Chỉ mong đứa nhỏ này mau chóng chào đời, đừng làm khổ bảo bối của anh nữa.
” Ông xã….”.
Hy Nguyệt lại lao đến ôm lấy anh, huhu…
Cứ như vậy cô sẽ bị chiều hư mất thôi!
…
Chuyện về mẹ ruột của cô, Lục Lãnh Phong cũng không dám nhắc đến trước mặt cô hay gì nữa, chỉ im lặng không nói gì thêm, chuyện này anh cũng không có quyền can thiệp vào, đây là quyết định của cô thôi.
Hy Nguyệt thì cố làm lơ đi chuyện đó, cô chính là không dám nhìn thẳng vào hiện tại, cũng là chưa thể tha thứ hay chấp nhận chuyện này về mẹ ruột của mình. Cũng phải thôi. quãng thời gian ở Hy gia cô khác bị gì giày vò đâu, sống trong địa ngục như vậy, mẹ cô đã từng bỏ rơi cô, bây giờ bà quay lại xin lỗi rồi mong cô tha thứ.
Hy Nguyệt không thể nuốt trôi được, quá là không thể rồi.
…
Lục Lãnh Phong cũng không biết làm gì chuyện giữa cô và mẹ ruột, cuối cùng anh tìm Hứa Chí Quân nói chuyện.
” Không ngờ đối thủ của tôi lại là anh trai của vợ tôi ” Lục Lãnh Phong nói.
Đời đúng là trớ trêu cmnr.
” Tôi cũng không ngờ ” Hứa Chí Quân ngồi đối diện nói.
” Vậy…tôi nên gọi anh là một tiếng anh vợ nhỉ?” Lục Lãnh Phong mỉm cười nói. Từ lúc ở cùng Hy Nguyệt, cái tính ngang ngược của anh cũng đã được thay đổi rồi, nếu như bình thường thì chẳng có chuyện anh và Hứa Chí Quân ngồi đây nói chuyện trong yên bình thế đâu.
” Tôi cũng nên gọi anh là em vợ rồi?” Hứa Chí Quân đáp lại.
Cả hai người bốn mắt nhìn nhau, cuối cùng lại bật cười.
” Đây là ý trời rồi ” Lục Lãnh Phong nói.
” Phải, chúng ta đúng là cũng không thể làm trái được ” Hứa Chí Quân nói thêm.
Từ là đối thủ không đội trời chung, bây giờ thành người một nhà. Ông trời đúng là biết trêu người mà.
Gặp mặt Hứa Chí Quân xong thì anh về nhà. Hy Nguyệt đang ngồi ở phòng khách, trên tay cầm đĩa táo đã gọt sẵn. Chẳng qua là lúc trước khi đi anh đã làm sẵn, để trong tủ lạnh cho cô, chỉ cần ngủ dậy và ăn thôi.
” Ông xã về rồi ” Hy Nguyệt nhìn anh, bây giờ cô chẳng khác gì một đứa trẻ ỷ lại vào anh.
Từ lúc mang thai đến giờ cô chỉ biết Lục Lãnh Phong, chỉ cần anh xa mình một chút liền khóc toáng lên. Giống như một đứa trẻ lạc mất ba vậy.
Nên nhiều lúc đi làm Lục Lãnh Phong cũng đưa cô đi cùng. Cả công ty đều chỉ biết im lặng, không ngờ có ngày bọn họ nhìn thấy sếp cưng chiều vợ mình đến như vậy.
Lục Lãnh Phong tiến đến, anh lại càng thích cô ỷ vào mình như vậy. Chỉ muốn bảo vệ cô, thời gian trước cô chịu rất nhiều tổn thương mà.
Hy Nguyệt thấy anh tiến đến, cô liền bỏ đĩa táo sang một bên. Sau đó liền vòng tay ra ôm lấy anh.
Chương 134
” Ông xã…” Hy Nguyệt cọ cọ vào lòng Lục Lãnh Phong.
” Sao đây? Em không khỏe chỗ nào sao?” Lục Lãnh Phong hỏi.
Cô lắc đầu.
Lục Lãnh Phong chỉ phì cười, không biết sau khi sinh tính tình Hy Nguyệt thay đổi ra sao nữa đây.
Nhưng mà ra sao anh cũng luôn chấp nhận, chịu nhẫn nhịn cô là được tốt hết thôi.
…
Ngày hôm sau.
Lục thị.
Thư kí Lâm nhìn những vết cắn còn trên tay Lục Lãnh Phong hơi rợn người. Không nghĩ rằng thiếu phu nhân cắn anh đến thương tâm vậy mà Lục Lãnh Phong vẫn chịu đưa tay ra cho Hy Nguyệt cắn lấy.
” Lục tổng…anh cần tôi bôi thuốc giúp không?” Thư kí Lâm hỏi.

Thư kí Lâm cũng đã đi theo anh lâu vậy rồi, nên kết hôn cũng là chuyện thường tình thôi.
” Sếp làm em ngại đấy “.
Thư kí Lâm nói xong liền chạy đi. Dung Chỉ và anh chưa hẹn hò bao lâu, làm sao tính đến chuyện kết hôn được cơ chứ?
Nhìn bộ dạng ngớ ngẩn của thư kí Lâm, Lục Lãnh Phong lắc đầu, đúng là sức mạnh tình yêu đáng sợ thật.
Có thể dễ dàng thay đổi một con người, trong đó có Lục Lãnh Phong anh.
…
Bốn tháng sau.
Bụng của Hy Nguyệt đã to lên hơn, cô sắp sinh rồi.
Bác sĩ dự đoán là cô sẽ sinh vào tuần sau.
Chuyện về mẹ ruột của Hy Nguyệt cô đã im lặng suốt bốn tháng qua, không nói không rằng gì với Lục Lãnh Phong chuyện đó. Có lẽ cô cần thời gian suy nghĩ.
Cho đến hôm nay thì…
” Ông xã, em muốn gặp Hứa Chí Quân ” Hy Nguyệt nói.
” Hả?” Lục Lãnh Phong đang cắt rau củ trong bếp, nghe cô nói liền ngớ ra.
” Em…muốn gặp Hứa Chí Quân “.
Chương 135
…
Hứa Chí Quân hồi hộp ngồi đối diện với Hy Nguyệt và Lục Lãnh Phong. Bất thình lình Lục Lãnh Phong báo với anh cô muốn gặp mình, anh còn chưa kịp chuẩn bị gì.
Cả ba im lặng một hồi lâu, Hy Nguyệt bất ngờ ho vài cái.
” Khụ…khụ…”.
” Em không khỏe sao?”.
Cả hai người đàn ông nào đó đồng thanh hỏi.
” Không có ” Hy Nguyệt đáp, cô giả vờ để hai người này mở miệng thôi.
” Hứa Chí Quân ” Hy Nguyệt nhìn Hứa Chí Quân.
” Anh…anh đây ” Hứa Chí Quân đáp, thật ra anh trước giờ là sống trong môi trường mình là con một, bây giờ có em gái cũng mẹ khác cha.
Ta nói nó hồi hộp tim đập bịch bịch bịch sợ xỉu sợ xỉu á.
” Hứa Chí Quân “.
Cô lại gọi tên anh lần nữa.
Lần này Lục Lãnh Phong ngồi cạnh hồi hộp cùng Hứa Chí Quân luôn.
” Em có thể gọi anh là anh hai chứ?” Hy Nguyệt mỉm cười hỏi.
” Hả?”.
Hứa Chí Quân bất ngờ nhìn cô, cô…cô vừa nói cái gì cơ chứ?
” Em nói…em có thể gọi anh là anh hai chứ?”.
Hy Nguyệt nghĩ kĩ rồi, dù sao cũng là chuyện rất lâu, coi như cũng đã qua rồi. Vả lại cô cũng dùng bốn tháng qua suy nghĩ và chấp nhận sự việc, nên bây giờ đã đưa ra quyết định của mình.
” Em muốn…gọi anh là…”.
Chưa nói xong câu, bên dưới Hy Nguyệt bất ngờ đau lên. Cô thuận tay, nắm lấy áo của Lục Lãnh Phong.
” Ông xã…ông xã…”.
” Bên dưới bất ngờ đau quá…ông xã…”.
Cứ nghĩ là màng cảnh nhận anh trai em gái đầy cảm động của Hy Nguyệt.
Ai ngờ chưa nói xong câu, bên dưới cô đã không chịu nằm yên rồi.
Hy Nguyệt đau đớn nắm kéo áo Lục Lãnh Phong, sớm không đến, muộn không đến bây giờ lại đến.
Hứa Chí Quân và Lục Lãnh Phong chẳng biết làm sao, một người thì vội ôm lấy cô, một người nhanh chóng lái xe đưa Hy Nguyệt đến bệnh viện.
Bây giờ bên ngoài trời đã tối, tuyết rơi càng lúc càng dày hơn, Hứa Chí Quân cũng không dám liều mạng chạy nhanh được.
” Đau…đau…đau lắm rồi ” Hy Nguyệt nắm lấy áo Lục Lãnh Phong, cô vừa thét vừa la.
Lục Lãnh Phong cũng chẳng biết làm sao. Anh đã chuẩn bị tâm lý nhìn cô đau như vậy rồi, không nghĩ chứng kiến như vậy mới thấy rõ cô đau hơn anh tưởng tượng nữa.
” Bà xã…cắn lấy…không đau nữa đâu ” Lục Lãnh Phong thật thà kéo tay áo mình lên, sau đó đưa ra cho Hy Nguyệt.
Chương 136
Hy Nguyệt đang đau, kệ cmn chuyện đời, cô liền bắt lấy tay anh mà cắn.
Vì cô đang đau nên cô dùng sức mà cắn dữ dội hơn bình thường. Hứa Chí Quân quan sát qua xe mà đau giùm Lục Lãnh Phong.
Người đàn ông này không đau à? Anh nhìn vào còn đau giùm đó.
” Hứa Chí Quân…mau đến bệnh viện đi ” Lục Lãnh Phong mặc kệ thân với chả phận, bây giờ việc anh muốn làm nhất đó là đưa cô đến bệnh viện, nhanh chóng sinh bảo bảo ra.
Cứ nhìn Hy Nguyệt thế này anh thật sự không chịu được.
…
Bệnh viện.
Hy Nguyệt đưa đến bệnh viện, cô lập tức được chuyển vào phòng sinh.
Lục Lãnh Phong muốn đi theo nhưng bác sĩ không cho phép, anh và Hứa Chí Quân chỉ đành đứng bên ngoài.
” Tay của cậu…” Hứa Chí Quân nhìn cánh tay còn rớm máu của Lục Lãnh Phong, ngoài vết cắn ban nãy còn chi chít những vết cắn cũ hằn lại.
” Khống sao, cô ấy cũng hay cắn tôi như vậy, chỉ là lúc nãy đau hơn chút ” Lục Lãnh Phong nói, bây giờ anh chỉ muốn xông vào trong, cùng cô vượt qua ải đau đớn đó.
Đứa trẻ này thật hư, còn không mau ngoan ngoãn sinh ra sớm cơ chứ.
Người nhà bây giờ chạy đến. Mộ phu nhân lẫn Mộ Viên Thiệu và lão phu nhân nghe tin cô sinh liền gấp gáp chạy đến bệnh viện.
Lục Thiên Tư đang làm ở tầng trên, nghe tin Hy Nguyệt sinh cũng vội chạy đến xem tình hình.
Lục Viên Thần và Dụ Bạch Ngôn cũng nhanh chóng chạy đến, thư kí Lâm đang ngủ nhận được tin còn chưa kịp thay đồ ngủ chạy đến bệnh viện.
Mọi người tập hợp còn nhanh hơn anh tưởng. Cô đi sinh mà cứ như cô đi thi bóng đá vậy.
” Tay của cậu làm sao vậy?” Lục Thiên Tư thấy tay Lục Lãnh Phong mà hỏi.
” Bị Hy Nguyệt cắn ” Lục Lãnh Phong đáp.
“Không phải nói tuần sao? Sao lại sinh lúc này cơ chứ ” Mộ Viên Thiệu lên tiếng lo lắng hỏi.
” Hai đứa nhỏ này lúc trước cũng có sinh ra đúng ngày đâu, toàn sinh ra sớm đấy ” Mộ phu nhân lên tiếng.
” Nó thích thì chui ra thôi, anh cản được sao?” Bà nói thêm.
Mọi người nghe bà nói liền im bặt, không ai nói được lời nào nữa.
Bây giờ tất cả đều hướng vào phòng sinh, hy vọng Hy Nguyệt nhanh chóng sinh ra bảo bảo an toàn, mẹ tròn con vuông.
Bên trong phòng sinh, Hy Nguyệt cố dùng sức mà sinh đứa nhỏ ra.
” Hít thật sâu, dùng sức, một lần nữa ” Bác sĩ trấn an cô nói.
Hy Nguyệt hít thật sâu, bây giờ đang rất đau, cô chỉ muốn cắn tay Lục Lãnh Phong cho hả dạ mà.
Cô dùng sức lực cuối cùng, đúng là ông trời không phụ lòng người..
Oe oe oe
Tiếng em bé khóc vang lên, Hy Nguyệt như được nhẹ nhõm, cả người đều xụi lơ ra.
Y tá nhanh chóng đưa đứa bé ra, sau đó quấn vào khăn rồi đem đến đặt lên người Hy Nguyệt.
” Là bé trai…là bé trai đó ” Y tá vui mừng nói.
Chương 137
Hy Nguyệt nhìn đứa nhỏ đỏ hỏn này, cô mỉm cười.
” Y tá…giúp tôi lấy điện thoại đi ” Hy Nguyệt lên tiếng.
Cô y tá thật thà nghe theo, sau đó đem lại cho cô.
Hy Nguyệt cố gắng vuốt ve tóc tai, điều chỉnh gương mặt mình, sau đó nói:” Nào, chụp cho tôi và con tôi đi “.
Đi sinh nhưng không quên đam mê chụp hình!
…
Lát sau y tá ôm đứa bé ra, cánh cửa vừa mở ra mọi người đều im bặt.
Nhìn thấy đứa bé trên tay y tá, Lục Lãnh Phong đều đơ ra.
” Sinh rồi, là bé trai ” Y tá nhìn anh mỉm cười nói.
” Sinh…sinh xong rồi sao?” Anh lấp bấp, tiến đến nhìn đứa trẻ trong tay cô y tá.
” Sinh xong rồi “.
” Đây là con trai anh “.
” Đây…đây là con trai tôi sao…”.
” Tôi…tôi làm ba rồi…”.
…

Còn thư kí Lâm chẳng tin vào mắt mình nữa, ai đó chọc mù mắt anh luôn đi?
Lục Thiên Tư thì từng thấy cảnh Lục Lãnh Phong khóc lóc thế này nên chỉ phì cười, không biết sau này ba chăm con hay con chăm ba đây nhỉ?
Hứa Chí Quân thì cảm động đến rơi nước mắt cùng Lục Lãnh Phong, không ngờ chỉ mới nhận lại em gái, anh đã lên chức làm cậu rồi.
Thật hạnh phúc mà.
Cảm động đến rớt nước mắt.
Chương 138
Sau một đêm náo động bệnh viện vì việc đi sinh của Hy Nguyệt thì cũng đã yên bình trở lại.
Nhìn Hy Nguyệt ngủ say bên giường, bên cạnh là tiểu thiên thần đáng yêu nằm trong nôi, Lục Lãnh Phong đã nhìn hai mẹ con họ gần nửa ngày trời.
Đêm qua, Hy Nguyệt cũng đã cho anh là người quyết định quyền đặt tên cho con trai.
Lục Lãnh Phong cũng nghĩ rất nhiều tên, sau đó liền đặt tên con trai mình là Mộ Viên Phong.
Tiểu Phong đáng yêu, con đã làm rất tốt rồi.
Hy Nguyệt lờ đờ mở mắt dậy, nhìn thấy Lục Lãnh Phong ngồi bên cạnh cứ tự cười như thằng ngốc, cô đưa tay lên:” Anh làm gì mà cứ cười vậy?”.
Lục Lãnh Phong nắm lấy tay cô, anh hôn lên đó rồi đáp:” Tại anh vui, anh vui lắm “.
Hy Nguyệt cảm thấy anh thật như đứa trẻ, lúc vui thì vui quá trớn, lúc buồn thì buồn quá đà không ai chơi lại anh nổi.
Bên ngoài, Hứa phu nhân và Hứa lão gia thập thò đứng bên ngoài nhìn vào,cả hai không có can đảm bước vào trong.
Hứa Chí Quân lúc này đi đến, thấy ba mẹ thập thò bên ngoài anh liền hỏi:” Ba mẹ làm gì ngoài đây vậy?”.
” Ba mẹ…” Hứa phu nhân ngập ngừng, bà là không dám vào trong nhìn con gái mình. Có lẽ cô còn hận và giận bà lắm.
” Vào trong đi, ba mẹ ” Hứa Chí Quân bình tĩnh nói, anh đưa tay đẩy cửa, nhường cho cả hai ông bà vào trong trước.
Lục Lãnh Phong và Hy Nguyệt thấy Hứa lão gia và Hứa phu nhân, cả hai có chút bất ngờ.
” Anh thấy hai người cứ thập thò ở ngoài nãy giờ ” Hứa Chí Quân lên tiếng.
” Mẹ…mẹ ” Hứa phu nhân không biết nói gì, ngại ngùng nhìn Hy Nguyệt và đứa nhỏ đang nằm trong nôi.
Đó…đó là cháu ngoại của bà kìa!
” Mẹ đến sao lại không vào trong?” Hy Nguyệt bất ngờ lên tiếng.
” Hả…”.
” Mẹ ” Hy Nguyệt mỉm cười nói.
Hứa phu nhân không tin vào tai mình, cô vừa gọi bà là mẹ kia kìa.
Thấy mẹ mình vui đến đơ người ra, Hứa Chí Quân thầm cười.
Quả nhiên phản ứng của bà cũng y như anh.
Ngó sang Hứa lão gia, ông cũng vui mừng không kém. Khi nghe chuyện về Hy Nguyệt, cứ nghĩ ông sẽ tức giận này kia lắm, ai ngờ lại háo hức có một cô con gái như Hy Nguyệt, ông lại thích hơn đứa con ngang như cua Hứa Chí Quân này.
Hứa Chí Quân thấy ba mình vui rõ trên mặt, anh lắc đầu thở dài.
Xem ra ai đó muốn có con gái lắm rồi.
…
Những ngày sau cuối cùng Hy Nguyệt cũng được về nhà. Ôm Tiểu Phong xuống xe, cả anh và cô cùng nhau vào nhà.
Mộ phu nhân có nói cả hai về nhà chính đi cho tiện chăm sóc. Nhưng Lục Lãnh Phong bảo lo được cho cả hai mẹ con. Lúc cô mang thai cũng là một tay anh chăm sóc, bị cô cắn thương tâm đến hai tay rồi, bây giờ việc quan tâm hay chăm sóc hay mẹ con cũng là chuyện thường thôi.
” Lãnh Phong, tã đâu…tã đâu “.
Chương 139
” Lãnh Phong, sữa…sữa…em không có đủ sữa cho con bú “.
…
” Lãnh Phong, anh dỗ con đi, em buồn ngủ quá “.
Hy Nguyệt mắt mở không lên, cô đưa tay lây anh.
Lục Lãnh Phong bây giờ chỉ muốn ngủ, nghe tiếng Mộ Viên Phong khóc anh cũng phải ngồi bật dậy, lọ mọ quay sang ôm con lên rồi ru thằng bé.
Cả ngày Hy Nguyệt vật vã với Tiểu Phong rồi nên bây giờ cô không có sức để dỗ con nữa.
Nhìn cô ngủ không quan tâm đến trời trăng mây lá gì, Lục Lãnh Phong lắc đầu thở dài. Anh không nhờ lúc mang thai đã khó khăn vậy rồi, khi cô sinh thì khó khăn còn tăng gấp đôi lên nữa chứ.
” Con đó…ngủ đi…cho ba ngủ nữa ” Lục Lãnh Phong tay cầm bình sữa cho Tiểu Phong bú, còn một tay thì ôm con, nhìn thắng bé trong tay, Lục Lãnh Phong chỉ biết thở dài.
Anh làm sao mà đi đôi co với con trai mình nỗi đây?
Chăm vợ đã vất vả, chăm con còn khó hơn.
Về sau số Lục Lãnh Phong anh càng khó ở hơn rồi.
…
Thoáng chốc Mộ Viên Phong đã được ba tháng. Lục Lãnh Phong đã kiệt sức rồi, Hy Nguyệt cũng đầu hàng giơ cờ trắng, cuối cùng bất lực giao lại cho bà nội chăm sóc.
Ông bà nội dĩ nhiên rất thích chăm cháu rồi, còn thêm lão phu nhân nữa lại càng thích hơn.
Mộ Viên Phong được gửi đến nhà chính ở vài hôm, không có con trai ở nhà, Lục Lãnh Phong như được giải thoát, anh không cần phải tay ôm con tay cho con uống sữa nữa rồi.
Hy Nguyệt cũng nhân cơ hội có không gian riêng này, cô biết gần đây anh vì con mà rất mệt mỏi, nên cô quyết định sẽ tiếp sức cho anh, giúp anh sau này có động lực chăm con khi cô ngủ.
Hy Nguyệt bước ra từ phòng tắm, trên người mặc bộ váy ngủ hết sức sexy.
Mái tóc dài cũng với làn da trắng trẻo, cộng thêm việc cô mới tắm…
Nhìn trông rất ngon!
Lục Lãnh Phong thấy cô bước ra liền bật dậy, chớp chớp mắt nhìn Hy Nguyệt. Gần đây vì thằng bé Tiểu Phong quấy rối, anh và cô đều không có thời gian làm chuyện đó.
” Lão công…đêm nay anh muốn ăn thịt thỏ chứ?”.
Vợ chồng nhà Lục Lãnh Phong và Hy Nguyệt hạnh phúc thì dĩ nhiên người anh em tốt Lục Thiên Tư cũng không thua kém cả hai người họ.
Sau khi ra mắt với gia đình hai bên, Lục Thiên Tư và Liễu Ngân Bình chính thức bên nhau, vì muốn cho cô có một khoảng thời gian hẹn hò yêu đương như bao cặp đôi khác, anh không thúc giục cưới sớm mà cùng Liễu Ngân Bình hẹn hò, ân ân ái ái ngày ngày ở bệnh viện phát cẩu lương cho đồng nghiệp lẫn bệnh nhân của mình.
” Bình Bình, đợi anh với “.
…
” Bình Bình, em vất vả rồi, mau lại đây uống canh đi, anh đặc biệt nấu cho em đó “.
…
” Bình Bình, gần đây công việc rất nhiều, em xem, em đã ốm đến vậy rồi sao?”.
…
” Bình Bình, em đừng đi làm nữa, ở nhà anh nuôi ” Lục Thiên Tư ôm Liễu Ngân Bình trong lòng, anh mặc kệ ở đây là bệnh viện, chỉ biết ôm lấy cô.
Chương 140
Thật ra là đồng nghiệp cả hai cũng đã quá quen với chuyện này, có nhìn thấy cũng rất bình thường. Hai con người này nên ngừng làm bác sĩ đi, nên chuyển sang bán thức ăn cho chó mới đúng. Bây giờ trong bệnh viện ai mà chẳng biết đến cặp đôi bác sĩ Tư Bình này cơ chứ?
” Không làm mà đòi ăn, anh tính cho em cạp đất à?” Liễu Ngân Bình đẩy anh ra. Trước kia ở đại học thấy Lục Thiên Tư là người ít nói, còn tỏ ra hết sức lạnh lùng làm cô sợ hãi, không ngờ yêu rồi mới biết người đàn ông này vô liêm sỉ như vậy chứ.
” Bình Bình, anh nghiêm túc đó ” Lục Thiên Tư kéo cô lại.
Cả hai đã duy trì như vậy quá lâu rồi, đến lúc nên kết hôn thôi. Anh đi làm vì đam mê, chứ tiền bạc thì Lục Thiên Tư không thiếu.
” Bình Bình, chúng ta kết hôn được không? Ngày nào cũng chạy đến nhà em ăn trực như thế, ba mẹ em sẽ hết gạo với anh đó ” Lục Thiên Tư như đứa trẻ, nũng nịu nói với Liễu Ngân Bình.
Cô nhìn bộ mặt đáng yêu mà anh trưng ra, Liễu Ngân Bình bất mãn đưa tay đập vào mặt anh một cái. Lục Thiên Tư này chỉ được cái giỏi là làm nũng với người khác, còn đánh trúng vào người thiếu nghị lực như Ngân Bình cô.
” Bình Bình, đau “Lục Thiên Tư mếu máo, anh bắt đầu học chiêu trò của Lục Lãnh Phong hay làm rồi.
Đúng là anh em tốt nên cái gì học được là học theo luôn.
” Còn gọi em là Bình Bình à?” Liễu Ngân Bình cau mày, không vui nhìn anh.
” Còn không mau gọi là bà xã đi chứ?” Cô đặt tay lên vai anh, nhìn anh mỉm cười.
Tên nào lúc nãy nói muốn kết hôn với cô đây?
” Bà xã, bà xã, bà xã “.
…
Sau khi Liễu Ngân Bình chấp nhận lời cầu hôn của mình, Lục Thiên Tư liền sốt sắn thông báo cho tất cả mọi người rằng mình sắp kết hôn.
Anh đích thân chuẩn bị hôn lễ, đích thân chọn cho cô bộ váy cưới đẹp nhất, muốn biến Liễu Ngân Bình thành cô dâu đẹp nhất trên đời này,
Liễu Ngân Bình chẳng nhúng tay vào làm được gì, Lục Thiên Tư đều giành làm hết, năm lần bảy lượt bắt cô ngồi yên không được làm cái gì. Anh còn đặc biệt tìm hiểu về các loại mỹ phẩm, mua kem dưỡng da mặt nạ các kiểu cho Liễu Ngân Bình dùng, chỉ cần đến hôn lễ cô sẽ trông rất xinh đẹp và làm cô dâu của Lục Thiên Tư.
Liễu Ngân Bình lại càng bất lực thêm, cô chỉ biết nghe lời anh, ngày ngày chỉ ngồi không đợi đến hôm tổ chức hôn lễ là được.
Thoáng chốc thời gian trôi qua, với tốc độ chuẩn bị của Lục Thiên Tư hôn lễ đã được diễn ra sau hai tháng.
Lục Lãnh Phong và Hy Nguyệt ôm Tiểu Phong trên tay, thằng bé bây giờ đã được năm tháng rồi, đứa nhỏ này cũng muốn chung vui với chú Lục Thiên Tư nữa mà.
Liễu Ngân Bình khoác tay ba mình, cô cùng ông tiến vào lễ đường, nhìn Lục Thiên Tư đang đứng đó.
Anh đã quá sốt ruột rồi, đợi đến giây phút này là quả là kiên trì rồi.
Liễu Ngân Bình còn chưa đi đến gần anh, Lục Thiên Tư không nhịn được nữa, anh tự ý đi đến chỗ cô và ba cô.
” Cậu ta muốn có vợ đến điên rồi ” Lục Lãnh Phong ngồi đó, quay sang nói với Hy Nguyệt.
” Không phải anh dạy hư Thiên Tư à?” Hy Nguyệt nhìn anh, liếc nhẹ một cái.
Lục Lãnh Phong liền im bặt, anh biết nói gì nữa đâu.
Ai biết gì đâu ahaha.