Mục lục
Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng Dị Bản
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 573

Nếu cô biết lỗi sai của mình thì cô có thể sửa sai.

Sau một lúc im lặng, giọng nói của anh vang lê: “Tại sao em trai của cô lại hôn mê bất tỉnh vậy?”

“Đó là một tai nạn xe hơi vào một buổi tối ba năm trước.”

Cô bĩu môi, sau đó tiếp tục nói: “Vào buổi tối, sau khi Phi tan học, anh Thạch chạy xe đạp điện đến đón thì bọn họ gặp tai nạn xe trên cầu. Một cậu con trai nhà giàu say rượu lái một chiếc xe thể thao đâm vào bọn họ. Anh Thạch cùng xe rơi xuống sông còn Phi bị văng ra ngoài, bị thương nặng và đến giờ vẫn chưa tỉnh lại.”

Cô cúi đầu, một dòng nước mắt từ đáy mắt rơi xuống, đây là vết sẹo không bao giờ có thể lành trong lòng cô.

Lục Lãnh Phong ánh mắt trầm xuống: “Vậy đã bắt được hung thủ chưa?”

“Sau khi xảy ra tai nạn, anh ta liền bỏ chạy. Hai ngày sau, anh ta chủ động đi tới đồn cảnh sát để đầu thú. Nhưng người nhà của anh ta có quan hệ rộng nên anh chỉ bị kết án một năm. Hai mạng người, chỉ một năm. Thế gian này, người có tiền chính là chủ, người nghèo rất khó để tìm được công bằng.” Cô nắm chặt ta, trong lòng đang bốc lên ngọn lửa tức giận.

Lục Lãnh Phong liếc nhìn cô, nói: “Cô phải trở thành người có quyền thế, sau đó, tìm anh ta để đòi lại công bằng.”

“Anh nói đúng, tôi không muốn buông tha cho anh ta, pháp luật không thể trả lại công bằng cho anh Thạch và Phi thì tôi sẽ tự mình đòi lại.” Cô vừa cắn răng cắn lợi vừa nói.

Lục Lãnh Phong dang cánh tay rắn chắc của mình ôm lấy chiếc cằm của cô, khóe miệng anh nở một nụ cười ranh mãnh: “Cơ hội duy nhất để cô trở thành một người có quyền thế đó chính là hãy lấy lòng của tôi.”

Cô nghẹn ngào dữ dội, suy nghĩ của cô trở nên dữ dội đến mức cô không có thời gian để biến đổi và thích ứng.

573-luc-tong.jpg


“Hãy phục vụ chủ nhân thật tốt.”

“Được thôi.” Cô bĩu môi một cái.

Đây đâu phải là đi du lịch, rõ ràng anh chính là muốn tìm cơ hội gài bẫy một cách nghiêm khắc.

Anh nằm trên ghế sô pha ở boong tàu, Lục Lãnh Phong trông rất thoải mái, gió biển thổi làm rối tung mái tóc đen của anh, thêm chút vẻ đẹp nam tính của anh, khiến anh trở nên đẹp một cách ma mị, ai cũng có thể chết vì vẻ đẹp đó.

Hy Nguyệt ở bên cạnh bận rộn bưng trà rót rượu, chuyển hoa quả.

“Chủ nhân, tôi có thể nghỉ ngơi một chút không?”

Chương 574
“Tôi có nói là không để cô nghỉ ngơi hay sao?” Anh chậm rãi nói một câu, khiến cô gần như nôn ra máu, mới vừa rồi bắt cô tận tình phục vụ, sai bảo cô làm bao nhiêu chuyện.
Cô nhanh trí nằm xuống cái ghế bên cạnh, lấy một trái dừa non to, hít một hơi thật mạnh để hạ họa.
“Chủ nhân, tại sao anh không mang theo sủng phi của mình cùng ra ngoài chơi?”
“Cô muốn dẫn cô ta đi cùng sao?” Lục Lãnh Phong nhăn hàng lông mày.
“Tôi không muốn.” Cô không chút do dự lắc đầu.
Hy Mộng Lan chính là một bộ phim truyền hình dài tập, có quá nhiều tình tiết phim truyền hình. Nếu cô ta đến đây, nhất định sẽ không thể thoải mái như vậy, toàn bộ du thuyền sẽ trở thành sân khấu của cô ta.
Lục Lãnh Phong vươn bàn tay búng lên trán cô một cái: “Không muốn thì đừng có nói linh tinh.”
“Tôi chỉ tùy tiện hỏi một chút thôi mà.” Cô nhăn mũi: “Cuối tuần, anh muốn đưa cô ta đi giám định quan hệ cha con thật sao?”
Lục Lãnh Phong lắc lư ly rượu trong tay: “Cô gái ngốc này, cô có chỗ nào đặc biệt khó chịu sao?”
“Chỗ nào thế?” Cô bĩu môi một cái.
Trên người cô có quá nhiều điểm mà anh ghét và có lẽ là không có điểm nào mà anh thích.
Một điệu cười lạnh lùng giễu cợt hiện trên đôi môi của Lục Lãnh Phong, anh chậm rãi nói từng chữ: “Nhiều chuyện vô nghĩa.”
Cô nghẹn lời, cúi xuống cắn một miếng dừa.
Câu hỏi vừa rồi coi như là vớ vẩn nhưng cô chỉ muốn đưa chủ đề để nói chuyện thôi mà.
“Thực ra, tôi chỉ là muốn chắc chắn rằng đứa trẻ trong bụng của Hy Mộng Lan có phải là con của anh hay không?”
Lục Lãnh Phong nhấp một ngụm rượu, nheo đôi mắt quyến rũ, liếc nhìn cô: “Cô có hy vọng như vậy hay không?”
Với câu hỏi đáp lại, anh lại đưa vấn đề quay về phía cô.
“Đương nhiên là tôi hy vọng không phải rồi. Mặc dù tôi chỉ là một con rối nhưng về mặt pháp lý, tôi vẫn là vợ cả. Vợ cả thì nào muốn chồng mình có con ngoài với phụ nữ khác chứ?” Cô chậm rãi nói.
Lục Lãnh Phong giật giật khóe miệng, nở một nụ cười, không biết là đang muốn giễu cợt hay có ý gì khác. Cô không muốn dò hỏi, dù sao thì cô cũng chỉ nói sự thật.
“Nằm trên boong tàu, những cơn gió biển thổi qua thật là thoải mái, tôi muốn đi ngủ trưa rồi.” Cô lặng lẽ đổi chủ đề nói chuyện.
“Thần lợn lại nhập vào người rồi.” Anh châm chọc nở nụ cười chế nhạo.
Cô bướng bỉnh làm một khuôn mặt xấu xí: “Tôi chính là chị gái của Trư Bát Giới, HeoHy Nguyệt.”
“Tên này rất hay, rất phù hợp với hình tượng của cô.” Lục Lãnh Phong đưa bàn tay to lớn xoa đầu cô, làm rối tóc của cô. Cô lè lưỡi, dời ghé sang một bên, đến chỗ mà cánh tay rắn chắc của anh không thể vươn tới, để cô có thể yên tâm ngủ một giấc.
Vừa nhắm mắt thì cô đã nghe thấy giọng nói trầm ấm theo gió biển của Lục Lãnh Phong: “Ngủ đi, buổi tối cô đừng ngủ.”
Cô đột nhiên rùng mình, đôi mắt trợn trừng nhìn chằm chằm còn to hơn của chuông đồng: “Tôi không ngủ nữa, uống nước dừa, uống nước dừa ngon thật đấy.”
Chương 575

Nghe những lời này, cô biết ngay là sắp có chuyện gì rồi, thực sự nơi nào có anh ta thì bất cứ chuyện gì cũng có thể xảy ra được mà.

Trên khuôn mặt hoàn mỹ của Lục Lãnh Phong, một nụ cười lạnh nhạt xuất hiện.

Cô không ngủ, cẩn thận phục vụ anh.

Cô cảm thấy đầu óc của mình như bị đốt cháy rồi, choáng váng, gần như vô thức dựa vào người anh.

Anh nhân cơ hội cúi đầu xuống, hôn lên môi của cô…

Ngày hôm sau, bố mẹ của Hy Nguyệt đã đến thành phố Long Minh.

Khi biết được bọn họ được sắp xếp ở khách sạn năm sao, hoặc phòng tổng thống thì bác cả suýt chút nữa thì ngất đi thì tức giận.

Bà ta đến đây đã mấy lần rồi, đều là bà ta tự mình đi tìm phòng trọ, Lục Lãnh Phong không hỏi han qua một câu nào, điều này có phải là khác biệt quá lớn hay không?

Đều do Hy Nguyệt.

Nếu như không phải bà ta vụng về thì phòng cho tổng thống chắc chắn dành cho bà ta ở, không đến lượt của gia đình của chú.

“Mẹ à, mẹ đừng lo lắng về chuyện này. Mẹ đã thu xếp mọi chuyện con nhờ mẹ sắp xếp chưa?” Hy Mộng Lan bĩu môi.

“Đã sắp xếp xong xuôi rồi, con yên tâm, cậu của con đều đã lo liệu xong, cậu đảm bảo sẽ không bị mắc mưu.” Bác cả nói.

“Vậy thì bây giờ chúng ta sẽ đi gặp chú hai và cô hai.” Hy Mộng Lan nhếch miệng nở nụ cười quái dị hiểm ác.

Tuy là cuộc sống thượng lưu, đeo vàng đeo bạc, hàng hiệu đắt đỏ nhưng bác cả chưa từng được ở trong phòng của tổng thống, trong lòng bà ta thực sự vừa ghen tị vừa căm ghét.

Hy Nguyệt chắn cửa, không có ý định cho bà ta và Hy Mộng Lan tiến đến.

“Các người tới đây làm gì, nơi đây không chào đón các người.”

“Tôi dù gì cũng là bác cả của cô, cô cũng phải đối xử lịch sự với tôi chứ?” Bà ta bĩu môi.

“Tôi đã quyết định rồi, tôi và các người đoạn tuyệt tất cả các mối quan hệ, bà không còn là bác cả của tôi nữa, Hy Mộng Lan cũng sẽ không là chị họ của tôi, hai nhà chúng ta sẽ còn bất cứ mối quan hệ nào cả, về sau không cần gặp mặt nhau nữa.” Hy Nguyệt không chút khách khí nói.

Bà ta hung hăng muốn tát cô một cái nhưng hôm nay, bà ta cùng con gái đến đây để bàn chuyện, chỉ có thể nhẫn nhịn trước rồi đến lúc đó quay lại giải quyết chuyện với cô sau.

Hy Mộng Lan nở một nụ cười giả tạo: “Em à, em có thể nói chuyện với chị một lát không?”

“Nói chuyện gì?” Hy Nguyệt lạnh lùng liếc cô ta một cái.

“Chỗ này không tiện nói chuyện, chúng ta đi ra hành lang nói.” Hy Mộng Lan đột nhiên đi lên trước, khoác cánh tay của cô.

Hy Nguyệt muốn buông tay ra nhưng cô ta bám rất chặt không chịu thả ra.

Bác cả ở bên cạnh cũng nắm lấy cánh tay còn lại của cô, cùng Hy Mộng Lan kéo cô đến hành lang: “Các người làm chuyện gì vây? Mau thả tôi ra.”

Đột nhiên mẹ Hy nghe thấy tiếng la, nhanh chóng chạy ra ngoài: “Hai người muốn làm chuyện gì vậy?” Mẹ Hy chạy lên phía trước, kéo tay của bác cả ra.

“Có thể làm gì chứ, Mộng Lan chính là muốn cùng Hy Nguyệt nói chuyện riêng, chúng ta không nên làm phiền.” Bác cả tiện tay kéo mẹ Hy lại, tay còn lại kéo tay của ba Hy Nguyệt, không để cho bọn họ phá hỏng kế hoạch của Mộng Lan.

Chương 576
Trong hành lang, Hy Mộng Lan chậm rãi đi xuống cầu thang, Hy Nguyệt theo ở phía sau: “Cô muốn nói chuyện gì thì mau nói đi, đừng có kéo dài thời gian, lát nữa tôi còn có chuyện.”
Hy Mộng Lan đi được ba bước liền dừng lại, xoay người nói: “ Hy Nguyệt, có phải cô đã nói những điều không hay về tôi ở trước mặt của Lục Lãnh Phong có đúng không?”
Hy Nguyệt giễu cợt vài tiếng: “Cô chính là muốn nói chuyện này sao? Chuyện này không phải là cô sẽ hiểu rất rõ sao? Tôi không có thời gian rảnh rỗi để nói những điều này?”
Hy Mộng Lan nắm lấy cánh tay của cô: “Hy Nguyệt, cô nghĩ rằng tôi không biết sao? Cô lúc nào cũng muốn đuổi tôi đi, cô đố kị sự yêu thương của Lãnh Phong dành cho tôi, ganh tị anh đối với tôi tốt hơn cô, cô càng đố kị khi tôi mang thai con của anh ấy. Cho nên, cô sẽ nói những điều không hay về tôi khi ở bên cạnh anh ấy, muốn hai chúng tôi bất hòa và phá hủy mối quan hệ của hai chúng tôi.”
Hy Nguyệt đổ mồ hôi hột, nghiêm túc nghi ngờ rằng cô ta giống Lục Kiều Sam, cả ngày đều ảo tưởng cô hãm hại bọn họ ở sau lưng.
“Hy Mộng Lan, cô nghĩ thế nào cũng được, tôi không muốn đôi co với cô.” Cô muốn đẩy tay của cô ta ra, để rời đi khỏi đây, nhưng không ngờ rằng cô ta nắm rất chặt không thể thả lỏng chút nào.
“Hy Nguyệt, tại sao cô có thể đối xử với tôi như vậy, dù gì tôi cũng là chị họ của cô, cô làm như vậy hơi quá đáng rồi…” Cô ta vừa hét lên, vừa túm lấy tay của cô, cả hai tay đều nắm lấy tay của cô, điên cuồng giận dữ, muốn lôi cô kéo xuống cầu thang.
“Hy Mộng Lan, cô mau buông tôi ra.” Một tay cô nắm chặt vào lan can, một tay kia liều lĩnh vùng vẫy để thoát khỏi tay của cô ta, sợ bản thân bị cô ta kéo ngã.
Hy Mộng Lan dùng hết sức lực để kéo cô xuống, kéo đến ống tay áo của cô đã bị rách, cô ta chính là muốn kéo theo cô cùng nhau ngã cầu thang.
Đúng lúc này, cửa hành lang đã bị đẩy ra rồi, bố mẹ của Hy Nguyệt nghe thấy tiếng kêu của con gái thì liền đẩy bác cả rồi chạy vào trong.
Hy Mộng Lan sợ bọn họ sẽ làm hỏng chuyện của mình, nhân cơ hội đó che đi dấu tích, cô ta thả tay ra, nghiêng người ngã lăn xuống cầu thang.
“Mộng Lan” Tiếng hét của bác cả chói tai chấn động toàn bộ khu hành lang cứu hỏa.
Hy Nguyệt toàn thân đều cứng đờ, trong đầu ong ong.
Có phải cô đã kéo Hy Mộng Lan ngã xuống hay không?
Hy Mộng Lan ôm bụng rên rỉ đau đớn: “Mẹ ơi, bung của con đau quá, có phải con sắp chết rồi phải không?”
“Đừng nói linh tinh, con sẽ không chết được đâu.” Bác cả nhanh tay với lấy cầm điện thoại di động lên, gọi cho em trai của mình, ông ta đã nghe theo sự sắp xếp của Hy Mộng Lan đứng đợi ở bên dưới lầu.
Hy Nguyệt cũng lấy điện thoại di động ra: “Để tôi gọi điện thoại, tôi sẽ gọi xe cấp cứu.”
“Cô cút ngay cho tôi, không cần cô quan tâm chuyện này, là cô đã đẩy Mộng Lan của tôi xuống cầu thang, lòng dạ của cô thật sự còn độc ác hơn so với rắn độc.” Bác cả hét lớn, rất sợ cô gọi điện thoại, gọi xe cấp cứu đến đây, phá hủy kế hoạch của bọn họ.
“Đây là chuyện ngoài ý muốn, không phải do Hy Nguyệt đẩy.” Mẹ Hy liền vội vàng giải thích. Mẹ Hy cũng không thấy rõ, chỉ thấy hai người lôi kéo nhau sau đó Hy Mộng Lan liền ngã xuống.
“Đúng rồi, hai người đang giằng co, không biết được là ai đẩy ai.” Bố của Hy Nguyệt liền nói tiếp.
Lúc này, một người đàn ông từ cửa chạy vào, cùng bác cả đỡ Hy Mộng Lan đứng dậy đi lên lầu.
Hy Nguyệt nhận ra, đây là em trai của bác cả, là cậu của Hy Mộng Lan.
Chương 577
Ba mẹ của Hy Nguyệt cũng nhận ra: “Cậu Thẩm, sao chú lại ở đây?”
“Là cậu đã lái xe đưa chúng tôi tới đây.” Bác cả e sợ bọn họ hoài nghi liền vội vàng giải thích.
“Mẹ, con của con có thể không còn nữa sao?” Hy Mộng Lan cố ý gào khóc, chuyển sự chú ý của bọn họ.
“Nếu như đứa trẻ không còn, tôi nhất định sẽ lột da người đàn bà độc ác đó.” Bác cả đỡ cô ta vào thang máy, vừa đi vừa la làng.
Người nhà của Hy Nguyệt muốn đi theo liền bị bà ta lớn tiếng ngăn cản: “Các người cút đi, đây không phải chuyện của các người, các người đừng làm tổn thương Mộng Lan của tôi một lần nữa.”
Cô ta dùng sức để bấm nút đóng cửa, sợ bọn họ sẽ cố gắng tiến đến. Cửa thang máy rất nhanh đã đóng lại. Đầu của Hy Nguyệt vẫn còn nhức, cô không nhớ rõ Hy Mộng Lan đã ngã xuống như thế nào?
“Mẹ, Hy Mộng Lan có thể bị sảy thai sao?”
“Mẹ thấy cô ta không bị chảy máu, chắc là không có chuyện gì xảy ra đâu.” Mẹ Hy ôm cô vào lòng: “Đừng sợ, Hy Nguyệt, không phải là lỗi của con, đây chỉ là chuyện ngoài ý muốn.”
“Mộng Lan chạy tới sao, con nói gì vậy, sao con lại lôi kéo nhau trong hành lang?” Bố của Hy Nguyệt hỏi.
“Cô ta nói rất nhiều, con không biết cô ta muốn làm gì? Sau đó, cô ta cứ lôi kéo con không chịu buông tay, suýt chút nữa thì con bị cô ta làm té ngã.” Hy Nguyệt trong lòng rối bời, không nhớ được đầu đuôi câu chuyện.
Hy Mộng Lan tự dưng chạy tới, chỉ để nói với cô những điều này, thật là kỳ lạ.
“Tôi nghĩ cô ta muốn đẩy Hy Nguyệt ngã xuống nhưng kết quả là đã tự làm chính mình ngã xuống.” Mẹ Hy liền nói.
Ba của Hy Nguyệt thở dài: “Bất kể là như thế nào, hay là hãy gọi điện thoại cho Lục Lãnh Phong trước, chuyện này sớm muộn gì phải nói. Nếu như sảy thai thật sự, với tính cách của cô ta thì không biết chuyện này sẽ ầm ĩ như nào?”
Hy Nguyệt cầm lên điện thoại di động, ngón tay của cô run rẩy vì sợ hãi.
Cuộc gọi rất nhanh đã được kết nối, Lục Lãnh Phong giọng nói trầm ấm nhẹ nhàng truyền đến: “Chuyện gì vậy?”
“Hy Mộng Lan vừa ngã từ cầu thang xuống, bác cả đã đưa cô ta đến bệnh viện nhưng hiện tại tôi không biết nên làm thế nào?” Cô căng thẳng nói, tấm lưng toát đầy mồ hôi.
Có một khoảng thời gian ngắn im lặng trên điện thoại, một lúc sau giọng nói truyền đến: “Bệnh viện nào?”
“Tôi không biết, bác cả không cho tôi đi theo, bà ta cùng em trai của mình đưa Hy Mộng Lan đến đó.” Cô ấy nói một cách nhỏ nhẹ.
Trong bệnh viện, bác sĩ đi ra: “Đứa trẻ còn có thể cứu sống được, bà có muốn giữ lại hay không?”
“Khó giữ lại được, có gì đâu mà để giữ lại, mau bỏ đi.” Bác cả xua tay.
Đứa trẻ này nếu như là của Lục Lãnh Phong thì tốt biết bao, đáng tiếc đây lại là nghiệt chủng.
Bác sĩ tiến vào, nửa giờ sau, ca phẫu thuật đã hoàn thành.
“Phôi thai nhất định phải xử lý sạch sẽ.” Bác cả cẩn thận nhắc nhở, con gái của bà đã dặn dò kỹ lưỡng, nhất định không được để lại phôi thai, nếu không sẽ sử dụng để xét nghiệm quan hệ cha con.
Bệnh viện và bác sĩ đều đã được liên hệ từ trước, bởi vì bọn họ đã nhận tiền vậy nên bọn họ sẽ xử lý chuyện này rất tốt.
Sau khi mọi thứ đều đã được giải quyết tốt, cô ta mới gọi điện cho Lục Lãnh Phong.
Lục Lãnh Phong và Hy Nguyệt liền chạy tới, bà ta ngồi trên ghế gào khóc thảm thiết: “Cháu của tôi thật đáng thương, cứ như vậy mà ra đi. Hy Nguyệt, cô là người phụ nữ lòng dạ sắt đá, ngay cả cháu ruột của mình cũng ra tay được, tâm địa độc ác hơn cả quạ đen và ma quỷ…”
Chương 578

Đầu của Hy Nguyệt vẫn còn nhức ong ong: “Cô ta không chảy máu, tại sao lại bị sẩy thai?” Giọng nói nhỏ nhẹ của cô vang lên, như đang nói chuyện với chính mình, Lục Lãnh Phong ở bên cạnh cũng chỉ nghe thấy không rõ ràng.

Bác cả cũng nghe thấy, bà ta sợ Lục Lãnh Phong sẽ nghi ngờ, vội vàng giải thích: “Lúc ngã xuống, cô ta không có chảy máu nhưng ở trên đường đi liền lập tức chảy máu. Ngã từ trên cao xuống như vậy, cô ta sao có thẻ giữ được đứa trẻ?”

Nói xong, bỗng nhiên bà ta từ trên ghế nhảy dựng lên, lao về phía Hy Nguyệt, muốn đánh cho cô ta một trận quyết liệt.

Trong lòng bà ta rất khó chịu, hận Hy Nguyệt đến mức muốn giết chết, muốn lột da, muốn cắt gân, uống máu của cô.

Rõ ràng là con gái của bà ta, người được coi là phu nhân trẻ tuổi của nhà họ Lục, nhưng cô chỉ là thay mặt gả đi vậy mà đã được ngồi ở vị trí như bây giờ.

Trong cuộc đời này, bà ta chưa bao giờ chịu thua thiệt ai, chuyện gì cũng phải chiến đấu để giành lấy tất cả, tiểu tiện nhân muốn vượt mặt con gái của bà ta, đừng hòng mơ tưởng.

Bà ta liều mạng cũng phải kéo cô xuống để con gái của bà ta ngồi vào chỗ của cô.

Tất cả ân huệ của nhà họ Lục đều dành cho gia đình nhà chú hai, tất cả gia đình nhà chú hai sẽ phải chết.

Lục Lãnh Phong nhanh tay liền kéo cô lại, lắc nhẹ, cô loạng choạng ngã xuống đất: “Tôi vẫn chưa hiểu rõ chuyện này, tốt hơn hết cô nên thành thật nói ra.”

Ba mẹ của Hy Nguyệt đã nói cho anh chuyện này, nhưng chuyện này còn rất nhiều điểm nghi ngờ, cần phải điều tra rõ ràng hơn.

Bác cả nghe được anh nói như vậy, bà ta rất tức giận, bà ta nhất định phải đem chuyện này náo động đến tai gia đình họ Lục, khiến gia đình họ Lục chấp hành gia pháp, và đánh chết Hy Nguyệt.

Bà ta đứng dậy, đi tới chỗ Hy Nguyệt, quát lớn: “Còn chuyện gì mà chưa rõ ràng nữa, tôi đã tận mắt chứng kiến lòng dạ độc ác của cô, cô đã đẩy Mộng Lan xuống cầu thang. Chính mắt tôi thấy điều đó, tôi chính là nhân chứng.”

Trong lòng của Hy Nguyệt rất khó chịu, cô chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ làm Hy Mộng Lan sẩy thai, bất kể chuyện gì, đứa trẻ là vô tội. Nhưng cô không đẩy Hy Mộng Lan, cô không thể bị oan như vậy.

“Tôi không đẩy cô ta, cô ta không ngừng lôi tôi ngã xuống, tôi sắp bị cô ta kéo xuống, tôi chỉ là muốn buông tay thoát khỏi cô ta thôi.” Cô vươn tay ta: “Tôi thật sự không biết cô ta đã ngã như nào, cô ra kéo tôi một cách mãnh liệt khiến tay áo của tôi còn bị xé rách nữa.”

“Cô đừng có nói dối. Từ nhỏ, cô đã nói dối hết lần này đến lần khác, giảo hoạt xảo quyệt. Cô chính là hận Mộng Lan, hận đứa trẻ của cô ta, muốn cho cô ta sẩy thai. Tôi sớm đã biết cô có mưu đồ xấu xa, lần này, cuối cùng cô cũng có được cơ hội, cô nhân cơ hội để dùng thủ đoạn độc ác.” Bác cả hưng hăng vừa nói vừa nhìn chằm chằm vào cô, ánh mắt phẫn nộ, vừa khóc vừa quát mắng.

Lời này đã chọc giận Hy Nguyệt, lửa giận bùng cháy khiến đầu của cô như bốc lửa, đầu óc cô mơ màng choáng váng: “Bác cả, bác không có tư cách buộc tội tôi. Tôi là con người, cho dù, tôi không thích Hy Mộng Lan, tôi sẽ không bao giờ làm những chuyện như vậy. Tôi sẽ không bao giờ làm hại một đứa trẻ vô tội. Còn bác thì sao, bác đã làm những chuyện gì? Bác đã làm món bánh crepe việt quất, tôi sẽ mãi mãi ghi nhớ, cả đời không bao giờ quên được.”

Lời này không được suy nghĩ kĩ lưỡng, suýt chút nữa thì đã thốt ra.

Mỗi một chữ đều giống như búa tạ, mãnh liệt nằm trong tâm trí của bác cả trên đường xuống suối vàng, khiến nàng toàn thân lên cơn co giật dữ dội, nhất thời không biết nên tiếp tục làm gì.

Cách đó không xa, Finn đã đi tới: “Ông chủ, bác sĩ nói gia đình không cho phép giữ lại thai đã chết lưu, vậy nên đã xử lý xong rồi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK