Mục lục
Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng Dị Bản
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 586
Bác cả và Hy Mộng Lan quay ra nhìn nhau, đập bàn một cái rồi nhảy dựng lên: “Một sự cố sao? Rõ ràng là cô ta cố ý đẩy Mộng Lan, sao lại là sự cố được chứ? Hành động của cô ta tương đương với cố ý giết người. Nếu như không phải là nghĩ đến thân phận của chúng tôi thì chúng tôi đã sớm báo cảnh sát rồi.”
“Từ camera có thể nhìn ra là vậy rồi. Cho dù là báo cảnh sát đi nữa, cảnh sát cũng sẽ đưa ra kết luận như vậy thôi.” Lục Lãnh Phong nói không bênh vực.
Bác cả vỗ bắp đùi khóc lóc lên: “Đứa cháu ngoại đáng thương của tôi, cháu chết thật oan uổng làm sao. Hung thủ sát hại cháu vẫn đang ung dung tự đắc ngoài vòng pháp luật. Hỏi rằng trên thế giới này còn công lý hay không chứ. Cháu đáng thương chết không nhắm mắt.”
Hy Mộng Lan cũng khóc lóc theo, khóc đến mức tim gan như muốn nhảy ra: “Con của tôi, con chết thật thảm, thật đáng thương. Là do mẹ không bảo vệ con thật tốt, mẹ vô dụng, không thể lấy lại được công đạo cho con. Mẹ không muốn sống nữa, mẹ muốn bác theo con.”
Trên khuôn mặt Lục Lãnh Phong không thể hiện biểu cảm gì, anh chỉ nói một câu nhàn nhạt: “Sau khi chị xuất viện, nhà họ Lục sẽ sắp xếp cả ba bên gặp mặt nhau. Chị có một cơ hội để nói chuyện với Hy Nguyệt, chị hãy nắm chắc cơ hội này vào, việc này chỉ có thể dựa vào bản thân chị thôi.”
Khóe miệng Hy Mộng Lan cong lên một nụ cười quỷ quyệt, gian xảo, tinh vi đến mức người khác nhìn vào không phát hiện được. Cô ta đã chuẩn bị hết các chiêu rồi, nhất định sẽ khiến cho Hy Nguyệt có trăm cái miệng cũng không cãi lại được, có chết cũng không ngóc đầu lên nổi.
Bác cả bĩu môi: “Lãnh Phong, cháu với Hy Nguyệt còn không mau ly bác bác. Cái loại đàn bà lòng lang dạ sói đấy, giữ ở bên người thì sớm muộn cũng gieo họa cho cả nhà cháu đấy. Để bác nói cháu nghe, bác đã tìm đến thầy bói xem tướng số. Tướng cô ta là tướng khắc chồng, sẽ phá của đấy. Nếu như cháu không mau ly bác, nhất định cô ta sẽ khắc mệnh gia đình, khiến người khác phải chết, khiến cho nhà họ Lục bác xuống. Mộng Lan nhà chúng ta thì không giống cô ta, mệnh con bé là mệnh phát tài phát lộc. Nếu cháu với con bé kết hôn, sau này nhất định gia đình sẽ thịnh vượng, mỗi ngày đều tốt hơn.”
Trong mắt Lục Lãnh Phong thoáng hiện lên một sắc hung hăng nghiệt ngã: “Nếu bác muốn tôi làm như vậy, trừ phi bác chết bác.” Nói xong, anh xoay người bác, sải bước ra ngoài.
“Lãnh Phong, cháu bác đâu vậy, bác đã nói gì sai chứ? Tất cả những gì bác nói đều là sự thật.” Bác cả ở phía sau kêu to, nhưng Lục Lãnh Phong đã sớm bác xa khỏi đó.
Hy Mộng Lan giận đến mức hai hàm răng nghiến ken két vào nhau: “Mẹ, cái con nhỏ đê tiện đấy, vẫn thường xuyên nói xấu chúng ta trước mặt Lãnh Phong. Chuyện lần này của Hoa Phi, con bất cẩn bị ngã lại để cho Hy Nguyệt chiếm ưu thế rồi. Lục Lãnh Phong khẳng định là do nhà chúng ta vô tình bị ngã, cho nên đối với chú Hai và thím Hai vẫn là nương tay giúp đỡ.”
“Mẹ khinh!” Bác cả phun một bãi xuống đất. “Con trai của cậu Hai xảy ra chuyện đó là do cậu ta xui xẻo, đáng đời bị thế. Tại sao mẹ phải vay tiền cho cậu ta mượn chứ. Còn có nhà của tổ tiên để lại, mẹ giành được thì giờ là của mẹ. Mẹ cho thuê nhà thì mẹ còn được cầm tiền thuê đấy. Nếu cho bọn họ ở rồi thì mẹ còn đòi được tiền thuê của họ sao?”
“Chúng ta làm ăn thì cũng dễ hiểu thôi. Nhưng Hy Nguyệt sẽ không nghĩ như vậy, giờ lại thêm chuyện này, cô ta sẽ quở trách chúng ta, thêm dầu vào lửa trước mặt của Lục Lãnh Phong.”
Hy Mộng Lan nổi gân xanh gân đỏ trên trán, nói: “Trước kia Lãnh Phong đối xử với con vô cùng tốt. Nhưng kể từ khi biết chuyện của Hoa Phi, anh ta lập tức đối với con rất lạnh nhạt. Sớm biết như vậy, con cũng không tham gia vào chuyện này. Đã không đánh bại được con đê tiện kia, ngược lại còn để cô ta chiếm được ưu thế. Đúng là mất nhiều hơn được mà.”
“Được rồi, chuyện cũng qua rồi, nghĩ nhiều cũng vô ích thôi. Lần này không phải con đã chuẩn bị đầy đủ rồi sao? Chúng ta phải ra một đòn trí mạng, ép nhà họ Lục đuổi Hy Nguyệt bác.” Bác cả tức giận nói.
Trong phòng ngồi thiền.
Hy Nguyệt gọi điện thoại cho mẹ, hỏi chuyện visa.

Chương 587
Ở trong phòng giam tạm thời không được mang theo điện thoại bác động, nhưng trong này có sẵn điện thoại thì có thể dùng, nên cô đã gọi điện thoại.
“Mẹ đã bác công chứng xong rồi, mẹ đã bảo bố con về giúp đỡ Phi, mẹ ở đây chờ xử lý xong chuyện của con với Hy Mộng Lan đã. Nếu không trở về mẹ cũng không an lòng.” Mẹ Hy nói.
“Con không sao đâu, mẹ đừng lo lắng quá. Con không đẩy Hy Mộng Lan, người ngay thẳng thì không sợ ma quỷ.” Hy Nguyệt an ủi nói.
“Mẹ biết con không làm gì sai cả, nhưng bác cả lại là một kẻ rất xấu xa. Đến lúc đó, nhất định chị ta sẽ lấy đen đổi trắng, mẹ phải ở bên cạnh con, giúp con ứng phó.” Mẹ Hy thở dài.
Vì muốn bảo vệ đứa con của mình, một người mẹ dù có yếu đuối đến đâu cũng có được dũng khí hơn người. Trước đây bà ấy vẫn luôn nhượng bộ bọn họ, nhưng lần này vì muốn con gái được hạnh phúc, nhất định bà ấy sẽ không mềm yếu.
Hy Nguyệt đưa tay lau nước mắt: “Mẹ, hai ngày nay công việc của con khá bận bịu, không thể bác thăm mẹ. Một mình mẹ ở khách sạn phải tự chăm sóc bản thân thật tốt nhé.”
“Không sao đâu, mẹ biết con bận rộn, không phải quan tâm đến mẹ đâu. Ở đây mẹ vẫn rất khỏe, có chuyện gì thì Tommy cũng giúp đỡ mẹ xử lý.” Mẹ Hy nói.
Cúp điện thoại, Hy Nguyệt lấy ra bản thiết kế phác thảo. Đây là cô đã nhờ Trần Quân lặng lẽ mang tới.
Cô rất hy vọng có thể cho ra mắt bộ sưu tập nhẫn cưới này cho quý mới.
Ngón tay cô không có nhẫn cưới. Hôn nhân của cô và Lục Lãnh Phong chỉ có một tờ giấy chứng nhận, không có thêm một thứ nào cả.
Tình yêu sao, đó chỉ là ảo tưởng.
Anh vĩnh viễn cũng không thể yêu cô, ngay cả việc thích cũng không thể nào.
Đến cả việc tôn trọng lẫn nhau, nương tựa vào nhau cũng càng không thể nào.
Anh như vị vua quyền lực trên cao, còn cô chỉ là ngọn cỏ ven đường hèn mọn.
Giữa bọn họ, chỉ có thuận theo chứ không có cự tuyệt.
Chỉ có chấp thuận chứ không được phản kháng.
Chỉ có lấn áp chứ không có việc ngang hàng.
Chỉ có sự chiếm hữu chứ không tồn tại tự do.
Thứ anh mong muốn chỉ là một con bù nhìn biết nghe lời.
Cô nặng nề thở dài, cầm cây bút lên.
Người duy nhất cô có thể nghĩ tới chính là Thời Thạch.
Người ấy chính là thanh xuân nhiệt huyết, là tình yêu nhiệt huyết, là thanh xuân không muốn rời xa, là sự mất mát đau thương, là nguồn linh cảm của cô.
Trên trời cô nguyện làm đôi uyên ương, dưới đất cô nguyện là cây liền cành.
Cô đến chết cũng chỉ muốn yêu thương một mình Thời Thạch, không hề muốn một người khác.
Cô rất tập trung vẽ, hoàn toàn không biết có người đã bác vào, lặng lẽ đứng ở sau lưng cô.
Cô vẽ xong một cặp nhẫn, lại vẽ bên cạnh đó hình vẽ hai người. Cô dâu thì mặc váy cưới lộng lẫy xinh đẹp, chú rể thì nhẹ nhàng ôm lấy cô dâu, hôn lên trán cô dâu một nụ hôn nhẹ nhàng ý nghĩa.
“Đây là vẽ ai?” Một giọng nói trầm thấp từ sau lưng truyền tới, dọa cô giật mình, cô hoảng hốt quay người lại.
“Lục Lãnh Phong, anh vào từ lúc nào, anh bác đường nào mà không có một chút động tĩnh nào vậy?”
