Mục lục
Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng Dị Bản
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1956

Hy Nguyệt nghe vậy thì cảm thấy cực kỳ buồn cười. Rõ ràng chị ta đang nói con trai mình nhưng lại đẩy sang người khác.

“Chị dâu, nếu Hào Giác nhà các người không phải đứa trẻ ngông cuồng, thô lỗ thì chắc cũng biết khiêm nhường là gì nhỉ. Thế thì không cần phải cãi nữa, đúng không?”

Câu nói này khiến chị dâu họ giận tới đỏ mặt tía tai.

Lục Vinh Hàn giữ lấy bả vai của Tư Mã Ngọc Thanh: “Trẻ con tranh chấp chút mà thôi, sao phải làm rùm beng lên như vậy?”

“Chúng động tay động chân rồi sao có thể coi là tranh chấp nhỏ được? Hàn Giác là độc đinh của nhà chúng cháu, từ nhỏ tới lớn đều chưa từng bị ai động tới dù chỉ là một cọng lông tơ. Bây giờ, cháu bên ngoại của chú đá làm chân nó suýt bị thương rồi, thằng bé đó phải xin lỗi Hào Giác nhà cháu, đưa người máy kia cho con trai cháu làm phí bồi thường.” Chị dâu họ cả tức giận nói.

“Dượng à, là anh ấy cắn cháu trước, dượng nhìn tay cháu này bị cắn chảy máu rồi.” Tư Mã Ngọc Thanh đưa mu bàn tay ra cho Lục Vinh Hàn xem.

“Người xấu kia còn đánh cháu, dượng nhìn xem mặt cháu sưng lên rồi này.”

Lục Vinh Hàn nhíu mày: “Cháu đánh Ngọc Thanh?”

“Bố mẹ nó không dạy được nó thì cháu thay họ dạy bảo nó một chút thôi mà.” Chị dâu họ cả vênh mặt lên nói.

Lục Vinh Hàn tức giận: “Chú thấy bố mẹ cháu cũng chưa dạy bảo cháu tốt đâu. Có phải chú cũng nên thay họ dạy dỗ cháu một chút?”

Nghe ông ấy nói thế, mặt chị dâu họ cả trở nên trắng bệch: “Sênh Hạ nhà chú đánh cháu một trận rồi, vô cùng hung hãn. Đây là bữa cơm đoàn viên của nhà họ Lục chúng ta, vốn không nên để người ngoài tham dự vào. Dù chi nhà chú là chi trưởng, nhưng không thể tùy tiện phá hoại quy củ được.”

“Tập đoàn Lục thị không phải của một mình nhà nào đó, mà là của tất cả mọi người. Quy định mà tổ tiên đặt ra không phải thứ mà một số người nói đổi là đổi. Nếu người ngoài tới thì phải có thái độ đoan chính, luôn tôn trọng người nhà họ Lục chúng ta. Nếu người ngoài bắt nạt người nhà chúng ta thì phải nghiêm khắc trừng phạt.”

Hy Nguyệt cười khẩy nói: “Chị dâu, chị phải rõ ràng Ngọc Thanh chỉ là một đứa trẻ, chị là người lớn mà lại so đo với trẻ con thì có đáng mặt người lớn không? Chị luôn mồm nói Hào Giác là độc đinh của nhà chị, vậy sao chị không cố gắng dạy dỗ nó mà lại để nó thành thế này? Tôi là người quản lý nhà họ Lục nên có trách nhiệm dạy bảo toàn bộ trẻ con nhà này. Nếu chị không dạy được thì tôi sẽ tìm người tới dạy thay chị.”

Mặt chị dâu cả giật giật: “Hào Giác nhà chúng tôi làm sai chỗ nào? Người ngoài cưỡi lên đầu nó rồi, chẳng lẽ nó không thể phản kháng à?”

Lục Sênh Hạ bị chị ta làm tức điên nên gọi bà vú tới dẫn đám trẻ con ra ngoài.

“Cô muốn làm gì?” Chị dâu họ vội vàng ôm chặt con trai mình.

“Chị cảm thấy để bọn nhỏ ở đây nghe người lớn cãi nhau thì hay lắm sao?” Lục Sênh Hà trợn mắt lên nói.

Chị ta chỉ đành bất đắc dĩ buông tay ra để bảo mẫu dẫn con mình đi.

Lục Hào Giác vừa đi vừa trừng mắt nhìn Tư Mã Ngọc Thanh với ánh mắt độc ác: “Người ngoài như cậu mà lại dám bắt nạt tôi, cậu nhất định phải chết.”

“Còn lâu tôi mới sợ anh.” Tư Mã Ngọc Thanh ôm chặt người máy trong lòng, cậu bé tin chị gái xinh đẹp nhất định sẽ không bắt bản thân nhường món đồ chơi này.

Đợi đám trẻ con ra ngoài hết, chị dâu họ cả tức giận nói: “Hy Nguyệt, cô là người quản lý cái nhà này thì phải biết rõ quy củ của nhà này chứ? Cô phải bảo vệ quyền lợi của người nhà họ Lục vô điều kiện. Dù thằng bé có làm hỏng việc thì cũng chỉ có thể đóng cửa bảo nhau, cô không được phép để người ngoài bắt nạt nó.”
Chương 1957
Hy Nguyệt nhấp một ngụm trà chậm rãi nói: “Ý của cô là, tôi phải giống cô không thèm quan tâm tới thuần phong mỹ tục, kính trên nhường dưới đi so đo với một đứa trẻ sao?”
Lúc chị dâu họ cả đang nghĩ xem mình phải đáp thế nào, thì đã thấy bác gái họ đi vào.
“Mẹ, mẹ tới thật đúng lúc, Hào Giác nhà chúng ta bị đưa trẻ nhà Tư Mã bắt nạt, chân suýt nữa thì bị đá gãy rồi.”
Phu nhân nhìn cô ta với ánh mắt thâm sâu, “Ta thấy con bé đá như thế, dù chân của cô gãy, thì chân của thằng bé cũng không gãy.”
Bác gái họ đương nhiên là muốn bênh vực con dâu và cháu trai.
“Chuyện này vừa rồi ở ngoài kia Hào Giác đã nói với tôi rồi. Những gì thằng bé nói cũng không phải là không có lý. Dẫu sao đây cũng là bữa cơm tất niên đoàn viên của nhà họ Lục chúng ta, quà tặng năm mới này cũng là của đứa trẻ nhà họ Lục, con cái người ngoài đứng xem là được rồi, sao có thể bọn chúng đụng vào chứ?”
Không biết bà ta cô ý hay vô tình lại dùng từ bọn chúng.
Lục Sênh Hạ hừ nhẹ một tiếng: “Đúng là người lớn không ra gì thì sao mà dạy được trẻ nhỏ, mấy người cưng chiều Lục Giác Hào là chuyện của mấy người nhưng chúng tôi sẽ không nuông chiều nó đâu. Hôm nay tôi nói thẳng ở đây luôn cho dù có đập vỡ con rô bốt kia thì tôi cũng không cho nó.”
“Nói cũng phải, nếu đó là thứ gây họa thì cứ đập đi.” Hy Nguyệt chậm rãi tiếp lời.
Chị dâu họ cả hiểu rõ tính tình con trai mình, nếu như con rô bốt ấy bị đập đi, tết này đừng nghĩ sẽ trôi qua êm đẹp.
“Hy Nguyệt, đầu xuân năm mới, sao có thể đập vỡ đồ được chứ, đó là chuyện xui xẻo đấy.”
“Không sao, cứ để đó, năm sau rồi đập, có nhiều quà như vậy, cho bọn nhỏ tùy ý chọn đi, còn con rô bốt này tôi sẽ thu lại, tránh cho cả người lớn lẫn trẻ nhỏ đều không hòa thuận.” Hy Nguyệt thờ ơ nói.
Khóe miệng chị dâu họ cả run lên một cái, “Hy Nguyệt, nếu không em làm như vậy được không, giả vờ thu con rô bốt ấy lại, lúc không có ai thì lén đưa cho Tư Mã Ngọc Thanh. Lúc ở đây chú đã đặc biệt dặn dò, bố chồng tôi đã đi trước rồi, thì phải chăm sóc nhà chúng tôi nhiều hơn. Hào Giác lại là đứa cháu duy nhất của ông, nếu như thằng bé nghĩ quẩn trong lòng thật sự ồn ào muốn tự sát, thì chúng tôi biết phải sống sao?”
Hy Nguyệt bật cười: “Con là con của chị, muốn cưng chiều thế nào cũng là chuyện của chị, nhưng đừng bao giờ mong là tôi cũng cưng chiều nó như thế. Tôi không những sẽ không làm theo ý nó, mà còn muốn thằng bé phải xin lỗi Ngọc Thanh và Tiểu Quân. Người ngoài trong miệng nó, một là con ruột của tôi, một là em trai tôi, bất kể ai làm tổn thương chúng, tôi nhất định sẽ thay chúng đòi lại lẽ công bằng.”
Sau đó chị họ cảm thấy chấn động quay đầu lại nhìn bác gái họ, cầu cứu bà ta.
Bác gái họ nói: “Hào Giác dẫu sao cũng chỉ là một đứa bé, mà trẻ con chỉ biết nói thật, sao có thể hiểu rõ quanh co được chứ. Thằng bé nói Tiểu Quân với Tư Mã Ngọc Thanh là người ngoài, cũng không sai, bọn chúng vốn không phải người nhà họ Lục. Mặc dù Tiểu Quân theo cháu ở lại nhà họ Lục, nhưng mà sự thật thằng bé là người nhà họ Hứa cũng không thể nào thay đổi, còn Tư Mã Ngọc Thanh thì lại chẳng có liên quan gì.”
Lúc bà ta còn chưa dứt lời, lập tức có một giọng nói trầm thấp vang lên từ phía cửa.
“Tiểu Quân là con của tôi, qua Tết tôi sẽ đi đổi họ Lục cho thằng bé.”
Bác gái họ quay đầu lại, thấy Lục Lãnh Phong ôm Hứa Kiến Quân đi vào.
Vốn dĩ cơn giận còn sót lại của anh còn chưa nguôi, không ngờ lại có người muốn đâm đầu vào chỗ chết, lấy ra làm văn.
Chương 1958
Bác Gái họ nặng nề nuốt nước miếng: “Cháu định mang thằng bé đó đi đổi thành họ Lục? Dẫu thế thì nó cũng không phải con ruột của cháu.”
“Con mắt nào của bác thấy thằng bé không phải con ruột của tôi, từ lông mày ánh mắt đến vẻ bề ngoài đều giống tôi như đúc.” Ánh mắt Lục Lãnh Phong lạnh như băng, giọng nói kiến định như sắt.
Hy Nguyệt giật mình, vội vã uống một hớp trà cho đỡ sợ.
Hứa Kiến Quân đưa đôi tay nhỏ bé ra ôm lấy cổ anh.
Thằng bé thấy bố ma vương vì giúp mình xả giận nên mới nói như vậy.
Bác gái họ hít vào một hơi, khắp người đều trở nên hồ đồ.
Bà ta nhìn Lục Lãnh Phong một cái, lại nhìn Hoại Kiến Quân một cái.
Đúng là giống thật.
“Lãnh Phong, có thể bác bị cháu làm cho hồ đồ rồi.”
“Hồ đồ hay không, là chuyện của bác, bác chỉ cần nhớ kỹ một điều, cơm thì có thể ăn bậy nhưng không thể nói lung tung được.” Giọng điệu của anh rất lạnh lùng, lạnh hệt như băng khiến cho bác gái họ tuy tức giận nhưng vẫn giật nảy cả người rồi rùng mình một cái.
Lục Lãnh Phong hung ác, ra tay quyết đoán, chọc giận anh là ngay cả người thân anh cũng không nhận.
“Cậu nói thế nào thì chính là thế đó. Đây là chuyện của cậu, chúng tôi không nên hỏi nhiều. Hào Giác nhà chúng tôi chúng không xảy ra tranh chấp với Tiểu Quân, đều do đứa trẻ họ Tư Mã gây ra.” Bác gái tranh thủ thời gian nói.
“Đúng vậy, đúng vậy, nhưng nó chỉ là người ngoài thôi. Một người ngoài mà dám bắt nạt người nhà họ Lục chúng ta. Thế này chẳng phải là đã ăn hết gan hùm mật gấu sao? Nếu truyền ra ngoài, có khi người ta còn tưởng rằng nhà họ Lục chúng ta dễ bắt nạt.”
Lục Sênh Hạ vừa thở hổn hển vừa nói: “Tôi nói thật cho mấy người biết này, hôm nay, tất cả những người có trong vườn này, không có ai là người ngoài hết, đều là người nhà họ Lục, Ngọc Thanh cũng vậy.”
Lời này vừa thốt ra tựa như một quả bom nặng nghìn cân rơi xuống, nổ tung toàn bộ sảnh lớn, gợi lên biết bao sóng to gió lớn.
Y Hạo Phong vốn đang ngồi bên cạnh không nói gì bởi vì bà ấy biết con dâu bà có thể xử lý được.
Nhưng khi vừa nghe thấy Lục Sênh Hạ nói như vậy bà ấy lập nhảy dựng lên: “Sênh Hạ, con nói vậy là có ý gì?”
Lục Vinh Hàn tranh thủ thời gian ngăn cản cô bé nói tiếp “Sênh Hạ, đây là chuyện của người lớn, con đừng ở đây làm loạn nữa, dẫn Tiểu Quân ra ngoài chơi đi.” Tải ápp ноla để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Lục Sênh Hạ bĩu môi: “Chẳng phải ông và Tư Mã Ngọc Như đang muốn cho Ngọc Thanh nhận tổ quy tông sao? Không bằng lần này dứt khoát nói cho rõ ràng, tránh để cho người khác cứ hễ mở miệng là lại nói thằng bé là người ngoài, phiền lắm, cũng rất bực bộit.”
Lục Sênh Hạ nói xong, dắt tay Hứa Kiến Quân cùng đi ra ngoài, hoàn toàn không cảm thấy mình nói sai bất cứ điều gì.
Y Hạo Phong cảm giác trong đầu mình như có sấm sét đang nổ ầm ầm, tiếng nổ khiến đầu óc bà mơ màng, choáng váng, mồ hôi chảy ròng ròng, ruột gan quặn lại.
Dù thế nào đi chăng nữa thì bà ấy cũng chưa bao giờ nghĩ đến chuyện, đứa con vụng trộm của Lục Vinh Hàn và Tư Mã Ngọc Như lại là Tư Mã Ngọc Thanh.
Bà cụ nhà họ Lục đã sớm biết chuyện này rồi nhưng lại không ngờ bí mật trong bọc cất giấu lâu như vậy lại bị chọc ra như thế này trong ngày hôm nay.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK