Mục lục
Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng Dị Bản
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1808

Hoa Tuấn Anh khịt mũi: “Con không có loại em gái như nó , từ nay về sau con sẽ cắt đứt quan hệ với nó, nếu mẹ còn muốn bảo vệ nó thì sau này tránh xa con ra. Đừng hy vọng con phụng dưỡng tuổi già cho mẹ, bảo nó đi mà phụng dưỡng mẹ.” . Hoa Tuấn Anh nói xong liền cúp điện thoại.

Mặc dù xảy ra một trò hề nhỏ như vậy nhưng nó không ảnh hưởng đến tâm trạng mua sắm của Lưu Lộ Mai, cô ấy vẫn cần mua quần áo và đồ trang điểm.

Mua sắm xong, Hy Nguyệt đưa họ đi ăn hải sản.

“Ngày mai Tôn Yến Tư cũng sẽ qua đây, trước đây chúng ta đều là hàng xóm sống trong một con hẻm, đợi cô ấy qua chúng ta cùng nhau ăn cơm nhé.”

“Tôn Yến Tư?” Hoa Tuấn Anh nhướng mày: “Được thôi, tiện thể hỏi về chuyện ba trăm triệu của cô ấy, không thể để Hy Mộng Lan lừa được.”

Một tia sáng ma mị âm thầm lóe lên từ đáy mắt của Hoa Tuấn Anh.

“Thực sự cần hỏi, nhưng anh cũng nên chú ý đến giọng điệu của mình, nếu không mọi người sẽ cảm thấy khó chịu và anh sẽ không thể hỏi ra được chuyện gì cả.”

“Anh biết, anh biết chừng mực mà.” Hoa Tuấn Anh gật đầu.

Lưu Lộ Mai đã ăn một miếng bào ngư và rất hài lòng.

“Tuấn Anh, em luôn nghĩ sự việc có chút kỳ lạ, nếu Hy Mộng Lan thực sự nhận được tiền hoa hồng từ Tôn Yến Tư thì làm sao nó có thể giống như một kẻ ăn mày, suốt ngày đi xin tiền gia đình như thế được?”

Hoa Tuấn Anh sờ sờ cằm: “Em nói cũng có lý, trước đay anh cũng từng nghĩ rồi cho nên phải hỏi rõ mới được, ba trăm triệu không phải số tiền nhỏ.”

Lưu Lộ Mai nhấp một ngụm canh ngọt tổ yến rồi nói: “”Nếu ba trăm triệu này không dùng để đầu tư, mà để làm gì đó quá quắt, chúng ta phải thu hồi nó, tuyệt đối không thể để cho Tôn Yến Tư hời được. Những ba trăm triệu lận đấy.”

“Đúng vậy.” Hoa Tuấn Anh liên tục gật đầu, Tôn Yến Tư bây giờ làm ăn phát đạt, nhà hàng kinh doanh khấm khá, chưa chaắc là dựa vào ba trăm triệu của nhà chúng ta mới phát tài được, nhưng nếu cô ta không đưa cho Hy Mộng Lan đồng nào thì chúng ta phải thu hồi lại.”

Hy Nguyệt ngồi bên cạnh họ, im lặng nghe họ nói, không có ý kiến gì.

Cô phải tìm ra bí mật giữa Hy Mộng Lan và Tôn Yến Tư, nhiệm vụ quan trọng này giao cho Hoa Tuấn Anh và Lưu Lộ Mai.

“Được rồi, đừng nói nữa, ăn nhiều chút đi, hải sản ở nhà hàng này là ngon nhất đấy.”

“ừm, nó thực sự rất ngon, đây là lần đầu tiên tôi được ăn hải sản ngon như vậy.” Lưu Lộ Mai cười hì hì.

“Đây là bào ngư, hải sâm, cá mú, tôm hùm lớn…giá đắt mười mấy triệu thì ngon là phải rồi, nhờ phúc của em cả.” Hoa Tuấn Anh cười hề hề nói.

Lưu Lộ Mai rót một ly nước trái cây cho Hy Nguyệt: “Chị là người biết tốt xấu phải trái, lòng tốt của Hy Nguyệt, chị luôn ghi nhớ, đâu giống như Hy Mộng Lan, lấy oán báo ân, làng lang dạ sói.”

Hy Nguyệt cười khẩy: “Chị dâu, đều là người một nhà cả, không cần phải khách sáo quá.”

“Đúng, đúng, đúng chúng ta là người một nhà, tương thân tương ái.” Lưu Lộ Mai gật đầu như gà mổ thóc.

Sau khi ăn xong, Hy Nguyệt đưa họ về nhà và quay trở lại Lục Lam

Cậu chủ Lục đã trở thành một ông bố siêu đẳng, cùng bốn đứa con chơi đùa vui vẻ.

Hy Nguyệt đứng ở cửa, nhìn thấy cảnh này, cảm thấy đặc biệt thú vị.

Cô vốn tưởng rằng Lục Lãnh Phong lạnh lùng như tảng băng vạn năm sẽ không thay đổi, nhưng không ngờ anh lập tức trở thành một người bố hiền lành yêu thương con cái, chẳng trách Lục Sênh Hạ lại thân thiết với anh như thế.
Chương 1809
“Mẹ ơi!” Nhìn thấy mẹ, hai đứa vui vẻ vẫy tay chào: “Bọn con đang chơi với người máy.”
Hy Nguyệt âu yếm hôn lên đôi má ửng hồng của bọn trẻ, sau đó ngồi trên sô pha bên cạnh, nhìn chúng chơi đùa.
Kiến Dao chơi một lúc, sau đó chạy tới rồi đặt bàn tay nhỏ bé lên bụng cô: “Mẹ, em bé trong bụng đang lớn lên sao?”
Cô cười: “Đúng thế!”
Kiến Dao tò mò nghiêng đầu: “Con và Tiểu Diệp cũng lớn lên trong bụng mẹ hả mẹ?”
“Đúng rồi.” Hy Nguyệt cười.
“Bụng của mẹ thật tuyệt vời.” Kiến Dao vỗ vỗ nhẹ tay, đôi mắt to đẹp sáng lấp lánh như những vì sao, như thể bụng cô là một chiếc túi Doraemon có những phép thuật thần kỳ và một chiếc rương bảo vật.
Lục Lãnh Phong từ trên cái nệm đứng lên, để bọn nhỏ tự chơi, đưa Hy Nguyệt trở về phòng.
“Lăn lộn cả ngày đã mệt chưa?”
“Vẫn ổn, em chủ yếu là ở khu nghỉ ngơi, để chị dâu tự đi.” Cô nhún vai, như thể đang nghĩ ra điều gì đó và hỏi, “Trước đây lúc Hùng Văn điều tra hành tung của những người phụ nữ trong khách sạn, đã tìm ở nhà hàng của Yến Tư chưa?”
“Nhà hàng đối diện đều tìm cả rồi, làm sao mà bỏ qua nó được?” Lục Lãnh Phong khẽ liếc cô một cái, ánh mắt tinh tế đầy ẩn ý: “Có chuyện gì sao?
“Không có gì, em chỉ tiện hỏi xíu thôi.” Hy Nguyệt nhẹ giọng nói.
Lục Lãnh Phong luôn cảm thấy cô có điều gì đó đang che giấu mình, vì vậy anh duỗi cánh tay ra, ôm lấy eo của cô: “Cô gái ngốc nghếch này, giữa chúng ta mà còn có việc gì phải che đậy sao?”
Cô bĩu môi: “Có chút chuyện nhưng em cũng đang đoán mò thôi, còn chưa xác thực, sau khi xác thực xong, em sẽ nói với anh mà, anh đừng có hỏi em nữa.”
Lục Lãnh Phong búng vào trán của cô: “ Em không tin tưởng anh ư?”
Cô bĩu môi: “Chả phải anh đã hứa rồi sao, người phụ nữ tùy ý em xử lí, cho nên chuyện này em không cho anh xen vào, do em toàn quyền xử lí mà.”
Lục Lãnh Phong thở dài, sợ lại làm cô khó chịu nên chỉ có thể thỏa hiệp: “Bỏ đi, tùy em.”
Sáng sớm hôm sau, Hy Nguyệt nhận được điện thoại của Tư Mã Ngọc Như, đã lâu thế mà vẫn không tìm được con trai nên cô ta không thể chịu nổi mà hẹn Hy Nguyệt ra ngoài thương lượng.
Ăn xong bữa sáng, Hy Nguyệt đi tới Victoria Tea House.
“Hy Nguyệt, rốt cuộc cô định làm gì, Ngọc Thanh ở đâu?” Dây thần kinh của Tư Mã Ngọc Như như căng ra đến cực điểm.
Hy Nguyệt cười nhạt: “Thay vì lãng phí thời gian ở đây thì cô nên mau đi tìm Ngọc Thanh đi.”
Gân xanh trên trán Tư Mã Ngọc Như lô ra: “Đừng giả bộ không biết gì với tôi nữa, tôi biết cô đang giấu Ngọc Thanh.”
“Tại sao cô cho rằng tôi giấu Ngọc Thanh? Cô có chứng cứ gì không?” Hy Nguyệt chậm rãi hỏi.
Tư Mã Ngọc Như đột ngột đập bàn: “Tôi mà có chứng cứ thì đã không để cho cô yên từ lâu rồi, chứ còn ngồi đây nói nhảm với cô sao? Hy Nguyệt, tôi cảnh cáo cô, nếu Ngọc Thanh có mệnh hệ gì thì tôi sẽ giết hết con của cô để trả thù cho nó.”
Hy Nguyệt khịt mũi cười: “Cô có bản lĩnh đó sao? Hiện tại cô chỉ là một bà nội trợ bình thường, đến việc đánh lừa tai mắt của vệ sĩ nhà học Lục còn chả có mà còn dám ở đây kêu gào, thật là nực cười.”

Chương 1810
Sắc mặt Tư Mã Ngọc Như tái xanh, tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng không thể không chấp nhận sự thật này.
Nhà họ Lục giờ đây là do Lục Lãnh Phong quản lí nắm giữ, anh có thể ép chết cô ta chỉ bằng một ngón tay.
Về phần Lục Vinh Hàn, Lục Lãnh Phong vốn đã coi ông ấy là một người xa lạ với ông ấy nào, chứ đừng nói đến cái gọi là quan hệ bố con.
Cô ta không thể hành động hấp tấp, cô ta phải kiên nhẫn.
Câu Tiễn (vua nước Việt thời Xuân Thu) có thể chịu đựng mọi gian truân vất vả, nằm gai nếm mật, cô ta cũng có thể. Một ngày nào đó, cô ta sẽ trở lại, thua keo này bày keo khác.
“Hy Nguyệt, nếu cô muốn trả thù tôi thì nhắm vào tôi đây này, Ngọc Thanh vô tội. Cô đường đường là bà chủ nhà họ Lục, vì cớ gì mà lại đi tính toán với một đứa con nít vậy?”
Hy Nguyệt lại nhìn cô ta một cái: “Tôi nói một lần nữa cho cô biết, chuyện của Ngọc Thanh không liên quan gì đến tôi, tin hay không tùy cô. Còn cô, bảo vịt đó là do tôi làm, vu cáo hãm hại tôi, muốn làm gì hả?

Khóe miệng của Tư Mã Ngọc Như giật giật: “Tôi không hề vu khống cô, là người đứa vịt tới nói vậy, lẽ nào là hắn ta vu khống cô sao?”
Hy Nguyệt cười nhạt: “Tư Mã Ngọc Như, chỉ số thông minh của cô càng ngày càng thấp, mánh khóe cũng càng ngày càng thấp, nếu thật sự là tôi gửi, cô có dám cho Ngọc Thanh ăn không? Thực ra con vịt đó là do cô tìm người làm rồi bỏ ba đậu vào đó, muốn khiến cho Ngọc Thanh sợ, đoạn tuyệt với tôi, từ đó cùng phe với cô, đối đầu với tôi. Nào ngờ lại tồi tệ hơn, khiến Ngọc Thanh càng sợ cô, bỏ đi khỏi nhà luôn.”
Tư Mã Ngọc Như cảm thấy mình giống như củ hành, bị bóc trần từng lớp một, lộ ra sự xấu xí nhất trong trái tim.
“Hy Nguyệt, đừng có mà nói nhảm, ngậm máu phu người.”
Hy Nguyệt khịt mũi cười: “Tư Mã Ngọc Như, cô thật sự không tự mình biết mình, trước giờ đều không ước chừng mình ở đâu. Chỉ dựa vào cô mà đòi lật đổ nhà họ Lục ư? Chỉ có chồng cô là chịu thua cô thôi, nhà họ Lục không ai như thế đâu, chỉ dựa vào đưa con trai không được công nhận, cô làm được gì chứ?”
Mỗi câu của cô như viên đạn giáng xuống người Tư Mã Ngọc Như một cách hiểm ác.
Nếu như Lục Vinh Hàn vẫn là người nắm giữ nhà họ Lục thì côn ta vẫn còn hy vọng.
Nhưng cô ta đã quá nóng vội và làm rối tung mọi thứ lên.
Đây gọi là một nước đi sai lầm, một trận thua.
“Hy Nguyệt, cô đừng đắc ý, rồi sẽ có ngày tôi khiến cô khóc. Cô cũng giống tôi thôi, không có bề thế cũng không có chỗ dựa vững chắc. Một ngày nào đó Lục Lãnh Phong chán ngán cô rồi và muốn thay một người phụ nữ khác, đá văng cô bất cứ lúc nào.”
Hy Nguyệt nở nụ cười nhẹ lạnh nhạt, cũng có chút giễu cợt: “Cái loại không tài không đức, không đẹp lại vô dụng như cô, chỉ biết làm mưa làm gió gây chuyện, chỉ là người đẹp hết thời thôi, chồng tôi có chán tôi hay không không cần cô phải lo.”
Tư Mã Ngọc Như gần như phát điên, khuôn mặt già nua đỏ bừng, đỏ mặt tía tai.
“Hy Nguyệt, đừng có quá quắt, đừng tưởng nhà họ Lục nằm trong tay cô, đừng tưởng có thể muốn làm gì thì làm, để coi cuối cùng ai mới là người đắc ý.”
“Câu này mới dành cho cô đấy, tuổi tác cũng gần đất xa trời rồi, đừng làm những điều mất mặt nữa, lo mà an phận tuổi già đi.”Sau khi Hy Nguyệt nói xong, cô ấy liền đứng dậy và quay mặt đi ra ngoài.
Tư Mã Ngọc Như thẹn quá hóa giận, chỉ hy vọng rằng ánh mắt của mình có thể bắn xuyên qua trái tim của Hy Nguyệt, để cem cô còn có thể đắc ý kiểu gì nữa?.
Chương 1811

Sau khi Hy Nguyệt rời đi, cô đến biệt thự đón Hoa Tuấn Anh và Lưu Lộ Mai, sau đó đến khách sạn InterContinental tìm Tôn Yến Tư.

Lưu Lộ Mai mang theo chiếc túi Hermes yêu quý của mình, nhưng không ngờ là Tôn Yến Tư cũng mua một chiếc y hệt.

Tôn Yến Tư đã đến vào đêm qua và nóng lòng mua chiếc túi phiên bản giới hạn này vào sáng nay.

Nhìn thấy túi của Lưu Lộ Mai, cô hơi sửng sốt: “Tôi còn đang suy nghĩ, ai đã mua chiếc kia? Thì ra là cô.”

“Xem ra mắt thẩm mỹ của hai người giống nhau đấy, đều nhìn trúng chiếc túi này.” Hy Nguyệt cười nhẹ.

Lưu Lộ Mai liếc nhìn Tôn Yến Tư.

Áo khoác cô ấy mặc là Chanel, giày Prada, vòng cổ là Cartier … Có thể cả người toàn là hàng hiệu. Nếu không có ba trăm triệu đó, làm sao cô ấy có ngày hôm nay?

Đến nhà hàng Pháp.

Lưu Lộ Mai cười và nói: “Yến Tư, chiếc vòng cổ của cô thật đẹp, nhưng bây giờ Kadia đã ra mắt, nó là thương hiệu phổ biến nhất của những người nổi tiếng.’

Tôn Yến Tư nhún vai và giả vờ nói: “Tôi biết, nhưng nó quá phổ biến, mỗi khi có mẫu mới đều được đặt trước, nhoáng cái bán hết rồi.” nó sẽ được bán hết. Tôi đã cố gắng sắn trêm trang web chính thức nhưng không thể giành được.”

Các mẫu xách tay, tức là các mẫu thông thường, sẽ được bán trong các cửa hàng độc quyền, còn các mẫu cao cấp thì phải đặt bằng thẻ VIP trên trang web chính thức. .

Lưu Lộ Mai giễu cợt: “Yến Tư, cô là hội viên sao, trên người còn chả có thứ gì trên một tỷ rưỡi, còn không có tư cách đăng ký thành viên bình thường, huống chi là thành viên VIP.”

Tôn Yến Tư bĩu môi, đương nhiên cô không phải khách VIP, tuy được coi là danh gia vọng tộc nhưng cô vẫn còn kém xa tầng lớp thượng lưu.

Hy Nguyệt thấy cô có chút ngại liền nhanh chóng giải vây.

“Thực ra hàng xách tay cũng rất tốt mà, cũng là hàng độc nhất vô nhị.”

Tôn Yến Tư xua tay: “Những mẫu độc quyền là do nhà thiết kế bình thường thiết kế, còn những mẫu cao cấp là do xếp trưởng đích thân thiết kế, không thể nà sánh bằng được.”

Hy Nguyệt cười nhạt: “Không có nhà thiết kế nào là bình thường cả, mỗi nhà thiết kế đều là hàng đầu xuất sắc.”

“Mặc dù là như vậy, nhưng tôi vẫn hy vọng mua được những mẫu cao cấp.” Tôn Yến Tư vung tay: “Vậy nên tôi phải cố gắng kiếm tiền và phấn đấu trở thành khách hàng VIP.”

Lưu Lộ Mai nhếch miệng, có vẻ như đang cười nhạt.

“Yến Tư, tôi nghe em chồng tôi nói khi cô mở nhà hàng, cô ấy đã đầu tư ba trăm triệu. Bây giờ kinh doanh nhà hàng phát đạt như vậy, mỗi tháng cô chia bao nhiêu tiền cho chị ấy?” giọng điệu của cô như thể cô ấy chỉ hỏi một cách tình cờ.

Tôn Yến Tư có vẻ sửng sốt.

“Cô ấy có nói với cô như thế sao?”

“Đúng rồi.” Lưu Lộ Mai gật đầu “Không chỉ cô ấy nói vậy mà sổ ghi chép của bố chồng tôi cũng ghi như thế. Bố chồng tôi rất thích ghi chép, và ông ấy nhớ rõ từng xu đã tiêu. Hy Mộng Lan đã cắt đứt quan hệ với gia đình rồi. Vì khoản đầu tư ba trăm triệu là của bố mẹ chồng tôi nên tiền hoa hồng sau này cô cứ trực tiếp đứa cho họ, không cần phải đưa cho nó nữa.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK