Mục lục
Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng Dị Bản
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1897
Trong lòng Tư Mã Ngọc Như tức tới muốn mất mạng: “Chân tướng đã bày ra trước mắt, các người cũng không tin, đúng là bị Hy Nguyệt đánh thuốc mê mà.”
Trên mặt Lục Vinh Hàn hiện lên một tia bất đắc dĩ: “Tất cả mọi người đều cho rằng cô trăm phương nghìn kế, muốn ngấp nghé sản nghiệp nhà họ Lục, còn lén làm rất nhiều chuyện xấu, không phải tôi vẫn không có tin đó sao?”
Trên mặt Tư Mã Ngọc Như lúc xanh lúc trắng.
“Đó là do bọn họ hãm hại em, em bị oan uổng mà.”
“Nếu cô đã biết mùi vị bị hãm hại thì không cần ăn nói lung tung, đi hãm hại người khác làm gì.” Trong giọng nói của Lục Vinh Hàn mang theo vài phần ý vị trách cứ: “Tôi hy vọng cô có thể thay đổi quan hệ với Hy Nguyệt, không cần vừa thấy mặt đã nhắm vào con bé.”
Tư Mã Ngọc Như giận sôi lên, ngay cả cọng tóc cũng như bị thiêu đốt.
“Anh muốn trơ mắt nhìn em bị Hy Nguyệt hạ độc chết mà không thèm quan tâm hay sao?”
Lục Vinh Hàn vươn tay ra, vỗ vỗ vai của cô ta: “Một cô gái thông minh như Hy Nguyệt, làm việc sẽ là giọt nước không lọt, nếu như con bé thật sự muốn cho cô chết, sẽ không dùng thủ đoạn hạ độc thấp kém này đâu, còn khiến cho người ta bắt được đằng chuôi.”
Ông ấy tạm dừng một chú, rồi vẻ mặt càng trở bên âm trầm: “Tôi đã xem hình ảnh từ camera giám sát rồi, Kiến Dao và Kiến Diệp là cháu ruột của tôi, trong lòng tôi, mấy đứa chúng nó quan trọng hơn bất kỳ ai, nếu như cô lại không lý trí như vậy nữa, cho dù Lãnh Phong muốn làm sao với cô thì tôi cũng sẽ không hỏi tới nữa đâu.” Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Cả người Tư Mã Ngọc Như lạnh từ lòng bàn chân lạnh dần lên.
Cô ta bỗng nhiên phát hiện ra, Lục Vinh Hàn đã không còn tin tưởng cô ta như trước kia nữa.
Sự kiện thịt vịt có ba đậu kia chẳng phải là chuyện là do cô ta tự kê đá đập chân mình sao? Không chỉ không thể ly gián thành công Tư Mã Ngọc Thanh và Hy Nguyệt, ngược lại còn khiến Lục Vinh Hàn nổi lên lòng nghi ngờ với cô ta nữa chứ.
“Nếu như không phải Hy Nguyệt, còn ai có thể hận em như vậy, muốn hạ độc chết em đây?”
Ánh mắt Lục Vinh Hàn dừng lại trên cửa sổ, ánh mắt từ từ sâu hơn.
“Cô cứ suy nghĩ thật kỹ đi, hai ngày nay cô có phát sinh tranh chấp với người trong làng du lịch hay không?”
“Không có, ngoại trừ Hy Nguyệt, em không có phát sinh tranh chấp với bất kỳ ai.”
Cô ta không hề do dự mà chắc chắn nói, nhưng trên thực tế, trong lòng của cô ta cũng không được bình tĩnh như vậy.
Cô ta đang vô cùng nghi ngờ Hy Nguyệt biết cô ta làm âm ưu quỷ kế nên đã ngấm ngầm cho người trả thù cô ta.
Lục Vinh Hàn rót một ly nước, uống từ từ nhỏ, như có điều suy nghĩ: “Buổi tối hôm nay, cô cứ ở lại trong bệnh viện, tôi sẽ sắp xếp người tới chăm sóc cô.”
Trong làng du lịch.
Hy Nguyệt thong thả dạo tới dạo lui vài bước trong phòng, ánh mắt đầy hoang mang, cô vốn dĩ cho là con của Kiều An trúng độc là do Tư Mã Ngọc Như làm, không nghĩ tới cô ta cũng trúng độc.
“Ma vương Tu La, anh nói thử xem hai chuyện này tới cùng là ai làm?”
Lục Lãnh Phong nhún vai, suy nghĩ cẩn thận rồi nói: “Hai chuyện này không nhất định là cùng một người làm.”
Hy Nguyệt nao nao: “Không phải cùng một người sao? Sao lại thành như vậy rồi?”
Chương 1902
Đôi mắt đen thăm thẳm và lạnh như băng của Lục Lãnh Phong toát lên ý thù địch: “Buổi chiều ngày hôm đó, cô đã gặp một người phụ nữ ở cổng khu du lịch. Cô ta đưa cho cô một chai gì đó, chai đó là gì?”
Đây là màn hình được nhân viên bảo vệ trích xuất từ giám sát.
Tư Mã Ngọc Như vẫn cố hết sức giữ bình tĩnh: “Là thuốc của tôi, tôi quên mang theo nên đã nhờ người gửi tới. Cậu cũng đừng dùng chuyện này để gài bẫy tôi.”
Cô ta đã yêu cầu các cô phục vụ mua ngoài khu nghỉ dưỡng nên cô ta cho rằng chuyện này hoàn toàn không lo bị phát hiện.
“Giao thuốc mà cũng phải che che đậy đậy, bưng bít chặt thế cơ à?” Trong mắt Hy Nguyệt hiện lên một tia sắc bén lạnh lùng.
“Cô ta muốn ăn mặc thế nào là chuyện của cô ta, liên quan gì đến tôi. Không phải tất cả thanh niên bây giờ mặc dù chẳng có chuyện gì những vẫn thích đeo khẩu trang đen đi ra ngoài sao?” Tư Mã Ngọc Như nhún vai, cố để cho giọng điệu của mình có vẻ bình tĩnh nhất có thể.
Lục Sênh Hạ nhàn nhạt liếc cô ta một cái, sau đó quay đầu sang nhìn Lục Vinh Hàn: “Bố, hai ngày nay bà cô Tư Mã này vẫn luôn ở cạnh bố, hai người chưa từng rời nhau lúc nào sao?”
Lục Vinh Hàn hơi ngẩn người, sau đó lắc đầu: “Có đôi lúc bố và cô ta không ở cạnh nhau.”
“Vì vậy, cô ta hoàn toàn có thời gian và cơ hội để phạm tội.” Lục Sênh Hạ nói.
“Theo lời kể của người phục vụ, vốn dĩ cô ấy không hề biết rằng mình đã bỏ bột anh đào có độc bỏ vào trái cây xay, đối phương nói với cô ấy đó chỉ là thuốc nhuận tràng thông thường, ăn vào sẽ chỉ bị đau bụng mà thôi. Vậy nên bột anh đào không phải do người phục vụ chuẩn bị mà chính là hung thủ đã tự chuẩn bị.” Tải ápp ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Lục Sênh Hạ vòng tay trước ngực, trông giống như một thám tử nhỏ với dáng vẻ suy luận vô cùng nghiêm túc.
Cô bé nuốt nước miếng rồi nói tiếp: “Mấy ngày nay, chị dâu ngày nào cũng ở bên cạnh chúng ta, sau khi trở về phòng thì đều ở bên cạnh anh trai, cô ấy căn bản không có thời gian để gây án. Để làm ra bột anh đào cần anh đào, búa và máy xay. Nếu như chọn làm việc này trong khu nghỉ mát, chắc chắn sẽ thu hút sự chú ý của mọi người. Vậy nên, việc này chắc chắn được thực hiện bên ngoài khu nghỉ mát.”
Hứa Kiến Quân và Tư Mã Ngọc Thanh đồng thời vỗ tay: “Nói đúng lắm.”
Sắc mặt của Tư Mã Ngọc Như trở nên trắng bệch: “Hy Nguyệt hoàn toàn có thể bảo người của mình làm ở bên ngoài cơ mà.”
“Về mặt lý thuyết là như vậy, nhưng chị dâu tôi chưa từng tiếp xúc với người ở bên ngoài. Trong chúng ta, ngoại trừ mẹ ra, không ai trong chúng ta từng bước ra khỏi cổng của khu nghỉ dưỡng và tiếp xúc với những người bên ngoài khu nghỉ dưỡng cả.” Lục Sênh Hạ nói một cách nghiêm túc.
Tư Mã Ngọc Như thở hổn hển: “Thứ bỏ vào canh của mẹ không phải là bột anh đào mà chính là anh đào vụn.”
“Đây là điểm thông minh của bà, đối với một đứa trẻ sơ sinh mà nói thì việc trực tiếp ăn bột anh đào vào dạ dày có thể sẽ gây tử vong. Còn anh đào vụn sẽ đọng ở bên dưới nước canh và không bị ăn vào, như vậy có thể làm giảm các triệu chứng ngộ độc. Vậy nên, cho dù mẹ có uống hết một lon súp chim bồ câu thì chỉ nôn mửa và đau bụng mà thôi, không hề nguy hiểm đến tính mạng. Nếu như người khác muốn giết mẹ thì làm sao lại không dùng bột anh đào chết người trong tay mình mà lại dùng anh đào vụn chứ? Chỉ có thể là mẹ tự bỏ độc vào canh của mình để thoát khỏi sự nghi ngờ của mọi người mới làm như vậy.”
Cô bé nói rất có lý, có chứng cứ, Hứa Kiến Quân và Tư Mã Ngọc Thanh lại vỗ tay tán thưởng một lần nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK