Cô Lục cũng không từ chối, vừa nãy lúc cô mới tới, cô đã xem qua camera giám sát, đại khái có thể hiểu chút ít.
“Được rồi, từ giờ trở đi, không ai được phép khóc lóc ỉ ôi, mọi người phải biết, nước mắt không thể giải quyết được vấn đề.” Những lời này của cô Lục như nhắm vào Hy Mộng Lan vừa khóc lóc sướt mướt.
Cô ta đưa mắt nhìn mẹ mình, hai người âm thầm trao đổi bằng ánh mắt. Đây chắc hẳn là nhân vật bí ẩn mà Lục Kiều Sam nói.
Vừa nhìn đã biết cô Lục này chắc chắn là một nhân vật lợi hại, hai người các cô nhất định phải cẩn thận đối phó, không thể để ra sai sót.
Hai người họ đi tới, nhanh chóng ngồi vào vị trí bên cạnh Lục Lãnh Phong, như thể họ mới là vợ và mẹ vợ của anh, còn Hy Nguyệt chính là tình nhân.
như ban đầu gả con bé cho cậu ta, chắc chắn sẽ hạnh phúc hơn ở với cái gia đình tồi tệ này nhiều.
Cô Lục nhìn lướt qua gương mặt, biểu cảm của từng người ở đây, có thể hiểu được ít nhiều họ đang nghĩ gì. Cô mở màn hình tinh thể lỏng phía sau lên, bên trong có đoạn video ghi hình của quán rượu.
“Những chuyện xảy ra ở hành lang, ngoài hai nhân vật chính ra không ai biết đã xảy ra chuyện gì cả. Hiện tại hai người lần lượt từng người nói đi, xem rốt cuộc có chuyện gì mà cả hai xô xát dẫn đến sự việc như bây giờ?”
Hy Mộng Lan đan hai bàn tay vào nhau, nói: “Thôi thì Hy Nguyệt, em nói trước đi.” Có như vậy lát nữa cô ta mới làm cho mọi người tin vào cái “sự thật” mà cô ta đã tính toán từ trước.
Hy Nguyệt cũng không từ chối, chậm rãi, từ tốn nói: “Hôm đó vốn dĩ tôi đang chuẩn bị đi ăn cùng bố mẹ, đột nhiên bác cả và Hy Mộng Lan đi tới, kéo tay tôi, nói là có chuyện cần nói rõ ràng với tôi, kêu tôi ra hành lang vắng người dễ nói chuyện. Tôi không biết là họ muốn nói chuyện gì nên cũng đi theo họ. Đi tới hành lang, Hy Mộng Lan liền quay lưng hỏi tôi, có phải là trong lúc tôi ở cùng Lục Lãnh Phong đã nói xấu sau lưng chị ta có phải không. Tôi nghe vậy liền phản đối, nói tôi không phải là cái loại rảnh rỗi đi xen vào chuyện của người khác. Nhưng chị ta không tin, còn đột nhiên trở nên vô cùng kích động, nói rằng tôi đố kị vì Lục Lãnh Phong yêu thích chị ta, lạnh nhạt với tôi nên tôi muốn làm hại con của chị ta, còn muốn nhân dịp đó đuổi chị ta đi.”
Cô dừng một chút, nuốt nước miếng, lấy lại hơi rồi nói tiếp: “Mặc dù tôi đã giải thích rất nhiều lần răng tôi không phải loại người đó, nhưng chị ta vẫn không nghe, liều mạng dùng hai tay túm lấy tôi. Tôi sợ Hy Mộng Lan kích động kéo tôi ngã nên luôn nắm lấy lan can. Tôi kêu chị ta buông tay ra, chị ta không những không buông, còn như lên cơn điên, dùng lực mạnh hơn để kéo tôi, làm rách cả ống tay áo của tôi. Tình hình lúc đó vô cùng hỗn loạn, tôi cũng không biết tại sao chị ta ngã xuống, không biết có phải lỗi do tôi hay không. Nhưng tôi chắc chắn một điều rằng tôi không hề cố ý, tất cả những gì tôi làm lúc đó đều là phản ứng tự nhiên của bất kì ai khi bị người khác kéo, tôi chỉ muốn bảo vệ mình, không để chị ta kéo ngã…”
Hy Nguyệt dùng giọng điệu bình tĩnh kể lại toàn bộ sự việc, không hề đặt một chút tình cảm riêng tư vào đó, như thể nhân vật chính trong chuyện vừa rồi không phải cô, cô chỉ là người qua đường vô tình chứng kiến và kể lại.
Chương 598
Hy Nguyệt nói xong, cô Lục gật nhẹ đầu rồi dùng ra hiệu đến lượt Hy Mộng Lan nói.
Hy Mộng Lan giả bộ làm ra vẻ mặt vô cùng ngạc nhiên, hỏi: “Hy Nguyệt, không lẽ chị rảnh rỗi đến mức tự dưng chạy thẳng đến quán rượu, chỉ để hỏi em một việc cỏn con là tại sao lại đi nói xấu sau lưng chị?”
“Tôi không biết, lúc đó nghe chị hỏi tôi cũng cảm thấy rất kỳ lạ. Chuyện nhỏ như vậy cần gì phải kéo tôi ra hành lang vắng người để nói chuyện? Sao không hẹn toi ở quán trà hay tiệm cà phê để hỏi?” Hy Nguyệt nhún vai.
Hy Mộng Lan thút thít: “Hy Nguyệt, chị đã để em nói trước, vì chị tin em sẽ nói ra toàn bộ sự việc. Nhưng tại sao em lại bịa chuyện như vậy để lừa gạt mọi người? Rốt cuộc tại sao chị phải gọi một mình em ra hành lang để nói chuyện, tại sao em không nói hết ra?”
“Chị nói gì vậy? Tôi nghe không hiểu.” Cô nhíu mày, vẻ mặt khó hiểu, không biết Hy Mộng Lan đang bày trò gì.
Đôi mắt đào hoa của Lục Lãnh Phong híp lại, anh dùng ánh mắt thâm trầm, sắc bén nhìn hai người, hỏi: “Hai người đang diễn trò gì vậy? Còn không mau nói rõ ra hết đi?”
Hy Mộng Lan cầm chiếc điện thoại di động ở trên bàn lên, nói: “Vốn dĩ chị vẫn còn nể tình chị em, nên chỉ gọi mình em ra để hỏi chuyện, bảo toàn danh dự cho em. Nhưng em lại cố tình không hiểu, còn thẹn quá hóa giận, quyết tâm hại chết con của chị. Gây chuyện đến mức này thì em đừng trách sao chị vô tình!”
“Hy Mộng Lan, có việc gì thì chị cứ nói thẳng ra hết đi, cần gì phải vòng vo tam quốc thể hiện tình chị em giả tạo? Con thuyền tình nghĩa của chúng ta đã sớm bị chị nhấn chìm từ lâu rồi!” Hy Nguyệt không chút do dự nói. Rõ ràng cô ta tự hại chết con mình, còn cắn ngược lại, đổ hết mọi tội lỗi cho cô. Đã thế còn giả bộ làm người chị tốt bao che cho em gái mình. Ghê tởm! Đừng nói là tình chị em, ngay cả nhân tính của cô ta cũng bị chó tha đi rồi.
Nếu không phải nể tình cô ta đang mang thai cực khổ, cô đã sớm công khai hết toàn bộ chuyện xấu hại người mà cô ta làm, để cô ta phải hứn chịu quả báo về những gì mình đã làm.
Hy Mộng Lan giả bộ đáng thương, như thể bị uất ức đến nỗi phải nói hết ra: “Được, nếu như em đã nói như vậy thì chị sẽ nói ra hết tất cả, sẽ không bao che cho em nữa. Hy Nguyệt, em mau tỉnh ngộ đi!”
Cô ta lắp điện thoại mình vào máy chiếu, chiếu tất cả hình ảnh bên trong điện thoại di động lên.
Tất cả hình ảnh bên trong đều là những hình ảnh vô cùng kinh dị, khủng bố và đẫm máu.
Thai nhi bị lột da, thai nhi bị ngâm trong formalin…
Những hình ảnh máu me khủng khiếp ấy đập thẳng vào trong mắt của mọi người.
Bác cả che miệng, kêu lên đầy sợ hãi: “Trời đất! Đây là cái gì vậy! Khủng khiếp quá..”
“Trước đây, ngày nào Hy Nguyệt cũng gửi qua facebook tôi những hình ảnh đáng sợ này để đe dọa, tra tấn tinh thần tôi.” Hy Mộng Lan ôm lấy hai cánh tay, giả bộ sợ hãi: “Hôm nào cũng vậy, tôi vừa mở facebook ra thì ngay lập tức thấy những hình ảnh đáng sợ này. Tất cả đều là hình ảnh của thai nhi chưa không được sinh ra, khiến tôi ngày đêm mất ngủ, lúc nào cũng trong trạng thái sợ hãi, hoảng loạn. Tôi không biết tại sao em ấy lại phải đối xử với tôi như vậy nữa! Ngay lúc này, tôi vẫn còn cảm thấy lạnh gáy với những hình ảnh ấy dù đã nhìn thấy chúng rồi. Bây giờ tôi rất muốn đi chết!”
Nói xong, Hy Mộng Lan ngồi ụp xuống đất, che hai tay lên mặt, gào khóc vô cùng đau lòng.
Hy Nguyệt thấy vậy thì cảm thấy không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Cô sợ đến ngây người, không phản ứng gì.
“Hy Mộng Lan, vốn là chị cũng không cho tôi xem bất cứ hình ảnh nào cả, những hình ảnh này cũng không phải là do tôi gửi.”
“Em gái à, không phải tất cả những hình ảnh này đều được phát tán ra từ Facebook của cô ư? Hơn nữa, lúc ở trong hành lang, không phải chính miệng cô đã thừa nhận với tôi rằng chúng chính do do cô gửi sao?”
Chương 599
Bỗng nhiên Hy Mộng Lan nhìn chằm chằm vào cô, mỗi một lời nói đều giống như là một bằng chứng chắc chắn, nhất định phải đóng chặt cô vào thập tự giá với tội lỗi này, để cô không thể nào trở mình được nữa.
Bác cả bỗng vỗ mạnh vào bàn, từ trên ghế đứng bật dậy: “Hy Nguyệt, tại sao cô lại ác độc đến như vậy chứ! Cô muốn dọa cho Mộng Lan sảy thai sao?”
“Bà Hoa à, mọi chuyện còn chưa được làm sáng tỏ, bà cũng đừng quá kích động.” Giọng nói của bà Lục âm trầm truyền đến.
“Chẳng lẽ mọi chuyện còn chưa đủ rõ ràng hay sao? Tất cả đều là do người phụ nữ này làm ra, cô ta gửi những bức ảnh kinh khủng đấy đến để hù dọa Mộng Lan, rồi sau đó lại đẩy Mộng Lan xuống tầng khiến cho con bé phải sảy thai. Mọi người nên đuổi cô ta đi càng sớm càng tốt nếu không thì mỗi ngày cô ta sẽ đều ở nhà gây chuyện, không để cho mọi người được sống yên ổn đâu!” Bác cả giận dữ nói.
“Nếu như chỉ nghe lời từ một phía như vậy thì không phải cả thế giới này sẽ đều chìm trong thù hận sao.” Bà Lục nói đầy chậm rãi: “Nếu như bà cứ tiếp tục nói những lời lẽ kích động như vậy thì tôi chỉ có thể mời bà ra ngoài uống trà để bình tĩnh lại mà thôi.”
Bác cả biết là mình đã lỡ miệng, miễn cưỡng ngồi xuống.
Bà Lục nhìn sang phía Hy Mộng Lan: “Bây giờ cô hãy nói lại cho mọi người nghe xem khi nãy ở hành lang xảy ra những chuyện gì đi.”
Hy Mộng Lan gật đầu: “Vốn dĩ cháu đi tìm em gái nói chuyện là vì cháu thực sự không thể nào chịu đựng được nữa! Cháu sắp bị những bức ảnh này của cô ta làm cho phát điên rồi! Nể tình chị em bao lâu nay nên cháu muốn tự mình giải quyết riêng chuyện này với cô ta nên cháu mới gọi cô ta ra ngoài hành lang để nói chuyện. Lúc mới đầu cô ta còn không chịu thừa nhận chuyện đó là do cô ta làm nhưng sau nhiều lần tra hỏi thì cuối cùng cô ta cũng thừa nhận. Cô ta nói là bởi vì cháu đã cướp mất anh Khiến Nghi nên cô ta mới hận cháu. Nếu như cháu không chịu rời đi thì cô ta sẽ giết cả cháu và đứa trẻ trong bụng
Cô khóc nức nở, nhẹ lau đi giọt nước mắt trên khóe mắt: “Cháu đã khổ sở cầu xin cô ta. Dù cho cháu đã nói rằng cháu không cần phải có danh phận cũng không cần địa vị mà chỉ cần có thể ở lại bên cạnh Lãnh Phong là đủ rồi. Vậy mà cô ta còn nhất quyết không chịu. Cô ta nói rằng khi đứa trẻ sinh ra thì địa vị của cô ta trong nhà sẽ bị đe dọa nên cô ta sẽ không để cho cháu sinh đứa trẻ này ra. Sau khi nghe thấy cô ta nói vậy thì cả người cháu đều mất kiểm soát, đầu óc như muốn nổ tung, cháu cũng không biết được rốt cuộc mình đang làm gì nữa. Cháu chỉ nghĩ đến việc nhất định phải bảo vệ đứa trẻ, nhất định không thể để nó bị em gái làm hại. Nhưng mà em gái vẫn luôn hất tay cháu ra rồi đẩy cháu xuống cầu thang. Thấy vậy thì cháu chỉ có thể cố gắng bám chặt lấy cô ta để mình không bị ngã xuống. Nhưng cháu là phụ nữ có thai, không thể nào đọ sức với cô ta được. Cháu chỉ nhớ rằng lúc cuối cùng, cô ta đã cầm tay cháu rồi hất thật mạnh, đẩy cháu ra sau, vì cháu không thể đứng vững được nên đã ngã xuống dưới.”
Hai mắt Hy Nguyệt trợn to, nhìn chằm chằm cô đầy kinh ngạc.
Vậy mà cô ta lại có thể mở mồm ra bịa chuyện, nghiêm túc xuyên tạc tất cả mọi thứ đến mức này chỉ để đổ oan cho cô.
Cô không khỏi liếc nhìn Lục Lãnh Phong, vẻ mặt của anh mặt vẫn không có chút cảm xúc nào nhưng ánh mắt lại cực kỳ u ám, dường như là đã tin tưởng những gì mà Hy Mộng Lan nói là thật.
Lần này, Hy Mộng Lan thực sự đã đâm cô một nhát dao thật sâu.
Cô ta vừa khóc vừa kể khiến cho lời nói dối của cô ta lại càng đáng tin hơn cả những sự thật khủng khiếp mà cô đã kể ra.
Hai người lại chỉ vì một vài lý do nhỏ nhặt như nói xấu sau lưng mà phải tranh cãi kịch liệt ở ngoài hành lang như vậy sao?
Bà Lục uống một hớp trà, giọng nói chậm rãi truyền đến: “Hy Mộng Lan, cô đã bắt đầu nhận được những bức ảnh này từ bao giờ?”
“Được khoảng một tuần rồi, ở trên Facebook vẫn còn lưu lại lịch sử.” Hy Mộng Lan nhỏ giọng, mềm nhũn nói.
Bà Lục gật đầu rồi nhìn Hy Nguyệt: “Hy Nguyệt! Cô còn muốn nói thêm điều gì không?”
Chương 600
Ở dưới bàn, ngón tay của Hy Nguyệt đan chặt vào nhau, cố ép bản thân phải thật bình tĩnh.
Cô phải phải suy nghĩ thật kỹ xem rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra.
Chẳng lẽ Hy Mộng Lan đã tính kế cô từ trước sao?
Tại sao lại chỉ vì muốn vu oan cho cô mà phải hao tâm tổn sức dựng lên một vở kịch còn phải tạo bằng chứng giả như vậy?
Cô ta là phụ nữ có thai, chẳng lẽ không phải nên đặt sự an toàn của bản thân lên hàng đầu sao?
Ở trên hành lang mà còn lôi kéo nhau như vậy thì bất cứ lúc nào cũng có thể xảy ra tai nạn.
Lúc ấy, vốn dĩ cô ta liều mình bám chặt vào lan can là để bảo vệ đứa trẻ trong bụng. Nếu như cô ta bị kéo ngã thì chắc chắn sẽ bị sảy thai.
Tại sao cô ta lại có thể chưa từng nghĩ đến điều đó cơ chứ?
Nghĩ đến đây, bỗng nhiên có một tia điện chợt lóe lên trong đầu của cô.
Chẳng lẽ là…
Trong lúc cô đang mải suy nghĩ, giọng nói độc ác của bác cả đã vang lên: “Cô không nói được gì nữa đúng không? Mộng Lan vạch trần hết tất cả những lời dối trá của cô rồi! Cô mau chóng nhận tội đi, đừng có ở đây làm lãng phí thời gian của chúng tôi nữa.”
“Lãnh Phong, đứa trẻ của chúng ta phải chết thật oan uổng mà!” Hy Mộng Lan nhoài người ôm lấy bả vai của Lục Lãnh Phong, khóc nức nở.
Sắc mặt của Lục Lãnh Phong vẫn không thay đổi mà chỉ nhìn chằm chằm vào người phụ nữ đối diện bằng ánh mắt lạnh lùng, u ám.
Hy Nguyệt đứng lên: “Tại sao tôi lại phải nhận tội trong khi tôi tôi làm sai bất cứ chuyện gì cả! Trước đây tôi vẫn luôn lo lắng không biết rằng liệu có phải vì tôi lỡ tay nên mới khiến cho Hy Mộng Lan rơi xuống không. Nhưng bây giờ, sau khi nghe thấy Hy Mộng Lan bịa ra chuyện gửi ảnh đe dọa thì tôi mới thực sự hiểu rõ ràng mọi chuyện. Đây không phải là tai nạn bất ngờ mà chính là một kế hoạch được dàn dựng sẵn. Hy Mộng Lan! Ngay từ ban đầu cô đã muốn sảy thai phải không? Cô tìm mọi cách để dựng lên vở kịch này chỉ vì vừa có thể làm cho mình sảy thai lại vừa hay có thể đổ hết tất cả mọi lỗi lầm lên người tôi.”
Dây thần kinh trên trán của Hy Mộng Lan co rút giữ dội, phản ứng của Hy Nguyệt nhanh hơn so với những gì mà cô ta tưởng tượng. Vậy mà cô lại có thể nhìn rõ kế hoạch của cô ta.
Nhưng mà cô không có bằng chứng xác thực, chắc chắn cũng sẽ không có ai tin tưởng lời cô nói. Vậy là cô ta có thể dễ dàng lật đổ cô.
“Em gái à, đứa bé này là máu thịt của tôi và Lãnh Phong, tôi bảo vệ nó còn không kịp thì sao có thể làm hại nó như vậy chứ? Cô có biết mấy ngày hôm nay tôi đã phải sống khổ sở như thế nào không? Thậm chí tôi còn ước là mình có thể chết cùng với nó, tại sao cô lại có thể vu oan cho tôi như thế?” Sau khi cô ta nói xong thì lập tức tựa vào vai Lục Lãnh Phong khóc lóc.
Hy Nguyệt lạnh lùng cười: “Tôi còn nhớ có một lần cô đã thề độc rằng nếu như đứa trẻ không phải là con của Lục Lãnh Phong thì đứa trẻ này khi sinh ra sẽ là thai chết lưu. Lúc ấy tôi còn cảm thấy rất sốc. Nếu như người mẹ thực sự yêu thương đứa trẻ thì tại sao lại có thể chấp nhận nguyền rủa nó như vậy? Tại sao lại có thể dùng đứa trẻ để thề độc cơ chứ? Trừ khi là cô ta vốn cũng không hề muốn sinh đứa trẻ này ra.”
“Em gái! Đây là con của tôi và Lãnh Phong, cô nói rằng tôi không muốn sinh nó ra sao? Cô đang kể chuyện cười ư?” Hy Mộng Lan hừ nhẹ.
“Nếu như thật sự là cô không muốn sinh đứa trẻ này ra thì chỉ có một nguyên nhân duy nhất, chính là… vốn dĩ đứa trẻ này không phải là con của Lục Lãnh Phong!”
Chương 601
Vẻ mặt của Hy Mộng Lan co rút kịch liệt, cô cuống quýt ngồi thẳng người lại, sợ rằng, mình sẽ vô tình làm ra hành động nào đó khiến cho Lục Lãnh Phong nghi ngờ.
“Hy Nguyệt! Sao cô có thể vu oan cho tôi như vậy chứ? Cô đã hại chết đứa con của tôi rồi, chẳng lẽ cô còn muốn bịa chuyện để làm hại đến sự trong sạch của tôi à?”
Bác cả sợ rằng con gái của mình bị vạch trần, vỗ bàn, hét lên: “Hy Nguyệt, cô đừng có mà ngậm máu phun người! Tự cô làm những chuyện tội lỗi lại muốn hất nước bẩn lên đầu Mộng Lan sao?”
“Bà Hoa, đây là chuyện của hai người bọn họ. Nêu snhuw bà cứ tiếp tục muốn xen vào thì tôi cũng chỉ có thể mời bà ra ngoài đợi thôi.” Bà Lục nhíu mày.
Bác cả tức giận bĩu môi: “Chẳng lẽ bà còn muốn tôi ngồi im nhìn cô ta xúc phạm Mộng Lan sao?”
“Cô ta hoàn toàn có quyền để nghi ngờ. Mọi người chỉ cần có thể đưa ra bằng chứng chứng minh thân phận của đứa trẻ thì mọi chuyện đều sẽ được giải quyết.” Bà Lục công bằng nói.
Những lời này chính là một nút thắt khiến cho bác cả không biết phải nói gì thêm.
Tay của Hy Mộng Lan run lên, bây giờ cô ta đang cảm thấy vô cùng lo lắng.
Mặc dù “chứng cứ” đã bị tiêu hủy, cũng không khiến cho bản thân bị nghi ngờ. Nhưng mà nếu như Hy Nguyệt vẫn cứ tiếp tục muốn làm ầm ĩ mọi chuyện lên như vậy thì cô ta cũng khó mà có thể giữ được sự trong sạch của mình.
“Tôi sẽ lấy cái chết ra để đảm bảo rằng mình hoàn toàn trong sạch.”
“Cô làm vậy cũng chẳng có ý nghĩa gì giống như lúc cô thề độc vậy. Điều tôi muốn làm chính là giám định y khoa. Đây chính là bằng chứng xác thực duy nhất mà tôi có thể tin tưởng.” Bà Lục nói.
Khóe miệng của Hy Mộng Lan giật giật: “Đây chính là sơ suất của mẹ tôi khi không để lại DNA của đứa trẻ. Nhưng điều này cũng đâu thể chứng minh rằng đứa trẻ không phải là con của Lãnh Phong.”
“Ngay từ ban đầu, đây chính là mục đích của chị đúng không? Chỉ cần đứa trẻ không còn thì cũng sẽ không có bất kỳ bằng chứng nào nữa.”
Hy Nguyệt cười nhạo: “Sau khi chị ngã từ cầu thang xuống, vốn tôi đã định sẽ gọi cho 120 nhưng mà các người lại nhất quyết không cho tôi gọi. Quan trọng là, chỉ một phút sa khi chuyện này xảy ra, tất cả mọi người không biết từ đâu chạy tới mà đều có mặt đầy đủ giống như là đã được sắp xếp ổn thỏa từ trước vậy. Thậm chí khi chúng tôi muốn đi đến bệnh viện cùng mấy người thì mấy người lại nhất quyết không cho chúng tôi đi theo.”
“Chuyện này là vì mẹ tôi lo rằng nếu để cho cô lên xe thì cô sẽ lại tìm cách để hãm hại tôi.”
Hy Mộng Lan cố hết sức để duy trì sự bình tĩnh.
“Vốn dĩ chúng ta cũng đâu có đi cùng xe với nhau vậy thì sao tôi có thể hãm hại chị được cơ chứ!” Hy Nguyệt lạnh lùng nhìn cô ta: “Quan trọng nhất là, bệnh viện gần với khách sạn nhất chính là bệnh viện nhân dân số 2 của thành phố Long Minh nhưng mà mấy người lại không đi đến đó mà lại quyết định đi đến một bệnh viện tư nhân cách đó khá xa. Theo như lời giải thích của bác cả thì lúc ở trên xe vì cô chảy rất nhiều máu nên đã hôn mê bất tỉnh. Trong tình huống nguy hiểm như vậy mà mấy người vẫn còn có thể nghĩ đến việc tìm đến bệnh viện tư nhân ở xa như vậy sao? Mấy người không cảm thấy chuyện này rất không hợp lý hay sao? Huống hồ, bệnh viện nhân dân số 2 của thành phố Long Minh chính là một trong ba bệnh viện đứng đầu, trong khi bệnh viện tư nhân kia lại có quy mô rất nhỏ, điều kiện khám chữa bệnh cũng không được tốt. Ở trong tình huống nguy hiểm như vậy thì chắc chắn sẽ không có ai lựa chọn từ bỏ chỗ tốt để chọn lựa chỗ kém hơn đâu.”
“Đó là bởi vì em trai tôi có quen biết với giám đốc của bệnh viện phụ sản ấy. Tôi chỉ muốn tìm một người quen thân có thể tin tưởng để có thể cố gắng hết sức giữ lấy đứa trẻ nhưng mà không ngờ rằng rốt cuộc thì tôi vẫn không thể giữ được nó.” Bác cả tức giận nói.
“Tìm người quen cũng dễ dàng hơn cho việc phá hủy chứng cứ đấy.” Hy Nguyệt nói bằng giọng điệu cực kỳ đanh thép.
Chương 602
Trong lòng Hy Mộng Lan như phát điên lên, cô ta cảm nhận rất rõ ràng rằng mình đã bị chuyển từ thế chủ động sang thế bị động.
“Em gái à, cô chỉ dựa vào một chuyện duy nhất chính là tôi không thể nào làm giám định huyết thống mà đã muốn di chuyển sự chú ý của mọi người, đổi trắng thay đen chỉ vì muốn chối bỏ trách nhiệm của bản thân có đúng hay không?”
Khóe miệng Hy Nguyệt chỉ nở một nụ cười đầy chế giễu: “Chị Hoa à, tôi cũng phải cảm ơn chị rất nhiều vì đã giúp tôi có thể nhìn rõ sự thật. Nếu như chị không lôi một đống ảnh nực cười ấy ra thì tôi cũng chỉ có thể nghĩ rằng đó chính là một sự tình cờ mà không hề nghĩ rằng tất cả mọi chuyện đều đã được chị sắp xếp từ đầu. Giống như là việc trước đây chị đã lên kế hoạch để trốn thoát khỏi cuộc hôn nhân của mình vậy.”
Hy Mộng Lan hít vào thật mạnh, nước mắt bỗng rơi xuống: “Hy Nguyệt, tại sao cô lại biến thành như vậy? Tôi không còn có thể nhận ra cô nữa rồi! Cô giết chết đứa con của tôi còn chưa đủ, vậy mà cô còn muốn ngậm máu phun người, đổ hết tất cả tội lỗi lên đầu của tôi! Cô có còn lương tâm không vậy? Cô nói rằng những hình ảnh ấy chính là do tôi tự làm ra sao? Vậy thì cô giải thích như thế nào về chuyện những hình ảnh ấy được phát tán ra từ Facebook của cô?
“Đây cũng không phải là lần đầu tiên máy tính của tôi bị tấn công. Nếu như lần trước không phải là có người đã tha cho tội phạm và hacker thì sao bọn họ có thể có cơ hội để tiếp tục lặp lại những thủ đoạn của chúng cơ chứ
Hy Nguyệt nhìn sang Lục Lãnh Phong, ánh mắt vừa có chút châm chọc lại vừa có phần đau xót. Nếu như không phải vì anh vẫn luôn nuông chiều và bảo vệ Hy Mộng Lan thì sao cô ta có thể hại cô hết lần này đến lần khác như vậy?
Lục Lãnh Phong hơi nheo mắt, sâu trong ánh mắt chợt bùng lên một ngọn lửa, hình như đã bị lời nói của cô làm cho tức giận.
Cô cũng không thèm quan tâm chuyện này. Anh chính là nguồn gốc của chuỗi bi kịch này. Nếu như cô có thể đưa ra lựa chọn thêm một lần nữa thì chắc chắn cô sẽ không bao giờ kết hôn thay cho Hy Mộng Lan.
Hy Mộng Lan âm thầm hít một hơi thật sâu, trên mặt vẫn cố gắng giữ bình tĩnh. Chì cần cô ta để lộ ra bất cứ một chút lo sợ hay chột dạ nào thì chắc chắn cô ta sẽ phải chết! Đến lúc ấy thì tất cả những cố gắng của cô ta đều là vô ích.
“Hy Nguyệt, tất cả những nghi ngờ của cô đều bắt nguồn từ việc tôi không thể nào chứng minh thân phận của đứa bé đúng không? Nhưng những nghi ngờ của cô c đều không có giá trị nào cả! Đứa trẻ chính là con của Lãnh Phong! Tôi hoàn toàn trong sạch! Nếu như có thể thì tôi đồng ý dùng mạng sống của mình để đổi lấy sự khỏe mạnh của đứa trẻ!”
Hy Nguyệt cười lạnh, cô cũng không muốn phải dính dáng đến chuyện này thêm nữa. Dù sao thì sau khi đứa trẻ này mất đi thì vấn đề này cũng chẳng còn cách nào để giải quyết thật ổn thỏa nữa. Dù cho cô cố cố giải thích như thế nào thì cũng đâu có tác dụng.
“Chị Hoa, chúng ta hãy kiểm tra lại camera giám sát đi. Hiện tại thì đây chính là bằng chứng duy nhất mà chúng ta có được trong chuyện này
Cô muốn xem lại băng ghi hình.
“Chị nói rằng muốn hỏi lại tôi về những bức ảnh đó, vậy sao chị lại không để cho tôi xem những hình ảnh trong điện thoại của chị? Từ khi chúng ta đi vào cho đến khi chị bắt đầu nổi điên thì chắc cũng chỉ khoảng tầm 2 phút. Chị nói rằng tôi không chịu thừa nhận chuyện những bức ảnh ka là do tôi gửi vì chị vẫn cứ tiếp tục chất vấn cho nên tôi mới chịu thừa nhận chuyện này. Trong hai phút thì chị có thể tra hỏi tôi đến mức nào? Chị nghĩ chỉ số thông minh của tôi chỉ bằng không thôi à?”
Áo lót của Hy Mộng Lan thấm đẫm mồ hôi lạnh. Cô ta cảm thấy mình giống như một củ hành vậy, cứ bị người ta lột ra từng lớp, từng lớp một.