Lục Vinh Hàn trừng anh một cái: “Các con kêu gọi nhiều người vào, chỉ khiến cho người ta xem trò cười của gia đình chúng ta mà thôi.”
Lục Lãnh Phong bĩu môi giở giọng châm biếm: “Lần trước một mình bố chống đối tất cả mọi người, làm ầm đến tin đồn bố giấu con riêng truyền đi khắp nơi, trò cười này vẫn không đủ lớn sao? Ông cố với ông nội đều không có làm được việc vĩ đại như vậy đấy!”
Anh ngừng lại một lát, sờ sờ cằm: “Con vẫn luôn nghĩ, có phải đúng là có một người em như vậy, khiến bố bảo vệ nó như vậy, dám phạm phải sai lầm lớn đến như vậy không!”
Khóe môi Lục Vinh Hàn giật giật, sắc mặt bắt đầu tái đi.
Cái chuyện mà tất cả thành viên trong gia đình đều thông qua còn người quản lý lại phản đối, đây là lần đầu tiên xuất hiện trong nhà họ Lục, từ trước nay chưa từng có.
Lúc ông cụ còn sống, luôn tôn trọng ý kiến của thành viên trong gia đình, chỉ cần hơn nửa thành viên trong gia đình thông qua thì ông ấy sẽ không phản đối.
Lục Vinh Hàn đã cảm thấy rõ ràng được, từ sau khi cuộc họp gia đình lần trước, bầu không khí trong nhà đã thay đổi rồi.
Có lẽ mọi người đều nảy sinh nghi ngờ, bao gồm cả ông ấy trong đó.
“Bố cây ngay không sợ chết đứng, mặc kệ bọn họ nói như thế nào.”
Hy Nguyệt cười nhẹ một cái: “Bố, ở điểm này, con vẫn tin bố. Nếu như bố thật sự có một đứa con trai thì chúng con cũng có thể chấp nhận được, dẫu sao thì cũng là anh em ruột mà. Chỉ là tất cả mọi người đều đang nhắm vào gia đình chúng ta, một ngày nào đó cậu ta xuất hiện, thì cho dù cậu ta do ai sinh ra, chỉ cần không phải con vợ lớn, thì đều là vụ bê bối tày trời, sẽ khiến cho bố mất hết danh tiếng trong nhà họ Lục, cho nên hy vọng bố có thể cẩn trọng.”
Một cơ thịt trên mặt Lục Vinh Hàn co thắt dữ dội.
Lời của con dâu mặc dù khó nghe, nhưng mỗi một chữ của cô, ông ấy không có cách nào phản biện cả.
Không cho Tư Mã Ngọc Như sinh con trai, là mệnh lệnh của ông cụ. Người của nhà họ Lục đều biết.
Tư Mã Ngọc Như thân là một người vợ lẽ, làm trái với ý nguyện của ông cụ, dựa vào cách này là lén sinh một đứa con trai, là một sự khiêu khích đối với ông cụ và cả nhà họ Lục.
Tư Mã Ngọc Thanh không phải con riêng, nhưng so với con riêng lại càng không thể khiến người trong gia đình chấp nhận.
Cho nên Tư Mã Ngọc Như mới suy nghĩ nhiều như vậy, trong mắt cô ta, chỉ cần mình có con trai, thì có thể cướp đoạt tài sản nhà họ Lục.
Dẫu sao Lục Vinh Hàn cũng là người nắm giữ, những người khác có bất mãn như thế nào thì cũng phải nghe theo ông ấy.
Hơn nữa cô ta muốn con trai không hề sai, sai ở chỗ ông cụ, một ông cụ sắp xuống đất như ông ấy thì có tư cách gì can thiệp vào quyền sinh con của cô ta?
Đợi đến ngày con trai của cô ta nắm giữ nhà họ Lục, cô ta nhất định phải trình báo một lượt cho đàng hoàng trước mộ của ông ấy, chọc tức chết ông ấy!
Trong phòng khách có một khoảng lặng ngắt như tờ.
Ai cũng không chú ý đến Lục Sênh Hạ đã không còn ở đây nữa, mà lặng lẽ đi lên lầu rồi.
Đợi đến lúc cô bé xuống, thì trong tay có cầm một tờ công văn.
Chương 1580
Dường như thằng bé không hề tin tưởng lời nói của bố mình.
Hy Nguyệt bật cười ha ha, không nhịn được hôn lên bàn tay nhỏ của cậu con trai đáng yêu nhà mình.
Sao bảo bối của cô lại đáng yêu thế này.
“Lục Lãnh Phong, thấy chưa hả? Con trai đang chất vấn anh đấy.”
Lục Lãnh Phong cũng nở nụ cười quái dị: “Thằng bé chỉ đang tỏ vẻ đáng yêu thôi, em đừng suy nghĩ nhiều quá.”
Hy Nguyệt cười híp mắt, toát lên vẻ gian tà: “Anh là núi băng vạn năm không đổi, có phải khi còn bé anh cũng thích vờ đáng yêu vậy không?”
Lục Lãnh Phong búng nhẹ lên trán cô: “Anh giống như người con được bố quan tâm à, đáng yêu cái gì chứ?”
Nghe nói vậy, nụ cười trên mặt Hy Nguyệt như cứng lại.
Lúc anh ra đời, bố chồng đi tìm Tư Mã Ngọc Như khắp thế giới giống tẩu hỏa nhập ma, nào có lo lắng cho con mình?
Khó trách tính cách của anh lại lạnh lùng như vậy.
Cách ba mét vẫn có thể đóng băng, cái kiểu lạnh lùng đó không phải chỉ một sớm một chiều mà do hoàn cảnh từ nhỏ tạo nên.
“Không ngờ anh lại là đứa bé lớn lên trong một gia đình hạnh phúc.”
Lục Lãnh Phong nhún vai một cái: “So với chị thì anh còn may mắn hơn nhiều.”
Hy Nguyệt ôm lấy con gái, anh ấy thương con gái nhiều hơn một chút cũng là có nguyên nhân.
Có lẽ khi nhìn hai đứa trẻ, dù nhiều dù ít anh cũng thấy giống như mình và chị gái.
Chị cả còn chưa biết sống chết như thế nào, tin tức cũng hoàn toàn không có.
Hay là chị ấy thực sự không còn trên đời nữa.
“Đàn ông ái thê diệt thiếp thì cái nhà này nhất định sẽ không được an bình. Bố toàn tâm toàn ý với mẹ nhỏ, mà người mẹ nhỏ yêu không phải chỉ có bố, còn có cả tài chính của tập đoàn Lục thị phía sau ông. Mọi người đều nhận ra điều đó, bao gồm cả Sênh Hạ, chỉ có mình bố là không thấy.”
“Em mãi mãi không thể nào đánh thức một người đang giả vờ ngủ được đâu.” Khóe miệng Lục Lãnh Phong hiện lên ý cười gằn.
Hy Nguyệt nhận ra, tận sâu trong lòng anh là sự bất mãn với bố chồng.
Tuổi thơ của anh vượt qua trong sự ai oán của mẹ và bố.
Mặc dù sau đó quan hệ cha con cũng xem như hòa hợp, nhưng vết thương tận sâu trong lòng đó mãi mãi không thể nào khép lại.
“Anh biết nếu đàn ông có vợ bé là một sự tổn thương to lớn với gia đình, vậy sao lúc chú họ cưới vợ bé, anh lại bỏ phiếu trắng? Chẳng lẽ anh thương đứa bé của người kia sao?”
Cô hỏi dò xem thử, nếu cô thương đứa bé của người thứ ba, tương lai cũng sẽ thương đứa bé của Kiều An, bởi vì dù sao đó cũng là huyết mạch của anh.
Lục Lãnh Phong lau mồ hôi trán.
Chuyện này khó mà nói rõ được.
“Anh chỉ không muốn tham dự vào chuyện đó mà thôi. Thượng bất chính hạ tắc loạn, bố đã bắt đầu tiền lệ, thì chúng ta có quyền gì mà ngăn cản người khác?”
Chương 1581
Hy Nguyệt mím môi: “Em không giống như anh, nhất định em phải dẹp yên. Là vợ cả, nhất định em phải bảo vệ quyền lợi của mình, không thể để cho một tình nhân giẫm lên đầu lên cổ mình được.”
Lục Lãnh Phong ôm lấy vai cô: “Cô bé ngốc, giữa chúng ta không có người thứ ba, anh cũng sẽ không để lịch sử tái diễn.”
Cô mới bĩu môi: “Mong là như vậy, nếu không thà rằng em tìm bố dượng cho con cũng không muốn ở chung với tình nhân đâu.”
Sau khi cho bọn nhỏ uống sữa xong, mấy đứa trẻ yên lặng ngủ thiếp trong lòng cha mẹ.
Sau khi để mấy đứa vào nôi, họ gọi bảo mẫu tới trông coi rồi hai người mới quay trở về phòng.
Lục Lãnh Phong rót hai ly cocktail không độ, đưa cho cô một ly.
Cô dựa vào ghế salon, lắc lắc cái ly trong tay: “Giờ càng ngày em càng thấy Tư Mã Ngọc Như đang giấu một đứa con trai thật, hơn nữa có lẽ Sênh Hạ cũng biết.”
Lục Lãnh Phong đưa đôi mắt đen như màu mực, dưới ánh đèn, có ý tứ gì đó chợt lóe lên, rất thầm trầm mà hết đỗi âm u: “Cậu đã điều tra rồi, hồ sơ ở bệnh viện sản liên quan đến Tư Mã Ngọc Như đều bị thủ tiêu hết, bác sĩ năm đó cũng nghỉ việc.”
“Cho nên càng chứng tỏ là nó có vấn đề.” Hy Nguyệt thì thầm đáp: “Đây gọi là bịt tai trộm chuông.”
“Cậu đã điều tra tới cùng, chỉ cần tìm được bác sĩ đó thì bí mật sẽ được vạch trần thôi.” Lục Lãnh Phong thấp giọng đáp.
“Không ngờ Tư Mã Ngọc Như lại che giấu kỹ như vậy, người bình thường khó mà so sánh được. Chỉ tiếc là cô ta vẫn quá dễ xúc động, làm bại lộ hết.” Đáy mắt Hy Nguyệt loét lên vẻ mỉa mai, cô cười gằn.
Lục Lãnh Phong nhấp một ngụm cocktail: “Là hồ ly thì rồi sẽ lộ đuôi ra thôi mà.”
Cô hừ nhẹ: “Hao tâm tính toán, nhưng rồi lại thất bại trong suy tính của mình, Tĩnh An Tuyển đã chuẩn bị xong xuôi, bất cứ lúc nào cũng hoan nghênh cô ta tới.”
Lục Lãnh Phong thì không hề nghĩ vậy, nếu muốn đưa cô ta vào Tĩnh An Tuyển cũng không phải chuyện dễ.
“Bố sẽ đồng ý sao? Người phụ nữ kia có sai thế nào đi nữa thì ông vẫn sẽ bảo vệ.”
Hy Nguyệt bĩu môi: “Cho nên chúng ta phải để cho bố nhìn rõ bộ mặt thật của Tư Mã Ngọc Như, cho ông biết cô ta trăm phương ngàn kế như thế nào, chỉ vì sản nghiệp của nhà họ Lục chứ không phải là vì yêu ông ấy.”
“Em đừng trông mong ở ông ấy quá nhiều.” Ánh mắt Lục Lãnh Phong nhìn ra ngoài cửa sổ, xưa nay anh không hy vọng trông mong gì vào bố, trong lòng anh, người đàn ông đó không phải là người chồng xứng đáng, người cha mẫu mực.
Hy Nguyệt vỗ vai anh một cái.
Lúc mới tới nhà họ Lục, cô cảm thấy quan hệ giữa Lục Lãnh Phong và bố anh rất hòa hợp.
Đến giờ cô mới biết là Lục Lãnh Phong giấu kín, không bộc lộ quá nhiều sự oán hận trong lòng mà thôi.
Chuyện của Trương Thị Cẩm Lan như một cú đánh khiến dung nham núi lửa chôn giấu sâu trong lòng anh bắt đầu từ từ dâng trào.
Nhưng anh là một người có sức khống chê hơn người, không để cho sự oán hận này phun trào.
Ngăn cách giữa bố con sẽ chỉ càng khiến cho Tư Mã Ngọc Như thêm đắc ý.
Lục Lãnh Phong không ngu như vậy.
Chương 1582
Hy Nguyệt biết, cho dù Lục Lãnh Phong được bố anh ưu ái, cũng không phải bởi vì ông ấy yêu thương anh, càng không phải bởi vì tình cảm giữa hai người sâu sắc thế nào, mà là vì anh ưu tú, và là ứng cứ viên tốt nhất để thừa kế Lục thị.
Cho dù con trai Tư Mã Ngọc Như có tốt đi nữa cũng không thể sánh vai với anh, cả giới tài chính toàn cầu cho đến giới kinh doanh cũng khó tìm được một tinh anh nào khác có thể ngang hàng với người này.
Cho nên Tư Mã Ngọc Như mới vội vàng, cô ta không ngừng gây sự, làm gia tăng mâu thuẫn giữa họ và Lục Vinh Hàn, để con trai cô ta có cơ hội cướp đoạt.
“Không biết Tư Mã Ngọc Như giấu con trai cô ta ở đâu nhỉ, khả năng lớn nhất là ở nước ngoài nhỉ, như vậy thì mới không bị mọi người phát hiện.”
Cô sờ cằm, vẻ gian xảo lộ ra nơi đáy mắt: “Không bằng chúng ta thử khích thích Tư Mã Ngọc Như một chút, em nhắc tới chuyện sửa gia quy, nếu giấu con bên ngoài thì đều xem là con riêng, trước năm ba tuổi không nhận tổ quy tông thì từ nay không có bất kỳ quan hệ nào với nhà họ Lục.”
Đề nghị này như một mũi tên bắn hai con chim, vừa đả kích Tư Mã Ngọc Như, vừa cả Kiều An nữa.
Nếu đề nghị được chấp nhận, một khi con của Kiều An quá ba tuổi thì đừng mong có thể bước vào nhà họ Lục.
Con riêng của các chú các bác trong nhà cũng luôn giấu giấu diếm diếm, chỉ là không công bố cho mọi người mà thôi.
Hy Nguyệt nhấp một ngụm cocktail, ánh mắt sâu thẳm nhìn Lục Lãnh Phong.
Không chỉ có liên quan tới Tư Mã Ngọc Như, chuyện này còn liên quan tới con riêng của anh và những người khác nữa.
Cô muốn nhìn xem Lục Lãnh Phong sẽ có phản ứng gì.
Lục Lãnh Phong xoa đầu cô, vẻ mặt hết sức bình tĩnh, giống như thẻ không hề nghĩ gì đến chuyện Kiều An.
“Ý này được đấy, kích thích cô ta một chút, nhân tiện xem thử phản ứng của bố như thế nào?” Đoạn sau giọng anh như nhỏ lại.
Hy Nguyệt hiểu ngay.
Anh muốn thăm dò bố của mình, nhìn xem thử rốt cuộc ông có biết chuyện đó hay không?
Vậy thì sẽ biết rốt cuộc chuyện đó là do hai người họ cùng nhau tiến hành, hay là do Tư Mã Ngọc Như lừa gạt ông ấy, tự mình hành động.
Cô đưa tay ra, vỗ vào vai anh một cái: “Đến lúc bỏ phiếu anh không bỏ phiếu trắng chứ?”
Lục Lãnh Phong giữ lấy chiếc cằm nhọn của cô: “Vợ anh đề nghị sao anh có thể bỏ phiếu trắng được, đương nhiên phải ủng hộ vô điều kiện rồi.”
Cô cong môi, nở nụ cười hài lòng.
Không ai nghĩ đề nghị này là nhằm vào Tư Mã Ngọc Như. Tất cả mọi người sẽ cho rằng cô đang nhắm vào Kiều An, muốn ngăn con trai cô ta vào gia đình này.
Thật lòng mà nói, đề nghị sửa gia quy này muốn được thông qua cũng không phải chuyện dễ.
Các chú có lén lút nuôi con riêng ở ngoài nhất định sẽ phản đối.
Mặc dù các thím đều tán thành một trăm phần trăm, nhưng họ lo cho người đàn ông trong nhà, vì để đứa bé nhận tổ quy tông mà có người sẽ sốt ruột cưới vợ bé, vậy thì rất có thể các thím sẽ do dự không quyết định.
Nhưng mà cô đã nghĩ ra cách để đối phó rồi.
Ngày hôm sau, lúc ăn sáng uống trà trong vườn hoa, cô mới đề nghị chuyện này với bà cụ và bà Lục.