Mục lục
Vợ Yêu Bảo Bối Của Lục Tổng Dị Bản
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1768

Hai mắt to đen láy của cô đảo quanh vài vòng, như đang suy nghĩ điều gì đó, lộ ra vẻ nhẹ nhõm, “Em nghĩ rằng rất có thể, người phụ nữ đó đã không sinh cho anh một đứa con ngoài giá thú, bằng không, cho dù cô ấy có đứng đắn thế nào đi chăng nữa, thì cũng sẽ đến tìm anh thôi. Mà Hy Mộng Lan cũng sẽ lợi dung chuyện này mà làm ầm ĩ, khiến em cũng không yên. ”

Lục Lãnh Phong nâng cằm cô ấy lên, “Bây giờ, em có thể yên tâm rồi đúng không, không có hở chút là đổ oan cho người ta nữa đúng không?”

Cô bĩu môi, “Kiều An là Kiều An. Người phụ nữ này là người phụ nữ này. Nó hoàn toàn khác biệt. Chuyện của Kiều An, cho dù anh có sử dụng 10.000 tấn bột giặt đi chăng nữa, cũng không thể tẩy trắng cho nó.”

Trong lòng Lục Lãnh Phong đang vô cùng rối, trước mắt anh như có quạ đen bay qua, “Vấn đề của Kiều An, anh cũng vô tội. Một ngày nào đó, anh sẽ đích thân chứng minh cho em.”

Nội tạng của cô như bị thắt lại.

Sẽ có một ngày như vậy sao?

Không, sẽ không.

Khi anh ấy đi làm xét nghiệm quan hệ cha con, các bằng chứng đã vô cùng đanh thép rồi.

Khi đó, nhất định có biến động.

“Ma vương Tu La, anh được thừa hưởng gien của bố anh, vương vấn tình cũ, lại bị Kiều An, một con tiện nhân lợi dụng. Em thật sự nghi ngờ hai người các anh sẽ như bố anh và Tư Mã Ngọc Như, để phần đời còn lại của em không một giây phút nào được yên bình. ”

Giọng điệu cô bi quan cùng vẻ mặt vô cùng ủ rũ, Lục Lãnh Phong như bị đâm trúng tim đen, khóe miệng khẽ run, “Người phụ nữ ngốc nghếch này, em là vợ của anh, Kiều An chỉ là một người phụ nữ tầm thường, Nếu như cô ta làm em đau đầu, anh sẽ lập tức cho cô ta biến mất khỏi thành phố Long Minh. ”

Giọng điệu của anh rất trang trọng và uy nghiêm, không hề có chút đùa cợt.

Nhưng nó không hề an ủi được cô một chút nào, không ai có thể nói trước được điều gì sẽ xảy ra trong tương lai, suy cho cùng thì anh cũng chỉ là một con ma vương hay thay đổi.

“Em không dám đòi hỏi ở anh quá nhiều. Em chỉ mong rằng anh có thể đặt gia đình của chúng mình lên hàng đầu và không lặp lại bi kịch của thế hệ trước”.

“Anh không phải là ông ấy, và anh không bao giờ có thể ngu ngốc như ông ấy.” Lục Lãnh Phong nói rõ ràng và chắc chắn, từng chữ một.

Lúc này, trong biệt thự ở ngoại ô thành phố Long Minh, Lục Vinh Hàn hắt hơi dữ dội.

Tư Mã Ngọc Thanh đang tranh cãi với Tư Mã Ngọc Như và ném tất cả sách trong cặp sách của mình xuống đất.

“Con muốn vào bếp học cách làm bánh ngọt. Nếu cô không đồng ý, con sẽ không làm bài tập.”

Cả chị họ và Tiểu Quân đều đã học làm rất nhiều món điểm tâm, điều này thực sự đáng ghen tị, còn cậu bé thậm chí không thể vào bếp.

Cô như vậy là muốn chôn vùi tài năng của cậu bé và hủy hoại cậu bé.

Tư Mã Ngọc Như thì u sầu, hận sắt không phải đồng “Tất cả đều là Hy Nguyệt, khiến cho con hư. Con có biết rằng cô ta cho con học làm điểm tâm vì muốn hại con và khiến con chơi bời, mất ý chí. Khi con trưởng thành con sẽ biến thành một phế vật.

Tư Mã Ngọc Thanh chống nạnh nhìn cô ta chằm chằm, “Cô mới là người đang muốn hãm hại con. Cô chỉ mới học xong giáo dục bắt buộc chín năm, còn chưa học cấp ba. Cô là một kẻ thất học và không biết chữ. Làm sao cô có thể biết được điều gì tốt cho trẻ em. Cô đã ép bố mẹ tôi gửi tôi đến Ivy League và khiến tôi bị tất cả các bạn cùng lớp bắt nạt. Tất cả họ đều coi thường tôi và cười nhạo tôi. Tôi muốn tự tử. Cô còn bắt tôi học Olympic Toán học mà tôi ghét, khiến tôi suýt bị động kinh. Tôi biết tại sao cô không cho phép tôi vào bếp, vì ông tôi là đầu bếp của nhà chú tôi, và cô nghĩ rằng ông ấy làm cô xấu hổ. Cô tự ti từ trong tận xương tủy mà không dám thừa nhận, mà phải sưng mặt lên để lấp liếm cho mình. Thật là một kẻ buồn cười ”.
Chương 1769

Tư Mã Ngọc Như tức giận đến nỗi muốn hộc máu, không ngờ lại cô ta bị chính con mình khinh thường, chế giễu.

“Ta là cô ruột của con, mọi việc ta làm đều là vì lợi ích của con, con còn dám coi thường ta?”

“Tôi coi thường cô đấy. Cô có biết tại sao tôi lại thích chị xinh đẹp không? Mặc dù không sinh ra trong gia đình giàu có và không có chỉ số IQ siêu cao như anh Lãnh Phong, nhưng cô ấy đã làm việc rất chăm chỉ để thay đổi vận mệnh của chính mình. Cô ấy xây dựng công ty, làm chủ và tiêu tiền của chính mình, chưa bao giờ sử dụng tiền của anh Lãnh Phong. Còn cô, cô chỉ có thể nằm trong tổ, không thể kiếm tiền. Cô luôn muốn có được tiền của người khác. Điều này là sai trái, tôi muốn giống như chị đẹp, chứ không muốn giống như cô, suốt ngày chỉ muốn ăn mà không muốn làm. “Tư Mã Ngọc Thanh nghiêm nghị nói.

Tư Mã Ngọc Như cảm thấy hoa mắt, chóng mặt.

Đàn ông chinh phục thế giới, phụ nữ chinh phục đàn ông và lấy tiền của đàn ông. Đây mới chính là nhân sinh quan đúng đắn nhất của cô ta.

“Con nghĩ Hy Nguyệt có bản lĩnh như thế nào, cô ta cũng đã phải dựa vào một vài người đàn ông để có được vị trí như ngày hôm nay.”

“Cô đang đố kỵ ghen ghét. Sau lung cô cũng có những người đàn ông rất ghê gớm. Sao cô không thể nào đạt được đỉnh cao như chị đẹp?” Tư Mã Ngọc Thanh hỏi ngược lại, giọng điệu khinh thường như một cái tát vô hình vào mặt Tư Mã Ngọc Như.

Cô ta không có khả năng này, khả năng của cô ta là mê hoặc Lục Vinh Hàn, điều khiển Lục Vinh Hàn, và nắm chắc ông ấy trong tay của mình.

Trong khi họ đang tranh cãi, Lục Vinh Hàn đi đến cửa phòng và nghe loáng thoáng những gì họ nói.

Từ góc độ của ông ấy, ông ấy không muốn Tư Mã Ngọc Thanh đối xử với Tư Mã Ngọc Như theo cách này, dù sao họ cũng là mẹ con ruột, không nên xa cách.

Ông ấy mở cửa bước vào, “Ngọc Thanh, cô của con có thể sai, nhưng cô ấy thực sự làm vì lợi ích của con. Cô ấy rất yêu con. Con không thể nói chuyện với cô ấy như thế này, biết không?”

“Dượng về đi, con không muốn sống cùng dượng nữa.” Tư Mã Ngọc Thanh phồng hai má, “Con thật ghen tị với Tiểu Quân, có bố mẹ giỏi như vậy, cho dù cậu ấy muốn làm gì, bọn họ cũng sẽ ủng hộ. Nhưng mọi người chỉ biết ép con và áp bức con. ”

Khóe miệng Lục Vinh Hàn giật giật, đột nhiên ông ta nhớ tới Lục Lãnh Phong.

Ông luôn coi mình là một người bố tiêu chuẩn. Tuy nhiên, trong quá trình trưởng thành của Lục Lãnh Phong, ông không thực sự đóng vai trò của một người bố.

Ông chưa bao giờ hỏi về việc học của anh ấy, không bao giờ hỏi về những lựa chọn của anh ấy trong cuộc sống.

Trong bất cứ những khoảng khắc quan trọng nào, ông ta đều vắng bóng.

“Ngọc Thanh, nếu chúng ta không quan tâm đến con nữa, để con ưng làm gì thì làm, thì con thật sự sẽ rất vui sao?”

“Hai người cũng không phải là bố mẹ của con, chỉ là cô và dượng của con mà thôi.” Tư Mã Ngọc Thanh bĩu môi.

“Nhưng bây giờ chúng ta là người giám hộ của con, và mọi thứ của con là tùy thuộc vào chúng ta, hiểu chưa?” Lục Vinh Hàn nói.
Chương 1770
Tư Mã Ngọc Thanh nghiêng đầu nhìn ông ấy bằng ánh mắt dò hỏi, “Dượng, dượng không quan tâm đến con cháu của chính mình mà chăm sóc con của người khác, không phải quá kỳ lạ sao? ”
Lục Vinh Hàn không có cách nào nói cho cậu bé biết sự thật, chỉ có thể lờ đi mà thôi, “Con là cháu của Ngọc Như, là cháu của ta, ta muốn quan tâm chăm sóc con như con ruột của ta.”
“Vậy thì tại sao dượng không quan tâm đến con cái hay chăm sóc con của chính mình? Chị họ nói, dượng đã bỏ rơi cô ấy và anh Lãnh Phong, dượng không cần họ. Dượng là một người bố vô trách nhiệm.” Từng lời của Tư Mã Ngọc Thanh giống như một viên đạn, găm vào tim ông ta.
Những người bỏ rơi gia đình và người thân của họ sẽ không bao giờ nhận được sự thông cảm và thấu hiểu.
Hình tượng của ông ấy đã sụp đổ thành một vũng lầy.
Ngay cả một đứa trẻ cũng không thể hiểu được ông ta.
Tư Mã Ngọc Như bóp nhẹ vành tai hắn, “Con đang nói cái gì vậy? Con có biết nguyên nhân khiến cô và dượng rời khỏi nhà họ Lục là do Hy Nguyệt gây ra không? Cô ta là một người phụ nữ hung ác, nham hiểm và xảo quyệt, con tuyệt đối không được hãy tin cô ta, nếu không cô ta nhất định sẽ hại con. ”
Tư Mã Ngọc Thanh cong môi, “Cô à, cô giáo nói nếu có một người nói cô sai, có lẽ là vấn đề nằm ở người đó, nhưng mọi người nói cô sai rồi, cô phải xem lại bản thân mình có vấn đề gì không. Chỉ là cô không hiểu cái đạo lí này thôi, cô không bao giờ thừa nhận lỗi lầm của mình, rõ ràng cô đã làm sai điều gì đó, nhưng cô cứ đổ lỗi cho người khác, nếu cô thành thật xin lỗi chị đẹp, cô sẽ không bị đuổi ra khỏi nhà. ”
Tư Mã Ngọc Như như muốn đập đầu tường. Tại sao con trai và con gái của cô ta đều là những đứa tàn nhẫn ăn cây táo, rào cây sung?
“Hy Nguyệt đã cho con uống bùa mê thuốc lú gì rồi, để con răm rắp theo cô ta, rồi đối đầu với ta sao?”
“Người chính nghĩa thì được ủng hộ, người không chính nghĩa thì chẳng ai theo.” Tư Mã Ngọc Thanh lè lưỡi chạy ra ngoài.
Trước mắt của Tư Mã Ngọc Như như là có một đang ngựa đang băng qua bùn lầy, trên đầu toàn là quạ bay đi bay lại.
Cô tức giận đến mức lục phủ ngũ tạng đều run rẩy.
“Vinh Hàn, anh nhìn đứa nhỏ này đi, càng ngày càng nổi loạn. Em thực sự sợ rằng nó sẽ trở thành Sênh Hạ thứ hai.”
Lục Vinh Hàn ôm lấy vai của cô ta, “Dù sao thân phận hiện tại của chúng ta cũng là cô và dượng. Đừng quá nóng vội, từ từ thôi. Nếu con muốn học làm đồ điểm tâm, hãy để nó học, đừng để những chuyện trong lòng của em làm ảnh hưởng đến con. ”
Khóe miệng Tư Mã Ngọc Như giật giật, “Không được, em sẽ không bao giờ để Ngọc Thanh vào bếp, như vậy em sẽ trúng kế của Hy Nguyệt.”
“Em nghĩ nhiều quá, Hy Nguyệt không biết Ngọc Thanh là con trai của chúng ta. Nỗi sợ bếp núc của em chính là nút thắt trong trái tim em. Nếu em là con gái của đầu bếp chúng ta thì sao? Nếu anh coi thường em, thì anh không thể thích em rồi, “Lục Vinh Hàn nói.
Tư Mã Ngọc Như cong môi, “Nếu em là con gái nhà đài cát, thì ông sẽ không đối xử với em như vậy. Họ xem thường, chán ghét em từ tận xương tủy.”
Lục Vinh Hàn cau mày, “Cái này không liên quan gì đến chuyện xuất thân, chỉ có thể nói em không gây ấn tượng gì với họ. Hy Nguyệt không phải con gái hào môn, nhưng ông và bà rất vừa lòng.”
“Anh không ở vị trí của ông cụ.” Tư Mã Ngọc Như càu nhàu.
“Cũng là con gái của nhà họ Hy. Nhưng ông bà không thích Hy Mộng Lan.” Lục Vinh Hàn nhún vai, trầm giọng nói.
Tư Mã Ngọc Như lộ ra một chút giễu cợt, “Ông cụ và bà cụ thích loại trà xanh thích giả vờ như Hy Nguyệt, không thích những người trung thực thẳng thắn như em.”
Chương 1771

Lục Vinh Hàn lắc đầu thở dài, “Em, nếu như lúc đầu em có thể quản lý tốt đứa em của mình, không để cho nó quậy phá, thì em đã không phải rơi xuống nơi này như ngày hôm nay.”

“Vu oan giá họa. Những cái đó đều là vu cáo. Chính là Hy Nguyệt và Lục Lãnh Phong muốn hại em.” Tư Mã Ngọc Như nghiến răng nghiến lợi.

Vẻ mặt Lục Vinh Hàn trở nên nghiêm nghị, “Anh không phải kẻ ngốc. Anh biết rõ Tư Mã Minh Thịnh có liên quan hay không. Về sau, em nhất định phải vạch rõ ranh giới với anh ta để không bị anh ta làm cho liên lụy nữa.”

Tư Mã Ngọc Như hừ một tiếng lạnh lùng: “Minh Thịnh tuy vô tội, nhưng nó luôn đối xử với anh như anh em. Làm sao anh có thể nghe lời khiêu khích của Lục Lãnh Phong và Hy Nguyệt mà nghi ngờ nó?”

“Cậu ta còn dám thay cả con gái ruột của anh, còn gì cậu ta không làm được?” Sắc mặt Lục Vinh Hàn trở nên cực kỳ u ám, như bị mây đen bao phủ.

“Nó chính là vì chuyện con của em bị Y Hạo Phong hại chết, nên muốn đòi lại công bằng cho tôi”. Tư Mã Ngọc Như đã cố gắng hết sức để bênh vực em trai của mình. Em trai cô chính là cánh tay phải của cô. Nếu không có cậu ta, cô thực sự yếu đuối và bất lực.

Lục Vinh Hàn cau mày, “Thật ra, anh đã theo dõi quan sát khi sự việc xảy ra. Nếu cậu ta không lộn xộn và muốn đánh Y Hạo Phong, thì vệ sĩ của cô ấy sẽ không đẩy em xuống cầu thang.”

Tư Mã Ngọc Như tức điên lên, “Cô ta đã chỉ thị cho vệ sĩ làm việc này. Sao anh có thể nói thay cho cô ta như thế? Đứa con đã chết của chúng ta trên trời thật đáng buồn biết bao?”

“Cô ấy đã cướp con của em đi, em cũng lấy mất con của cô ấy đi. Hai người coi như là huề rồi.” Lục Vinh Hàn trầm giọng nói.

Tư Mã Ngọc Như tức muốn nôn ra máu, thật muốn bổ nhào vào người ông ta.

Thứ mà Y Hạo Phong mất không gì khác ngoài một món hàng đền, mà thứ cô ta mất đi chính là cháu trai cả của nhà họ Lục, người thừa kế tương lai, làm sao có thể so sánh được?

Nếu đứa con trai đó được sinh ra một cách suôn sẻ, liệu có cơ hội nào để Lục Lãnh Phong kế thừa công việc kinh doanh của gia đình?

“Đó là con trai cả của chúng ta. Nếu nó có thể được sinh ra, anh sẽ không kết hôn với Y Hạo Phong. Em cũng không lâm vào tình cảnh thê lương như thế này!”

“Nó không thể được sinh ra.” Lục Vinh Hàn lộ ra một tia đau buồn. “Ông cụ quan tâm đến cuộc hôn nhân với nhà họ Y. Ông ấy sẽ không cho phép bất cứ ai phá hủy cuộc hôn nhân. Nếu đứa con của em vẫn còn ở đó, thì nhà họ Y sẽ không đồng ý cho Y Hạo Phong kết hôn với anh. Để thuận lợi cho cuộc hôn nhân này, ông cụ sẽ chỉ lựa chọn hy sinh em và đứa trẻ. ”

Tư Mã Ngọc Như không thể tin vào tai mình, “Chẳng lẽ chính tay ông ta giết chết cháu trai của mình?”

Lục Vinh Hàn nặng nề thở dài, “Ai ngồi vào vị trí nắm giữ gia tộc đều phải dứt khoát, lợi ích của gia tộc là trên hết, lúc đầu ông cụ còn tưởng rằng an không làm được việc này, cho nên mới không không chăm sóc anh chu đáo và luôn muốn thay thế anh. Nếu anh không kết hôn với Y Hạo Phong, thì anh căn bản là không thể ngồi lên nắm giữ gia tộc. ”

Mối hận trong lòng Tư Mã Ngọc Như như cuồn cuộn như hồng thủy, không cách nào dứt được.

Ông cụ Lục dường như có một đôi hỏa nhãn kim tinh, có thể nhìn thấu được cô ta.

Suy nghĩ và thủ đoạn nhỏ của cô ta không thể thoát khỏi mắt ông.

Cô ta không cam lòng và muốn Ngọc Thanh trả thù cho cô ta và lấy lại tất cả những gì mà gia đình họ Lục nợ cô ta.
Chương 1772
“Vinh Hàn, chỉ cần anh huấn luyện Ngọc Thanh thật tốt, khiến nó mạnh hơn, ưu tú hơn Lục Lãnh Phong, ông cụ sẽ phải hối hận.”
Lục Vinh Hàn xua tay, “Anh không muốn đả kích em, nhưng tư chất của Vinh Hàn rất bình thường.”
Cơ trên mặt Tư Mã Ngọc co giật dữ dội, “Anh chưa từng huấn luyện nó, làm sao biết là nó bình thường? Nó là con trai của anh, nó không thể kém hơn Lục Lãnh Phong! Tâm trí của thằng bé trưởng thành trễ, nên anh không nhìn thấy sự xuất sắc của nó, nhưng nó có tiềm năng rất lớn và không giới hạn, chỉ cần anh biết khai phá nó, nó sẽ bộc lộ ra ngay. ”
Lục Vinh Hàn nắm lấy vai cô, “Đừng lo lắng, anh sẽ mở đường cho tương lai của Ngọc Thanh, cho dù không dựa vào nền tảng của nhà họ Lục, nó vẫn có thể sống tốt.”
Tuy nhiên, thứ mà Tư Mã Ngọc Như muốn không phải là những thứ này, mà là tập đoàn khổng lồ của gia tộc họ Lục.
Cô luôn là một người phụ nữ đầy tham vọng, không thể bị người khác cản trở con đường trở thành nữ hoàng, cô muốn trở mình và dựa vào người con trai này để tạo nên kỳ tích.
Trong suy nghĩ của cô ta, chỉ cần có con trai là có hy vọng.
Hy Nguyệt định quay lại thành phố Long Minh vào ngày hôm sau, bất ngờ nhận được cuộc gọi từ bác cả, Hy Mộng Lan quay lại lấy trộm tiền và bị bắt quả tang.
Hy Mộng Lan đã bí mật để ý đến chuyển động của gia đình mình, cô ta đã tiêu hết số tiền tiết kiệm trộm được và được biết mẹ cô đã bán ngôi nhà của tổ tiên và được sáu tỉ, cô ta chú ý đến số tiền đó, định quay lại trộm, không ngờ lại bị Hoa Tuấn Anh bắt được.
Cô không muốn Lục Lãnh Phong dính líu đến chuyện này, cô cùng Khải Liên đến nhà bác cả.
Hy Mộng Lan và Hoa Tuấn Anh đang cãi nhau rất gay gắt.
“Hoa Tuấn Anh, nếu như cả ngày anh không có việc gì làm, chỉ biết ăn không ngồi rồi, còn bắt nhà bỏ ra một trăm triệu tiền sính lễ. Anh còn không biết xấu hổ sao? Tôi nói cho anh biết, tôi sẽ lấy hết tiền bán nhà của tổ tiên để phẫu thuật thẩm mỹ. Còn anh thì một đồng cũng đừng hòng lấy. ”
Hoa Tuấn Anh muốn đánh cô, nếu không phải bác cả cản, anh đã đánh Hy Mộng Lan một trận rồi.
“Cô còn sửa cái gì nữa chứ, cô có sửa nữa thì cũng chẳng ai lấy cô nữa đâu, từ nhỏ tiền của gia tộc đều tiêu hết cho cô, mong cô gả vào nhà giàu có, để cả nhà được hưởng phúc, nhưng không ngờ cô một xu cũng không đào được, lại còn dính vào một vụ kiện chung thân. Đáng ghét nhất là cô đã ăn cắp hết tiền của gia đình. Đó là tiền trợ cấp của bố mẹ cô. Cô thực sự là một kẻ đáng nguyền rủa. Cô vô cùng ích kỷ! ”
Hy Mộng Lan sắc mặt biến thành một đống hỗn độn, cười đến đáng sợ, “Nếu như tôi không thể khôi phục bộ dáng trước kia, anh đừng nghĩ anh sẽ sống tốt!” Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Hy Nguyệt giật nảy cả mình, “Bố mẹ, người phụ nữ này điên rồi, phải tống vào nhà thương điên rồi nhốt lại.”
Bác cả nước mắt lưng tròng, “Thật là nghiệp chướng mà, làm sao tôi lại sinh ra đứa con gái như cô? Cô thực sự muốn ép chết hai người già này sao?”
“Tôi không quan tâm, tôi muốn tiền, anh nhất định phải đưa tiền cho tôi.” Hy Mộng Lan bây giờ tiền bạc là trên hết, tình cảm gia đình đã vứt trên chín tầng mây từ lâu.
Bác cả ngồi trên ghế sô pha, phì phèo điếu thuốc, ông là một bị vợ quản nghiêm điển hình. Là Tô Đại Cường phiên bản đời thực, mọi việc trong nhà là do vợ quyết định.
Bác cả nói một, thì ông ấy sẽ không bao giờ dám nói hai.
Ngay khi Hy Nguyệt bước vào, bác cả đã quỳ xuống trước mặt cô một cái “phốc”, “Hy Nguyệt à, cầu xin con, hãy giúp đỡ Mộng Lan, nếu không gia đình chúng ta sẽ bị cô ta làm cho náo loạn.”
Hy Nguyệt đỡ bác cả dậy, “Bác cả à, con đối với Hy Mộng Lan cũng đã hết tình hết nghĩ rồi. Tiền của con không phải là giấy lộn. Con đã bỏ ra gần 17 tỉ để đưa cô ấy sang Mỹ phẫu thuật thẩm mỹ, nhưng đổi lại cô ấy lại nguyền rủa con. Ngay cả những người mở hội từ thiện cũng không giúp được những thứ có lòng lang dạ sói và không biết ơn như vậy. “

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK