Mục lục
Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng Dị Bản
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1939
“Chờ ư? Em muốn chị phải chờ tới khi nào? Chị đã chờ đợi mười mấy năm rồi, chị không thể đợi thêm được nữa.” Tư Mã Ngọc Như nôn nóng, không giữ được bình tĩnh.
“Nếu ban đầu chị giữ hình tượng một người vợ một người mẹ hiền hậu, đợi đến khi Ngọc Thanh lớn rồi mới hành động thì bây giờ cũng không ra nông nỗi này.” Tư Mã Minh Thịnh nói những lời sắc bén.
Tư Mã Ngọc Như giống như bị chọc vào nỗi đau, cơ mặt co rúm lại.
Mỗi khi nghĩ đến chuyện này cô ta như muốn phát điên lên, thét đến chói tai.
Cô ta tốn bao nhiêu công sức để lên kế hoạch trong nhiều năm như vậy rồi cứ tan tành như vậy à.
Sai một nước cờ, thua cả bàn cờ, ngay cả cơ hội sửa sai cũng không có.
“Bây giờ chuyện cũng đã lỡ rồi, em có nói cũng không giải quyết được gì nữa, em nghĩ cách xoay chuyển tình hình có ích hơn đấy.”
“Cách tốt nhất lúc này chính là để anh rể giúp chúng ta giành lại tập đoàn Mã thị, sau đó để anh ấy chuyển toàn bộ tài sản sang tên cho Ngọc Thanh. Những thứ khác đều là ảo tưởng không thực tế.” Tư Mã Minh Thịnh nghiêm túc nói.
Tư Mã Ngọc Như có chút bực bội: “Mã thị, Mã thị, lúc nào trong lòng em chỉ có Mã thị. tham vọng của em cũng chỉ đến thế thôi à?”
“Chúng ta không còn trẻ nữa, phải làm chuyện an toàn nhất. Chị suốt ngày cứ suy nghĩ đến chuyện giết người thôi. Nếu chị giết Lục Lãnh Phong và Hy Nguyệt người nhà họ Lục có bỏ qua cho chị không? Bọn họ dù phải đào sâu ba mét thì cũng phải tìm ra hung thủ. Còn có nhà họ Y và Y Hạo Phong, bọn họ cũng không phải những người có thể động vào. Đến lúc đó dù chị có thề thốt phủ nhận thì họ cũng sẽ giết chết chị. Thà giết nhầm còn hơn bỏ sót.” Tư Mã Minh Thịnh nói.
Sở dĩ cậu ta dám động đến Mã Ngọc Linh là bởi vì nhà họ Tư Mã đã bị cậu ta khống chế.
Nhưng nhà họ Lục thì không.
Hiện tại nó không còn thuộc sở hữu của Lục Vinh Hàn nữa.
Bởi vì chuyện của con nên Lục Vinh Hàn đã ghi hận cậu ta từ lâu, thiếu điều kiếm cớ để giết chết cậu ta thôi.
Bây giờ cậu ta không còn như con thiêu thân cứ thấy đống lửa là lao vào nữa.
“Được rồi được rồi, em phải đi rồi, chị tự giải quyết mọi chuyện đi, chị muốn giết Lục Lãnh Phong là chuyện của chị, đừng lôi em vào.”
Tư Mã Ngọc Như hừ một tiếng: “Em tráo chị gái của nó, em nghĩ nó sẽ tha cho em sao?”
“Chuyện này là do chị bảo em làm mà.” Tư Mã Minh Thịnh nói.
“Nhưng Lục Lãnh Phong sẽ không nghĩ như vậy, coi như bây giờ nó chưa có hành động gì, thì sau này cũng sẽ tìm cơ hội giết chết em. Nếu như chúng ta không hành động trước thì chỉ có thể ngồi im chờ chết thôi.” Tư Mã Ngọc Như cố ý hù dọa cậu ta.
Tư Mã Minh Thịnh cảm thấy bất lực.
Trước đây cậu ta cũng có một đồng minh, chính là Mộ Dung Cẩm Lý.
Cô ta có một nhóm sát thủ làm việc dưới trướng của mình, những người mà cậu ta cần tìm đều đến từ nhóm sát thủ này.
Nhưng hiện tại quốc tế kiểm tra nghiêm ngặt, Mộ Dung Cẩm Lý vẫn đang ẩn trốn, không dám xuất hiện.
Nếu muốn ra tay với Lục Lãnh Phong cũng phải chờ đến khi Mộ Dung Cẩm Lý trở về mới được.
Mộ Dung Cẩm Lý có một mối thù sâu đậm với Lục Lãnh Phong, để cô ta đi xử lý Lục Lãnh Phong là tốt nhất, không cần làm bẩn tay mình.
“Em tự có sắp xếp, trong thời gian này chị nhất định không được làm chuyện thiếu suy nghĩ nào đó.”
Tư Mã Ngọc Như nở một nụ cười nham hiểm, đây mới là em trai của cô ta chứ.
Chương 1940

Nhà lớn của nhà họ Lục, bà cụ đang xem mạch cho Hy Nguyệt.

Lục Lãnh Phong sốt ruột ngồi bên cạnh, cho đến khi bà cụ gật đầu một cái, nói tất cả đều bình thường thì anh mới thở phào nhẹ nhõm.

“Mẹ thấy lần này Hy Nguyệt mang thai cũng không có phản ứng gì bất thường cả, ăn ngon, ngủ ngon.” Y Hạo Phong cười nói.

“Đây chắc chắn là một đứa bé ngoan.” Hy Nguyệt vuốt ve cái bụng của mình, có lẽ bởi vì không nhận được sự yêu thương của bố, nên đứa con trong bụng của cô rất ngoan ngoãn, không khéo khi sinh ra sẽ bị kêu là Lục Dư Thừa.

Hứa Kiến Quân cùng anh chị em chạy tới: “Bố ma vương, chúng ta chơi trò richman đi. Con đã dạy cho Kiến Dao và Tiểu Diệp rồi.”

“Để cô út chơi với các con.” Lục Lãnh Phong xoa đầu thằng bé.

“Cô út đang hẹn hò với cậu họ của con, con không muốn làm kỳ đà cản mũi, làm phiền họ đâu.” Hứa Kiến Quân lè lưỡi.

“Đây là trò con nít.” Lục Lãnh Phong gãi gãi mũi, rất dễ nhận ra là anh không muốn chơi.

Thằng bé bĩu môi: “Chúng con muốn đánh bại bố.”

Lục Lãnh Phong bật cười: “Con có thể đánh thắng bố sao?”

“Sao lại không thể? Trò giỏi hơn thầy là bình thường mà.” Hứa Kiến Quân chớp chớp hai hàng lông mi dày, trên mặt lộ ra một vẻ gian xảo.

Lục Lãnh Phong xoa đầu thằng bé: “Được rồi, lần này cho con cơ hội khiêu chiến bố.”

Họ cùng đi ra ngoài sân, ngồi trên chiếu đánh cờ, Hy Nguyệt ngồi trên chiếc ghế dài bên cạnh nhìn bọn họ.

Y Hạo Phong nhìn Hứa Kiến Quân, trong mắt hiện lên một sự khó hiểu: “Mẹ, mẹ có thấy kì lạ không, đứa nhỏ Kiến Quân này càng lớn càng giống Lãnh Phong nhà chúng ta.”

Ánh mắt sâu thẩm của bà cụ Lục xẹt qua: “Càng lớn càng giống Lãnh Phong không tốt sao?”

“Con muốn để Tiểu Quân và Lãnh Phong làm xét nghiệm ADN, không phải trước đây Hy Nguyệt đã từng nghi ngờ thằng bé sao? Con nghĩ tới nghĩ lui cũng cảm thấy không đúng, Hy Nguyệt vừa sinh non không lâu thì mang thai, như vậy không phải hơi kỳ lạ sao? Mẹ là bác sĩ, mẹ nghĩ xem có khả năng này không?”

Bà cụ Lục nhấp một ngụm trà: “Không phải là không có khả năng, nhưng cơ thể sẽ trở nên rất suy nhược.”

Y Hạo Phong nhún vai một cái: “Có lẽ do con suy nghĩ quá nhiều, Tiểu Quân rõ ràng là con của Lãnh Phong, Hy Nguyệt không thể giấu mãi chuyện này được.”

Bà cụ Lục thở dài: “Cũng không biết trước đó hai đứa nó đã xảy ra chuyện gì?”

“Chuyện này đều tại con, nếu lúc đó con đối xử tốt với Hy Nguyệt một chút thì hai đứa sẽ không phải xa nhau.” Y Hạo Phong áy náy nói..

“Chuyện quá khứ hãy để nó qua đi, không cần phải nhắc lại đâu, con người chứ không phải bậc thành hiền, ai mà không từng phạm lỗi chứ.” Bà cụ Lục khoát tay: “Cô cũng còn trẻ, nếu gặp được người tốt thì nên tái hôn đi, để có người bầu bạn, với lại có một số chuyện hai người vẫn tốt hơn một người.”

Y Hạo Phong cười nhạt: “Bây giờ, mỗi ngày con trông cháu, luyện thái cực với mẹ, uống trà dưỡng sinh, cuộc sống vô cùng tốt. Nếu rời khỏi nhà họ Lục để đi ra ngoài con sẽ cảm thấy không quen.”
Chương 1941
Bà cụ Lục nắm tay bà ấy, vỗ vỗ: “Nếu Vinh Hàn nghe được những lời này chắc chắn nó sẽ rất hối hận.”
Y Hạo Phong cười, không nói gì, cho dù Lục Vinh Hàn có hối hận hay không, có trở về hay không, tình nghĩa vợ chồng giữa họ cũng đã kết thúc, không thể trở về được nữa.
Sắp đến mùa xuân.
Đêm ba mươi hằng năm sẽ là ngày họp mặt đông đủ nhất của nhà họ Lục.
Bọn họ sẽ ăn một bữa cơm gia đình ở trang viên Dương An, ở lại đó đến hết mùng năm để đón thần tài rồi mới về.
Lục Vinh Hàn cũng muốn về ăn tết, ông ấy rất mong nhận được một cuộc gọi từ người nhà họ Lục, gọi ông ấy trở về, nhưng mãi đến hai mươi chín tháng chạp vẫn không có ai gọi.
Tư Mã Ngọc Thanh đốt pháo trong sân một mình, rất buồn chán.
Mẹ và các chị đã nói sẽ trở về ăn tết, nhưng đột nhiên lại đổi ý, ngay cả bố cũng sang Nhật để đón tết.
Cậu bé cảm thấy bị bỏ rơi, chán nản đến muốn khóc.
Người nhà họ Lục đã đến trang viên Dương An.
Hy Nguyệt ăn một chén cháo tổ yến, nhỏ giọng nói: “Ma vương Tu La, ngày mai là đêm ba mươi rồi, có cần gọi bố đến ăn một bữa cơm với chúng ta không?”
Lục Lãnh Phong mặt không cảm xúc, lạnh lùng nói: “Ông ta không còn là người của nhà họ Lục nữa.”
Hy Nguyệt để tay lên vai anh: “Tất niên mà, dù sao thì cũng nên để bố về ăn cơm với gia đình chứ.”
Lục Lãnh Phong lấy tay búng vào trán cô: “Em là đức mẹ Maria à? Bây giờ trong lòng ông ta chỉ có Tư Mã Ngọc Như thôi, không có người nào khác đâu. Em cần gì phải tự làm mình mất vui chứ?”
“Vậy thì để Ngọc Thanh nhận bố đi, để bọn nhỏ chơi cùng với nhau. Hôm trước ông ấy gọi điện cho em, khóc rất đau lòng. Mã Trúc Mai chưa trở về, hình như có vấn đề gì đó trong cuộc phẫu thuật thẩm mỹ, cần phải ở lại để theo dõi thêm. Tư Mã Minh Thịnh cũng đi rồi. Ông ấy nói bây giờ mình như đứa trẻ bị bỏ rơi vậy.”
Hy Nguyệt đã nói dối để anh đồng ý.
Tư Mã Ngọc Thanh đến rồi, Lục Vinh Hàn có thể đến đây được không?
Đương nhiên Lục Lãnh Phong biết được cô đang suy nghĩ gì, anh không nói gì, im lặng coi như đồng ý.
Lục Vinh Hàn đợi từ sáng đến tối. Đến khi sắp bỏ cuộc thì điện thoại reo lên, ông ấy như một quả bóng cao su được bơm đầy hơi, ánh mắt trông rất có hồn.
Ông ấy rất vui, Hy Nguyệt để ông ấy dẫn Ngọc Thanh về nhà.
Tư Mã Ngọc Như cảm thấy không vui, đây là lần đầu tiên cô ta ăn tết một mình bên ngoài.
“Hai người đều đi, em phải ăn tết một mình sao?”
“Không phải cô còn có mấy người chị em sao, cô có thể đi chơi với họ mà.” Lục Vinh Hàn nói.
Tư Mã Ngọc Thanh đã soạn xong ba lô từ lâu, cậu bé nôn nóng muốn đến chơi với Sênh Hạ.
“Dượng, chúng ta đi nhanh lên, mọi người đang chờ đó, cô không còn là con nít nữa, cô có thể tự lo cho mình mà.”
Tư Mã Ngọc Như bĩu môi: “Sao cô lại nuôi hai con sói trong nhà vậy chứ, không ai theo phe cô.”
“Cô đi hạ độc khắp nơi, ai mà dám thân với cô, họ sợ mất mạng đó.” Tư Mã Ngọc Thanh nhăn nhó nhìn cô ta.
“Nói bậy, người chuyên đi hạ độc là Hy Nguyệt không phải em. em bị cô ta hãm hại, cô ta là sói đội lốt cừu, sớm muộn gì những người ở bên cạnh cô ta cũng bị cô ta hại chết thôi.” Tư Mã Ngọc Như nói.

Chương 1942
Lục Vinh Hàn nhíu mày: “Cô bị điên rồi hả, suốt ngày nói chuyện bậy bạ trước mặt trẻ con. Sau này phải để Ngọc Thanh tránh xa cô một chút, tránh để cô dạy hư nó.”
Nói xong, ông ấy nắm tay Ngọc Thanh đi ra ngoài.
Tư Mã Ngọc Thanh rất vui vẻ, có thể cùng Lục Sênh Hạ và mọi người đón tết.
Hứa Kiến Quân chạy tới, nắm lấy bàn tay nhỏ mũm mĩm của cậu bé: “Chú Ngọc Thanh, ở đây có một con sáo mỏ ngà biết nói chuyện, chơi vui lắm.”
“Thật sao, ở đâu?” Tư Mã Ngọc Thanh chạy theo thằng bé xem con sáo mỏ ngà.
Thông thường thì sáo mỏ ngà rất nhát, rất sợ người lạ.
Những con sáo mỏ ngà này rất gan lì, nhìn thấy con người lập tức kêu: “Chúc mừng phát tài, lì xì đầy túi.”
“Chú Ngọc Thanh, nó còn biết làm thơ đó, chú nói một câu, nó sẽ nói câu tiếp theo.” Hứa Kiến Quân nói.
Tư Mã Ngọc Thanh gãi đầu: “Sớm từ Bạch Đế giữa mây.”
Sáo mỏ ngà ngẩng đầu lên: “Giang Lăng ngàn dặm một ngày tới nơi.”
“Hoa sen nhỏ có một cặp sừng sắt bén.”
“Con chuồn chuồn đứng trên đầu từ lâu.”
“Ngỗng, ngỗng, ngỗng, khúc hát của thiên nga.”
“Tóc trắng bồng bềnh trong làn nước xanh, hồng môn lập những làn sóng trong veo”
Tư Mã Ngọc Thanh ngạc nhiên, vô tay: “Woa, nó giỏi thật.”
Sáo mỏ ngà đập cánh: “Cảm ơn đã khen.”
“Nó sắp thành tinh rồi.” Lục Sênh Hạ cười hì hì nói.
“Sau khi thành lập một đất nước thì không thể thành tinh, không thể thành tinh.” Sáo mỏ ngà đáp.
Bọn nhỏ cười ha ha.
“Ha ha ha” Sáo mỏ ngà cũng cười theo.
Hy Nguyệt đã mang thai được bốn tháng, bụng cũng sắp to lên rồi.
Lục Lãnh Phong ngồi bên cạnh chăm sóc cô.
Mặc dù Hy Nguyệt có thai nhưng ăn uống rất được, trừ những lần bị nôn khan ra thì chưa lần nào ói ra cả.
Biết cô thích ăn quýt, Lục Lãnh Phong lập tức đi mua ở những nơi tốt nhất trong nước về.
“Bà cụ Lục, bà xem mạch cho Hy Nguyệt đúng không? Vậy bà có biết là trai hay gái không?” Thím ba cười hỏi.
“Con trai hay con gái đều tốt mà, bây giờ thì vẫn chưa biết, sinh ra mới bất ngờ.” Bà cụ Lục cười nói, nhưng thật ra bà cụ đã biết từ lâu rồi.
Cả gia đình đang chuẩn bị bữa cơm đoàn viên, không ai ngờ là Tư Mã Ngọc Như đột nhiên xuất hiện.
Cô ta biết mình không được chào đón nên đặc biệt chuẩn bị một cái loa để nói chuyện, để mọi người ở trong ai cũng có thể nghe thấy.
Chương 1943

“Ông bà tổ tiên, con dâu đến chúc tết mọi người, chúc ông bà năm mới vui vẻ may mắn, sức khỏe dồi dào, con đàn cháu đống.”

Bầu không khí trong trang viên lập tức trở nên kì quài.

Lục Vinh Hàn vô cùng xấu hổ.

“Để tôi đi xem, tôi sẽ kêu cô ấy rời khỏi đây.”

Ông ấy đi ra ngoài trang viên.

“Cô đến đây làm gì? Cô bị điên rồi hả?”

“Em ở nhà một mình chán lắm, nên mới đến đây chúc tết bà cụ Lục. Em là con dâu nhà họ Lục mà, tại sao không thể vào? Vậy mà người ngoài lại được vào?”

“Cô không nên nói năng tầm bậy ở đây.” Lục Vinh Hàn tức giận.

“Anh và Y Hạo Phong ly hôn nhau lâu rồi, bà cụ Lục cũng không đồng ý cho chúng ta kết hôn, như vậy là ý gì chứ?” Tư Mã Ngọc Như mang theo loa thế nên mọi người trong trang viên đều nghe thấy những gì cô ta nói.

Lục Vinh Hàn giật cái loa trên tay cô ta lại: “Tôi thấy cô bị điên thật rồi, cô trở về đi, qua tết tôi sẽ đưa cô vào bệnh viện tâm thần.”

Tư Mã Ngọc Như đã chuẩn bị từ trước, cô ta lấy ra một cái loa khác: “Em không muốn ở bên anh mà không danh không phận như vậy, em chỉ muốn làm vợ của anh thôi, như vậy không được sao?”

Nói xong, cô ta lại kêu to lên: “Cầu xin bà cụ Lục, con muốn cưới Lục Vinh Hàn. Hai chúng con yêu nhau lâu như vậy, các người đánh cũng đã đánh, chửi cũng đã chửi, chẳng lẽ bây giờ chúng con lớn tuổi như vậy rồi mà còn phải sống lén lén lút lút sao?”

Sau khi Lục Vinh Hàn đi, cô ta đã suy nghĩ rất lâu, đột nhiên nhớ tới mình còn một chuyện quan trọng, đó là kết hôn với Lục Vinh Hàn.

Có như vậy, cô ta mới có thể đường đường chính chính trở thành vợ của Lục Vinh Hàn, con trai ông ấy mới trở thành con trai cả.

“Đủ rồi!” Lục Vinh Hàn tát cô ta một cái, bây giờ hoàn cảnh của ông ấy đang rất xấu hổ mà Tư Mã Ngọc Như còn đến làm loạn như thế, chuyện này khiến ông ấy mất hết mặt mũi, trở thành trò cười cho cả nhà.

Tư Mã Ngọc Như ngây người ra, cô ta không ngờ Lục Vinh Hàn đánh mình. Từ lúc biết nhau đến giờ đã mấy chục năm, ông ấy chưa từng đánh cô ta bao giờ cả. Tải ápp Тrцуeл ноlа để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

“Anh đánh em? Vinh Hàn, anh dám đánh em ư? Em đến đây chỉ muốn cầu xin được kết hôn với anh, đường đường chính chính làm vợ anh, như vậy là sai sao?”

“Nếu cô muốn làm vợ tôi thì nên biết thế nào là một người vợ hiện một người dâu thảo, ở đây không phải chỉ có một mình tôi, mà là cả nhà họ Lục, cô muốn tôi xấu hổ đến không ngóc đầu lên nổi à?”

“Nam nữ lấy nhau là chuyện bình thường mà, có cái gì mà không ngóc đầu lên được. Anh cũng đã ly hôn Y Hạo Phong rồi, chúng ta kết hôn là chuyện bình thường, tại sao bà cụ Lục vẫn muốn ngăn cản không cho chúng ta kết hôn vậy?” Tư Mã Ngọc Như tức giận nói.

“Bởi vì người tôi muốn lấy không phải là một cô gái có học thức, hiểu biết mà là một cô gái thôn quê.” Lục Vinh Hàn tức giận, gân xanh trên cổ nổi hết lên.

Những lời này như nói trúng tim đen của Tư Mã Ngọc Như, như lột sạch vẻ ngoài hoa lệ của cô ta xuống.

“Anh đang chê em sao? Em đi theo anh nhiều năm qua, chịu khổ, chịu uất ức, mà bây giờ anh bắt đầu chán ghét em rồi sao?”

Nói xong cô ta gào khóc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK