Thời buổi này, xác suất không ly hôn sau khi kết hôn là hơn 99%.
Ly hôn trong thế giới hiện đại đã trở nên phổ biến nhưng trong thời đại này thì rất hiếm.
Nói một cách không ngoa thì trong vòng mười dặm tám thôn, rất hiếm khi nghe thấy một vụ ly hôn.
Vì phải sống trọn đời với nhau nên chắc chắn phải chọn lựa kỹ lưỡng.
Có câu nói rằng, trước khi kết hôn, có thể kén chọn một chút. Nhưng sau khi kết hôn, hãy bao dung nhiều hơn thì khả năng hạnh phúc của hôn nhân sẽ cao hơn rất nhiều.
"Mẹ cậu ta vừa mới mắng cậu ta một trận, suýt nữa thì tức c.h.ế.t rồi." Mợ út nói.
Bạch Minh Châu bật cười.
Năm nay, Niên Viễn Phương hai mươi sáu tuổi, lớn hơn Chu Lâm hai tuổi.
Lúc đó, Chu Lâm kết hôn với cô cũng đã được coi là muộn. Nhưng may là sau này anh đã tiến nhanh hơn. Mặc dù kết hôn không sớm nhưng anh đã có hai đứa con trai, tính ra thì cũng không muộn hơn người khác là mấy.
Nhưng Niên Viễn Phương thì thực sự đã muộn rồi.
Điều này là đúng trong thời đại này.
Tuy nhiên, tình trạng của anh ta đặc biệt, cộng thêm điều kiện của gia đình ông Niên và tiếng tăm của bản thân anh ta cũng rất tốt. Vì vậy, dù hai mươi sáu tuổi vẫn là một miếng bánh ngon.
Chị Đại Sơn rất hài lòng với anh ta. Sau khi chị ấy biết hôm nay anh ta không thành công trong buổi xem mắt, chị ấy đã đặc biệt về nhà mẹ đẻ để nói chuyện, con gái của anh cả chị ấy cũng đồng ý.
Vì vậy, chị ấy đã tìm chị Lý làm trung gian, nhờ chị ấy giúp mai mối một chút.
Lần trước chị Lý cũng đã giúp mai mối của Trương Kiều Mai và Cố Quảng Thu nói chuyện, sau đó đã nhận được hai đồng tiền lì xì.
Tuy nhiên, chị ấy nghĩ rằng lần này rất có khả năng không lấy được tiền lì xì nữa rồi.
Nhưng chị ấy lại có quan hệ tốt với chị Đại Sơn, tất nhiên cũng sẵn sàng đi giúp việc này.
Ngược lại, Niên Viễn Phương cũng đồng ý đi xem mắt.
Sau khi xem mắt, mặc dù cô gái kia hài lòng với Niên Viễn Phương, vì dù sao cần ngoại hình anh ta có ngoại hình, cần điều kiện thì anh ta cũng có điều kiện. Chỉ tiếc là, Niên Viễn Phương lại không hài lòng với cô gái kia.
Nhưng thực ra bà Niên - mẹ của Niên Viễn Phương lại khá hài lòng, cô gái này nhìn có vẻ còn chân chất hơn mấy người trước nữa!
Bà ấy còn tưởng con trai sẽ hài lòng, không ngờ anh ta lại không xem trọng.
Đây là muốn khiến bà Niên gấp gần c.h.ế.t mà.
Tại sao lại nói là gấp? Bởi vì từ ngày Niên Viễn Phương trở về, bà Niên đã không chút do dự mà sắp xếp cho con trai đi xem mắt.
Bà ấy đặc biệt tìm đến bà mối ở thôn bên cạnh. Bà mối đó chính là người có tiếng tăm, trong tay nắm giữ không ít nguồn lực tốt.
Biết rõ tình hình của nhà nào, con gái nhà nào như thế nào nên đã sắp xếp mấy người, kết quả là không một ai thành.
Thực ra mấy cô gái đó đều khiến bà Niên hài lòng, bởi vì biết nhà bà ấy có điều kiện, bà mối không dám tùy tiện lừa gạt người ta.
Nhưng con trai bà lại không nhìn trúng.
Hôm nay, người cháu gái nhà mẹ đẻ của chị Đại Sơn cũng xinh xắn, đàng hoàng, thật sự không tồi nhưng anh ta lại không vừa ý.
“Con nói xem sao con lại không ưng người ta? Nhà người ta gia thế gốc gác tốt, bản thân cũng không tệ, sao lại không thích? Mẹ thấy cũng khá tốt mà!” Bà Niên bực mình không chịu được, trên đường về nhà lại mắng một trận.
Câu trả lời của Niên Viễn Phương cũng rất thẳng thắn: “Cô ấy quá đen, con thích con gái trắng hơn.”
Bà Niên không vui, hỏi: “Đen một chút thì sao? Đen một chút chứng tỏ cô ấy chịu khó!”
Khi thế hệ trước của họ nhìn con gái người ta không phải là xem ngoại hình đẹp hay xấu mà phải xem con gái người ta có biết vun vén gia đình hay không.
Bà ấy cũng đã xem qua rồi. Cô gái đó thực sự rất tốt, nhìn tay là biết không phải người lười biếng, lấy về nhất định có thể sống tốt!
Đáng tiếc là Niên Viễn Phương không thích kiểu như vậy.
“Con không cần vợ mình ra đồng làm việc cũng được, chỉ cần ở nhà chăm sóc nhà cửa cho tốt cũng không phải là vấn đề quá lớn.” Anh ta nói.
Tại sao anh ta lại nói vậy?
Bởi vì sau khi xuất ngũ, anh ta có công việc, anh ta sẽ đến thành phố làm tài xế vận chuyển.
Tuy nhiên trước đó, cần phải giải quyết chuyện hôn nhân trước. Bởi vì anh ta cũng biết mình đã hai mươi sáu tuổi, thực sự đã lớn tuổi rồi, không thể trì hoãn thêm nữa.
Không phải nói Niên Viễn Phương là miếng bánh ngon sao? Đây là sắp đi lên thành phố làm việc rồi!
Tuy nhiên vợ thì phải ở nông thôn, vì vấn đề hộ khẩu, tạm thời không thể đưa theo được.
Bà Niên nghe xong câu này thì biết là thật sự không có cửa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-hanh-trinh-tim-kiem-hanh-phuc-hoan-hao-cua-nu-phu/chuong-141.html.]
Niên Viễn Phương đã đi xem mắt nhiều gia đình rồi. Nhưng anh ta vẫn còn nửa tháng nữa mới đi báo danh ở đơn vị vận tải ở thành phố nên vẫn còn thời gian.
Vậy là, anh ta tiếp tục đi xem mắt nhưng vẫn không thành công.
Ngay cả Triệu Mỹ Hương cũng bắt đầu muốn chớp lấy cơ hội.
Sau khi do dự, cô ta cũng đến gặp bà Niên để nói chuyện.
Con trai bà ấy lại liên tiếp xem mắt nhiều cô gái nhưng kết quả là không ai thành công. Ngay cả người mai mối nhiều kinh nghiệm cũng phải phàn nàn rằng chưa từng gặp một người đàn ông nào khó tính như vậy.
Rốt cuộc là anh ta muốn lấy vợ hay muốn lấy tiên nữ? Tiên nữ thì phải đi tìm trên trời, ở nhân gian thì không có đâu!
Bà Niên còn có thể làm sao? Bà ấy phải nói tốt với người mai mối, bảo người đó kiên nhẫn hơn và tìm thêm cho bà ấy.
Nhưng bà ấy đã gấp đến độ không ít lần mắng đứa con trai này.
Hơn nữa, cũng có những người trong thôn ghen tị, nói thẳng rằng anh ta đang chọn vợ hay chọn phi tần? Lấy vợ nhưng lại có người hạ thấp người ta như vậy sao?
Lời nói khó nghe cũng ảnh hưởng đến danh tiếng của anh ta.
Nhưng Niên Viễn Phương không quan tâm đến những điều đó, anh ta muốn lấy vợ. Đó là người sẽ sống cùng anh ta cả đời nên anh ta không thể tùy tiện được.
Nếu không thể tìm được người vừa ý, anh ta sẽ đợi sau khi đi làm có thời gian rảnh thì quay về xem mắt tiếp.
Cũng có người hỏi anh ta sao không xem xét con gái thành phố? Một là không có người quen giới thiệu, hai là con gái thành phố cũng không phải dễ cưới.
Hơn nữa, ai nói con gái thành phố nhất định sẽ hợp với anh ta?
Chính vì sự kén chọn của đứa con trai này, nên bà Niên cũng không quan tâm đến việc cháu gái của Triệu Mỹ Hương có phải là một người giống với cô ta hay không nên đã đồng ý với Triệu Mỹ Hương!
Bởi vì nếu cứ trì hoãn như vậy, con trai còn có thể lấy vợ được sao?
Đã hai mươi sáu tuổi rồi mà anh ta còn kén cá chọn canh nữa!
Có người chịu lấy là tốt rồi!
Triệu Mỹ Hương cũng chạy về nói với nhà mẹ đẻ.
"Hai mươi sáu tuổi, là quân nhân đã xuất ngũ, có công việc ở thành phố, điều kiện gia đình tốt, lấy chồng về đó sẽ được hưởng phúc!"
Nghe xong, nhà mẹ của Triệu Mỹ Hương có ai mà không hài lòng?
Sáng hôm sau đã sắp xếp cho cô ấy đến xem mắt.
Nói thật thì cô cháu gái của nhà Triệu Mỹ Hương cũng có chút nhan sắc, nhưng rất tiếc là Niên Viễn Phương vẫn không ưng ý.
Anh ta cảm thấy ánh mắt cô gái này không được tốt, vừa ngồi xuống đã liên tục liếc trộm anh ta.
Đây là một hành vi đặc biệt thiếu lịch sự!
“Tại sao lần này cũng không ưng nữa vậy? Rốt cuộc con thích kiểu gì, chẳng lẽ muốn cưới tiên nữ về nhà sao?” Bà Niên cũng sắp tức c.h.ế.t rồi, vừa về nhà đã lớn tiếng nói.
Niên Viễn Phương không nói gì.
Chị dâu của Niên Viễn Phương lên tiếng: "Mẹ đừng tức giận, không phải tầm mắt của Viễn Phương lúc nào cũng cao sao? Nếu không cậu ấy đâu có trì hoãn đến bây giờ?"
"Trước đây thì tầm mắt có thể cao một chút nhưng con phải nhìn xem bây giờ nó bao nhiêu tuổi rồi!" Bà Niên tức giận nói: "Bây giờ có người muốn lấy nó cũng coi như là không tệ rồi. Nó còn muốn cưới tiên nữ về hay sao?"
Phải nói, bà Niên thực sự tức giận đến mức nghẹn họng.
"Cái đó cũng không thể nói như vậy được. Chu Lâm có thể lấy thanh niên trí thức Bạch xinh đẹp như hoa và có năng lực như thế. Viễn Phương là một người đàn ông tốt, sao lại không được chứ?" Chị dâu Niên nói.
"Cũng phải có vận may của nó mới được. Nó đã lớn tuổi như vậy rồi, còn trông thô kệch như vậy. Nếu thanh niên trí thức Bạch chưa kết hôn thì cũng không thể coi trọng nó được!"
Trước đây, bà Niên rất thích đứa con trai này nhưng bây giờ lại cảm thấy chán ghét, cực kỳ chán ghét!
Cũng không biết anh ta muốn tìm một người vợ như thế nào, cái này không được, cái kia không được, đúng là muốn lên trời tìm tiên nữ mà!
Từ đầu đến cuối Niên Viễn Phương đều không mở miệng.
Anh ta không phải là người đẹp trai nhưng lại là kiểu đàn ông rắn rỏi. Những người không thích thì sẽ cảm thấy anh ta quá thô kệch.
Nhưng người nào thích anh ta thì sẽ cực kỳ thích, vì anh ta rất nam tính, rất anh dũng và mạnh mẽ, chỉ cần nhìn là biết anh ta là một người đàn ông đích thực.
Anh ta cũng là người rất kiên định, nếu không thì đã không thể trì hoãn đến bây giờ. Khi anh ta còn trong quân ngũ cũng có người trong đoàn văn công thích anh ta nhưng anh ta lại không xem trọng người đó.
Vì vậy, anh ta vẫn tiếp tục đi xem mắt, cho đến khi bà mối thực sự không thể chịu đựng được nữa.
"Được rồi, được rồi. Tôi thật sự không kiếm được tiền mai mối của bà đâu, bà tìm người khác đi." Hai chân bà mối đã gầy hơn, kết quả vẫn không thể nói chuyện thành công, đành phải cắn răng từ bỏ chuyện này.
Bà Niên hứa nếu mai mối thành công thì sẽ cho bà ấy một phong bao lì xì tám đồng.
Thông thường, làm thành công việc tốt này chỉ được cho một hoặc hai đồng, nhiều thì được ba hoặc bốn đồng, bà mối thực sự rất thích phong bao đỏ mai mối lớn như vậy.