xem ông ta có thể ngồi yên ổn trên cái ghế đứng đầu nữa không.”
Lục Lãnh Phong vỗ vỗ vai mẹ: “Mẹ suy nghĩ nhiều quá, cho dù bố có hồ đồ cũng biết lấy đại cục làm trọng.” Ít nhất về điểm này, anh cũng tin bố mình.
Hy Nguyệt bĩu môi: “Anh đừng lạc quan thế, phụ nữ cứ thì thầm bên gối có sức mạnh kinh khủng lắm, nếu cứ thường xuyên thủ thì nói không chừng còn phá hủy được quan hệ cha con giữa hai người, khiến hai người nghi ngờ lẫn nhau kìa. Anh xem mấy vị hoàng đế cổ đại, suốt ngày nghi ngờ con trai muốn soán vị, chỉ sợ có ngày nó tạo phản, một nửa công lao trong đó là do các vị phi tử rồi.”
Lục Lãnh Phong xoa đầu cô: “Xem phim cung đấu nhiều quá đấy.”
Bà Lục phất tay: “Mẹ thấy Hy Nguyệt nói rất có lý, tại sao bố con lạnh nhạt với mẹ như vậy, không phải là vì Tư Mã Ngọc Như thường xuyên nói xấu mẹ sau lưng đó sao.”
Hy Nguyệt cầm tách trà xanh lên, nhấp một ngụm nhỏ, đôi mắt cô ánh lên vẻ suy tư: “Tu La Ma Vương, anh có biệt hiệu đó khi ngồi ở vị trí phó tổng giám đốc Lục thị, nhưng một thái tử nhàn nhã ăn không ngồi rồi thì lịa không hay lắm, có phải anh nên quan tâm đến triều chính một chút không?”
Bà Lục gật đầu thật mạnh: “Hy Nguyệt nói đúng đó, mặc dù con dồn tâm huyết cho Đế Vương, nhưng cũng phải để ý đến chuyện ở Lục thị, không dựa được vào bố con thì chúng ta phải tự dựa vào chính mình.”
Lục Lãnh Phong lau mồ hôi trán: “Vì chuyện này mà mọi người nghi ngờ bố vậy sao, ông vẫn còn tỉnh táo phân biệt được trái phải mà. Ông ấy sẽ không ảnh hưởng đến lợi ích nhà họ Lục đâu.”
Hy Nguyệt trầm ngâm một lúc, giống như có điều suy nghĩ: “Thật ra còn một khả năng nữa, bố muốn giao Lục thị cho anh, nhưng sẽ chia cổ phần cho con trai của Tư Mã Ngọc Như, vậy cũng ảnh hưởng đến quyền khống chế Lục thị của anh.”
Lục Lãnh Phong nhún vai, vẻ mặt nhẹ như mây gió: “Em quên à, quy định của Lục thị là người nắm quyền có quyền khống chế tuyệt đối.”
“Nếu bố muốn sửa gia quy vì con trai bảo bối của mình thì sao, hôm nay đấy, vì con mà ông ấy đối kháng với tất cả mọi người.” Hy Nguyệt nhíu chặt mày.
“Nếu đến mức đó thật thì chỉ có thể bắt đầu trình tự kết tội thôi.” Lục Lãnh Phong nói như chẳng hề quan tâm.
“Kết tội?” Hy Nguyệt sửng sốt, đúng là trong gia quy có quy định này thật, điều kiện tiên quyết là người nắm quyền làm ra chuyện gì đó nghiêm trọng ảnh hưởng đến lợi ích gia tộc, khiến gia tộc rơi vào nguy cơ lớn.
Nếu vậy chẳng khác nào tạo phản, tình cảm bố con cũng xong đời.
Cô không mong chuyện đó sẽ xảy ra.
“Mong bố có thể sớm tỉnh lại một chút, nhìn rõ bộ mặt thật của Tư Mã Ngọc Như, không nên để nhà họ Lục rơi vào nguy cơ như thế.”
Bà Lục phì cười: “Mẹ thấy hơi khó đấy, ông ta trúng độc của Tư Mã Ngọc Như rồi, không có thuốc nào chữa được cả.”
Bà không còn dám đặt hy vọng gì ở Lục Vinh Hàn nữa, càng hy vọng thì chỉ càng thất vọng.
Chương 1591
Dưới lầu, Tư Mã Ngọc Như rất đắc ý.
Hy Nguyệt muốn đấu với cô ta à, quá non tay, cho dù cô ả có liên thủ với Y Hạo Phong đi nữa cũng không có khả năng là đối thủ của cô ta.
Bởi vì cô ta có một cái núi dựa lớn là Lục Vinh Hàn.
Lúc ăn cơm tối, mọi người vô cùng yên tĩnh, chỉ vùi đầu ăn cơm mà không ai nói gì.
Bầu không khí trong phòng ăn vắng lặng mà kỳ lạ.
Lục Sênh Hạ cũng vô cùng thất vọng về bố.
Đương nhiên cô bé cũng cho rằng Hy Nguyệt sửa lại gia quy vì muốn ngăn con của Kiều An vào nhà.
Nhưng hành vi của bố là vì mẹ giật dây, hôm nay ông lại tỏ ra thân thiết với Tư Mã Ngọc Thanh như vậy, chỉ e là biết rõ mọi chuyện rồi.
Cô còn tưởng bố sẽ tức giận đấy, không ngờ còn vui vẻ hơn cô tưởng rất nhiều.
Trong lòng bố chắc chỉ có mẹ và con trai.
Hai người họ định lừa dối cả gia đình như thế.
Bác gái và anh cả thật đáng thương, lại chẳng hay biết gì.
Cái nhà này càng ngày càng đáng sợ, mẹ không còn là mẹ nữa, bố cũng dần không còn là bố nữa, sớm muộn cũng có ngày bùng nổ chiến tranh.
“Mẹ nhỏ, con phát hiện ra hôm nay tâm trạng của mẹ tốt lắm nhỉ, ăn ngon ghê, bởi vì bố hủy bỏ đề nghị của chị dâu phải không?”
Tư Mã Ngọc Như tức giận liếc cô bé một cái: “Con ăn nói bậy bạ gì thế hả, chuyện đó có liên quan gì tới mẹ.”
Lục Sênh Hạ đưa mắt nhìn Lục Vinh Hàn: “Bố à, bố có biết không, hôm nay mặc dù bố chỉ hủy bỏ một đề nghị nhỏ mà thôi, nhưng bố đã mất đi sự tôn trọng của bọn con, khiến cho mọi người vô cùng thất vọng, bố không còn là người bố anh minh thần võ, công chính nghiêm minh nữa rồi.”
Hy Nguyệt liếc nhìn cô bé một cái, rõ ràng mỗi một chữ mà cô bé nói ra đều là những điều cô muốn nói.
Vẻ mặt Lục Vinh Hàn như bị kim đâm phải, căng cứng hẳn.
“Sênh Hạ, con còn nhỏ, đừng lo chuyện người lớn.”
Lục Sênh Hạ nghiêm túc nhìn ông: “Con là con nít, nhưng con cũng là một cô gái, sau này con cũng sẽ là vợ, là mẹ. Là một người vợ, điều sợ nhất là chồng mình nuôi tình nhân, nuôi vợ bé, phản bội cuộc hôn nhân của mình. Là một người mẹ, điều lo lắng nhất là những người dã tâm bừng bừng đó làm hại đến con mình chỉ vì tranh cướp tài sản. Mà cách làm của bố chính là dung túng cho những người phụ nữ xấu đó gây sóng gió.”
Tư Mã Ngọc Như đập mạnh lên bàn, thấp giọng quát: “Lục Sênh Hạ, con điên rồi à, con dám nói chuyện với bố như thế hả?”
Bà cụ Lục buông đũa xuống: “Đứa bé nói không sai, Vinh Hàn, đây không giống như quyết định mà con có thể nói ra được, rốt cuộc con đang nghĩ gì vậy?”
Lục Vinh Hàn nuốt một ngụm nước bọt: “Chẳng qua con chỉ thấy đứa bé là vô tội, nếu đã được sinh ra thì nên được gia tộc che chở.”
“Con có nghĩ tới chuyện nếu như nó có một người mẹ tâm địa xảo trá thì có thể trở thành công cụ lợi dụng và vật hy sinh của cuộc tranh đấu không.” Bà cụ nói có phần nghiêm khắc.
Lục Vinh Hàn mím môi không nói.
Chương 1592
Đôi đồng tử đen láy của Lục Lãnh Phong thoáng lóe lên tia sáng: “Bố à, nếu bố có con riêng thì đón về đây đi, có thêm một người em trai, con thấy không sao cả. Giờ bố giấu giấu giếm giếm, sau đó lại dẫn về nhận tổ tông, nhà chúng ta lại bị người ta chế giễu.”
Đây là cái bẫy anh đặt ra cho Lục Vinh Hàn.
Lục Vinh Hàn không lên tiếng.
Ông đã quyết định, trước khi Tư Mã Ngọc Thanh thành niên thì không được công bố thân phận của thằng bé.
Ông cũng không trách Tư Mã Ngọc Như nữa, cô ta là người phụ nữ ông yêu nhất, dù có làm gì thì ông cũng có thể tha thứ được.
Thật ra sâu trong lòng mình, ông cũng hy vọng có thể có một đứa con trai với cô ta.
Một trai một gái tạo thành chữ “tốt”, là hoàn mỹ nhất.
Cho nên ông phải bảo vệ thằng bé cho thật tốt, để nó bình an trưởng thành.
“Mẹ con đã suy nghĩ lung tung mà con cũng làm loạn cùng nữa sao?”
Lục Lãnh Phong nở một nụ cười gằn: “Có phải là suy nghĩ lung tung không thì một ngày nào đó sẽ được chứng thực thôi.”
Lục Sênh Hạ khoanh hai tay trước ngực như thể muốn bức vua thoái vị.
“Đúng rồi, bố à, bố đừng làm chuyện mất mặt hơn nữa, bây giờ bố không đưa em ra, sau này muốn làm thì cũng khó khăn đấy, bọn con sẽ không chấp nhận. Hơn nữa danh dự của người cầm quyền là bố cũng mất sạch sành sanh.”
Cơ trên mặt Lục Vinh Hàn co rút, dù ông muốn nhận thì sự an toàn của đứa bé vẫn là quan trọng nhất.
“Được rồi.” Bà cụ Lục vung tay: “Mấy đứa đừng đoán mò nữa, bố cháu không thể làm ra loại chuyện như thế được.”
“Nhỡ có thì sao ạ?” Lục Sênh Hạ trừng mắt nhìn.
“Nếu có chuyện như vậy thật, bà tuyệt đối không cho phép nó bước vào cửa nhà họ Lục, trong nhà này chỉ có ba người cháu, Lãnh Phong và chị cả của mấy đứa thôi.”
Bà cụ cố ý nói như vậy, bà cũng cảm thấy con mình có chuyện nói dối mình, nhưng bà hiểu rõ tính cách của nó, nếu không muốn nói thì không thể nào khui ra được.
Bàn tay của Tư Mã Ngọc Như giấu dưới bàn bất giác siết chặt.
Con trai không chỉ phải nhận tổ quy tông mà còn phải thừa kế gia nghiệp, trở thành người nắm quyền nhà họ Lục, đừng ai mong ngăn cản thằng bé được.
Lục Vinh Hàn cố gắng để giữ bình tĩnh, ông mấp máy miệng rồi lại ngậm, giờ phải nói năng thận trọng mới tốt.
Mẹ, con trai và vợ, ai nấy đều là người thông minh tuyệt đỉnh, cho dù ông nói sai một chữ thì cũng sẽ khiến họ cảnh giác, hậu quả khó mà lường trước được.
Trải qua chuyện này, bầu không khí trong nhà họ Lục cũng có sự biến hóa lạ thường.
Lục Vinh Hàn nhận ra có rất nhiều người giữ khoảng cách với ông, không còn thân thiết như trước nữa.
Bà Lục không nói chuyện với ông nữa, xem ông như không khí, ngược lại ông cũng xem bà như không tồn tại.
Hy Nguyệt thì vẫn lễ phép như trước, nhưng sự lễ phép này không giống như đối xử với người nhà mà như với một trưởng bối thông thường, vô cùng khách sáo.
Trước mặt ông thì Lục Lãnh Phong chỉ nói chuyện công việc, sau khi nói xong thì về với vợ con, đến nửa câu cũng không muốn nói thêm giống như người xa lạ.