Nhà bọn họ là một trong những nhà không chia hộ ở trong làng. Ngoại trừ anh tư Trần là người chưa kết hôn ra, thì mấy người trước đó đều đã kết hôn rồi.
Sức lao động nhà họ rất mạnh mẽ nên đương nhiên sẽ được chia nhiều. Nhưng mà nếu thực sự chia đều ra thì cũng không phải là nhiều.
Tiếp theo là những nhà khác. Ví dụ như nhà Vương Nhị Anh cũng được chia khá nhiều, nhiều hơn mười đồng so với năm ngoái.
“Nhị Anh, nhớ mời chúng tôi đi ra tiệm ăn nhé!” Lý Thái Sơn thấy vậy, lập tức nói.
“Mời cái rắm. Anh ta làm gì có tiền. Chỗ này cũng không chia cho anh ta. Chút công điểm của anh ta còn chưa đủ để nuôi sống anh ta!” Em trai của Vương Nhị Anh, Vương Tam Anh lập tức nói.
Ở nhà Vương Nhị Anh đứng thứ hai, trước anh ta có một anh trai, sau anh ta có hai người em trai. Tính cả anh ta thì nhà anh ta có tổng cộng bốn anh em trai.
Nhưng mà chỉ có mình Vương Nhị Anh còn độc thân. Không cần phải nói thì anh trai anh ta đã kết hôn từ lâu rồi, em ba cũng đã có con rồi, còn em tư cuối năm nay cũng sắp lấy vợ.
Chỉ có Vương Nhị Anh vẫn còn dính dáng đến goá phụ họ Dương.
Các em trai của anh ta đều rất ghét anh ta, có thể thấy được rằng anh hai của họ hèn nhát đến mức nào.
Vương Nhị Anh cũng cảm thấy thật sự rất mất mặt. Nhưng mà anh ta cũng không dám làm gì em trai mình, vì anh ta không đánh lại được.
Vương Tam Anh cũng không thèm để ý đến người anh hai này. Các anh em trai khác cũng không thèm coi trọng người anh hai này!
Nhà họ Vương chia xong lương thực lập tức rời đi. Vương Nhị Anh mất hết mặt mũi nên cũng không ở lại lâu.
Lý Thái Sơn nói: “Anh Lâm, anh có nhìn thấy không? Tên nhóc Nhị Anh này thật sự không có tiền đồ cũng không dám cãi lại.”
“Vương Tam Anh cũng không nói sai. Chút công điểm này của anh ta thực sự không đủ nuôi sống anh ta, lại còn phải để cả nhà nuôi anh ta nữa. Và chỗ tiền anh ta kiếm được, tôi cũng không thấy anh ta nộp lên trên.” Chu Lâm không cảm thấy Vương Nhị Anh oan ức.
Lý Thái Sơn gật đầu: “Đều là do anh ta xứng đáng bị như vậy. Anh ta quá lười biếng.”
Năm nay, cậu ta và anh Lâm đều ra sức đi làm, chỉ có Vương Nhị Anh không đi, ba ngày xin nghỉ phép một lần!
“Đừng gần gũi với anh ta. Anh ta không cùng một loại người với chúng ta.” Chu Lâm không muốn chơi cùng Vương Nhị Anh.
Tất nhiên Lý Thái Sơn nghe theo lời anh Lâm của anh ta.
Năm nay được chia tiền thật sự rộng rãi hơn nhiều. Giống như anh em nhà Lý Đại Sơn và Lý Đại Hà cũng nhiều hơn so với năm trước.
Rất nhanh cũng đến lượt nhà Lý Thái Sơn.
Lý Thái Sơn không kết hôn. Anh ta ở cùng với ba mẹ. Mấy người anh trai trước của anh ta đều đã kết hôn và đã dọn ra ở riêng.
Nhưng mà sau khi được chia lương thực cả một nhóm người đều nở nụ cười tươi trên mặt.
Bởi vì số tiền được chia thực sự nhiều, nhiều hơn tám chín đồng so với năm trước!
“Mẹ, chúng ta có được chia nhiều tiền hay không?” Lý Thái Sơn hỏi mẹ anh ta.
Mẹ Thái Sơn cười rất vui vẻ: “Là quá nhiều!”
Bởi vì năm nay con trai bà đã đi làm cật lực để kiếm công điểm, nên không chỉ có nhiều lương thực mà còn có nhiều tiền nữa. Khiến bà ấy thật sự rất vui mừng.
“Mẹ, mẹ cho con chút tiền tiêu vặt. Con lớn như vậy rồi mà trên người một xu cũng không có.” Lý Thái Sơn lập tức nói.
Mẹ Thái Sơn cũng thật sự rất hào phóng. Bà ấy cho anh ta hai hào: “Tiêu tiết kiệm chút!”
“Có hai hào thì có thể tiết kiệm như thế nào chứ? Ít nhất cũng phải 5 hào.”
Sau một hồi giằng co cuối cùng mẹ Thái Sơn cũng cho anh ta thêm ba hào nữa.
Lý Thái Sơn nhận được tiền cười khà khà, rồi đẩy lương thực của nhà anh ta về và nói: “Anh Lâm, chị dâu, chúng tôi về trước nhé.”
“Về đi.” Chu Lâm vẫy tay, Bạch Minh Châu cũng khẽ gật đầu với anh ta.
“Đến lượt mấy nhà chúng ta rồi.” Chị Lý nhìn phía trước.
Rất nhanh đã đến lượt họ, chú Trương và Cố Quảng Thu đi trước.
Kế toán đều đã thanh toán toàn bộ rõ ràng, đếm tiền rồi đưa trực tiếp một lần cho Cố Quảng Thu và giải thích rõ ràng số lương thực sẽ được chia trong năm nay. Sau đó họ đi bên đó cân, có người được sắp xếp chuyên cân toàn bộ dựa theo trọng lượng và tính toán kỹ lưỡng cho họ.
Trương Hiểu Mai vác bụng đứng ở một bên nhìn. Cố Quảng Thu đưa 48 đồng đã được chia cho nhà họ cho cô ấy, rồi đi cùng chú Trương sang một bên khác để kiểm kê lương thực nhà họ.
Sau nhà ông Trương là Lý Phong Thu.
Lý Phong Thu được 33 đồng. Chỗ tiền này được giao cho chị Lý khiến chị Lý cực kỳ vui mừng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-hanh-trinh-tim-kiem-hanh-phuc-hoan-hao-cua-nu-phu/chuong-105.html.]
Năm trước hai vợ chồng họ được chia hơn hai mươi đồng, nhưng năm nay họ được nhiều hơn tận hơn mười đồng!
Chị ấy sống rất tiết kiệm, ngay cả trứng gà cũng không dám ăn. Với số tiền được chia năm ngoái, cùng với việc bán lợn rừng và lì xì do giúp đỡ việc mai mối, chị ấy đã tích cóp được gần hai mươi đồng ngoại trừ các khoản chi tiêu khác. Hiện tại nhà chị ấy lại được chia thêm số tiền này khiến chị ấy thật sự rất vui mừng!
“Chị dâu. Mọi người chở lương thực về trước đi, chúng tôi còn đợi mua lương thực nên sẽ không về nhanh như vậy.” Bạch Minh Châu nói.
“Được. Một lát nữa, tôi sẽ bảo Phong Thu đến đây giúp đỡ mọi người chở đồ về.”
Trước tiên, bọn họ chất chỗ lương thực đã được cân lên xe kéo để chở về.
Đến lượt Chu Lâm.
Trong lòng anh đang ôm Đô Đô, còn trong lòng Bạch Minh Châu đang ôm Đâu Đâu, cả hai anh em cảm thấy rất hứng thú với cảnh tượng lớn như vậy. Đôi mắt sáng ngời nhìn rất chăm chú, hình như tụi nhóc biết rằng nhà mình đang được chia lương thực nên phải để ý.
Ông đội trưởng mỉm cười khi nhìn thấy hai đứa bé bụ bẫm này. Ông ấy liếc mắt nhìn Bạch Minh Châu một cái, Bạch Minh Châu cười: “Ông đội trưởng.”
“Ừm.” Ông đội trưởng khẽ gật đầu, nhưng mà không nói lời nào với Bạch Minh Châu, mà chỉ nhìn Chu Lâm, nói: “Năm nay anh biểu hiện khá tốt, sang năm tiếp tục cố gắng. Anh muốn nuôi hai đứa con trai này trắng trẻo mập mạp không dễ chút nào.”
Ông ấy thật sự rất hiếm khi nhìn thấy hai đứa trẻ vừa béo vừa trắng như thế này.
Những người khác cũng nhìn vào gia đình bốn người của họ. Năm ngoái Chu Lâm vẫn là người chẳng có gì. Vậy mà nhìn năm nay xem. Anh vừa có vợ là thanh niên trí thức, lại vừa có hai đứa con trai trắng trẻo mập mạp, bản thân cũng tiến bộ. Đây thật sự là điều rất tốt.
Gia đình nhỏ này tỏa sáng như ánh mặt trời, tràn ngập sức sống.
Chu Lâm cười: “Ông đội trưởng. Năm nay sau khi chúng ta chia lúa mạch cho mỗi nhà thì có còn dư lại gì không?”
“Anh cũng có thể được chia mười cân, vẫn còn muốn mua thêm ư?” Ông đội trưởng nói.
“Đó là điều cần thiết.” Chu Lâm cười: “Hai anh em này đều thích ăn mì sợi, nên muốn mua nhiều một chút.”
Kế toán cười: “Ai lại không thích ăn mì sợi chứ? Quan trọng là có đủ tiền để mua không.”
So với Cố Quảng Thu và chú Trương được chia 48 đồng, Lý Phong Thu và chị Lý được 33 đồng thì Chu Lâm chỉ được chia bảy đồng.
Đúng vậy không nghe lầm, chính là bảy đồng.
Sau khi bắt đầu làm công, anh thường xuyên thức khuya dậy sớm đi làm khoảng chừng một năm. Đợt thu hoạch lương thực vụ hè và vụ thu, anh cũng cật lực làm việc. Sau khi trừ đi số lương thực được phân phát thì anh chỉ còn dư lại bảy đồng.
Nhưng điều này cũng không có cách nào khác, vì Bạch Minh Châu chưa bao giờ đi làm việc nhiều, chỉ có một chút công điểm đó là xát ngô, không đủ để cô ăn một miếng.
Và còn hai người con trai nữa. Lương thực theo đầu người của bọn nhóc đều sẽ được phân phát nhưng việc này yêu cầu cần phải có công điểm.
Vậy công điểm ở đâu ra? Tất cả đều được trừ vào của Chu Lâm.
Nếu không phải năm nay Chu Lâm cật lực làm việc thì không những không có bảy đồng này mà còn phải bổ sung thêm vào nữa.
Chu Lâm cũng là người có ít tiền nhất trong toàn đại đội, bởi vì ngay cả ba anh em nhà họ Đoạn xếp hàng ở phía sau, ngoại trừ số lương thực đã được chia ra thì họ cũng nhận được mười tám đồng.
Chỉ là mười tám đồng này Đoạn Văn lập tức lấy ra một nửa đưa cho ông đội trưởng. Đây là tiền mà anh em họ nợ tiền lương thực lúc trước, hôm nay bọn họ trả lại số tiền này.
Ông đội trưởng giao cho kế toán. Kế toán kiểm kê tiền một chút, rồi tìm trang họ nợ lương thực và xóa đi.
“Được rồi, đã xóa.”
Trên mặt của mấy anh em Đoạn Văn đều cười vui vẻ, hết nợ cả người đều nhẹ nhõm!
“Chú Lâm. Chúng cháu có mười cân lúa mạch, chú có muốn mua hay không?” Đoạn Văn vừa mới nghe thấy Chu Lâm nói muốn mua lúa mạch thì hỏi.
Chu Lâm gật đầu: “Muốn. Mấy đứa không giữ lại để ăn à? Đây là khoảng thời gian được ăn ngon duy nhất trong năm đấy.”
“Không cần. Chúng cháu muốn đổi lấy lương thực thô.”
“Được.” Chu Lâm khẳng định không có ý kiến gì.
Vì thế mười cân lúa mạch này của ba anh em bọn họ đều đổi cho Chu Lâm. Một cân lúa mạch một hào sáu, mười cân là một đồng sáu.
Bọn họ muốn đổi lấy ngô, nên Chu Lâm lập tức đổi cho bọn họ số ngô với giá là một đồng sáu.
Một cân ngô là chín xu, nên có thể đổi được mười bảy cân.
Chu Lâm thanh toán cho bọn họ ngay tại chỗ.
Bạch Minh Châu ôm con nhìn xem. Cô phát hiện ra rằng người chồng thô lỗ của mình thật sự rất linh hoạt. Khi mọi người vẫn còn đang tính toán xem có thể đổi được bao nhiêu thì anh đã tính xong rồi.
Phía sau còn có những người khác muốn chia lương thực và chia tiền, ví dụ như Chu Xuyên và chị dâu Chu.
Sau khi Chu Xuyên và chị dâu Chu được chia lương thực và tiền thì lập tức rời đi, cũng không thèm liếc mắt nhìn Chu Lâm với Bạch Minh Châu một cái.