Hy Nguyệt cau mày, trên mặt mang theo tức giận và giễu cợt: “Cô chủ phía sau tôi không biết, nhưng tôi đã từng gặp hai vị này. Bọn họ thiếu tình yêu, thiếu đàn ông, tâm lý mất cân bằng. Là một bác sĩ tâm lý, cậu nên biết rằng đây là bệnh, tại sao còn theo bọn họ đi gây chuyện chứ? ”
Ngữ khí không hề có chút khách khí nào, cô đang khiển trách Hứa Nhã Phượng.
Hy Nguyệt hiểu rằng cô không thể để yên mọi chuyện, để chuyện này cho qua dễ dàng như vậy, cô nhất định phải phản kháng mạnh mẽ, nếu không sẽ khơi dậy sự nghi ngờ của Hứa Nhã Thanh.
Hứa Nhã Phượng có chút xấu hổ: “Cậu vì sợ bọn họ làm loạn, nên mới theo đến đây.”
Hy Nguyệt đi tới bàn, cầm cái chén bên trên lên uống một ngụm nước chà là đỏ, gừng và đường đen.
Có mùi gừng nồng nặc thoang thoảng.
Hứa Nhã Phượng ngửi thấy mùi đó, mới nhớ ra cô đã mua băng vệ sinh trong siêu thị, cười hỏi: “Chị dâu, kinh nguyệt của cậu đến rồi sao? Thảo nào cậu tức giận như vậy.”
“Đừng chuyển đề tài.” Hy Nguyệt trừng mắt nhìn cô: “Làm sao cậu lại tìm được nơi này?
Hứa Nhã Phượng mím môi, trầm mặc nói: “Bọn tớ… đi theo xe của cậu đến đây.”
Vẻ tức giận trên mặt Hy Nguyệt dần dần chuyển thành thất vọng: “Nhã Phượng, bọn họ là người ngoài, tớ không quản họ làm gì, đến cậu cũng nghi ngờ tớ, thật sự khiến tớ chết tim rồi.”
“Chị dâu, tớ xin lỗi.” Hứa Nhã Phượng lộ ra vẻ có lỗi. “Trông cậu hơi giống vợ đã chết của Lục Lãnh Phong. Tớ sợ anh ta sẽ coi cậu là cô ấy, làm những chuyện bất lợi đối với cậu.”
Những lời sau dành cho người khác nghe.
Hy Nguyệt hừ lạnh một tiếng: “Giám đốc Lục ở trước mặt tớ còn nói rằng, so với vợ cũ của anh ta, tớ tầm thường hơn rất nhiều. Chỉ là phiên bản cấp thấp của cô ấy thôi.”
“Chính là như vậy, so với Hy Nguyệt, cô kém hơn rất nhiều.” Tiêu Ánh Minh cong môi nói.
“Được rồi, Người tám lạng kẻ nửa cân, đều không phải dạng tốt đẹp gì cả.” Lục Kiều Sam nghĩ đến Hy Nguyệt, tức giận mà nghiên răng kèn kẹt.
Căm hận cùng cực, vì vậy cô không thích cả Y Nhược, người có ngoại hình giống hệt cô ấy.
Hy Mộng Lan cũng có tâm trạng giống cô: “Em gái tôi dù sao cũng là người thật thà, cô thật là đê tiện, còn dám vẽ loại tranh này.”
Người phụ nữ có mái tóc bện thừng rất tức giận khi nghe điều này: “Cô có biết gì là nghệ thuật không? Đây được gọi là tranh khỏa thân, một nhóm phụ nữ thô tục.”
“Cô dám nói tôi thô tục, cô có biết tôi là ai không…” Cô chưa kịp nói hết lời, Hứa Nhã Phượng đã nhanh chóng ngắt lời cô: “Được rồi, chúng ta không ở đây cãi nhau.”
Hy Nguyệt ngồi trở lại trên ghế: “Không có chuyện gì, các người có thể đi rồi.”
“Chị dâu, Lục Lãnh Phong có gọi điện thoại cho cậu không?” Hứa Nhã Phượng hỏi, cô biết chắc rằng từ khi Lục Lãnh Phong ở đây, anh ta nhất định sẽ liên lạc với Hy Nguyệt.
Anh ta không thể từ bỏ việc thăm dò cô ấy!
Chương 709
Hy Nguyệt nhún vai, thản nhiên nói: “Hôm qua anh Lục gọi điện thoại nói anh ấy đến Thành Đô. Tớ hỏi anh ấy có muốn cùng nhau dùng bữa không, anh ấy nói còn có sự sắp xếp khác. Tớ cũng không hỏi nhiều.”
“Anh ấy bây giờ đang ở đâu?” Tiêu Anh Minh vội hỏi.
“Làm sao tôi biết được, anh Lục đương nhiên phải ở khách sạn tốt nhất rồi.” Hy Nguyệt nói như vậy như một dạng ám chỉ, như thể có thể tìm được Lục Lãnh Phong ở khách sạn tốt nhất.
Hứa Nhã Phượng trầm tư một hồi, ánh mắt hơi tối sầm lại: “Chị dâu, cậu mới về nước không lâu, làm sao cậu biết những người này?”
Hy Nguyệt nhấp một ngụm nước đường đen rồi chậm rãi nói: “Tớ quên không giới thiệu rồi. Hai vị này là cô Lý và cô Đường. Họ thường đến An Kỳ. Họ là khách hàng thời trang cao cấp và cũng là họa sĩ. Bây giờ tớ đã về nước, tất nhiên là sẽ lập tức liên hệ với họ. Đều là người yêu nghệ thuật, tụ họp cùng nhau uống cà phê và vẽ tranh là một kiểu thư giãn. ”
“Thế giới nghệ thuật của mọi người, chúng tôi không hiểu, làm phiền cậu rồi.”
Hứa Nhã Phượng vẫy tay chào đám người phía sau rồi cùng nhau rời đi.
Lục Kiều Sam và mấy người còn lại cũng không muốn ở lại lâu hơn, điều quan trọng là phải tìm được Lục Lãnh Phong.
Sau khi bọn họ rời đi, Hy Nguyệt vỗ ngực thở phào nhẹ nhõm.
Trên đường, Khải Liên cảnh giác phát hiện có người theo sau, cô nhìn thấy biển số xe, đó là xe của Hứa Nhã Phượng.
Cô ấy lo lắng đến mức đi siêu thị mua băng vệ sinh và khiến họ nghĩ rằng cô ấy đang trong kỳ kinh nguyệt, thế nên không thể có chuyện cô có quan hệ không đúng mực với Lục Lãnh Phong.
Sau đó, cô ấy gọi cho Lục Lãnh Phong.
Quả nhiên, Lục Lãnh Phong hành động vô cùng nhanh chóng và chuẩn xác. Anh đã chuẩn bị sẵn sàng cho chuyện này sẽ xảy ra, vì vậy anh từ từ thu xếp việc cô nên làm sau đó.
Những người phụ nữ trong nhà là người của anh, phối hợp với cô diễn kịch.
Cái gọi là Thỏ khôn có ba động, xem ra ở Thành Đô, anh có không ít căn biệt thự.
Lục Kiều Sam và nhóm người đến khách sạn năm sao sang trọng nhất ở Thành Đô và giả vờ đặt phòng để không khơi dậy sự nghi ngờ của an ninh khách sạn.
Họ đến phòng tổng thống trên tầng hai mươi và gõ cửa: “Xin chào, dịch vụ phòng.”
Cánh cửa mở ra, Lục Lãnh Phong lười biếng xuất hiện ở cửa trong bộ đồ ngủ.
Nhìn thấy mấy người bên ngoài, anh hơi giật mình: “Các người làm gì vậy?”
“Lãnh Phong, bọn chị đến Thành Đô chơi, nghe nói có em cũng ở đây, nên chúng tôi ghé vào chào hỏi.” Lục Kiều Sam nhếch mép.
“Ai nói cho chị biết tôi ở đây?” Lục Lãnh Phong đi tới sô pha ngồi xuống, vẻ mặt cực kỳ nghiêm trọng, mở miệng thẩm vấn.
Nếu họ không nói cho ra lễ, e rằng sẽ rất khó để thoát khỏi đây.
Lục Kiều Sam chớp chớp mắt, ánh lên một tia giảo hoạt: “Là Y Nhược nói, vừa rồi bonj em đã nhìn thấy cô ấy.”
Lục Lãnh Phong nheo lại đôi mắt, một tia sáng lạnh lẽo cực kỳ khắc nghiệt chiếu thẳng ra ngoài: “Chị cho rằng tôi rất ngu ngốc sao?”
Chương 710
Hứa Nhã Phượng hít sâu một hơi, theo cô thấy, có một số chuyện chi bằng nói thẳng sự thật, không cần vòng vo quanh co.
“Thật ra, bọn họ tới đây đặc biệt để tìm anh và chị dâu. Họ lo lắng rằng anh sẽ coi chị dâu tôi là Hy Nguyệt, làm chuyện ám muội với chị dâu tôi.”
“Đúng là lo lắng thừa.” Lục Lãnh Phong châm biếm nói: “Đừng nói tôi không thích cái phiên bản cấp thấp đó, mà cho dù là có, các người có thể làm gì?
Khuôn mặt Lục Kiều Sam giật giật: “Chị là chị gái của em. Nếu em muốn làm chuyện tổn hại thanh danh nhà họ Lục, chị có quyền quản.”
“Chuyện xấu của chị đã được giải quyết chưa?” Đôi môi mỏng của Lục Lãnh Phong cong lên một vòng cung, lạnh lùng châm chọc.
Lục Kiều Sam sắc mặt trắng xanh: “Hiện tại đang nói về chuyện của em, đừng có lung tung nữa.”
Trước khi cô ấy có thể nói hết lời, Lục Lãnh Phong đã gầm lên một tiếng: “Đi khỏi đây.”
Giọng điệu của anh ta cực kỳ lạnh lùng, khiến cho những hơi ấm anh thở ra cũng bị đóng thành băng.
Tiêu Ánh Minh và Hy Mộng Lan dường như bị đóng băng, trốn sau Lục Kiều Sam, sợ hãi không dám nói.
Lục Kiều Sam liếc nhìn cánh cửa đóng chặt trước mặt, tiềm thức nói với cô rằng có một bí mật bên trong.
Cô nghiến răng, lấy hết can đảm chạy tới, đẩy cửa bước vào.
Có quần áo lộn xộn rải rác khắp nơi.
Một người phụ nữ nằm trên giường, lộ nửa người, như vừa trải qua một hiệp.
Tiêu Ánh Minh tiến theo sau, nhận ra cô ấy là Sally, phó tổng giám đốc chi nhánh Leas Thành Đô.
Trước đây là ở bộ phận thư ký của tổng bộ, là thư ký trực tiếp của Lục Lãnh Phong.
Tuổi còn trẻ, cô nhanh chóng thăng tiến từ thư ký thành phó tổng giám đốc chi nhánh, nhiều người đồn đoán cô và Lục Lãnh Phong có quan hệ đặc biệt.
Không ngờ, lại là sự thực.
Giữa tổng giám đốc và thư ký luôn tồn tại rất nhiều mối quan hệ không rõ ràng, điều này trong giới kinh doanh ai cũng biết.
Mắt Tiêu Ánh Minh gần như lồi ra, tại sao Lục Lãnh Phong lại không áp dụng quy tắc cho cô ta?
Sally quấn thân mình trong khăn tắm, đi về phía bọn họ: “Nhìn đủ chưa? Tôi với anh Lục gái chưa chồng, nam chưa vợ. Đây là quan hệ vô cùng bình thường.”
Lục Kiều Sam ánh mắt trầm xuống, nhất thời không biết nên nói cái gì.
Cô cho rằng trong bốn năm qua, ngoài Kiều An, Lục Lãnh Phong không có người phụ nữ nào khác.
“Còn không cút đi.” Vẻ mặt thiếu kiên nhẫn của Lục Lãnh Phong đầy bất mãn.
Tiêu Ánh Minh và Hy Mộng Lan trong lòng điên cuồng, nhưng không dám nói gì, họ chỉ có thể bước ra ngoài cùng Lục Kiều Sam trong bộ dạng tuyệt vọng.
Khi ra khỏi khách sạn, họ chia tay với Hứa Nhã Phượng, nhưng họ không định quay lại ngay, họ định ở lại vài ngày nữa để quan sát động tĩnh của Lục Lãnh Phong bất cứ lúc nào.
Hứa Nhã Phượng cho rằng Lục Lãnh Phong không thể từ bỏ việc thăm dò Hy Nguyệt, anh ta nhất định sẽ tìm hiểu triệt để.
Cho dù anh không cần Hy Nguyệt nữa, anh cũng sẽ không nuốt được mối hận cướp vợ này.
Cô phải nhắc Hy Nguyệt, phải luôn chú ý, đừng để lộ bất cứ thứ gì để anh tóm được.
Chương 711
Nếu không, một khi Lục Lãnh Phong biết sự thật, anh ta chắc chắn sẽ trả thù anh cô.
Buổi tối, Hy Nguyệt đến biệt thự bí mật của Lục Lãnh Phong, anh đã đợi sẵn.
“Hôm nay thực sự rất nguy hiểm. Nếu Khải Liên không phát hiện bị theo dõi, chúng ta đã bị bắt quả tang ngay tại trận.”
“Có chuyện gì cần phải lo lắng sao? Cùng lắm là quay lại thân phận Hy Nguyệt.”
Lục Lãnh Phong duỗi duỗi hai tay, nếu anh đoán không lầm thì Hứa Nhã Phượng đã biết chuyện, nên cô mới đi bọn họ đến.
Hy Nguyệt nhìn anh ta với vẻ mặt nghiêm túc và kiên định: “Bây giờ, tôi chỉ muốn là Y Nhược, không muốn là Hy Nguyệt.”
Khóe miệng anh run lên, định nói gì đó, nhưng anh lại không nói ra.
Sau một lúc im lặng, anh đột nhiên bật dậy khỏi ghế sô pha, xoay người bước lên lầu.
Rõ ràng câu nói này khiến anh rất tức giận và không muốn để ý đến cô.
Cô ấy vẫn ở lại chỗ cũ, một chút hụt hẫng.
Ma vương tính khí thất thường, sắc mặt thay đổi là chuyện bình thường, chỉ cần anh tức giận sẽ trừng phạt cô, thế nhưng lần này anh tức giận lại chỉ bỏ đi không nói gì, đây là lần đầu tiên. Chẳng lẽ bốn năm không gặp, tính khí của anh đã thay đổi rồi sao?
Vẫn còn tức giận sao?
Cô ấy nên đi theo lên lầu để xem sao, hay cô ấy sẽ im lặng rời đi?
Trong khi cô do dự, Lục Lãnh Phong lại bước xuống, với một thứ gì đó trên tay.
Cô sốc vô cùng, đờ đẫn tại chỗ.
Hóa ra anh lấy xuống một chậu cây!
Cái này rốt cuộc là muốn làm gì?
Không phải là muốn giết chết cô bằng cái chậu cây này sao?
Lục Lãnh Phong chậm rãi đi đến trước mặt cô và đặt cây trong tay lên bàn trà.
“Em có biết cái này không?”
Cô nhìn kỹ rồi lắc đầu: “Tôi không biết, đó là loại hoa gì?”
Lục Lãnh Phong vươn bàn tay to búng trán của cô: “Em không nhận ra sao, bộ hoa quỷ làm thế nào mà tạo ra được?”
Cô kinh ngạc đờ đẫn, ánh mắt lập tức trừng lớn hơn chuông đồng: “Cái này… cái này không phải là…”
“Hoa quỷ của em đó.” Anh ấy nói từng từ một sâu sắc và rõ ràng.
Cô vừa kinh ngạc vừa vui mừng, vô thức cao giọng nói: “Thì ra đây chính là truyền thuyết à!”
Lục Lãnh Phong giang cánh tay sắt kéo cô cùng nhau ngồi ở trên sô pha: “Em dùng hoa làm hoa quỷ, nhưng lại chưa từng thấy nó. Có phải là đang lừa gạt độc giả không?”
Cô hít một hơi thật sâu, cô vẫn luôn dựa theo hình dáng của hoa quỳnh để tưởng tượng nó.
Hoa Quỳnh tuy rằng rất đẹp, nhưng ngụ ý không đủ.
Hoa Quỳnh thường được dùng để mô tả những thứ đẹp nhưng nhanh chóng tàn lụi.
Khách hàng sẽ không thích nó, đặc biệt là nhẫn cưới.
Chương 712
Vì vậy, cô nghĩ, nó thật bí ẩn và kỳ bí, và hầu như chưa ai thực sự nhìn thấy nó. Mọi thứ về nó đều có thể trở thành huyền thoại.
Trong lời tuyên truyền của mình, cô ấy gọi nó là hoa này là nữ thần của tình yêu, nếu ai đó may mắn nhìn thấy hoa của nó, họ sẽ được nữ thần tình yêu ban phước.
Điều này thực sự được lấy cảm hứng từ sự xuất hiện của hoa Quỳnh, chỉ dành cho truyền thuyết về Vệ Đà.
Nhưng không thể phủ nhận rằng nó quả thực là vô giá, bởi không ai có thể nắm bắt chính xác thời kỳ nở hoa bí ẩn mà ngắn ngủi của nó.
Sử dụng nó như một ẩn dụ cho sự quý giá của tình yêu thật phù hợp với tâm lý của công chúng.
Ai cũng mong rằng trong lòng người mình yêu, bản thân là người quý giá nhất.
“Mặc dù chưa từng nhìn thấy, nhưng tôi đã kiểm tra rất nhiều thông tin, cũng có chút hiểu biết về nó.” Cô ấp úng, nhanh chóng đổi giọng: “Tại sao anh lại có hoa này?”
“Mua.” Lục Lãnh Phong nhún vai, nhẹ nói.
Nó thuộc họ xương rồng và chỉ mọc ở Sri Lanka, anh đã cử người sang Sri Lanka tìm kiếm khắp cả nước và cuối cùng cũng tìm được một cây.
“Anh mua ở đâu, tôi cũng muốn mua một cây.” Cô vội hỏi.
“Có nó là đủ rồi, đừng quá tham lam.” Anh nhẹ nhàng gạt gạt mũi cô.
Đôi mắt cô chuyển hướng đến chiếc lá xanh: “Đây là của anh, cũng không phải của tôi.”
“Khi nó nở hoa, nó sẽ là của em.” Anh đột nhiên nắm tay cô, ánh mắt dịu lại, như thể trong chốc lát tất cả băng tan sẽ tan biến thành dòng suối.
“Hy Nguyệt, nếu tôi có thể làm cho nó nở hoa, thì em cố gắng thử mở lòng đón nhận tôi, được không?”
Giọng nói của anh rất nhẹ nhàng, giống như một cơn gió nhẹ lướt qua khiến cô choáng váng, say khướt.
Cô hơi bối rối, một chút bâng khuâng, càng cảm thấy được cưng chiều mà lo sợ, cô không biết phải làm sao, cô mở to mắt ra nhìn anh ngây người, như thể đang nhìn vào một câu đố bí ẩn không có lời giải.
“Lục Lãnh Phong, anh đang nói cái gì vậy?”
Cô không thể tin vào tai mình, sợ rằng mình đã nghe nhầm hoặc bị ảo giác.
Anh ôm mặt cô với vẻ trịnh trọng và chân thành: “Như em đã nói, người nhìn thấy bông hoa này sẽ có phúc và được ở bên người mình yêu suốt đời. Người mà anh muốn ở bên cả đời, chỉ có em. Chờ hoa nở, em hãy cố gắng thử yêu anh, được không? ”
Anh nói từng chữ rất rõ ràng, để cô nghe rõ.
Nhưng cô vẫn không thể tin được, trong lòng cô như có một trận động đất cấp mười hai, xoay chuyển tất cả những kí ức và ấn tượng trước đây về anh 180 độ.
Cô nhìn anh thật sâu, sững sờ, trong chốc lát, đôi mắt dịu dàng của anh không ngừng phóng to, phóng to, phóng to trước mắt cô… và cuối cùng dường như lấp đầy toàn bộ căn phòng.
Anh là người duy nhất còn lại trong tầm mắt cô, tâm trí và ý thức của cô, và không thể chứa thêm bất cứ điều gì nữa.
“Lục Lãnh Phong…” Môi cô run lên, trong lòng cô đang chứa đựng một cảm xúc nào đó, không nói lên lời, không hiểu sao lại có một giọt nước mắt rơi xuống.
Bóng anh khuất sau màn sương mờ ảo, mơ mơ hồ hồ, như một bóng ma không chân thật.
Trời ạ, người trước mặt thật sự là Lục Lãnh Phong hay sao?
Cô ấy sẽ không đột nhiên rơi vào một thế giới khác chứ?
Chương 713
Sau khi nuốt khan, cô ấy thì thầm: “Cảm xúc là cả hai bên, anh thậm chí còn không thể thích em.”
Anh nắm lấy tay cô đặt lên ngực: “Dùng trái tim của em đổi lấy trái tim của anh.” Giọng nói của anh giống như suối nước nhẹ nhàng tuôn trào, từ từ bao quanh cô, khiến cô từ trong ra ngoài đều cảm thấy ấm áp.
Nếu là bốn năm trước, nếu cô không kết hôn với Hứa Nhã Thanh, sự dịu dàng này sẽ khiến cô bất ngờ và cảm động, như thể cánh cửa địa ngục đột nhiên mở ra, và cô có thể nhìn thấy ánh sáng lần nữa.
Thật tiếc là không có từ “nếu” trên thế giới này!
Cô cụp mắt xuống, một màu buồn bã dần hiện ra trên khuôn mặt.
Nhưng cô không nói gì.
Lúc này, nếu cô nói ra điều gì phá vỡ không khí này, sợ rằng anh sẽ nổi giận lôi đình, có thể đập vỡ lọ hoa để trút giận.
Tốt hơn hết là cô nên im lặng.
Lục Lãnh Phong nhẹ nhàng vuốt má cô: “Nếu em không nói, anh coi như em đã đồng ý.”
“Không, anh…” Cô muốn nói gì đó, nhưng cô chưa kịp nói thì anh đã nhanh chóng chặn môi cô lại, anh sẽ không cho cô cơ hội từ chối.
…
Ngày hôm sau, Lục Lãnh Phong đến phòng tổng thống trên lầu để tìm anh, nhưng cô không ngờ rằng anh đã trả phòng.
Liên tục mấy ngày nay, tâm trạng Hy Nguyệt không thể bình tĩnh được, cô không ngừng suy nghĩ về những gì Lục Lãnh Phong nói.
Vốn dĩ cô cho rằng mình hoàn toàn không quan tâm đến Lục Lãnh Phong, cho dù anh ta nói hay làm gì cũng không ảnh hưởng đến tâm trạng của cô.
Giờ đây, cô nhận ra rằng mình đã sai.
Cô ấy thực sự không thể làm được điều đó.
Dù chỉ có một cuộc hôn nhân ngắn ngủi trong ba tháng, nhưng rốt cuộc Lục Lãnh Phong vẫn để lại trong lòng cô một điều gì đó, khó có thể xóa bỏ.
Vào buổi tối, cô gọi cho mẹ mình, hiện tại bà đang ở Giang Thành một mình, còn bố Hy đến thành phố Long Minh gặp Phi rồi.
Cô quyết định nhân cơ hội quay lại Giang Thành để gặp mẹ.
Túi sữa nhỏ vẫn chưa được nhìn thấy bà ngoại bao giờ.
Từ sân bay bước ra, Hy Nguyệt đeo khẩu trang và đeo kính râm, cô phải cẩn thận để không bị nhận ra khi gặp người quen.
Túi sữa nhỏ đến Giang thành lần đầu tiên.
Mẹ nói rằng mẹ đến đây để gặp một người bà con, phải giữ bí mật và không được nói với ai, cậu rất tò mò và không biết mình sẽ gặp ai.
Gia đình họ Hứa đã chuyển đến một ngôi nhà mới, không còn sống ở nơi ở ban đầu.
Hy Nguyệt không biết rằng khi cô bước vào tiểu khu, cô đã bị người khác nhìn thấy.
Trên đời này không bao giờ thiếu người tốt.
Mẹ Hy nhớ thương con gái và đã đợi ở dưới nhà từ lâu.