Bạch Minh Châu nghe chị ấy nói vậy, mới đáp: "Ngày nào em cũng chỉ ở trong sân nhà mình, cũng không biết bên ngoài thế nào, chỉ nghe hai ngày trước thím Trương sang nói, bà ấy bị trúng gió nằm liệt giường, phải nhờ người hầu hạ à?"
Mắt chị Lý đỏ hoe: "Em nói xem, sao dạo này chẳng có ngày nào yên ổn vậy? Nhà chị mới khá hơn một chút, kết quả lại thành ra thế này!"
Mặc dù chị ấy không hòa thuận với mẹ chồng nhưng chị ấy cũng không mong muốn xảy ra chuyện như vậy.
Bây giờ bà ta nằm trên giường không thể cử động, ngoài việc ăn ra thì còn có thể làm gì, chỉ có thể chờ người hầu hạ.
Trước đây hầu hạ không tốn thời gian sao? Làm việc mệt mỏi gần chết, cuối cùng còn phải đi hầu hạ người mẹ chồng ăn uống vệ sinh.
Chưa hết, hiện giờ còn phải uống thuốc. Tuy tiền thuốc hai nhà chia đều nhưng đây cũng là một khoản chi tiêu không nhỏ.
Mới tốn một khoản tiền lớn để xây nhà bằng gạch ngói, kết quả lại ra nông nỗi này!
Bạch Minh Châu cũng có chút đồng cảm, bởi vì biết tính tình của chị Lý nên cô cũng nói: "Chiếc xe đạp của Lý Phong Mai cũng đáng giá không ít tiền, sao không bán đi? Bây giờ làm ầm ĩ thanh ra thế này, cũng là vì chuyện của cô ta."
"Chị cũng nói vậy nhưng em biết cô ta nói gì không? Cô ta nói chiếc xe đạp này không thể bán. Sau này cô ta còn phải lấy chồng, đến lúc đó còn phải giữ lại làm của hồi môn!" Nói đến cô em chồng này, chị Lý hận không thể ăn thịt uống m.á.u của cô ta.
Rõ ràng là chuyện do cô ta gây ra, kết quả bây giờ chỉ biết há miệng ra nói, còn lại cái gì cũng không quan tâm.
"Cô ta tưởng rằng như vậy có thể qua loa cho xong ư? Không thể được, chị đã nói rồi. Nếu chiếc xe đạp này không bán đi, vậy thì kế tiếp nhà chị sẽ không bỏ ra một xu nào, cũng tuyệt đối không qua đó hầu hạ!" Chị Lý nghiến răng nói.
Bây giờ là vợ chồng Lý Phong Mậu đang hầu hạ, tất nhiên còn có Lý Phong Mai.
Nhưng sự ấm ức trong lòng chị Lý vẫn rất lớn.
Lúc nhà chị ấy dọn ra ở riêng, thật sự là ra đi với hai bàn tay trắng, thậm chí đến một cái bát mẻ cũng không mang theo.
Hoàn toàn dựa vào nhà mẹ đẻ một tay nâng đỡ mới dần dần gây dựng được gia đình.
Còn lúc Lý Phong Mậu kết hôn thì khỏi nói, còn đứa con gái Lý Phong Mai này nữa, bà ta trực tiếp móc hết tiền dành dụm cuối đời ra mua xe đạp làm của hồi môn cho cô ta để giữ thể diện.
Chị Lý đã không chỉ một lần hỏi Lý Phong Thu: "Có phải là anh được nhặt về không?"
Làm anh cả có gì tốt? Lợi ích gì cũng không nhận được nhưng có gì khổ cực mệt mỏi thì anh ấy nhất định là người được sắp xếp đầu tiên.
Ngay cả chị Lý cũng đồng cảm với chồng mình.
Bạch Minh Châu nói: "Có lấy chồng nữa hay không là chuyện khác. Nhưng dù sao cũng phải bán chiếc xe đạp này đi thì mới có tiền mua thuốc, thuốc đó không rẻ đúng chứ?"
"Mười thang thuốc hết một đồng. Mỗi ngày phải uống một thang, một tháng phải tốn ba đồng!"
Bạch Minh Châu biết rõ, một tháng phải tốn ba đồng tiền thuốc, đây quả thực là áp lực không nhỏ.
Mọi người vất vả làm lụng cả năm, cả nhà cũng chỉ được chia vài chục đồng, đây còn là lúc gặp năm được mùa.
Còn nếu năm mất mùa thì sao? Cả nhà bận rộn cả năm, chỉ được chia mười mấy đồng.
Ví dụ như bên đại đội nhà họ Cố, lúc nhà cậu út Cố chưa chia nhà, sau khi trừ đi phần thóc đã chia, cả năm cũng không kiếm được đến hai mươi đồng.
Không phải đại đội nào cũng như đại đội Ngưu Mông.
Vậy nên một tháng ba đồng, một năm là ba mươi sáu đồng tiền thuốc thì sao lại không nhiều?
Chuyện này cũng không tính, bởi vì hiện giờ không làm được việc, tiền dưỡng lão cũng phải đưa trước, số thóc đã đưa qua cũng phải nhân đôi lên.
Vừa phải qua chăm sóc, vừa phải đưa tiền thuốc, vừa phải đưa thóc.
"Chiếc xe đạp này, cô ta mua cũng đã mua rồi, không muốn bán cũng phải bán!" - Cuối cùng, chị Lý nói.
Đương nhiên là Lý Phong Mai không muốn bán nhưng bởi vì cô ta không bỏ tiền. Nói gì thì nói, không chỉ chị Lý không hài lòng, mà cả Lý Phong Mậu và vợ Phong Mậu cũng không hài lòng.
Ly hôn về nhà rồi lại hại mẹ mình thành ra thế này còn chưa nói, cô ta còn trở về tay không, đây không phải là ăn bám hay sao?
Chiếc xe đạp này sao có thể không bán? Phải bán!
Lý Phong Mai bị anh cả và chị dâu cả bức ép, lại bị anh hai và chị dâu hai ép buộc, cuối cùng ngay cả cha cô ta cũng mở miệng, bảo phải bán chiếc xe đạp này đi.
Vì vậy không còn cách nào khác, chiếc xe đạp này chỉ có thể bán đi.
Nhưng muốn bán xe đạp cũng không phải là chuyện dễ dàng. Một chiếc xe đạp giá tới vài trăm đồng. Mặc dù đã sử dụng được một thời gian dài, nhưng chiếc xe đạp Phượng Hoàng này vẫn còn rất mới.
Vì vậy, Lý Phong Mai ra giá ba trăm năm mươi đồng, ai muốn mua có thể lấy đi.
Vì các thành viên trong đội đều khá giả, ở nông thôn có không ít người có thể lấy ra một số tiền lớn như vậy. Nhưng ngay cả khi họ có đủ tiền, ai lại muốn chi một số tiền lớn như vậy để mua một chiếc xe đạp không sử dụng được chứ?
Đều là người trong thôn cả, ngày thường ngoại trừ đi làm việc thì cũng chỉ là đi làm việc. Cơ hội rời khỏi thôn cũng không nhiều, huống chi là nói đến việc sử dụng xe đạp.
Vì vậy, chiếc xe đạp của Lý Phong Mai đã không thể bán được.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-hanh-trinh-tim-kiem-hanh-phuc-hoan-hao-cua-nu-phu/chuong-203.html.]
Nói thật ra, người cần xe đạp nhất chính là Lý Đại Hải nhưng Lý Đại Hải có xe đạp của cha mình để sử dụng.
Nếu thực sự cần gấp thì có thể mượn của Chu Lâm, làm gì có chỗ cần dùng đến mà phải mua?
Xe đạp không bán được khiến Lý Phong Mai và Lý Phong Mậu cùng những người khác có chút hoang mang.
Ban đầu họ còn tưởng là hàng hiếm, ai ngờ lại chẳng ai hỏi đến!
Vợ Phong Mậu còn đến tìm Hứa Nhã.
Trong thôn, những người có thu nhập cố định chỉ có Bạch Minh Châu là mỗi tháng có thể nhận tiền nhuận bút. Nhưng nhà cô đã có một chiếc xe đạp rồi nên chắc chắn không cần mua thêm.
Còn một người nữa là Niên Viễn Phương.
Làm việc ở đơn vị vận tải béo bở nhất, mỗi tháng anh ta nhận được hàng chục đồng tiền lương, không biết sung sướng đến mức nào.
Anh ta ở ngoài kiếm tiền, Hứa Nhã ở quê dạy học, dạy một ngày được năm công điểm. Mọi người không thấy Chu Lâm và Bạch Minh Châu giàu có là vì họ chi tiêu quá hoang phí nhưng lại biết Hứa Nhã và Niên Viễn Phương nhất định có tiền.
Lúc chia nhà, mỗi nhà đã được chia vài trăm đồng, Niên Viễn Phương còn được chia thêm một trăm. Ngoài ra anh ta còn kiếm tiền ở ngoài, anh ta nói không có tiền thì chẳng ai tin.
Chỉ là Hứa Nhã không muốn tiêu nhiều tiền cho việc này.
Mặc dù đường từ thôn lên thành phố khá xa xôi, mất nhiều thời gian di chuyển nhưng vì một tháng mới về thăm nhà một lần nên việc đi lại cũng không quá bất tiện. Hơn nữa, việc gửi xe ở thành phố cũng khá tốn kém.
Còn việc muốn đưa cô ấy đi dạo quanh thành phố khi về thôn thì cũng dễ dàng giải quyết. Có thể mượn xe của anh Chu Lâm là được.
Khi về thôn, họ có thể mua cho hai đứa nhỏ một hộp trái cây đóng hộp hoặc một số đồ ăn vặt khác để thể hiện lòng biết ơn vì đã cho mượn xe. Việc mua một chiếc xe đạp mới là không cần thiết, tốn kém vài trăm đồng.
Với số tiền đó, tốt hơn nên gửi tiết kiệm để lấy lãi.
Vì vậy, Hứa Nhã đã khéo léo từ chối.
Ngược lại, Lý Thái Sơn lại có chút xiêu lòng, cố gắng thuyết phục mẹ mua chiếc xe đạp này.
"Con bị điên rồi phải không? Tốn nhiều tiền như vậy mua một chiếc xe đạp không dùng đến, con có nhiều tiền lắm à?" Mẹ Thái Sơn mắng con trai một trận.
Bà ấy hoàn toàn có đủ khả năng chi trả cho chiếc xe nhưng bà ấy cho rằng việc mua xe là không cần thiết.
Kim Tiểu Linh cũng không đồng ý với việc mua xe.
Lý Thái Sơn không nhịn được thở dài với anh Lâm của anh ta. Chu Lâm cũng chỉ liếc mắt nhìn anh ta, nói: "Cậu có nhiều tiền như vậy, giữ lại không tốt sao, mua xe đạp làm gì?"
"Nhà tôi còn chưa có chiếc xe đạp nào cả." Lý Thái Sơn nói.
"Có chuyện gì cần thì cứ sang nhà tôi dắt đi, đừng tốn tiền." Chu Lâm phất tay.
Lý Thái Sơn cười hì hì: "Vẫn là anh Lâm biết cách tiết kiệm cho tôi. À này anh Lâm, vợ tôi lại mang thai rồi. Lần này tôi đặc biệt đi cầu con, nhất định là một bé gái. Nếu là con gái thì gả cho Tiểu Bác hay Tiểu Viên làm vợ được không?"
Chu Lâm nghe vậy, về nhà không nhịn được kể lại với vợ: "Sao cậu ấy cứ để ý con trai nhà mình nhỉ?"
Bạch Minh Châu nhịn không được cười: "Cậu ấy tốt với anh mà, em thấy cậu ấy rất sùng bái anh. Nếu Thái Sơn là con gái, em e rằng mình sẽ có một đối thủ nặng ký rồi đó."
Chu Lâm suýt chút nữa nôn ra cả cơm tối.
"Phải cầu mong cho cậu ấy sinh con trai mới được." Chu Lâm nói.
Bạch Minh Châu bật cười.
Bởi vì Chu Lâm dự định cùng Lý Thái Sơn, Cố Quảng Thu đi săn trong núi, phải đi ba bốn ngày nên anh đã đón mợ út sang ở vài ngày.
Mặc dù ở nhà có Sư Tử nhưng anh phải vào núi mấy ngày, một mình vợ anh phải chăm sóc bốn đứa con, chắc chắn sẽ bận không chịu được.
Cũng là lúc đến đó, anh đã nói chuyện với đại đội Cố Gia về việc trong đội của họ có một chiếc xe đạp Phượng Hoàng muốn bán.
Phải nói là, đúng là có người muốn mua.
Không phải nhà ai khác, chính là đội trưởng đại đội Cố Gia muốn mua.
Vì đội trưởng các đội lân cận cơ bản đều có một chiếc xe đạp, dù là cũ hay mới, dù sao thì người ta cũng đã có.
Chỉ có ông đội trưởng đại đội Cố Gia là không có.
Có thể thua người nhưng không thể thua thế trận, không thể để đại đội Cố Gia trông thật nghèo nàn được phải không? Hơn nữa, mỗi lần đi họp ông ấy đều phải đi bộ, có một chiếc xe đạp thực sự sẽ tiện lợi hơn rất nhiều.
Chỉ là không thể kiếm được phiếu mua xe đạp, thực sự là khan hiếm, không đổi được.
Ngay khi nghe Chu Lâm nói vậy, còn giới thiệu đó là xe đạp Phượng Hoàng, tạm định giá là ba trăm năm mươi tệ thì ông ấy biết ngay là còn chỗ để thương lượng.
Chu Lâm đón mợ út về ở, đội trưởng đại đội Cố Gia cũng dẫn con trai đến đại đội Ngưu Mông để xem xe đạp.
Beta feature