Cô làm mặt quỷ: “Em biết, mà là bố.”
Theo gia quy, người đứng đầu gia tộc có một phiếu phủ quyết. Chỉ cần ông không đồng ý thì đề nghị sẽ không được thông qua.
Cô đánh cuộc bố chồng sẽ bỏ phiếu.
“Chắc bố không thể làm chuyện như thế chứ? Không có lý do gì để ông quang minh chính đại phủ quyết em cả.”
Lục Lãnh Phong ôm lấy vai cô: “Không nên lạc quan quá, chỉ cần nhà họ Lục có bất hòa về lợi ích, ông ấy và mẹ nhỏ sẽ là có cung có cầu thôi.”
Hy Nguyệt lộ ra vẻ ưu tư: “Lo thật đấy, anh có di truyền không nhỉ? Bị một bà vợ bé tâm cơ như thế làm mê đảo quay lòng mòng.”
Lục Lãnh Phong nhéo mũi cô một cái: “Anh mà di truyền thì cũng phải ngoan ngoãn nghe lời vợ chứ không phải là mấy người phụ nữ lộn xộn kia.”
Cô giang hai tay ra ôm lấy cổ anh, hôn lên đôi môi gợi cảm của anh một cái: “Em tin anh có thể giải quyết mọi chuyện rõ ràng.”
Chỉ một câu đơn giản lại khiến anh mừng rỡ không thôi.
Sự tin tưởng này hiếm có đến mức nào.
Từ khi họ bắt đầu quan hệ đến nay, rốt cuộc mới thuận lợi bước được một bước dài.
“Vợ à, anh sẽ không khiến em thất vọng đâu.”
Anh hôn lên môi cô say đắm, giữ lại chút nhiệt tình hiếm có này.
Dưới lầu, Tư Mã Ngọc Như gấp đến mức như kiến bò trên chảo nóng.
Lục Vinh Hàn vừa về tới thì cô ta đã vội nói: “Vinh Hàn, anh không thể để cho đề nghị của Hy Nguyệt được thông qua được. Cô ta đang nhắm vào đứa con của Kiều An đấy, không ngờ cô ta lại có lòng dạ hẹp hòi như vậy, có đến mức ép người ta đi vào đường cùng thế không?”
Lục Vinh Hàn nhìn cô ta một cái: “Em có quen biết gì với cô ta đâu, quan tâm chuyện của cô ta như thế làm gì? Nếu Hy Nguyệt có thể đề nghị như vậy, chứng tỏ mẹ và A Sở cũng đồng ý rồi, em không cần dính dáng vào làm gì.”
Tư Mã Ngọc Như cắn môi, cô ta liên lạc với mấy người chú có nuôi vợ bé bên ngoài, muốn họ liên hợp lại cùng phản đối Hy Nguyệt.
Nhưng dưới cách nhìn của họ, đề nghị của Hy Nguyệt khiến cho họ vừa có đường lùi mà vẫn còn đường tiến, thực ra lại còn là chuyện tốt. Chỉ cần đăng ký hệ thống, nội dung thì chỉ mình họ biết, muốn nhận thì mang ra nhận, không muốn nhận thì cứ lấy gia quy này ra để đuổi vợ bé và con riêng đi, đúng là có lợi mà không hại gì.
Thái độ của họ làm cho cô ta hoảng loạn.
Cô ta không tin hệ thống này, phần mềm là do Lục Lãnh Phong làm, anh ta muốn xem là chuyện quá dễ dàng.
Chỉ cần ghi lại thì mọi chuyện bại lộ hết.
“Họ là cháu ruột của anh mà, anh muốn để bọn nó lưu lạc bên ngoài sao, không thể nhận tổ quy tông à?”
Lục Vinh Hàn tỏ vẻ dửng dưng: “Có phải cháu ruột hay không vẫn còn là nghi vấn, mà dù đúng thì cũng không sao cả, anh đâu có thiếu cháu trai.”
“Nếu như con trai ruột của anh anh cũng trơ mắt nhìn nó lưu lạc bên ngoài như vậy sao, cả đời không thể nhận tổ tông à?” Tư Mã Ngọc Như bật thốt lên, cô ta đã bị ép vào đường cùng, không thể không nói bí mật mà mình đã che giấu ròng rã chín năm trời.
Chương 1550
Nếu không, chỉ cần đề nghị này được thông qua thì con trai không thể nào đi vào nhà họ Lục được, chứ đừng nói tới chuyện kế thừa gia nghiệm.
Lục Vinh Hàn sửng sốt: “Em nói bậy bạ gì thế? Anh có con trai nào nữa đâu?”
Tư Mã Ngọc Như giữ lấy vai ông ta: “Anh có, anh còn một người con trai nữa, chỉ là trước giờ em không để anh biết về sự tồn tại của nó mà thôi.”
Lục Vinh Hàn trợn mắt, hoàn toàn không hiểu cô ta đang nói gì, bị xoay mòng mòng không hiểu có chuyện gì xảy ra: “Rốt cuộc em có ý gì?”
Tư Mã Ngọc Như nuốt một ngụm nước bọt, sau đó mới nói: “Lúc trước chúng ta cùng nhau đi Mỹ thụ tinh ống nghiệm, em muốn sinh một đứa con trai cho anh nhưng không ngờ hai ông bà lại không cho phép em sinh con trai mà chỉ sinh con gái. Anh có biết khi đó tâm trạng của em thế nào không, em muốn điên lên mất, muốn sụp đổ mất. Nhưng em không dám nói cho anh biết, em chỉ có thể trốn trong phòng khóc một mình. Em không hề làm sai chuyện gì cả, bởi vì xuất thân của em không cao quý nên không có tư cách sinh con trai sao?”
Cô ta khóc thút thít rồi lại nói: “Minh Thịnh gọi điện thoại an ủi em, sau đó mới cho em một ý kiến, bảo em giữ lấy phôi trai, rồi nhờ Trúc Mai mang thai hộ, lén sinh một đứa con trai cho em, nhưng bên ngoài thì đứa bé là con của anh ta và Trúc Mai, trên thực tế lại là con của chúng ta.”
Cả người Lục Vinh Hàn như run lên, ông vô cùng khiếp sợ: “Em làm theo lời anh ta à?”
“Vinh Hàn, có nằm mơ em cũng muốn sinh con trai, em rất muốn sinh con trai mà.” Tư Mã Ngọc Như gào khóc: “Anh có biết những năm qua em kìm nén khổ sở thế nào không, em sợ Y Hạo Phong biết thì sẽ giết nó, cho nên một chữ em cũng không dám nói, chỉ có thể để con gọi mình là cô. Lúc nào trái tim em cũng như đang chảy máu.”
Lục Vinh Hàn choáng váng muốn ngất, đôi mắt cay xè, ngũ tạng co quắp lại.
Ông không dám tưởng tượng nổi, Tư Mã Ngọc Như lại dám lừa mình làm một chuyện kinh thiên động địa như thế.
“Đứa bé đó là Ngọc Thanh sao?”
“Vâng.” Tư Mã Ngọc Như gật đầu, nước mắt giàn giụa, không sao ngừng được.
Lục Vinh Hàn vẫn không thể tin nổi.
“Sao vậy được chứ? Nó có giống anh chút nào đâu.”
“Nó giống anh mà, thằng bé giống anh rất nhiều điểm, chỉ là anh ít khi chú ý nên trước giờ mới không hề nhận ra.”
Tư Mã Ngọc Như vừa nói vừa lấy giấy xác định ADN trong túi ra: “Em lấy tóc của anh và Ngọc Thanh đi làm xét nghiệm rồi. Nhưng mà em biết tự làm xét nghiệm thì nhà họ Lục sẽ không đồng ý, em có thể đưa Ngọc Thanh đi tới bệnh viện mà nhà họ Lục yêu cầu làm thêm lần nữa.”
“Không cần, chuyện này để nói sau.” Lục Vinh Hàn vung tay, ông tin Tư Mã Ngọc Như sẽ không nói dối mình. Tư Mã Ngọc Thanh đúng là con trai ông.
“Em phải tiếp tục giữ bí mật chuyện này, không được nói với ai, nếu không nhà họ Lục sẽ long trời lở đất.”
Tư Mã Ngọc Như cũng nghĩ như vậy, chỉ cần ông ta biết là được.
“Anh nhất định phải ngăn Hy Nguyệt chuyện sửa gia quy đó.”
Lục Vinh Hàn thở dài một hơi.
Ông có một phiếu phủ quyết, nhưng muốn nói cũng phải có lý do.
Sau khi rời khỏi phòng, ông đi ra phòng khách.
Ba đứa bé đang ngồi trên salon ăn hoa quả.
Chương 1551
Tư Mã Ngọc Thanh cầm một miếng sầu siêng, ăn ngấu nghiến ngon lành.
Lục Vinh Hàn không thể nào tưởng tượng được, đứa bé xấu xí này lại là con của mình.
Ông đi tới xoa đầu thằng bé: “Ăn sầu riêng ngon không?”
Tư Mã Ngọc Thanh gật đầu thật mạnh: “Ngon ạ, là sầu riêng Malayxia vận chuyển bằng đường hàng không nên ngọt lắm. Chị xinh đẹp bảo ngày mai sẽ bảo đầu bếp làm bánh sầu riêng cho bọn cháu.”
Thằng bé vừa đơn thuần lại vô tư, trong đầu chỉ nghĩ đến đồ ăn ngon, khác hoàn toàn Lãnh Phong.
Lúc Lãnh Phong lớn bằng từng này đã trở thành một hacker tài ba.
Từ nhỏ thằng bé đã rất độc lập giống như một người lớn thu nhỏ, dù là chuyện gì cũng không cần ông phải để ý quá nhiều.
Hứa Kiến Quân cầm lấy một cái một quả sơn trúc đưa cho ông: “Ông nội có muốn ăn sơn trúc không?”
“Ông nội không ăn, con ăn đi.” Lục Vinh Hàn cười hiền lành, đôi mắt đào hoa xinh xắn của thằng bé giống hệt như Lục Lãnh Phong.
Không giống với đôi mắt đào hoa của nhà họ Lục mà hình dáng đôi mắt lại càng hoàn mỹ hơn, khóe mắt hơi nhếch lên, có phần đa tình là tà mị, lạnh lẽo như núi băng cực bắc, lại ấm áp như dòng nước xuân chảy qua, cướp lấy hồn người.
Ông cụ Lục cũng có một đôi mắt đặc biệt nhu thế, di truyền nó lại cho ông, ông lại di truyền cho Lục Lãnh Phong.
Đây là một tiêu chí của huyết mạch nhà họ Lục.
Không ngờ lại có một đứa bé không chung huyết thống có một đôi mắt như thế này.
Còn Tư Mã Ngọc Thanh lại hoàn toàn bộc lộ gen nhà Tư Mã, dù là vẻ ngoài hay tính cách, ngay cả sở thích của giống ông cụ Tư Mã, chẳng giống ông được mấy điểm.
Nhưng mà theo quy luật di truyền, con trai sẽ giống mẹ hơn, con gái thì giống cha, càng lớn lại càng giống.
“Ngọc Thanh ăn hoa quả xong thì chú dạy con chơi cờ nhé?”
“Được ạ, cháu thích chơi cờ nhảy lắm.” Tư Mã Ngọc Thanh ngậm đầy sầu riêng trong miệng, lúng búng nói không rõ.
Lục Vinh Hàn run lên, sau đó nở nụ cười: “Được, vậy thì chơi cờ nhảy.
Lục Sênh Hạ bĩu môi: “Bố à, bố rảnh thì dẫn con chơi cờ vua đi, cờ nhảy chán lắm, chơi cờ vua vui hơn.”
Tư Mã Ngọc Như đi tới, trừng mắt nhìn con: “Hiếm khi bố mới rảnh chỉ Ngọc Thanh chơi cờ, con đừng quấy rầy nữa.”
Lục Sênh Hạ nhảy khỏi ghế salon, dắt tay Hứa Kiến Quân: “Đi nào Tiểu Quân, chúng ta lên lầu chơi.”
Lục Vinh Hàn xoa đầu con gái: “Cờ nhảy có thể chơi nhiều người mà, con có muốn tham gia cùng không?”
Lục Sênh Hạh bĩu miệng: “Con không có hứng thú, đây là trò của con nít, con và Tiểu Quân chơi cờ vua.” Nói xong, cô bé và Hứa Kiến Quân đi lên lầu.
Tư Mã Ngọc Như đứng sau lắc đầu một cái: “Con bé này bị chiều hư rồi, Ngọc Thanh còn giỏi hơn nó. Con gái không nghe lời cha mẹ thì sớm muộn cũng bị người ta lừa.”
Lục Vinh Hàn phất tay: “Em yên tâm đi, con bé thông minh lắm, không ai lừa nó được đâu.”
Tư Mã Ngọc Như không nghĩ vậy, cô ta muốn khống chế con bé hoàn toàn trong tay mình, cô ta nói gì thì nó phải nghe nấy, giúp cô ta thành công cướp quyền cho con trai.
Chương 1552
“Được rồi, cứ kệ nó, anh đi chơi với Ngọc Thanh đi.”
Cô ta phải thắt chặt quan hệ giữa bố con Lục Vinh Hàn, chỉ cần Lục Vinh Hàn thích thằng bé thì nhất định sẽ cân nhắc cho tương lai của nó.
Chỉ cần cô ta sử dụng vài mánh khóe khiến quan hệ vừa ông ta và Lục Lãnh Phong rạn nứt, đến lúc đó vị trí thái tử sẽ đổi người rồi.
Thứ bảy.
Hội nghị gia tộc được tổ chức ở phòng họp rộng rãi nhà họ Lục.
Các thành viên gia tộc đều bỏ phiếu tán thành, mấy chú cũng không ai phản đối.
Hy Nguyệt vui mừng cứ tưởng đê nghị của mình được thông qua.
Lục Vinh Hàn ho khan một tiếng, dưới tình thế bất lợi như vậy, ngoài việc sử dụng phiếu phủ quyết của mình ra thì ông cũng không có cách nào.
“Tôi cảm thấy phương án sửa gia quy có hơi vội vàng, cần phải thảo luận thêm.”
Khóe miệng Hy Nguyệt hơi giật: “Nếu bố cảm thấy có chỗ nào không ổn thì có thể nói thẳng với con, chúng ta sẽ cùng trao đổi.”
“Chuyện này có liên quan đến vận mệnh của một đứa trẻ, cho dù người lớn có phạm lỗi gì thì đứa bé cũng vô tội. Cái sai của người lớn không nên bắt đứa bé phải trả giá. Dù là con riêng thì cũng mang huyết thống nhà họ Lục, dù là lúc nào đi nữa cũng phải cho bọn nhỏ nhận tổ quy tông. Cho nên cần thận trọng với quyết định sửa đổi này.” Lục Vinh Hàn trầm giọng nói.
Gân xanh trên trán bà Lục nổi lên.
Vội vàng giải thích cho con riêng như vậy là vì mình cũng lén lút giấu một đứa chứ gì?
Quả nhiên ông ta và Tư Mã Ngọc Như hợp tác đặt sau lưng bà một con dao.
Nếu ông ta đã không để ý đến cảm giác của bà thì bà cũng không cần giữ mặt mũi cho ông ta nữa.
“Vinh Hàn à, ông suy nghĩ cho con riêng như vậy là vì ông cũng lén lút giấu một đứa phải không?”
Lời vừa nói ra, tất cả người trong phòng họp đều xôn xao.
Thím hai và thím ba cùng nhìn nhau một cái.
Mặc dù anh cả đã có hai bà vợ nhưng thỉnh thoảng cũng ra ngoài phong lưu chơi bời, không cẩn thận có con thì cũng dễ hiểu thôi.
Bà cụ trầm mặc không nói gì, hành động của con trai khiến cho bà vô cùng kinh ngạc, theo lý thuyết thì đáng lẽ nó không nên phản đối.
Vẻ mặt Lục Vinh Hàn sa sầm xuống: “Bà đừng suy đoán lung tung ở đây, tôi là người đứng đầu, đương nhiên phải suy nghĩ cho dòng dõi của nhà họ Lục.”
Bà Lục hừ nhẹ: “Tôi đoán lung tung chứ gì, vậy được, hôm nay, ông có dám thề trước mặt tất cả mọi người, ngoài Lãnh Phong ra, ông không có người con trai thứ hai bên ngoài không.”
Đôi vai của Lục Vinh Hàn hơi run, ông ta cố gắng giữ cho vẻ mặt mình bình tĩnh nhất có thể: “Bà đừng làm loạn nữa.”
“Vinh Hàn, hôm nay ngoài ông ra, tất cả mọi người đều bỏ phiếu thuận, những chuyện ông cân nhắc chúng tôi đều nghĩ tới. Việc sửa chữa gia quy này có lợi hơn có hại, cũng phòng ngừa những vợ bé bên ngoài gây sóng gió, vừa giữ gìn danh dự và sự hài hòa gia tộc. Còn đứa trẻ chỉ cần ghi tên trong hệ thống là được, tài khoản và mật khẩu thì người đó tự giữ, những người khác không hề biết, vậy thì có gì để băn khoăn.”
Bà Lục ung dung nói, bà sẽ tuyệt đối không dễ dàng buông tha cho ông ta.