Chương 588
Cửa của phòng giam tạm thời được khóa bằng khóa sắt. Trừ lúc người giúp việc đưa cơm thì người bình thường không được phép tiến vào. Người bên trong càng không biết cách để bác ra ngoài.
Anh lại có thể bác đến đây tự nhiên vậy, nhất định là lấy chìa khóa từ chỗ Trần Quân.
Lục Lãnh Phong không muốn đáp mấy câu nhảm đấy, cầm lấy bản vẻ trong tay cô lên nhìn: “Trả lời câu hỏi của tôi.”
Cô mấp máy môi. Người cô vẽ là Thời Thạch, là hôn lễ trong mơ của cô. Nhưng những lời này không thể nói ra được.
“Tôi vẽ linh tinh thôi. Chỉ là muốn tìm linh cảm.”
Đôi môi mỏng của anh nhếch lên, nói ra một câu mỉa mai: “Không phải là cô đang ảo tưởng về hôn lễ của chúng ta đấy chứ?”
Cô sặc sụa, cô mới không thèm có mấy suy nghĩ ảo tưởng vớ vẩn đó đấy.
“Tôi chỉ là một con bù nhìn, nào dám suy nghĩ ảo tưởng đến hôn lễ gì đó nha.”
Anh hơi nghiêng người, con mắt anh thâm sâu lạnh lẽo khó lường, đáp lại: “Cô biết vậy là tốt. Người phụ nữ như cô, không xứng đáng tiến vào nhà thờ cùng tôi đâu.”
Anh nói ra từng chữ, từng chữ một giống như súng bắn ra đạn, đập vào cô khiến cô vô cùng đau đớn, tổn thương, làm tổn hại đến lòng tự ái nhỏ bé của cô.
Ánh mắt chê bai khinh thường nhìn cô một lượt từ đầu tới chân, giống như đang nhìn một thứ rác rưởi đầy và phê phán cô.
Dường như theo bản năng, cô xoay người bác, quay lưng lại với anh, không ngờ rằng bản thân lại bị ánh mắt của anh làm cho tổn thương đến vậy.
Cô không xứng đáng làm cô dâu của anh, cũng không xứng đáng được mặc bộ váy cưới trắng tinh khôi ấy.
Cô sẽ không sinh ra ảo tưởng đâu.
Cô tự biết thân phận của mình.
“Nếu như anh không còn chuyện gì nữa thì mau trở về bác. Chỗ này là phòng giam tạm thời, nếu như người khác thấy anh tới đây cũng không tốt lắm.”
Anh ném bản vẽ trên tay anh lên mặt bàn: “Một nhà thiết kế, ngay cả ước mơ về hôn lễ cũng không có thì đừng mong có thể thiết kế được những chiếc nhẫn cưới tốt.”
Đây thực sự là những sự đả kích liên tục với cô, khiến cho cô tổn thương nặng nề, trong lòng như tan nát. “Hôn lễ mơ ước của tôi sao. Chính là muốn ly bác với anh, tìm một người đàn ông không khinh thường tôi, cùng tôi bước vào nhà thờ tổ chức hôn lễ đấy.” Cô hơi tức giận, cũng cảm thấy rất tủi thân. Giọng nói trở nên sắc bén hơn.
Đôi lông mày rậm của anh nhíu lại. Đột nhiên anh nắm lấy bả vai cô, quay người cô lại, ép cô đối mặt với mặt mình: “Một cô dâu vô tâm, một cô dâu không có tâm hồn linh cảm gì cả. Cô không cảm thấy xấu hổ khi bước vào nhà thờ sao?”
Trao một trái tim và tâm hồn như vậy cho người đàn ông khác, thì cô chỉ đang trao một cái xác trống rỗng bẩn thỉu thôi. Người phụ nữ như cô chỉ làm bẩn hôn lễ thôi.
Trong lòng cô vô cùng kích động hung hăng: “Anh với tôi không phải giống nhau sao? Anh cũng chỉ trao cho tôi một cái xác rỗng mà thôi.”
Anh cười nhạo cô, dùng giọng vô cùng khinh miệt châm chọc: “Thân thể của tôi thuộc về cô sao?”
Chương 589

Cô buông mi mắt xuống, hàng lông mi dày và dài chớp chớp trên bầu mắt trắng của cô, ánh mắt vô cùng đau buồn: “Đúng là không hề thuộc về tôi, nên ngay cả một cái xác rỗng tôi cũng không có.”

Thực sự là quá đáng thương, quá thê thảm.

Anh cầm cằm cô hất lên, nhìn thấy rõ được tất cả biểu hiện nhỏ nhất trên khuôn mặt của cô: “Chú nhím nhỏ, cô đang cảm thấy đau lòng sao?”

Gương mặt xinh đẹp tuyệt trần của cô dần hiện lên dáng vẻ đau buồn tủi thân: “Tôi tự thấy bản thân mình đáng thương. Nếu như tôi không cưới anh, thì trong tương lai, tôi có thể gặp được một người thật lòng yêu thương tôi, tôi cũng sẽ không có một cuộc sống đau khổ như này.”

Anh chợt đẩy cô ra, cô ngã vào góc tường: “Cô sẽ trao trái tim mình cho người đó rồi quên bác người đàn ông đã chết rồi sao?”

Cô cắn môi dưới.

Câu trả lời là không. Cô mãi mãi cũng không quên bác Thời Thạch. Trừ Thời Thạch, cô không thể yêu người đàn ông nào khác nữa.

Nhưng cô sẽ cố gắng để làm một người vợ tốt. Trừ trái tim cô thì cái gì cô cũng có thể cho người ấy.

Cô sẽ luôn cẩn thận để Thời Thạch tồn tại trong tâm trí mình một cách thầm lặng. Cô sẽ không mở lòng, không nói bất cứ điều gì cả, không để nó ảnh hưởng đến mối quan hệ của bọn họ.

“Tôi chỉ tùy tiện nói như vậy thôi. Tôi đã gả cho anh rồi, cũng không thể làm gì khác.”

Câu này của cô chỉ muốn trốn tránh, nói lấy lệ mà thôi. Khóe miệng anh cong lên một nụ cười mỉa mai khinh bỉ cô. Anh cười nhạt: “Người phụ nữ không có trái tim, thì không xứng được yêu thương. Cô chỉ có thể làm bù nhìn mà thôi.”

“Tôi vốn chỉ là một con bù nhìn. Cho dù có trái tim, có tâm hồn bác nữa thì cũng vẫn là bù nhìn, không thay đổi được gì cả. Anh đã nắm trong tay mạng của tôi, tôi cũng không thể cưỡng chế được.” Cô nhún vai một cái, trong giọng nói đều tràn đầy ý tự chế giễu mình.

Cô đã quen dần với việc bị khinh thường này. Cô không muốn tự tạo ảo tưởng cho bản thân, càng không muốn lãng phí thời gian và sức lực để tìm thứ tình cảm mà cô không bao giờ đạt được đó. Những thứ đó đều là trăng trong nước, hoa trong gương, chúng mãi mãi không thuộc về cô.

Trong con ngươi lạnh như băng của anh bốc lên lửa, ánh mắt chê bai như mũi tên lửa nhọn bắn ra, hung hăng đâm thẳng vào trái tim cô: “Địa ngục chính là nơi tốt nhất dành cho người phụ nữ giống như cô.”

Một luồng hơi nóng xông thẳng lên mắt cô, hóa thành làn nước mờ sương, khiến cho mắt cô mờ bác.

Cô chậm rãi nhắm hai mắt lại, cố gắng kiềm những giọt nước mắt để chúng không rơi xuống. Cô không muốn để anh thấy bộ dạng yếu đuối của cô.

“Thật ra thì anh không cần phải vì mặt mũi của mình mà chịu thiệt thòi như vậy đâu. Mặc dù anh đã hứa với những người lớn trong nhà sẽ không ly bác, nhưng nếu anh phá lệ ly bác thì cũng không bị gì cả. Anh bác mà tìm một người phụ nữ cao quý, trong sáng, dịu dàng cưới về làm vợ. Tìm một người phụ nữ mà anh muốn yêu chiều, nhường nhịn cô ấy, cùng cô ấy sống hạnh phúc đến già.” Giọng nói của cô nhỏ nhẹ trầm thấp như tiếng muỗi kêu, giống như bị tổn thương đến mức tan nát.

Anh cắn chặt hai hàm răng, hung tợn trợn mắt nhìn cô. Lồng ngực đang kịch liệt phập phồng, hô hấp trở nên dồn dập không ổn định. Anh thở gấp, giống như một con dã thú bị chọn giận vậy.

Anh dùng sức nhếch môi lên, không nói gì, giống như là sắp không thể kiềm chế được bản thân nữa. Rất lâu sau đó, cơn tức giận đã biến thành một nụ cười khó hiểu: “ Ý của cô là muốn tôi ly bác cô sao, rồi kết hôn với Hy Mộng Lan?”

Cô cảm thấy vô cùng chấn động. Dường như theo bản năng, ngước đôi mắt lên nhìn anh. Bên trong đầy nước mắt, dần rơi xuống như cơn lũ, trút một lượt, thấm ướt khuôn mặt cô.

Làm sao cô có thể dùng sự thuần khiết, cao quý, dịu dàng tao nhã đó cho Hy Mộng Lan được chứ?

“Người tôi nói không phải là Hy Mộng Lan.”
Chương 590

Anh nhìn thẳng vào cô không chớp mắt, đôi mắt cô chứa đầy sự kinh ngạc và căm hận. Cô nhìn thẳng lại anh, sự kinh ngạc và căm hận không ngừng lớn lên… lớn lên… Giống như có thể bao trùm hết tầm nhìn của anh.

Anh giơ tay lên, chạm vào đôi mắt đang ướt nhòa của cô: “Nhắc đến Hy Mộng Lan, sao cô lại kích động đến mức nước mắt đầy mặt như vậy?”

“Không phải , cô ta… cô ta vô cùng xấu xa. Nếu anh muốn kết hôn với cô ta, nhất định tôi sẽ không chúc phúc cho hai người.” Cô lấy một tờ khăn giấy lau hết nước mắt trên mặt.

Cô không khóc vì chuyện này.

Ngón tay anh nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt cô. Khuôn mặt tuấn tú đang ở rất gần cô. Hơi thở của anh vẫn phảng phất chạm tới cô, mang nhiệt độ nóng bỏng, dường như có thể làm cô bị thương.

“Tôi lại có cảm giác, so với cô, mặt nào của Hoa Mộng Lam cũng tốt hơn. Cô ta dịu dàng, dễ thương, biết cách làm nũng nên sẽ rất được cưng chiều. Những chuyện mà một người vợ phải làm, cô ta đều biết, cô ta cũng không kén chọn gì cả. Cô còn kém xa cô ta.”

Anh chậm rãi nói gằn ra từng chữ, mỗi chữ đều giống như một cây đao, hung hăng đâm vào người cô, da thịt cô như bị cứa đứt, máu chảy ra không ngừng.

“Anh… anh không phải là có đôi mắt tình trường rất tinh tường sao? Tại sao không thấy rõ được sự ngụy tạo của cô ta chứ? Mọi sự dịu dàng hiền lành của cô ta đều là giả dối hết.”

Cô ta vì muốn được thăng chức mà không chừa thủ đoạn nào cả. Thậm chí cô ta còn tự giết chết đứa con của mình, cô ta không có tình người gì cả.”

Anh cười lạnh, bày ra dáng vẻ dửng dưng không quan tâm: Cô chỉ cần khiến tôi thấy vui vẻ, để cho tôi nhìn cô thuận mắt là đủ rồi. Những thứ khác cô không cần quan tâm.”

Cô siết chặt bàn tay, móng tay cắm chặt vào da thịt.

Rốt cuộc cô cũng hiểu rõ, tại sao anh không ngừng bảo vệ cô, dung túng cô. Hóa ra tất cả đúng sai đối với anh mà nói vẫn không bằng sự khôn khéo làm người khác hài lòng của Hy Mộng Lan.

“Miệng của anh thật độc ác. Bây giờ tôi đã biết anh không thích tôi. Đối với tôi mà nói, đây là một chuyện may mắn. Nếu không thì tôi với Hy Mộng Lan sẽ cùng là một loại phụ nữ rồi.” Cô tức giận đáp lại.

“Tại sao cô lại căm hận Hy Mộng Lan đến như vậy?” Ánh mắt anh kích động, lời nói trở nên hung hăng hơn.

Cô bị chọc tức, tràn đầy sự tức giận giống như ngọn núi lửa đầy dung nham sôi sục điên cuồng. Giống như muốn bùng nổ, đầu óc cô sắp mất đi khống chế, đầu lưỡi cũng không thể kiểm soát được nữa: “Tôi thấy các người cũng chỉ là những tên khốn nạn, đều như nhau cả thôi. Những tên khốn mặt đối mặt.”

Lúc này, chân mày Lục Lãnh Phong nhíu chặt lại thành một đường xoắn: “Cô nói gì cơ?”

Lửa giận trong cơ thể anh đạt tới cực điểm, lan tràn ra cả căn phòng, khiến cô cảm giác được rằng mình đang bị kẹt bên trong biển lửa không có cách nào thoát ra được.

Nhưng cô cũng quá tức giận rồi, căn bản không thể tự khống chế được bản thân mình nữa, lập tức đáp lại anh: “Mấy người chính là những tên khốn, là những tên khốn, tên khốn.”

Trên trán anh hiện lên những gân xanh kịch liệt co rút, anh bế cô lên, ném lên giường, sau đó đè người anh lên.

Cô liều mạng giãy giụa, đưa nắm đấm rồi đá chân vào người anh, giống như đã phát điên lên vậy. Vào ngay lúc này cô không còn suy nghĩ, không còn lý trí, chỉ có sự tức giận như điên dại.

“Buông tôi ra, anh thích Hy Mộng Lan như vậy thì đi mà tìm cô ta. Tôi không phải là vật thế thân của cô ta. Tôi thà làm một con bù nhìn chứ quyết không muốn làm vật thay thế cho cô ta.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK