Giọng điệu của anh ấy rất trang trọng, kiên định và rất bình tĩnh, khi nói, đôi mắt anh ấy lóe lên một ánh nhìn kỳ lạ, dường như ánh mắt ấy rất dịu dàng.
Trái tim cô bất chợt run lên.
Lục Lãnh Phong chưa bao giờ nhìn cô bằng ánh mắt như thế này, trong trí nhớ của cô, ánh mắt anh luôn lạnh lùng, ghê tởm, nhất là khi nhìn cô.
Cô mở to hai mắt nhìn, vừa không dám tin được, vừa không thể tin được.
Không phải cô ấy đã rơi vào một thế giới song song nào khác chứ?
Trên boong tàu rơi vào sự im lặng, vào lúc này, một tiếng chuông điện thoại vang lên.
Cô nhìn xuống số điện thoại người gọi, cả cơ thể đều co giật dữ dội.
Là Hứa Nhã Thanh! ”
Nghe điện thoại.” Lục Lãnh Phong cúi đầu ghé vào tai cô, trong tiếng nói trầm thấp mang theo sự lạnh lẽo.
Cô rùng mình, nhấc điện thoại chọn kết nối.
“Hy Nguyệt, em đến Long Minh rồi sao?”
“Vâng, đến trao đổi với khách hàng một chút về thiết kế của quầy chuyên doanh.” Cô cố gắng hết sức để giữ giọng điệu bình tĩnh.
“Những việc nhỏ nhặt như này để cấp dưới làm là được rồi, sao em phải tự mình đi làm gì cho khổ?” Hứa Nhã Thanh thản nhiên nói, giống như chỉ đang tùy tiện đưa ra một câu hỏi, nhưng giọng điệu của anh ta có chút nặng nề, ẩn giấu hương vị của sự hoài nghi.
Kẻ có tật thì sẽ giật mình, Hy Nguyệt nghe vậy lập tức cảm thấy tim đập thình thịch đầy kinh hãi và rối loạn, cứ có cảm giác Hứa Nhã Thanh đã bắt đầu hoài nghi và muốn thử mình.
Cô nuốt nước bọt một cách dữ dội để co giãn nơi cổ họng đang siết chặt vì căng thẳng: “Em…em định tiện đường ghé qua trường Y thăm em trai một chút.”
Đây là một cái cớ rất tốt để che giấu đi “tội ác” dưới ánh nắng mặt trời.
“Biết ngay em sẽ không nhịn được mà trốn đi thăm Phi mà.”
Trong micro vang lên một tiếng cười khẽ, giống như anh ta đã có được câu trả lời cho mình, yên tâm không còn hoài nghi gì nữa.
Cô âm thầm thở phào nhẹ nhõm: “Lâu lắm rồi không được gặp Phi, em suýt chút nữa thì không thể nhịn nổi mà chạy ra ngoài tìm em ấy.”
“Anh hiểu tâm tình của em, để anh tìm cách cho hai người gặp mặt, chuyện này cũng sẽ không kéo dài mãi như thế.” Hứa Nhã Thanh an ủi nói.
“Cảm ơn anh, Thanh.” Cô trầm mặc nói.
Lục Lãnh Phong đứng ở bên cạnh nghe thấy những lời này, không nói gì, trong mắt hiện lên một chút châm chọc.
Quả nhiên là giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, tật xấu ưa nói dối của Nhím nhỏ hết lần này tới lần khác vẫn không hề thay đổi.
Nói dối mà vẫn có thể mặt không đỏ, tim không đập, sắc mặt cũng bình tĩnh không chút gợn sóng.
Chỉ có điều anh không biết, trong tim Hy Nguyệt lúc này đã sớm bị thứ cảm giác áy náy và tội lỗi vặn xoắn đến không còn hình thù, như một dòng nước lũ cuồn cuộn lao tới đổ ập xuống, bao vây và khiến cô cảm thấy không thể nào thở nổi, như thể trên lưng đang cõng một cái giá chữ thập thật lớn.
“Cuối tuần anh sẽ trở về, nhớ em, bảo bối.” Giọng Hứa Nhã Thanh lại vang lên, nhẹ nhàng và mềm mại như từng giọt nước khẽ rơi vào lòng.
Cô mím môi, thấp giọng trả lời: “Em cũng nhớ anh.” Nói xong liền cúp điện thoại.
Chương 663
Những lời cuối cùng hai người nói với nhau khiến lông mày của Lục Lãnh Phong xoắn hết cả lại, lửa giận bùng cháy ngùn ngụt trong lòng.
“Mẹ kiếp cô nhớ anh ta đến vậy hay sao?”
Hy Nguyệt có chút choáng váng, hít một hơi thật sâu: “Anh ấy là chồng của tôi, chúng tôi đã chung sống cùng với nhau bốn năm, cho dù không có tình yêu thì vẫn còn tình thân. Tôi nhớ đến anh ấy là chuyện hoàn toàn bình thường.”
Giọng điệu nhẹ nhàng và thản nhiên của Hy Nguyệt càng như đổ thêm dầu vào lửa, khiến Lục Lãnh Phong tức giận túm lấy bờ vai cô nói: “Vậy suốt bốn năm qua, cô có từng nghĩ đến tôi không?”
Hy Nguyệt cụp mắt, hàng mi dày che khuất con ngươi đen hơi chớp: “Chúng ta mới quen nhau được ba tháng.”
Gương mặt tuấn tú của Lục Lãnh Phong chẳng khác gì bị một cái gai sắc nhọn đâm thẳng vào, khiến nó vặn vẹo một cách đầy dữ tợn.
Đây chẳng phải là một cách nói khéo rằng cô chưa từng nhớ đến anh hay sao?
Lục Lãnh Phong choáng váng xây xẩm mặt mày như bị một cây gậy buồn bực giáng mạnh vào đầu, hốc mắt chua xót, bụng dạ hỗn loạn, cảm giác mất mát nặng nề đổ ập vào người như vừa rơi thẳng từ độ cao hàng trăm nghìn mét xuống mặt đất, ba hồn bảy vía tan nát.
“Thậm chí em không hề nghĩ tới tôi dù chỉ một chút nào đúng không?”
Cô cắn môi, âm thanh vang lên như bị sóng biển đánh cho vỡ nát, vừa nhỏ bé lại mơ hồ: “Tôi thường xuyên gặp ác mộng, mơ thấy bị anh tìm được, bắt trở về, như vậy có tính là nghĩ đến anh không?”
Khóe miệng Lục Lãnh Phong giật giật.
Đây không phải an ủi mà là đả kích, một đả kích như chém trái cây.
Khiến anh phải nhận lấy sát thương chí mạng trị giá một trăm ngàn điểm.
“Hy Nguyệt, tôi sẽ khiến mỗi giấc mơ sau này của em mà có tôi đều trở thành một giấc mơ ngọt ngào chứ không phải ác mộng.”
Hy Nguyệt khẽ rung động, có chút ngơ ngác nhìn anh, giống như đang nhìn vào một câu hỏi hóc búa.
Chuyện này chẳng khác gì một nguyện ước viển vông, không, là nguyện ước gần như không thể đạt được.
Anh chính là một ma vương, một ma vương với bản tính ngang ngược và độc đoán, thường xuyên tra tấn hành hạ cô, sự dịu dàng chỉ thoáng qua như đóa phù dung sớm nở tối tàn, làm sao có thể khiến cô chìm trong giấc mộng đẹp được.
“Những giấc mơ đẹp mà anh nói liệu có phải là những giấc mộng Hoàng Lương?”
“Nếu cô không ngoan, làm tôi tức giận, thì nó sẽ thành giấc mộng Hoàng Lương.” Anh hừ nhẹ trả lời, quả nhiên là trở mặt chỉ trong phút chốc, khôi phục bản tính ma vương tàn ác của mình.
Cô thở dài, khiến anh vui vẻ cũng có nghĩa làm Hứa Nhã Thanh không vui vẻ, càng tăng thêm cảm giác tội lỗi ở trong lòng.
“Trước đây, tôi luôn cho rằng mình là người tốt. Ngay cả khi anh xây cho tôi một địa ngục, tôi vẫn cảm thấy nếu mình chết sẽ được lên thiên đường. Nhưng bây giờ tôi thực sự cảm thấy, bản thân chắc sẽ phải xuống địa ngục, bởi tôi là một kẻ tội đồ, không phải một người vợ tốt, phản bội chính người chồng của mình.”
Dù bị ép buộc, dù không phải cố ý, nhưng cô vẫn mang đến cho Hứa Nhã Thanh những điều sỉ nhục.
Ánh mắt dò xét, phán đoán và cay nghiệt của Lục Lãnh Phong quét qua gương mặt cô như một thanh kiếm sắc bén: “Chẳng mấy khi thấy cô có lòng sám hối, nếu cô còn không trở về, chắc chắn sẽ xuống địa ngục đấy.”
Chương 664
Hy Nguyệt nghẹn lời.
Rõ ràng cô đã hiểu nhầm lời nói của anh.
Ở trong lòng cô, người chồng thực sự chỉ có Hứa Nhã Thanh, người cô cần xin lỗi cũng chỉ có Hứa Nhã Thanh.
Còn anh.
Cô không cảm thấy sự ra đi của mình lúc trước là một sự phản bội.
Anh chưa bao giờ coi cô là người vợ chân chính, chỉ là một con rối treo danh phận mà thôi.
Cuộc hôn nhân của họ vốn dĩ chỉ tồn tại trên danh nghĩa ngay từ đầu.
Cô luôn muốn ly hôn, nhưng anh từ chối, thậm chí cưỡng ép giữ cô lại bên mình.
Đối với cô, ra đi chính là tự giải thoát, tự cứu lấy bản thân.
Thậm chí cho tới bây giờ, cô vẫn không dám ôm bất cứ hy vọng gì đối với anh cả.
Con người cô không có nhiều điều để theo đuổi, chỉ muốn sống một cuộc sống bình yên, mà anh thì không thể cho một cuộc sống như vậy.
Chỉ Hứa Nhã Thanh mới có thể đáp ứng được cho cô.
Bốn năm qua, bọn họ tôn trọng và coi nhau như khách, cùng nhau trải qua cuộc sống hài hòa, chưa từng khắc khẩu, chưa từng tranh chấp, cũng chưa từng có người thứ ba xen ngang.
Hứa Nhã Phượng thỉnh thoảng sẽ đến thăm hai người.
Đôi khi Hy Nguyệt sẽ chủ động trò chuyện với bố mẹ Hứa qua video, đôi bên vô cùng ăn ý và hòa thuận.
Không có sự chế giễu, không có sự ghét bỏ, càng không có sự sỉ nhục và châm chọc khiêu khích.
Mà tất cả những thứ cảm xúc tiêu cực này, khi ở nhà họ Lục, có thể nói cô đã nếm trải không biết bao nhiêu lần.
Lục Lãnh Phong vẫn chưa kết hôn, nếu cô trở về, sẽ đồng nghĩa với việc chiến tranh lại tiếp tục nổ ra và không có hồi kết!
Cô đã chịu đựng đủ rồi!
“Tôi có chút mệt mỏi, muốn chợp mắt một lúc.”
Hy Nguyệt tuyệt vọng, chỉ cần nghĩ đến việc bị buộc đối mặt với tình thế tiến thoái lưỡng nan như này, cô liền cảm thấy năng lượng khắp người như bị rút cạn.
“Nhím nhỏ, đêm nay cô nấu cơm.”
Giọng nói của Lục Lãnh Phong vang lên bên tai, không chút để ý nhưng lại khiến cô kinh hãi.
“Chẳng phải trước giờ anh chê tôi bẩn, đến nay vẫn không ăn những thứ mà tôi nấu hay sao?”
“Tôi không ăn thì bảo cô làm làm gì?” Anh cáu kỉnh trừng mắt nhìn cô.
Tâm trạng của Lục Lãnh Phong lúc này không tĩnh lặng như anh tưởng tượng, mà bên trong đã hệt như mặt biển bao la trước mắt, bốn bề sóng cuộn nước trào.
Không phải anh không nhận ra, tình cảm của cô dành cho Hứa Nhã Thanh sâu sắc hơn so với anh rất nhiều.
Trong trái tim cô không có chỗ cho anh, một chỗ cũng không có.
Mối ràng buộc duy nhất còn tồn tại giữa họ chỉ có tờ giấy đăng ký kết hôn này.
Anh rất khó chịu, lo lắng mình thật sự bỏ lỡ duyên phận với cô lần này, nên chỉ muốn nắm thật chắc sợi chỉ mỏng manh trong tay, không cho cô tuột khỏi tầm với.
Phía đối diện, biển rộng thênh thang, một chiếc du thuyền lướt ngang qua bọn họ.
Chương 665
Trên du thuyền đang tổ chức tiệc bỗng xuất hiện hai gương mặt quen đến không thể nào quen hơn với Hy Nguyệt.
Đó chính là Lục Kiều Sam và Hy Mộng Lan!
Hai người đó cũng đồng thời nhìn thấy cô!”
Trên mặt Lục Kiều Sam xuất hiện vẻ hoảng sợ cực độ tới run lẩy bẩy.
Nghĩ mình nhìn thấy ma, cô ta vội vàng nắm lấy tay Hy Mộng Lan nói: “Cô…Cô có nhìn thấy người phụ nữ trên du thuyền đó không?”
“Thấy được, cô ta…hình như cô ta chính là Hy Nguyệt!” Sắc mặt Hy Mộng Lan cũng không khá hơn Lục Kiều Sam chút nào, đều tái nhợt.
“Cô ta chưa chết sao?” Lục Kiều Sam rùng mình.
“Đó là du thuyền của Lãnh Phong, Lãnh Phong cũng đang ở trên đó, chúng ta qua đó nhìn xem một chút.” Hy Mộng Lan nuốt nước bọt thật mạnh, cố gắng giữ cho mình bình tĩnh, quyết tâm phải tìm hiểu xem chuyện gì đang xảy ra?
Hy Nguyệt cũng nhìn thấy hai người kia, thực sự đúng là oan gia ngõ hẹp.
Người mà cô không muốn gặp nhất, lại cố tình chạm mặt ngay lúc này.
Cô đột nhiên cảm thấy ánh mặt trời trên đầu cũng trở nên âm u.
Lục Lãnh Phong không muốn hai người kia lên, ra lệnh cho lái tàu điều khiển du thuyền tránh ra xa, nhưng hai người kia cứ đuổi sát theo phía sau không bỏ.
“Thôi, cho hai người đó lên đi, bằng không họ vẫn sẽ luôn bám theo mà không chịu dừng lại.” Hy Nguyệt mỉa mai nói.
Lục Lãnh Phong có chút bực bội.
Sau khi cô rời khỏi, Tần Nhân Thiên không ngần ngại hủy bỏ hôn ước với Lục Kiều Sam.
Kết quả Lục Kiều Sam nhất quyết không chịu từ bỏ, thề rằng không phải anh ta sẽ không lấy chồng, dây dưa suốt bốn năm. Để thoát khỏi cô ta, Tần Nhân Thiên dứt khoát chạy ra nước ngoài, mắt không thấy tâm không phiền.
Hai người cứ thế lãng phí thời gian, lãng phí tuổi tác đến tận lúc Lục Kiều Sam trở thành một gái ế cao tuổi, tình tình cũng mỗi lúc một thêm quái đản.
Thang nối vừa được hạ, Lục Kiều Sam và Hy Mộng Lan liền chạy đến.
Lục Kiều Sam tỉ mỉ chăm chú nhìn người phụ nữ trước mặt một lúc lâu, sự thù hận tồn đọng trong lòng bỗng bùng nổ trong phút chốc.
“Hy Nguyệt, rốt cuộc cô là người hay ma? Nhiều năm như vậy vẫn cứ như âm hồn không tan, bám lấy Lãnh Phong không chịu buông bỏ, có phải cô có chết cũng muốn trở thành ma nhà họ Lục hay không?”
Mặc dù Hy Nguyệt đã chết, nhưng nỗi hận trong lòng Lục Kiều Sam không hề biến đi, thậm chí còn vì chuyện Tần Nhân Thiên hủy bỏ hôn ước mà trở nên dữ dội hơn rất nhiều.
Mỗi ngày cô ta đều nguyền rủa Hy Nguyệt cả trăm cà ngàn lần, nguyền rủa cô hồn bay phách lạc, hồn vía lên mây, trọn đời không thể siêu thoát.
Hy Mộng Lan liếc nhìn bóng đen trên mặt đất: “Kiều Sam, cô ta có bóng, không phải ma.”
“Không thể. Cô ta đã chết, còn bị thiêu thành tro, làm sao có thể còn sống ở chỗ này?” Lục Kiều Sam dụi mắt thật mạnh, hi vọng đó chỉ là ảo giác của chính mình.
Nhưng người trước mặt vẫn không biến mất.
Chương 666
Cô lạnh lùng nhìn hai người, thản nhiên dò xét họ, sắc mặt không hề thay đổi: “Hai cô gái, các cô nhận nhầm người rồi. Tôi không phải Hy Nguyệt, tôi là Y Nhược.”
“Cô không phải Hy Nguyệt?” Lục Kiều Sam cùng Hy Mộng Lan gần như đồng thời thốt lên, hai mắt trợn to hơn cả chuông đồng, kinh ngạc hơn cả khi nhìn thấy ma thực sự.
Hy Nguyệt khẽ tự giễu trong lòng.
Bốn năm rồi, hai người này không hề thay đổi!
“Lúc trước tổng giám đốc Lục cũng nhận nhầm, nhưng bây giờ anh ấy đã xác định tôi hoàn toàn không hề giống với người con gái tên là Hy Nguyệt kia một chút nào hết.” Cô chậm rãi từ tốn nói.
Lục Kiều Sam thở phào nhẹ nhõm trong lòng, không phải Hy Nguyệt thì tốt, nếu Hy Nguyệt còn sống, cô ta nhất định sẽ tức đến hộc máu.
“Cô lớn lên thành cái dạng gì cũng được, sao cứ nhất định phải giống cái dáng vẻ ghê tởm đó của Hy Nguyệt? Xấu chết đi được!”
Hy Nguyệt khẽ liếc cô ta một cái rồi chế nhạo: “Khuôn mặt này của tôi đẹp hơn cô không biết bao nhiêu lần.”
Những lời này như giáng một cái tát vô hình vào mặt Lục Kiều Sam, làm sắc mặt cô ta trắng xanh: “Người đẹp nhất Long Minh như tôi, cái túi đất như cô lấy gì mà so sánh?”
Hy Nguyệt quay đầu nhìn về phía Lục Lãnh Phong hỏi: “Anh Lục, con gái ở Long Minh các anh đều có dáng vẻ tầm thường như vậy sao? Bộ dạng như thế mà cũng được coi là người đẹp nhất Long Minh hả?’
“Hy Nguyệt!” Lục Kiều Sam bực bội, buột miệng thốt lên, sau đó mới nhận ra mình đã gọi nhầm người.
Mặc dù người phụ nữ này không phải Hy Nguyệt, nhưng cô ta cũng đáng ghét và ghê tởm y hệt Hy Nguyệt.
“Họ Y kia, tôi mặc kệ cô đến đây với mục đích gì, nhưng tôi nói cho cô biết, tôi chính là con gái nhà họ Lục, không phải người cô có thể tùy tiện trêu chọc đâu!”
“Ồ?” Hy Nguyệt nhướn mày, lộ ra một chút kinh ngạc: “Anh Lục, đây chính là người nhà của anh?”
Đôi môi mỏng của Lục Lãnh Phong khẽ gợi lên một vòng cung lạnh lùng, cô đã muốn diễn, anh đương nhiên không thể không hỗ trợ: “Là chị của tôi, lớn rồi vẫn ế nên tính tình không được tốt lắm. Mong tổng giám đốc Y thông cảm giúp.”
Lục Kiều Sam nghe thấy cách em trai mình gọi đối phương thì có chút giật mình: “Lãnh Phong, người phụ nữ này có lai lịch như thế nào?”
“Y Nhược chính là người sáng lập ra thương hiệu trang sức An Kỳ.” Lục Lãnh Phong chậm rãi giới thiệu.
Hai tròng mắt Lục Kiều Sam gần như lồi ra.
Dù chưa gia nhập thị trường nội địa nhưng họ đã có tiếng tăm không nhỏ trong giới người nổi tiếng, rất nhiều phu nhân và con cái nhà giàu với lối chi tiêu rộng rãi thường xuyên phái người sang An Kỳ mua sắm nhãn hiệu này.
Lục Kiều Sam đương nhiên cũng biết.
“Thảo nào, tôi cứ thắc mắc sao thiết kế của nó quê mùa như vậy, hóa ra là sản phẩm từ bàn tay dân nghèo.” Cô ta đưa tay về phía sau, lặng lẽ tháo chiếc nhẫn hoa khôi trong tay xuống, cứ nghĩ thần không biết quỷ không hay, nhưng thực ra Hy Nguyệt đã nhận ra ngay từ khi cô ta vừa bước lên thuyền.
Cô vẫn bình tĩnh cười nhẹ: “Không biết cô Lục làm nghề gì?”
Lục Kiều Sam không làm gì cả, chỉ ở nhà làm sâu gạo như trước.
Mục tiêu duy nhất của cô ta là kết hôn với Tần Nhân Thiên và giữ chặt lấy anh ta.
Tần Nhân Thiên cứ việc đấu đi, chỉ cần có cô ta ở đây, anh đừng hòng mong lấy được bất cứ người nào. Ai dám thông đồng với Tần Nhân Thiên, cô ta sẽ giết chết kẻ đó.
Chương 667
“Tôi là bà hoàng của Long Minh.” Cô ta hất mái tóc ngang vai của mình, nói một cách đắc thắng.
“Ồ? Thu nhập hàng năm của bà hoàng là bao nhiêu ấy nhỉ?” Hy Nguyệt cố ý hỏi.
Lục Kiều Sam hung hăng trừng mắt nhìn cô: “Không biết bà hoàng là cái gì hay sao mà hỏi vậy? Trong nhà tôi có rất nhiều tiền, không cần tôi phải đi kiếm.”
Hy Nguyệt nhấp một ngụm sâm panh trên bàn, bình thản phun ra một câu: “Cho nên, cô Lục không đi làm việc, chỉ ở nhà làm một con sâu gạo thôi?”
Lục Kiều Sam giận điên cả người, chỉ muốn xé xác cô ra ngay lập tức: “Thiên chức của đàn bà chính là ở nhà giúp chồng dạy con, vốn dĩ không cần làm bất cứ cái gì hết.”
“Nhưng cô Lục chẳng có chồng, cũng chẳng có con. Cô giúp chồng dạy con kiểu gì?” Nụ cười thản nhiên nhưng tràn đầy sự châm biếm của Hy Nguyệt như viên đạn sắc bén, đánh mạnh vào những chỗ yếu hại nhất trong lòng Lục Kiều Sam.
Cô đã không còn là quả hồng mềm tùy ý để người ta nhào nặn lúc trước, Lục Kiều Sam đừng hòng bắt nạt và sỉ nhục được cô.
Lục Kiều Sam nổi trận lôi đình, tức giận giậm chân: “Lãnh Phong, sao em cứ thích đi trêu ghẹo mấy người trông ghê tởm chẳng khác Hy Nguyệt như thế? Chị sắp phát điên vì cô ta mất.”
Lục Lãnh Phong ngậm miệng, sắc mặt trở nên vô cùng nghiêm túc: “Tổng giám đốc Y là khách hàng của tôi, mong chị cư xử lịch sự một chút, đừng làm nhà họ Lục mất mặt.”
Câu nói sau cùng lập tức khiến Lục Kiều Sam không biết phải nói sao, cô ta câm như hến, chịu đả kích vô cùng lớn: “Chị là chị của em, em đừng có lúc nào cũng xoay khuỷu tay hướng về bên ngoài như thế, hiểu không?”
“Tôi không mời chị đến, chị có thể trở về.” Lục Lãnh Phong lạnh lùng nói.
Nhưng Lục Kiều San vẫn chưa muốn trở về.
Cô ta phải tìm hiểu thật kỹ về người phụ nữ tên Y Nhược này.
Không hiểu sao cô ta luôn cảm thấy nơi nào trên người cô ta cũng có bóng dáng của Hy Nguyệt.
Cô ta phải điều tra cho rõ ràng mới được.”
Hy Mộng Lan nhìn chằm chằm vào Hy Nguyệt không chớp mắt.
Trên thế giới này tần suất đụng mặt cũng cao quá rồi đấy.
Tần Nhân Nhược với Thời Thạch đụng mặt rồi.
Người trước mặt cũng chạm mặt với Hy Nguyệt.
Nhưng cô ta không phải Hy Nguyệt, cô ta cũng không thể tiếp nhận được khả năng Hy Nguyệt còn sống.
Cô bắt buộc phải chết.
Không có cô, cô ta chính là người phụ nữ duy nhất trên thế giới này có tư cách làm cô chủ nhà họ Lục.
“Cô Y, cô và em gái tôi lớn lên thật giống nhau, nhìn thấy cô, tôi liền nhớ đến em ấy, trong lòng rất khó chịu.” Nói xong, cô ta móc khăn mặt ra, làm bộ lau khóe mắt, giả vờ rất khó chịu.
Trong lòng Hy Nguyệt cười lạnh một tiếng.
Làm bộ làm tịch, cô ta và Lục Kiều Sam là người hy vọng cô chết nhất trên thế giới này.
“Có chút đói rồi, tôi đi vào khoang thuyền làm chút đồ ăn ăn, xin lỗi hai người không tiếp được.” Nói xong, cô liền đi vào trong.
Lục Kiều Sam đến ngồi bên cạnh em trai: “Lãnh Phong, em không phải là nhìn thấy cô ta lớn lên giống Hy Nguyệt mà xem trọng cô ấy chứ?”
Chương 668
“Đó cũng là chuyện của tôi, không liên quan đến chị.” Lục Lãnh Phong nhún vai, sắc mặt lạnh lung, ngữ khí lại càng thêm giá lạnh.
Lục Kiều Sam bĩu môi: “Người em muốn lấy chỉ có thể họ Hy, bây giờ nhà họ Hy chỉ còn Mộng Lan thôi, em mau cười em ấy về nhà đi, đừng kì kèo nữa.”
Người phụ nữa tên Y Nhược này quá đáng ghét, đáng ghét giống như Hy Nguyệt, tuyệt đối không thể để Lục Lãnh Phong và cô ở cùng một chỗ, ngại ánh mắt của cô.
Hy Mộng Lan nghe thấy những lời cô ta nói, trong lòng rạo rực, vẻ mặt lộ ra sự mong đợi, hận không thể trực tiếp nhào vào trong ngực của Lục Lãnh Phong.
Trên mặt của Lục Lãnh Phong không có chút độ ấm, đén cả liếc mắt nhìn cô ta một cái cũng lười: “Lục Kiều Sam, não của chị úng nước rồi à, tôi đã li hôn bao giờ đâu?”
“Hy Nguyệt đã chết rồi! Hôn nhân của em tự động bị hủy.” Lục Kiều Sam bĩu môi.
“Cô ấy chết rồi cũng vẫn là vợ của tôi, hôn nhân của chúng tôi là suốt đời.” Lục Lãnh Phong không chút do dự, chắc như đinh đóng cột nói.
Lời này không chỉ nói cho bọn họ, mà còn nói cho cả người đang ở trong khoang thuyền nữa.
Lục Kiều Sam thiếu chút nữa ngất xỉu.
Hy Mộng Lan giống như bị đá một cước rơi vào trong khe tuyết, trong lòng lạnh toát, cả người bốc lên hàn khí.
“Lãnh Phong, em không tranh với em gái, em cũng không muốn làm cô chủ nhà họ Lục nữa, để em sinh cho anh một đứa bé nhé, chung quy lại anh vẫn cần một người thừa kế mà.”
Lời của cô ta còn chưa dứt, giọng nói của Lục Lãnh Phong đã lạnh lung truyền đến: “Cô không có tư cách.” Mấy chữ ngắn ngủn, đơn giản, trực tiếp, thô bạo.
Thân thể Hy Mộng Lan lắc lư, giống như bị đánh trúng, đến cả chân cũng đứng không vững.
“Lãnh Phong, bốn năm rồi, em từ trước đến giờ chưa từng ngừng yêu anh, em luôn luôn đợi anh, anh đừng đối xử lạnh lùng với em như vậy, được không?” Nước mắt của cô ta rơi ra, hoa lê đái vũ, điềm đạm dáng thương.
Nhưng cho dù cô ta có khóc cạn nước mắt, cũng không hòa tan được trái tim của Lục Lãnh Phong: “Cho các cô một phút, biến mất khỏi du thuyền của tôi, nếu không cứ đợi bị cá ăn đi.” Đây chính là ý muốn ném bọn họ xuống biển.
Vợ của anh nhảy đi, cũng là công của hai người này không ít, anh không tính sổ, hai người này cũng nên cảm ơn trời cảm ơn đất đi.
Lục Kiều Sam bắt được cái lan can dựa vào nghỉ ngơi, giống như đùa: “Chị chuẩn bị dừng lại ở nơi này của em.”
Lục Lãnh Phong không chút hoang mang kéo xuống gọi: “Roy, xuống đây, đem hai người phụ nữ chán ghét này vứt xuống biển.”
Roy là người phòng lái, cũng là một trong những trợ lý của Lục Lãnh Phong, cậu đổi du thuyền thành lái tự động, đi qua: “Hai vị này, hai cô là muốn tự nhảy, hay là để tôi giúp các cô nhảy.
Trên mặt Lục Kiều Sam bên xanh bên trắng: “Mày dù sao cũng chỉ là một trợ lý nhỏ bé, dám động vào tao, mày chết chắc rồi.”
“Vì Boss, tôi có thể xông pha khói lửa, không từ chối.” Roy cười lạnh một tiếng, nắm lấy cánh tay của Lục Kiều Sam, ném cô ta lên, cử chỉ có chút thô bạo, không chút lưu tình.
Lục Kiều Sam biết cậu ta thật sự đến, không phải đang dọa nạt cô ta, cuống quit kêu lên: “Được rồi, tôi tự đi.”
Hai người xám xịt rời đi, để lại tràn ngập sự không cam lòng.
Hy Nguyệt bưng sandwich và salad hoa quả đi ra.