Mục lục
Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng Dị Bản
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 424

Lục Vinh Hàn phớt lờ cô ta, gọi vệ sĩ của cô ta là Mai tới: “Tôi đã tìm được công việc cho Kiều Sam rồi. Từ ngày mai, nó phải đến công ty trước chín giờ, nếu nó không thể dậy được, thì cô lôi nó dậy. ”

Lục Kiều Sam như nổi điên, vội vàng đi tìm mẹ khóc lóc kể lể: “Mẹ, con không muốn đi làm, không muốn phải dậy sớm.”

Bà Lục đâu dám nói thay cô ta mà vỗ vai cô ta một cái: “Đi làm cũng tốt, cả ngày con không cần nghĩ ngợi lung tung nữa.”

Lúc Lục Lãnh Phong và Hy Nguyệt bước vào, cả phòng khách đều yên lặng.

Ngọn lửa hận thù lóe lên trong mắt Hy Mộng Lan, cô ta thực sự hy vọng ánh mắt của mình có thể biến thành mũi tên sắc bén, có thể đâm xuyên tim Hy Nguyệt, như vậy cô sẽ không thể cản trở cô ta nữa.

“Cha, mẹ, mẹ nhỏ.” Hy Nguyệt nhỏ giọng thưa từng người, đầu hơi cúi xuống.

“Ngoan, trở lại là tốt rồi.” Lục Vĩnh Hàn ân cần nói.

Lục Sênh Hạ từ trên lầu chạy xuống, vừa khóc vừa ôm cô: “Chị dâu, chị trở về rồi. Bọn họ nói anh cả đuổi chị đi, làm em cứ nghĩ sẽ không bao giờ gặp lại chị nữa. Hu hu. Em ghét anh cả, anh cả là một người xấu, em không quan tâm đến anh cả nữa.”

424-luc-tong.jpg


Hy Mộng Lan hung hăng nuốt nước bọt, cố kiềm lại sự tức giận và hận thù trong lòng, lộ ra dáng vẻ lo lắng, đi về phía Hy Nguyệt.

“Hy Nguyệt, thấy em trở lại là chị yên tâm rồi. Em nha, từ nhỏ đã có tính tùy hứng rồi, thích nghịch ngợm, mấy ngày nay chị mỗi ngày ở nhà đều lo lắng cho em, chỉ sợ em sẽ tùy hứng giận dỗi gây ra những việc sai trái bên ngoài.”

Bề ngoài, những lời này là lo lắng, nhưng thực tế lại là đâm sau lưng.

Cô ta lúc nào cũng muốn dội nước bẩn lên người Hy Nguyệt, làm cho cô xấu xa đến mức không còn gì để nói, để Lục Vinh Hàn biết cô ta mới là con dâu ngoan, hiểu chuyện, có nguyên tắc. Còn Hy Nguyệt chỉ làm mất mặt nhà họ Lục thôi.

Hy Nguyệt khẽ cười: “Thực xin lỗi, đã làm chị gái thất vọng rồi.”

Đây là một lời hai ý.

Một có nghĩa là cô đã không làm sai bất cứ điều gì, thứ hai có nghĩa là chuyện cô ta muốn trở thành chính thất đã hết hy vọng.

Hy Mộng Lan sắc mặt xanh trắng, nhưng cô ta vẫn bình tĩnh, giọng nói vẫn nhỏ nhẹ, dịu dàng: “Hy Nguyệt, chị biết em rất để ý đến những chuyện dù là nhỏ nhặt, lần này, em không được ghét bỏ bác gái và Lãnh Phong, tất cả là lỗi của chị, là chị không tốt, muốn ghét thì cứ ghét chị.”

Cô ta muốn cho mọi người biết Hy Nguyệt là người bụng dạ hẹp hòi, như vậy sau này sẽ có thể dễ dàng hãm hại cô, đối phó cô.
Chương 425

Cô ta không thể ngồi yên chờ chết, mặc cho cô chiếm vị trí của cô ta không buông, bất luận như thế nào, cũng phải đuổi cô đi.

Hy Nguyệt sâu xa nhìn cô, khóe miệng cười lên ẩn hiện một tia giễu cợt, “Chị, chị luôn diễn cảnh giấu kim trong lời nói, chị có mệt không?”

Một câu nói nhẹ nhàng, nói trúng tim đen, Hy Mộng Lan bất ngờ bị vạch trần, khó chịu không chịu nổi.

Đấu võ miệng, cô ta không thể đánh bại Hy Nguyệt, cô ta chỉ giỏi hơn về giả tạo, biết diễn khóc lóc.

Lúc này, vẻ mặt của cô ta vẫn là ôn nhu: “Ôi, chị sợ em. Em nha, miệng của em rất lợi hại, tốt có thể nói thành xấu, đúng là có thể nói thành sai. Chị cho tới bây giờ vẫn không nói lại em. Ai bảo chị là chị em, chị phải nhường nhịn em gái.”

Đây vừa là ám chỉ Hy Nguyệt xuyên tạc sự thật, hãm hại cô ta, cũng là cho cô ta một bậc thang đi xuống.

Nhưng một số người lại không muốn cô ta có thể xuống được: “Tôi nhìn chị một chút thì không phải là chị em tốt. Chị nói xấu em gái rồi còn cướp chồng của em gái chị. Chị dâu có chị gái như chị, thực sự là một bi kịch trong cuộc đời. ”

Lục Sênh Hạ thè lưỡi nhìn cô ta.

Cô bé một mực bênh Hy Nguyệt, hơn nữa cũng có một cái miệng lanh lợi, so với Hy Nguyệt, chỉ có hơn chứ không có kém.

Hy Mộng Lan như bị tát một cái khiến má cô ta đau nhói.

Nhưng cô ta có thể chịu đựng được.

Đây là một trong những đặc điểm giết người của cô ta.

Cô ta không hề tức giận mà còn nở một nụ cười thân thiện trên môi. Cô ta biết rất rõ rằng mình không bao giờ được mất bình tĩnh trước Lục Sênh Hạ, cô bé là viên ngọc quý trong lòng bàn tay của bố chồng.

“Sênh Hạ, trong bụng chị có một em bé. Nó là cháu tương lai của em. Nếu chị và anh em không hòa thuận ở cùng, đứa bé sẽ không có bố. Em nói xem một đứa bé không có bố, có phải sẽ rất khổ không?”

Lục Sênh Hạ trừng mắt nhìn.

Cô bé không thể hiểu được mối tình tay ba phức tạp giữa những người trưởng thành.

Cô bé quay đầu liếc nhìn Lục Lãnh Phong: “Anh cả, sao anh không đặt đứa bé trong bụng chị dâu mà lại ở trong bụng cô ta?”

Lục Lãnh Phong bị sặc, ánh mắt bất giác nhìn qua cái bụng phẳng lì của Hy Nguyệt.

Loại chuyện này nằm ngoài tầm kiểm soát của anh.

Anh ta chỉ ở với Hy Mộng Lan một lần, vậy mà đã trúng thưởng.

Cùng Hy Nguyệt nhiều lần như vậy, một chút động tĩnh cũng không có, chẳng lẽ người phụ nữ này bị vô sinh sao?

“Loại chủ đề này không thích hợp với trẻ em.” Anh xoa đầu cô bé Lolita.

Hy Nguyệt cũng có chút xấu hổ, nắm lấy tay Cô bé Lolita: ” Sênh Hạ, chị dâu dẫn em đi chơi xếp hình Lego nha?”

“Được ạ.” Lục Sênh Hạ cười toe toét rồi cùng cô lên lầu.

Cô vừa đi, Hy Mộng Lan nhân cơ hội liền đứng bên cạnh Lục Lãnh Phong, vươn tay nắm lấy tay anh: “Lãnh Phong, em có chút sợ hãi.”

Cô ta nói rất khẽ, giọng nói vừa phát ra, thanh âm cô ta vừa nói, liền truyền đến tai hắn

Lục Lãnh Phong để cô ta cầm, cũng không hất ra, giống như thừa nhận thân phận vợ bé của cô ta.

“Về phòng trước đi.” Anh trầm giọng nói.
Chương 426
“Nơi đó trống trãi, chỉ có một mình em, em sợ, anh có thể đi cùng em không?” Hy Mộng Lan khuôn mặt đáng thương liếc nhìn anh, nước mắt giàn giụa, trong lòng cảm thấy xót xa.
Lục Lãnh Phong gật đầu dẫn cô ta đi ra ngoài.
Lục Vinh Hàn nhìn bóng lưng của anh, trong mắt bắt đầu lo lắng cho con trai mình.
Vốn dĩ tưởng rằng với năng lực của mình thì không cần lo lắng điều gì, nhưng không ngờ anh lại làm loạn.
Ông ấy không muốn anh giẫm lên vết xe đổ của mình, không phải ai cũng sẽ giống như Tư Mã Ngọc Như, có thể tha thứ cho ông, oan ức ở bên cạnh ông.
Hy Nguyệt bên ngoài mềm mại, bên trong mạnh mẽ, tính tình cứng rắn, bướng bỉnh, con bé không thể nào cứ thế chịu đựng ủy khuất mà ở chỗ này được.
Nếu chuyện này còn kéo dài, con bé nhất định sẽ buông tay.
Một khi con bé đã buông tay, sẽ không bao giờ tiếp tục.
Dù con trai có hối hận thì cũng đã muộn.
Tòa nhà phụ và tòa nhà chính được nối với nhau bằng một hành lang dài.
Từ phòng vui chơi của Lục Sênh Hạ, có thể nhìn thấy hành lang dài đó.
Hy Nguyệt nhìn thấy Lục Lãnh Phong và Hy Mộng Lan qua cửa sổ sát đất.
Hy Mộng Lan khoác tay anh, đem đầu tựa vào vai anh, có lẽ đang làm nũng hoặc tìm kiếm sự an ủi.
Tóm lại, hai người muốn thân mật bao nhiêu thì thân mật bấy nhiêu.
Muốn ân ái, có ân ái.
Cô như một kẻ thứ ba, xen vào giữa họ và phá hỏng cuộc hôn nhân đẹp đẽ của họ.
Lục Sênh Hạ cũng thấy, cái miệng nhỏ nhắn nhếch lên cao: “Chị dâu, tiêu rồi, anh cả hình như rất thích chị gái chị đó. Chị ta nhất định là hồ ly tinh biến hình, chị không thể bị cô ta đánh bại, mau cướp anh cả lại.”
Một nụ cười đau thương nở ra trên khóe miệng Hy Nguyệt, cô không thích làm những việc nhàm chán như vậy, tốn công cho một người đàn ông không yêu mình thật không đáng.
Có lẽ cô sẽ nói chuyện với Hy Mộng Lan và để cô ta thuyết phục Lục Lãnh Phong ly hôn với mình trong hòa bình.
Chỉ cần anh sẵn sàng đưa cho cô sáu mươi tỷ, cô sẽ lập tức biến mất, đi đến một nơi mà anh không bao giờ tìm thấy.
Lục Lãnh Phong đưa Hy Mộng Lan về phòng: “Trần Trúc sẽ ở đây chăm sóc cô. Nếu có chuyện gì thì gọi cho cô ấy.”
Anh xoay người muốn rời đi, lại bị cô ta ôm từ phía sau: “Lãnh Phong, đừng đi, ở lại với em được không?”
Lục Lãnh Phong hất tay cô ta ra: “Tôi phải quay về.”
“Nhưng em sợ ở một mình, đứa con trong bụng em cũng sẽ sợ.” Đôi mi cô ta thoáng hiện lên, hai hàng lệ rơi xuống.
Lục Lãnh Phong không có biểu cảm gì, chỉ xoa đầu cô ta: “Trần Trúc sẽ chăm sóc cô.”
Nói xong liền bước ra ngoài.
Anh không phải người đàn ông có thể bị tan chảy chỉ vì vài giọt nước mắt.
“Lãnh Phong.”
Chương 427

Cô ta lập tức đuổi theo: “Anh nói chuyện với đứa nhỏ trước khi đi được không? Anh đã nhiều ngày không về, nó cũng muốn bố.”

Đứa trẻ là đòn sát thủ của cô ta, cô ta nhất định phải tận dụng thật tốt.

Lục Lãnh Phongên lộ ra vẻ mất kiến nhẫn, anh rất khó chịu với phụ nữ quá dính người.

“Là phụ nữ thì phải biết chừng mực, hiểu chưa?”

Giọng điệu của anh không nặng lắm, nhưng đối với Hy Mộng Lan mà nói giống như một tảng đá đập vào ngực cô ta, cô ta nức nở nói: “Em xin lỗi, có lẽ bởi vì mang thai, tâm trạng của em đặc biệt không ổn định, hơn nữa em càng càng nhạy cảm.”

Thái độ của cô ta thay đổi nhanh chóng, cô ta rất biết tìm cớ cho mình.

Tình hình hiện tại đối với cô ta rất bất lợi, cô ta nhất định phải tìm cách thay đổi, không thể để Hy Nguyệt đè đầu cưỡi cổ.

Lục Lãnh Phong nghe nói mang thai phụ nữ sẽ thay đổi tính khí, cho nên tối hôm đó anh đã tha thứ cho cô ta: “Nếu cô có chuyện thì tìm Trần Trúc.”

Anh không chút do dự rời đi, đi thẳng đến chỗ Hy Nguyệt.

Trong mật thất, người phụ nữ cố tình trốn tránh khiến anh rất bức xúc.

Nhìn thấy anh đi vào, Lục Sênh Hạ cong môi: “Có phải anh thích chị của chị dâu, không thích chị dâu đúng không?”

Lục Lãnh Phong nhàn nhạt liếc nhìn Hy Nguyệt.

Anh thích người phụ nữ này từ khi nào?

Chưa từng có.

Chỉ có chán ghét, vô cùng chán ghét.

Về phần Hy Mộng Lan, anh thích cô ta đêm đó, không phải cô ta bây giờ.

Bây giờ cô ta giống như rất nhiều phụ nữ vây xung quanh anh, giống như một con chó nằm sáp cầu xin thương sót.

Nhưng tình một đêm, anh vẫn sẵn sàng cho cô ta thêm một cơ hội để thay đổi.

“Chuyện người lớn, trẻ con không cần quan tâm.” Anh nhẹ nhàng bóp má nhỏ của cô bé.

“Em lo lắng, nếu anh không yêu chị dâu thì chị dâu sẽ ly hôn với anh, trở thành chị dâu của người khác.” Bé Lolita nghiêng đầu trịnh trọng nói.

“Cô ấy không có khả năng này.” Lục Lãnh Phong hơi nhướng mày, ném ra một tia khinh thường.

Anh chắc chắn Hy Nguyệt không thể thoát khỏi lòng bàn tay anh.

Hy Nguyệt tập trung xếp gỗ, như là không nghe thấy anh nói, nhưng trong lòng tràn đầy suy nghĩ.

Lục Lãnh Phong chắc chắn muốn giống như bố chồng, một vợ cả một vợ bé, hai người phụ nữ cùng chung một chồng.

Nhưng cô và Hy Mộng Lan không có khả năng cùng tồn tại.

Hy Mộng Lan sẽ không nguyện ý làm vợ bé, một lòng muốn lên làm vợ cả, khó tránh khỏi gây sóng gió.

Mà cô muốn trọn đời trọn kiếp một đôi.

Cách tốt nhất là cô nên ra đi.

“Thực ra, tôi đi rồi thì anh và Hy Mộng Lan kết hôn cũng tốt. Đó là một kết thúc hoàn mỹ.”

Mắt Lục Lãnh Phong đỏ lên: “Phụ nữ không có chí tiến thủ nên bị đào thải.”
Chương 428

“Vậy thì anh có thể loại bỏ tôi. Tôi lại không lo không gả được, rời khỏi anh thì luôn có thể tìm được người yêu mình thật lòng.” Giọng cô chậm rãi và dửng dưng, dường như đối với cô, anh chỉ là một người có cũng được mà không cũng chẳng sao.

Đôi mày rậm đẹp đẽ của anh nhăn thành một đường thẳng, nắm lấy cánh tay cô, kéo cô từ đệm lên: “Trở về phòng.”

Cô không giãy giũa, không muốn bé Lolita nghĩ rằng họ đang cãi nhau.

“Sênh Hạ, lát nữa chị sẽ chơi với em.”

“Anh chị định chơi game à?” Lục Sênh Hạ hỏi.

“Anh chị thảo luận một chút về cuộc đời.” Hy Nguyệt ngượng ngùng cười.

Về đến phòng, Lục Lãnh Phong đạp cửa và ném cô lên ghế sofa.

“Hy Nguyệt, có phải cô luôn muốn tìm nhà mới không?”

“Nếu như cuối cùng cũng phải ly hôn thì cũng nên lên kế hoạch trước, cũng không có gì không tốt.” Cô nhún vai, giọng nói thản nhiên, tựa như một cơn gió đêm lùa qua cửa sổ.

“Cô cứ như vậy muốn ly hôn sao?” Trên trán anh nổi gân xanh, khóe miệng mím chặt, nghiến răng nghiến lợi, lời nói của cô chọc giận khiến anh tức giận.

Cô ngẩng đầu nhìn anh, với một dũng khí không sợ chết và thách thức: “Hy Mộng Lan muốn vị trí của một người vợ, mà tôi muốn là một người chồng toàn tâm toàn ý, chúng ta không thể nào sống bình yên bên nhau được.”

“Toàn tâm toàn ý?”

Anh cười nhạo, tràn đầy châm chọc vô tận: “Cô xứng sao?

“Đối với anh mà nói, tôi không xứng, nên kết cục cuối cùng nhất định là tôi ra đi.” Cô thẳng thắn đáp lại không chút do dự.

Tận sâu trong lòng anh, một dây thần kinh co lại, như thể bị thứ gì đó đâm vào: “Nếu không phải thì sao?”

Cô hơi ngẩn ra, chưa từng nghĩ tới có khả năng thứ hai, cũng không thể có khả năng thứ hai: “Anh để Hy Mộng Lan rời đi sao?”

“Vậy thì còn xem bản lĩnh của cô.”

Cô không có bản lĩnh này, bọn họ ngay cả con còn có thì cô có thể làm gì đây?

“Nếu như anh nghĩ thông suốt, muốn ly hôn thì có thể nói bất cứ lúc nào. Tôi vẫn là điều kiện lần trước, chỉ cần anh đồng ý thì tôi sẽ lập tức ký tên.”

Cô nói thẳng thắn, không chút do dự hay luyến tiếc.

Lục Lãnh Phong tức giận càng lúc càng mạnh, lửa giận càng lúc càng cao, một tia tàn ác hiện rõ trên mặt, anh tức giận giơ nắm đấm đập xuống bàn uống nước.

Mặt kính của chiếc bàn uống nước phát ra một tiếng vỡ chói tai, một loạt vét nứt khổng lồ lan rộng.

Cô giật bắn mình, theo bản năng cuộn mình vào góc sô pha.

Cô không hiểu tại sao anh lại tức giận, rõ ràng những lời cô nói lời nào cũng có lợi cho anh.

Cô sẽ không quấy rầy anh, cũng sẽ không ỷ lại vào anh, như vậy còn chưa đủ sao?

Ánh mắt của anh trở nên u ám, cả khuôn mặt đều như muốn bốc hỏa: “Cô có thể cầu xin, trước khi chết, tôi sẽ ban ân buông tha cô.”

Từng chữ đều là từ kẽ răng phun ra.

Nói xong, anh tức giận bước ra ngoài.
Chương 429

Anh đóng sầm cửa lại với một lực lớn, “rầm” một tiếng, cả ngôi nhà dường như rung chuyển, giống như một trận động đất mười hai độ richter.

Cô cảm giác mình như một tượng đất gần sắp bị vỡ vụn, vỡ thành từng mảnh, không thể hợp lại được nữa.

Lục Lãnh Phong nổi giận đùng đùng lao vào phòng tập thể thao, đấm nhừ cả năm bao cát, nhưng cũng không đủ để trút giận.

Người phụ nữ này hoàn toàn không để anh vào mắt, thật sự ngang bướng khó thuần.

Anh không tin mình không thể chinh phục được cô.

Một ngày nào đó, anh sẽ khiến cô phải nằm bò dưới chân anh như những chú cún con, quỳ gối, liếm láp và cầu xin.

Đêm nay là một ngày trăng tròn.

Sau một hồi xem ti vi, Hy Nguyệt đi dạo trong vườn, không ngờ lại tình cờ gặp Hy Mộng Lan.

“Hy Nguyệt, cô có thể nói thật cho tôi biết, có phải cô chưa bao giờ định ly hôn, rời khỏi nhà họ Lục chỉ là để báo động mọi người, để kêu oan và đuổi tôi ra ngoài đúng không?”

Hy Nguyệt khịt mũi, cảm thấy rất buồn cười: “Hy Mộng Lan, chị cứ vội vã muốn thượng vị như vậy sao?”

Mặt Hy Mộng Lan không hề thay đổi, giả vờ hiền lành, có chút xấu hổ, ở đây không có ai khác, cô ta không muốn giả vờ.

“Đây vốn là vị trí của tôi. Nếu không phải cô dùng âm mưu quỷ kế, dùng thông tin giả mạo hù dọa tôi thì tôi sẽ không đào hôn.”

Hy Nguyệt sững sờ, chợt nhận ra mình bị đội một cái nồi: “Chị cho rằng tôi gửi tư liệu sao? Thời gian đó tôi rảnh rỗi đi thành phố Long Minh gửi chuyển phát nhanh cho chị sao? Nếu tôi thật sự muốn làm bà chủ nhà giàu thì trước đây khi mẹ chị xích mích, tôi cũng sẽ không nhường cho chị.”

Hy Mộng Lan hoàn toàn không tin lời cô nói, trong mắt đầy hận ý: “Đương nhiên là cô sẽ không thừa nhận. Nếu cô nhận tội thì cô sẽ bị nhà họ Lục đuổi ra ngoài.”

“Tôi cây ngay không sợ chết đứng, chị không uy hiếp được tôi. Còn một điều nữa, chị cũng biết rõ là người không chịu ly hôn không phải là tôi, mà chính là Lục Lãnh Phong. Tôi đã ký vào thỏa thuận và đã dọn ra ngoài, là chính Lục Lãnh Phong là người đã xé thỏa thuận, ép tôi phải trở về.”

Cô gãi đúng chỗ ngứa, từng lời từng chữ đâm như một viên đạn vào người Hy Mộng Lan.

Cô ta quả thật đã tận mắt chứng kiến Lục Lãnh Phong xé bỏ thỏa thuận.

Tại sao anh lại làm vậy?

Lẽ nào anh vẫn luyến tiếc Hy Nguyệt sao?

“Lãnh Phong yêu tôi, chính miệng anh ấy nói anh ấy không thương cô, anh ấy nhất định bị áp lực gia đình nên mới không ly hôn.”

Cô ta không thể để Hy Nguyệt tự hào, cô ta phải hung hăng đả kích cô, đảm bảo rằng mình luôn ở vị trí cao hơn mới được.

Hy Nguyệt quả thực bị đả kích một chút, nhưng đây là chuyện cô đã biết từ lâu, cô cũng không kinh ngạc.

Cô biết rất rõ rằng Hy Mộng Lan đang thị uy với cô, cô không thể bị cô ta đè ép, nếu không sau này cô sẽ càng trở nên tồi tệ hơn.

“Tôi nghĩ chưa chắc. Nếu một người đàn ông thực sự yêu một người phụ nữ, mọi trở ngại đều là mây bay. Do dự chỉ có thể nói đó không phải là tình yêu đích thực.”

Khóe miệng Hy Mộng Lan như bị đâm thủng, co giật dữ dội, lời này đâm thẳng vào trái tim cô ta.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK