Cô có hơi chóng mặt, ở đây có hai người phụ nữ, không nói rõ họ tên, ai mà biết là ai.
Lục Lãnh Phong đưa ánh mắt về phía Hy Mộng Lan.
Hy Mộng Lan lập tức ứa nước mắt ra, sao lại là cô ta được chứ? Người nên cút ra ngoài rõ ràng phải là Hy Nguyệt.
Lục Lãnh Phong vỗ đầu cô ta, như đang an ủi: “Tôi phải dạy dỗ một người phụ nữ đáng ghét này đã.”
Mỗi một chữ anh nói ra đều nhẹ bẫng, thế nhưng lại rất rõ ràng, thể hiện rõ sự hung ác nham hiểm.
Hy Nguyệt vô cùng hoảng sợ, gần như vô thức bước về phía sau hai bước, đụng phải giá sách ở đằng sau: “Tôi… Tôi chỉ đọc sách thôi, không làm gì sai chứ?”
Biểu cảm của Lục Lãnh Phong càng trở nên u ám, cái sai lớn nhất của cô chính là cô không làm gì cả!
Nhìn thấy anh đi tới, không ngoan ngoãn lăn đến mà hầu hạ thì thôi, còn ngồi nguyên chỗ cũ như không có việc gì, như là một người đầu gỗ, đúng là ngu ngốc.
Lúc này thì Hy Mộng Lan vui rồi, nhìn nét mặt trắng bệch của Hy Nguyệt, đoán rằng sự dạy dỗ của Lục Lãnh Phong nhất định rất đáng sợ, không chừng còn đánh cho cô thương tích đầy mình, gào khóc thảm thiết, giống như roi da của Lục Kiều Sam lần trước.
“Nếu như em gái đã làm sai rồi, em cũng không cầu xin gì cho nó, em không làm trở ngại anh uốn nắn nó nữa.” Cô ta bày ra vẻ mặt đồng cảm, thật ra trong lòng lại vui vẻ không thôi.
Sau khi cô ta rời đi, Lục Lãnh Phong đá lên cửa, dùng sức mạnh như vậy, có thể thấy đã tức giận như thế nào.
Hy Nguyệt cố gắng chui vào góc tường, muốn trốn đi, thế nhưng trên tường không có cái lỗ nào, làm sao trốn được đây.
Lục Lãnh Phong nhấc cô ra, vứt lên bàn.
cứng nhắc giống một con cá chết, không động đậy gì, không rên một tiếng, mặc cho anh cướp đoạt như trước nữa, lần này cô cầu xin.
Cô không muốn bệnh không có con của mình càng ngày càng nghiêm trọng, sau này thật sự không có con được mất.
Đôi mắt đen của Lục Lãnh Phong lóe lên, môi mỏng hơi mím lại, lạnh lùng nói: “Được, cầu xin tôi.”
Như vậy cũng được coi là ban phước rồi.
Cô cắn môi, không nói gì, giống như đang đấu tranh.
Hơi thở của anh nóng hầm hập, Hy Nguyệt cảm thấy như mình đang bị bỏng.
Không có cách nào đánh thắng anh.
Nắm đấm của cô cuộn chặt lại: “Xin anh.” Cô khẽ nói.
Đầu hàng là để bảo vệ bản thân, không phải thật sự khuất phục trước anh.
Chương 520
Anh không hài lòng, chau mày lại: “Không nghe thấy gì.”
“Xin anh.” Cô cất cao giọng nói.
Anh nhếch mày, lộ ra vẻ mặt điên cuồng kiêu ngạo, khinh thường vẻ yếu đuối, hèn mọn dưới thân mình.
Cô hít sâu một hơi, dùng âm thanh rõ ràng nói: “Xin anh, nhẹ một chút, chỉ một lần thôi.”
“Rất tốt.” Đôi môi mê người của anh tạo thành một đường cong. Mặc dù biết rằng cô không tình nguyện, thế nhưng trong lòng vẫn có một tia vui vẻ khi chinh phục được cô gái này.
Đẩy cằm của cô lên, anh hôn cô thật sâu…
Ngoài cửa, Hy Mộng Lan vẫn còn chưa đi, cô ta dán chặt tai vào cửa, nghe ngóng động tĩnh.
Cô ta muốn nghe thấy Hy Nguyệt bị đánh một trận, muốn nghe thấy tiếng cô gào khóc thảm thiết, còn thảm, còn đáng sợ hơn là giết lợn.
Đợi đến khi đi ra, mặt mũi cô bầm dập, cả người biến thành con lợn, tốt nhất là làm cho thứ tội lỗi trong bụng cô bị sinh non đi.
Thế nhưng, cô ta đợi một hồi lâu cũng không nghe thấy tiếng khóc lớn từ bên trong truyền ra, chỉ có âm thanh hít thở nặng nề và tiếng bàn kêu kẽo kẹt.
Cô ta không nhịn được mà mở cửa ra một khe cực nhỏ, nhìn vào bên trong.
Chỉ là vừa nhìn, cô ta bỗng nhiên như bị sét đánh, đầu tóc bốc khói đen.
Cô ta sôi máu, sắp nôn ra rồi.
Cái gọi là trừng phạt của Lục Lãnh Phong lại không phải là đánh cho cô mặt mũi bầm dập.
Móng tay cô ta cào lên tường, âm thanh kẽo kẹt rất nhỏ đó có thể làm người khác vô cùng khó chịu.
Dây thần kinh của cô ta đã xoắn hết vào nhau, sự đố kỵ và tức giận điên cuồng làm cô ta phát điên, muốn đấm đá, hét lên, thậm chí còn muốn xông vào, dừng bọn họ lại.
Thế nhưng cô ta biết mình không thể làm như vậy, cô ta là một người rất có kinh nghiệm.
Vốn dĩ Lục Lãnh Phong đang tức giận rồi, nếu như cô ta còn xông vào, nói không chừng anh còn đá cô ta ra ngoài cửa.
Hơn nữa sáng nay còn chọc giận anh, sau này phải cẩn thận một chút, không thể đùa với lửa.
Lục Lãnh Phong thích cô ta dịu dàng, ngoan ngoãn nghe lời, vậy thì cô ta phải phát huy ưu thế của mình hết mức.
Cô ta lặng lẽ đóng cửa lại, quá chói mắt rồi, không thể tiếp tục nhìn được nữa, nếu không sẽ không khống chế được.
Trong phòng sách.
Cho dù con nhím nhỏ có ngoan cường đến đâu thì lúc này cũng chỉ có thể khuất phục.
“Tuy rằng cơ thể cô không sạch, thế nhưng lại thành thật, tốt hơn nhiều so với trái tim thích nói dối của cô.”
“Anh vừa ý là được.” Cô xấu hổ quay đầu sang một bên, yếu ớt trả lời, giống như một loại khiêu khích trá hình.
Ánh mắt của anh trở nên lạnh lùng.
Người phụ nữ không thức thời này đúng là biết phá hỏng tâm trạng, nhiều lần, cảm giác chinh phục của anh không kéo dài được lâu, lại biến thành cảm giác thất bại.
Cảm giác này thật sự làm người tức giận, đúng là muốn đoạt lấy cô, làm cho cô không còn thời gian, sức lực và tâm tư làm anh nghẹn họng nữa.
Chương 521
“Còn lâu mới hài lòng, cô ngốc như vậy, sao có thể làm tôi hài lòng được chứ?”
Cô lại nắm chặt nắm đấm lại, giấu tất cả sự quật cường trong đó: “Xin lỗi, làm anh thất vọng rồi.”
“Sau này học theo Hy Mộng Lan một chút.” Âm thanh của anh nhẹ như bay, giống như cố ý nói như vậy.
Sau khi sửa sang lại quần áo, anh bước ra ngoài, không nhìn cô nữa, tránh nổi lên xúc động muốn trừng phạt cô.
Hy Nguyệt ngồi lên, âm thầm mặc lại quần áo.
Anh nói cô học theo Hy Mộng Lan!
Cô nhất định sẽ làm anh thất vọng rồi.
Cô không thể học theo Hy Mộng Lan, cũng không muốn học.
Cô không có khả năng quyến rũ đàn ông.
Nhất định là Hy Mộng Lan trên giường sẽ linh hoạt như con rắn, thành thạo vô cùng.
Kỹ thuật của cô không bằng người khác, tình nguyện đầu hàng.
Gần tối, bác cả lại đến, mang theo hai hộp cơm.
“Hy Nguyệt, đây là bánh kem mẹ cháu nhờ bác mang đến cho cháu, hôm qua bác quên đưa cho cháu. Vị lạc là của Mộng Lan, mứt hoa quả là của cháu. Mẹ cháu biết cháu thích ăn mứt hoa quả, bà ấy còn đặc biệt làm các loại vị. Phần to nhất ở bên trong là mứt việt quất mà cháu thích nhất. Mẹ cháu học làm mứt việt quất, mứt ở trong đó là do bà ấy tự làm, cháu nhất định phải thử một chút.”
Hôm nay bác cả cười vô cùng hiền từ, làm Hy Nguyệt cảm thấy sợ hãi.
Từ trước đến giờ bà ta chưa từng dịu dàng với cô như vậy.
“Cảm ơn bác.” Cô nhận lấy bánh mứt hoa quả.
Bánh kem mẹ làm là đồ ngon nhất trên thế giới này.
Rất lâu rồi không được ăn, thật sự rất nhớ.
Trước đây, khi mẹ làm đồ ăn nhẹ, cô và Phi sẽ đứng ở trước cửa bếp, ngửi mùi hương, giương mắt chờ đợi.
Đợi đến khi bánh kem được làm xong, không để ý đến việc nó còn nóng bỏng, đã nhét vào miệng từng miếng.
Thời Thạch cũng thích ăn bánh kem mẹ làm.
Khi đi học, cô sẽ để một hộp lớn trong cặp, đưa cho anh ta ăn.
Những năm tháng đẹp đẽ đó vui vẻ biết bao, tiếc là không thể quay lại nữa.
Sau khi bác cả rời đi, nhìn thấy Lục Lãnh Phong đi đến, cô đưa bánh đến trước mặt anh: “Mẹ tôi làm điểm tâm, anh có muốn thử một chút không?”
“Không có hứng.” Anh hờ hững, không thích ăn bánh ngọt.
Cô bĩu môi: “Bánh kem mẹ tôi làm là ngon nhất trên thế giới này.”
“Cô thấy tôi ăn bánh kem bao giờ chưa?” Lục Lãnh Phong trừng mắt nhìn cô, anh thích cái gì, ghét cái gì, người phụ nữ này nhất định không biết.
“Vậy thì thôi.” Cô đậy hộp vào, cẩn thận để trên bàn, ngày mai đưa đến công ty cùng ăn với đồng nghiệp.
Hy Mộng Lan bước vào, trong tay cũng cầm một hộp bánh: “Lãnh Phong, anh có muốn ăn bánh không, của em là vị lạc, rất ngon.”
Cô ta cố ý làm như vậy, cô ta chắc chắn Lục Lãnh Phong không ăn đồ của Hy Nguyệt mà sẽ ăn của mình.
Chương 522
Đôi mắt đen của Lục Lãnh Phong hơi chuyển động, anh khẽ gật đầu: “Một chút.”
Hy Mộng Lan lập tức như bông hoa hồng đắm chìm trong ánh nắng, kiều diễm nở rộ, cười đến động lòng người.
Cô ta biết Lục Lãnh Phong nhất định sẽ ăn.
Cô ta xúc một chút đưa vào miệng anh, hai người vô cùng tình cảm.
“Còn muốn nữa không?”
“Không cần.”
Ánh mắt của Hy Nguyệt đầy tổn thương.
Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, cảm thấy trên bầu trời xanh cao kia như có tia sét đánh xuống, không nghiêng lệch, đánh trúng lên đỉnh đầu cô, đốt cháy cả tóc cô.
Đúng là một đòn thật đau!
Rõ ràng là đã nói không thích ăn bánh kem, kết quả là Hy Mộng Lan bón thì lại ăn.
Xem ra, không phải anh không ăn, chỉ là không thích ăn đồ của cô.
Cô ôm đồ ăn ở trên bàn lên, quay người, đi lên tầng, lòng tự tôn nhỏ bé của cô đã bị đả kích rất nghiêm trọng, vỡ thành những mảnh vụn, không ghép lại được nữa.
Bước vào phòng, cô tự giễu chính mình.
Tại sao phải đau buồn chứ?
Không phải đã quen rồi sao?
Tên đó đã bao giờ ăn đồ của cô? Đã bao giờ đối diện với cô mà có sắc mặt tốt? Đã bao giờ dịu dàng với cô?
Không có!
Từ trước đến giờ chưa từng có!
Lục Lãnh Phong liếc cô ra một cái: “Đây là chuyện tốt của cô sao?”
“Em còn cái này nữa.” Cô ta lấy ra còng tay lông, roi lông đuôi thỏ bông.
Lục Lãnh Phong cầm lấy cái còng tay, nhìn một chút, cô ta cũng khá để tâm đấy, chuẩn bị nhiều đồ như vậy, để lấy lòng anh, tốt hơn mấy cô gái biết điều ngu ngốc.
“Lãnh Phong, lại đây, còng tay em lại đi.” Cô ta đưa tay ra.
Chương 523
Lục Lãnh Phong cũng không từ chối, còng lấy tay cô ra: “Có vẻ như cô có nhiều kinh nghiệm.”
Cô ta hơi sững sờ, sợ anh phát hiện ra manh mối, vội nói: “Chỉ sợ em không có kinh nghiệm, cái gì cũng không biết, không giống như Hy Nguyệt được lòng anh như vậy. Hy Nguyệt mới là người phụ nữ có kinh nghiệm dày dặn, em làm gì có thể so bì với cô ấy. em là theo cô Thương học mấy ngày.”
Lục Lãnh Phong vươn tay xoa đầu cô ta: “Trẻ con có thể dạy.”
“Lãnh Phong, em sẽ làm anh vui vẻ.” Cô ta quỳ dưới chân anh, dùng tay đang bị còng cởi thắt lưng ra.
Nhưng khi trong đầu anh lại hiện lên hình ảnh một chú chó con, thì cơn nghiện sạch sẽ của anh lại bùng phát. Không cách nào để phản ứng, càng không thể nào nào tiếp tục được.
Loại thích sạch sẽ này, chỉ có cảm giác chinh phục mạnh mẽ mới có thế áp chế được, mà người có thể đem lại cho anh cảm giác chinh phục này, chỉ có Hy Nguyệt.
Tâm lý lạnh nhạt, là do nhiều nguyên nhân gây ra, còn những gì Lục Lãnh Phong nói là một loại yếu tố tâm lý bên trong, chứ không phải là một lực tác động từ bên ngoài, là một căn bệnh nặng, rất khó chữa.
Hy Mộng Lan nôn ra máu: “Anh Lãnh Phong, không sao đâu, đứa nhỏ rất khỏe mạnh, không phải vì chuyện nhỏ này mà xảy ra vấn đề gì.”
Lục Lãnh Phong xoa xoa cái tai thỏ trên đầu cô ta: “Đi ngủ sớm, phải nghe lời.”
Nghe câu nói này, cô ta cũng không dám làm gì thêm: “Đợi qua ba tháng nguy hiểm, anh nhất định đền lại cho em.” Lục Lãnh Phong khẽ gật đầu rồi bước ra ngoài.
Nhìn theo bóng lưng anh, cô ta chán nản cắn môi, ước được cùng anh bay lên chín tầng mây.
Nhưng, sau khi suy nghĩ lại một chút, anh không chạm vào cô ta có nghĩa là anh cũng quan tâm đến đứa trẻ, không muốn làm hại đến, điều này cũng là một điều tốt.
Lục Lãnh Phong quay về phòng, Hy Nguyệt đang sắp xếp lại chăn nệm.
Nhìn thấy cô, trong đầu anh chợt hiện lên một hình ảnh, nếu để con nhím nhỏ này mặc quần áo lông, đeo thêm còng tay, chắc chắn rất thú vị.
Thực ra chuyện này, anh đã từng làm qua một lần, nhưng làm chưa kết thúc, cô đã chịu không nổi sự kích thích mà bất tỉnh, rất là nhàm chán.
Việc nên để cô bù lại!
Nhìn thấy anh, cô giống như chuột nhìn thấy mèo, vội chui vào chăn.
“Tôi ngủ rồi, ma vương đại nhân.”
“Thần lợn.” Anh chế nhạo.
Cô lộ ra nửa đầu nhìn anh: “Là lợn thì sướng biết bao, ăn rồi lại ngủ, ngủ rồi lại ăn, bao nhiêu chuyện phiền phức cũng không cần nghĩ.”
Đôi mắt lạnh lùng của anh nhìn xuống, lộ ra một chút say mê: “Mấy con lợn trong lò mổ cũng nghĩ vậy à?”
Cô lè lưỡi, lợn trong lò mổ chắc là sẽ ghen tị với người, không cần bị mổ lấy thịt ăn.
“Tôi đang nói ở đây là lợn rừng, không phải lợn nhà.”
“Vậy ra cô bị thần lợn rừng ám?” Lục Lãnh Phong càng chế nhạo thêm.
“Anh nói cái gì, nếu vậy thì sao, ngày mai tôi còn phải dậy sớm đi làm nữa.” Cô kéo chăn lên, trùm kín cả đầu.
Lục Lãnh Phong nham hiểm nhìn cô, suốt ngày che đầu ngủ, sớm muộn gì bị ngộp chết.
Ngày thứ hai, Hy Nguyệt đi đến công ty, nhân tiện ghé mua trà sữa Hong Kong.
Cô lấy trước một phần tới bộ phận hành chính đưa Quách Ly Ly, sau đó quay lại bộ phận thiết kế.
“Tôi có mang theo bánh kem mẹ tôi làm, với lại có mua trà sữa mời mọi người cùng ăn.”
Chương 524
Đồng nghiệp ai cũng vui vẻ đi qua, từ khi cô và Tiêu Ánh Minh “làm hòa”, quan hệ với đồng nghiệp khác cũng tốt lên.
Mọi người không cần phải chia thành từng nhóm.
Jane là người đang mang thai, cô ấy rất thích ăn việt quất: “Hy Nguyệt, có vị việt quất không, cho chị một phần.”
Hy Nguyệt ban đầu định để phần việt quất cho riêng mình, cô vẫn chưa nếm qua vị việt quất do mẹ cô làm.
Nhưng phải ưu tiên cho phụ nữ đang mang thai, đứa bé trong bụng là quan trọng nhất.
“Đây, cái to nhất là cái bánh việt quất này, mẹ em tự làm bánh việt quất.” Cô cười.
Từ lúc cô biết mình mắc bệnh hiếm muộn, cô đã rất ghen tị với những người phụ nữ mang thai.
Có thể làm mẹ thật là tuyệt.
Đứa con là báu vật mà thượng đế ban tặng cho người mẹ.
Có phải kiếp trước cô đã hủy diệt cả ngân hà, nên bị thượng đế trừng phạt, không thể sinh con.
Nghĩ đến đây, lòng cô cảm thấy buồn.
Trong hộp còn hai cái bánh kem.
Cô ăn một miếng vị dừa.
Chỉ mới ăn một miếng, thì cảm thấy có cái gì đó không đúng.
Ơ, tại sao cái này với cái mẹ làm mùi vị không giống? Nó giống như do bác cả làm.
Cách làm bánh kem ở nhà, là được bà truyền lại cho người hai con dâu.
Bác cả làm thế nào cũng không ngon bằng mẹ làm.
Mẹ nướng bánh vừa thơm vừa giòn.
Bác cả nướng thì mềm mềm.
Cô bĩu môi, cũng không nghĩ thêm gì nhiều, ăn nốt hết bánh.
Còn một cái bánh cuối cùng, cô quyết định để vào buổi trà chiều.
Đến mười giờ, có một cuộc họp, thảo luận về kế hoạch thiết kế thời trang cho quý mới.
Hy Nguyệt phụ trách phần thiết kế nhẫn cưới kim cương.
Ánh mắt của cô không tự chủ mà rơi vào phần trống rỗng trên ngón tay.
Cô với Lục Lãnh Phong kết hôn, không có nhẫn cười, cũng không có ảnh cưới, ngay cả hình trên giấy kết hôn cũng là sản phẩm photoshop.
Ai khiến cô trở thành một như một con rối.
Một con rối không đủ tư cách để được đối xử như một người vợ.
Khi đang chuẩn bị cho buổi trình chiếu, Jane ôm bụng và rên lên một tiếng đau: “Bụng tôi đau quá.”
Đồng nghiệp bên cạnh la lên: “Jane, cô chảy máu rồi!”
Điều kiêng kị nhất đối với người phụ nữ đang mang thai là chảy máu, đó là dấu hiệu của sảy thai.
Mọi người vội vàng đỡ Jane nằm lên xô pha, gọi điện kêu xe cấp cứu.
Bác sĩ rất nhanh đã đến, đưa Jane lên bệnh viện.
Người trong bộ phận hành chính gọi cho chồng cô ấy.