Mục lục
Xuyên Sách, Hành Trình Tìm Kiếm Hạnh Phúc Hoàn Hảo Của Nữ Phụ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bà mợ nói: “Mợ nghe nói đánh răng trong thời gian ở cữ có thể bị sâu răng.”

Không phải bà nói bừa, ở nông thôn đúng là có câu nói như vậy.

"Mợ đừng lo lắng, đều là giả thôi, sau khi ăn không đánh răng mới dễ bị viêm và sâu răng." Bạch Minh Châu giải thích.

Mặc dù cô không biết chính xác ở cữ phải làm thế nào, nhưng cô biết vẫn biết phải bảo đảm vệ sinh cá nhân.

Bà mợ nghĩ ở quê đúng là có không ít lời lan truyền lung tung, chẳng hạn như có câu nói sau khi sinh con không được ăn muối, nên bà ấy nói: “Được rồi, để mợ lấy cho cháu ít nước ấm.”

Bà ấy pha cho cô ít nước ấm, cầm chậu cho cô nhổ vào, sau đó bê bát cháo trứng gà thịt nạc đưa vào.

Bạch Nguyệt Cơ đánh răng, rửa mặt xong, bà mợ thu dọn giúp cô, nhúng khăn vào nước nóng: "Hiện tại cháu phải chú ý đến nhiều thứ, tuyệt đối không được chạm vào nước lạnh, chạm vào nước nóng cũng phải lau khô ngay.”

"Cám ơn mợ." Bạch Nguyệt Cơ mỉm cười.

Cháo trứng thịt nạc rất ngon, thơm, ăn xong tinh thần cô cũng thấy dễ chịu hơn rất nhiều.

Cô trông bọn trẻ, cho bà mợ đi giặt tã.

Thím Trương cầm hai bộ quần áo nhỏ tới gặp Bạch Minh Châu và hai đứa con trai của cô.

"Thím, cháu ở trong nhà, thím vào đi ạ." Bạch Minh Châu nghe thấy tiếng gọi của bà ấy ở bên ngoài.

Thím Trương đi vào, cười nói: "Tối qua cháu ngủ ngon không? Cảm thấy thế nào rồi?" Bạch Minh Châu mỉm cười mời bà ấy ngồi xuống: "Cháu ngủ rất ngon, thoải mái hơn nhiều so với ngày hôm qua.”

Ngày đầu tiên sau khi sinh vẫn đau, nhưng cảm giác đó đã nhẹ hơn nhiều.

Trước kia cô từng nghe nói, đẻ thường đau trước, đẻ mổ đau sau, đúng vậy, cho nên hiện giờ quá trình phục hồi sau sinh của cô đỡ hơn nhiều.

“Vậy thì tốt.” Thím Trương cười gật đầu, ánh mắt bị hai đứa nhỏ hấp dẫn: “Cháu đúng là có bản lĩnh, một lần đã sinh được hai đứa con trai, sau này không cần lo lắng gì nữa.”

Thím Trương thực sự hâm mộ, cả đời bà chỉ sinh một đứa con gái là Trương Xảo Muội, may mà con gái hiếu thuận, không có gì có thể chê.

Chỉ là hiện giờ con gái bà ấy vẫn chưa có thai, kết hôn được hơn nửa năm rồi, bà ấy cũng bắt đầu lo lắng.

Bạch Minh Châu cười.

Cô không nói đến chuyện cô mong muốn có con gái.

Cô và Chu Lâm giống nhau, cho dù trong bụng là con trai hay con gái, cũng đều là con của hai người, hai vợ chồng sẽ coi chúng như báu vật.

Hiện tại cô đã sinh con trai nên không thể nói cô hy vọng một nam một nữ được.

Sinh con ra được bình an mới quan trọng nhất.

“Đã đặt tên chưa?” Thím Trương hỏi.

“Mới chỉ có tên gọi ở nhà, anh lớn tên là Đâu Đâu, em bé gọi là Đô Đô.” Bạch Minh Châu cười nói.

“Tên rất dễ nghe.” Thím Trương cười: “Không giống như mấy cái tên Cẩu Tử, Thạch Đản trong thôn chúng ta”

Bạch Minh Châu cũng cười, tên gọi ở nhà phải làm sao cho dễ nghe, nhưng cô cũng không thể gọi con trai là Cẩu Tử, Thạch Đản được.

“Minh Châu, đây là quần áo thím làm cho hai đứa bé, cháu nhìn xem có hợp hay không.” Thím Trương đưa hai bộ quần áo cho cô

Bạch Minh Châu mỉm cười: “Thím khách sáo quá, Chu Lâm đã nhờ chị Đại Sơn làm cho bọn nó không ít rồi, thím cứ giữ lấy sau này cho cháu ngoại mặc.”

“Không sao, sau này làm cũng không muộn.” Thím Trương cười nói, có hơi ngại: “Minh Châu, thím có thể xin cháu một miếng tã hai đứa nhỏ từng dùng, được không?”

Bạch Minh Châu có chút không hiểu: “Thím muốn lấy tã mà hai anh em nó dùng rồi sao? Thím muốn dùng để làm gì?”

“Thím đặt nó ở dưới gối của chị dâu cháu, như vậy sẽ đặc biệt thu hút mùi của con trai.” Thím Trương nói.

Bạch Minh Châu: “……” Cô có chút buồn cười nhưng thật sự không nín được nên trên mặt đều lộ ra ý cười.

“Mợ út của cháu đã cầm tất cả đi giặt rồi. Đợi đến lúc phơi khô xong thì thím qua đây chọn một cái được không?”

Thím Trương cười khẽ gật đầu: “Vậy thím đợi bà ấy về.”

Mợ út mang ra sông giặt, giặt xong thì mang chậu trở về. Lúc bà ấy nghe thấy mong muốn của bà thông gia thì lập tức chọn ra hai chiếc từ bên trong: “Đây là hai cái tã thấm nhiều nước tiểu nhất của hai anh em nó, mùi trẻ con nhiều nhất, bà có thể cầm lấy hết đi!”

Bà ấy cũng muốn con dâu Trương Hiểu Mai của bà dính một chút mùi trẻ con này để sinh một cặp sinh đôi.

Thím Trương nhận chúng giống như nhận lấy báu vật:“Bọn trẻ có đủ tã dùng không? Trong nhà thím còn có vải, thím mang một miếng đến đây để cho anh nó dùng.”

“Còn đủ dùng. Tôi cũng mang từ trong nhà sang đây khá nhiều.” Mợ út nói: “Nhưng mà bà không được nói với người khác, Nếu không mọi người kéo đến xin thì không đủ.”

“Tôi sẽ không nói với ai đâu.” Thím Trương gật đầu rồi cầm hai miếng tã này về phơi ở sân.

Khi chú Trương về nhìn thấy thì hỏi: “Đây là cái gì?”

Thím Trương nói: “ Đây là những chiếc tã mà lần đầu tiên Đâu Đâu và Đô Đô tè ra, phơi khô xong thì để dưới gối đầu của Hiểu Mai.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-hanh-trinh-tim-kiem-hanh-phuc-hoan-hao-cua-nu-phu/chuong-74.html.]

Chú Trương nghe thấy vậy nói: “Nó thật sự rất quý giá, bà dùng hai cái kẹp kẹp lại, đừng để gió thổi bay đi.”

“Ông đi vào lấy ra đây.”

Vì thế mà hai cái tã của Đâu Đâu và Đô Đô bay phấp phới trong gió ở trong sân nhà ông Trương, hơn nữa còn tỏa ra một mùi thơm dịu nhẹ dễ chịu.

Ít nhất thì khi hai ông bà chú Trương và thím Trương nhìn thấy như vậy thì trong lòng đều cảm thấy kiên định!

Mỗi khi nhớ đến chuyện này thì Bạch Minh Châu đều buồn cười.

Mợ út cười nói: “Chị dâu cháu cũng đã kết hôn được nửa năm rồi, nên mẹ cô ấy lo lắng cũng là điều bình thường. Hơn nữa Đâu Đâu cùng Đô Đô nhà chúng ta chính là những tiên đồng nhỏ, mùi trẻ con của chúng lại không hiếm lạ hay sao?”

“Cũng không biết có tác dụng hay không.” Bạch Minh Châu bật cười nói.

“Chắc chắn có tác dụng.” Mợ út rất quả quyết.

Đợi đến khi Chu Lâm đi làm trở về, Bạch Minh Châu cũng nói chuyện này với anh, kết quả Chu Lâm không biết xấu hổ nói thẳng: “Đó không phải là tã lót mà đó là may mắn. Mượn chút may mắn về, nên chắc chắn anh Quảng Thu và chị dâu sẽ có phúc.”

Mợ út rất tán thành: “Nói không sai!”

Bạch Minh Châu: “……” Được rồi, mọi người nói đó là phúc thì chính là phúc vậy.

Lúc ăn cơm, Chu Lâm lại kể cho hai người rằng hôm nay lúc đi làm anh nhìn thấy anh trai anh có bộ dạng giống như gà trống bại trận. Trên mặt anh ta có rất nhiều màu sắc, tất cả đều là dấu vết cào xước.

“Khẳng định chắc chắn là đánh nhau với chị dâu anh ở trong nhà!”

“Đang yên ấm như vậy, đánh nhau vì chuyện gì?” Bạch Minh Châu vừa ăn mì trứng vừa hỏi.

Mợ út lập tức nói: “Chắc là nhìn thấy cháu cùng lúc có hai đứa con trai, mà anh ta kết hôn nhiều năm như vậy cũng chỉ có mình Tam Đản. Trong lòng anh ta cảm thấy mất cân bằng nên về nhà cãi nhau với vợ anh ta. Nhưng vợ anh ta cũng không phải người ăn chay nên lập tức đánh nhau phải không?”

“Theo như hiểu biết của cháu đối với họ, khả năng là không sai.” Chu Lâm nhếch miệng cười.

Nhưng mà chuyện của anh cả Chu và chị dâu Chu vẫn chưa kết thúc!

Bởi vì lần này chị dâu Chu bị anh cả Chu đánh có chút tàn nhẫn, bị tát vài cái cái tát nên đầu thấy ong ong.

Chị ta có thể bỏ qua cho Chu Xuyên như vậy sao? Chị ta đã về nhà mẹ đẻ để tìm anh em trai của mình đến.

Do vậy, bên này vừa ăn cơm xong thì bên kia đã xảy ra đánh nhau!

Ba anh em trai nhà mẹ đẻ của chị dâu cả Chu đè lên người Chu Xuyên mà đánh!

Lý Thái Sơn chạy tới nói: “Anh Lâm, anh Lâm, anh trai anh bị anh em nhà chị dâu anh vây lại và đánh!”

Chu Lâm vừa nghe thấy thì nhướng mày.

Mợ út nói: “Cháu đừng đi, đây là chuyện nhà họ, không liên quan gì đến chúng ta.”

Chu Lâm cũng cảm thấy như vậy, nhưng đi xem náo nhiệt thì vẫn có thể.

Lúc anh đến đây, bên này thật sự rất náo nhiệt.

Có thể nói là cả mặt mũi lẫn thể diện của Chu Xuyên đều mất hết. Trước mặt nhiều người như vậy, anh ta bị anh cả và anh hai nhà chị dâu cả Chu đánh cho mặt mũi bầm dập, còn bị người ta đạp dưới chân. Em trai thứ ba của chị ta còn buông lời hung ác.

“Chị gái của tôi lấy chồng về nhà họ Chu các người, hầu hạ nhà họ Chu các người, cuối cùng lại bị anh đánh như vậy sao? Anh cho rằng nhà họ Vương chúng tôi không có ai nên để nhà họ Chu anh giày xéo chị tôi như vậy sao? Trận đánh hôm nay chính là để anh nhớ thật lâu, sau này nếu anh còn dám ức h.i.ế.p chị gái tôi nữa thì chúng tôi sẽ đánh gãy chân anh!”

Nói xong, anh cả Vương và anh hai Vương mới buông anh ta ra.

Chu Xuyên cảm thấy mặt mũi của tổ tông mười tám đời đều bị anh ta làm mất hết. Anh ta chỉ vào mấy người anh em nhà họ Vương và nói: “Mấy người nhớ kỹ cho tôi!”

“Nhớ kỹ thì như thế nào? Anh có thể đánh thắng được mấy người anh em chúng tôi sao? Em gái chúng tôi đã không ghét bỏ anh một thân một mình, anh còn dám không thấy may mắn!” Anh cả Vương mỉa mai nói.

Anh hai nhà họ Vương cũng giễu cợt: “Anh cũng không nhìn xem bản thân mình có cái đức hạnh gì, người nhà họ Chu của anh không có một ai hữu dụng!”

“Anh nói thêm câu nữa thử xem?”

Vốn dĩ Chu Lâm cũng chỉ đang xem diễn, anh sẽ không can thiệp vào chuyện anh trai mình bị nhà họ Vương đánh.

Nhưng mà nghe thấy câu nói đó, anh đã có thể có ý kiến. Anh lập tức nhìn thẳng vào anh hai nhà họ Vương.

Tất nhiên, anh hai nhà họ Vương biết Chu Lâm, nhưng cũng không sợ anh: “Sao vậy? Tôi nói nhà họ Chu không có một người đàn ông nào hữu dụng thì anh có ý kiến gì?”

“Mọi người đều nhìn thấy nhé, anh ta là người mắng nhà họ Chu của tôi trước.” Đầu tiên Chu Lâm nói một câu như vậy, sau đó giơ một chân đạp anh hai nhà họ Vương một cái ngã sấp xuống đất!

“Anh dám ra tay!” Anh cả Vương và anh ba Vương đều nổi giận.

“Đừng nói lời vô nghĩa, trực tiếp đánh đi!” Chu Lâm nói.

Anh cả Vương và anh ba Vương làm sao có thể nhịn được, cả anh hai Vương cũng đã bò dậy, cả ba anh em cùng nhau lên.

Chu Lâm không hề sợ hãi.

“Chu Lâm, chú đang làm cái gì vậy. Chuyện này có liên quan gì đến chú mà chú ra tay đánh người!” Rất nhanh chị dâu cả Chu nhìn thấy em trai mình bị ăn một đ.ấ.m mạnh đến mức chảy m.á.u mũi. Chị ta lo lắng đến mức gào to lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK