Kết quả lại chẳng có gì!
“Mẹ, sang năm con muốn đi học.” Cố Tiểu Tây nhìn vẻ mặt của mẹ mình, nói.
Vợ Quảng Hạ lập tức trợn trắng mắt: “Con gái đi học làm gì?”
Năm nay con gái đã phải nhận làm hết việc trong nhà, bé gái chín tuổi, ở nông thôn là sức lao động không hề nhỏ.
Qua năm sau là mười tuổi, chờ mấy năm nữa đã có thể lấy chồng, còn đi học cái gì chứ?
Đi học tốn tận mấy đồng đấy!
Đương nhiên vợ Quảng Hạ không muốn tiêu tiền uống phí vì chuyện này.
“Mẹ, con đã hỏi thím rồi, thím nói con gái đi học mới có thể tiến bộ, sẽ thay đổi được cuộc đời. Thím còn nói với con, nếu con đi học, có thể đọc được sách, thím đồng ý dạy con viết bài kiếm tiền, sau này nếu con viết bài kiếm được tiền, tiền con kiếm được đều cho mẹ hết.” Cố Tiểu Tây nhìn mẹ, nói.
Câu này khiến vợ Quảng Hạ lung lay, vội nói: “Con nói thật chứ, cô ta đồng ý dạy con à?”
Cô ta vô cùng thèm muốn ba mươi đồng tiền nhuận bút mỗi tháng của Bạch Minh Châu.
Đúng vậy, sau khi nói chuyện với Triệu Mỹ Hương, bây giờ cô ta đã biết tiền nhuận bút của Bạch Minh Châu không phải là hai mươi mà là tận ba mươi đồng!
Một tháng ba mươi đồng, nếu một tháng con gái mình có thể kiếm được ba mươi đồng, bản thân còn gì phải suy nghĩ chứ?
“Thím đồng ý, chỉ là con không biết chữ, không có cách nào dạy được, nên mẹ có đồng ý cho con đi học không?”
Vợ Quảng Hạ nhìn con gái: “Con chắc chắn mình có thể có năng lực như cô ta chứ?”
“Con không chắc lắm, dù sao đây không phải việc dễ dàng, nhưng con đồng ý cố gắng thử xem sao, nếu làm được, sau này mẹ sẽ không sợ không có tiền để tiêu nữa.” Cố Tiểu Tây nói.
Vợ Quảng Hạ khẽ cắn môi: “Được, sang năm cho con đi học, nhưng con cũng không thể bỏ việc nhà, còn nữa, phải đọc được chữ, bằng không xem mẹ có lột da con ra không!”
“Con sẽ nỗ lực.” Cố Tiểu Tây chỉ nói như vậy.
Nhưng cô bé thở phào nhẹ nhõm trong lòng.
Quả nhiên làm theo lời thím nói, cô bé có thể đi học!
Cố Tiểu Tây không còn nhỏ, nên không chỉ nghĩ đến đi chơi giống như trước kia, cô bé muốn được đi học, đi học sẽ biết chữ.
Giống như con gái nhà đội trưởng của bọn họ, được đi học, còn có con gái của hai nhà khác, cũng được đưa đi học.
Cô bé vô cùng hâm mộ.
Nhưng cô bé không dám mở lời với mẹ, bởi vì cô bé biết nhà mình nghèo, không thể cho cô bé đi học được.
Lần này đến nhà chú ở, cô bé thấy thím viết bản thảo.
Cô bé không biết chữ, đọc không hiểu, nhưng cô bé biết, chữ của thím vô cùng đẹp, dáng vẻ thím ngồi viết bản thảo cũng cực kỳ xinh đẹp.
Cô bé nghĩ, nếu tương lai mình lớn lên, có thể giống như thím không phải là tốt sao?
Thím nhìn cô bé, gọi cô bé đến, hỏi cô bé có đi học không?
Vừa nghe cô bé nói chưa từng đi học, thím nhíu mày, hỏi cô bé nguyên nhân, cô bé liền nói thật.
Sau đó thím hỏi cô bé có muốn đi học không? Hơn nữa còn nói với cô bé không ít điểm tốt của việc đi học, nói cho cô bé biết chuyện đi học này, có thể nói là vô cùng có ích lợi chứ không hề có hại.
Muốn thay đổi cuộc sống của mình, thì phải đi học, nỗ lực đọc sách.
Đặc biệt là trong cuộc sống, đi học không phải con đường duy nhất, nhưng tuyệt đối là con đường tốt nhất dễ đi nhất.
Cố Tiểu Tây rất muốn đi học.
Chính vì cô bé muốn đi học, nên thím mới dạy cô cách để nói chuyện với mẹ.
Quả nhiên, mẹ cô bé bị thuyết phục, đồng ý cho cô bé đi học.
Chuyện sau này, thím nói, về sau sẽ nói tiếp, trước mắt cứ đi học đã.
Trong lòng Cố Tiểu Tây vô cùng biết ơn thím mình.
Lần này đến đó, cô bé đã học được rất nhiều điều.
Mợ út cũng để ý đến lời dạy dỗ của Bạch Minh Châu dành cho Cố Tiểu Tây, cảm thấy thật ứng với câu nói: Cưới một người vợ tốt ba đời được hưởng phúc.
Thế hệ bề trên như bà ấy được hưởng phúc, đời sau là Tiểu Tây được hưởng phúc theo.
Hưởng phúc không phải là mọi chuyện đều để cho Bạch Minh Châu làm, hoặc nhận những đồ tốt mà cô kiếm được, mà là cách cô chỉ bảo con cháu con đường sau này nên đi thế nào mới là đúng.
Có thể giúp con cháu bớt phải đi đường vòng, còn thay đổi được cuộc sống của bản thân, có thể để thế hệ sau ngày càng phát triển hơn. Những điều này còn quý giá hơn rất nhiều so với núi vàng núi bạc.
Mợ út cũng đồng ý để cháu gái đi học, trước kia gia đình văn hóa có tiền đều sẽ cho con đi học, cho dù là con trai hay con gái, đều sẽ được đi học.
Người được đi học rất khác biệt.
Sau này chắc chắn sẽ có tương lai tươi sáng.
Bạch Minh Châu nói chuyện với mợ út về vấn đề này, biết suy nghĩ của mợ, cô cười nói: “Chỉ cần Tiểu Tây có thể đi học, sau này khẳng định sẽ có tương lai tốt.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-hanh-trinh-tim-kiem-hanh-phuc-hoan-hao-cua-nu-phu/chuong-169.html.]
Cô cảm thấy Tiểu Tây và Cố Tiểu Bắc đều giống Cố Quảng Hạ, chứ không hề giống mẹ bọn chúng.
Vì sao lại nói như vậy?
Bởi vì cô để kẹo sữa hay đồ ăn vặt gì đó ở trên bàn, bọn trẻ đều không hề động vào, cho dù vô cùng muốn ăn, bọn chúng cũng tuyệt đối không tự lấy.
Khi cho bọn nhỏ, hai đứa còn hỏi bà nội, bà gật đầu, bọn nhỏ mới cầm lấy.
Chúng còn đối xử rất tốt với Đâu Đâu và Đô Đô, đương nhiên Bạch Minh Châu đồng ý chỉ dẫn cho một chút.
Tuy rằng năm sau Cố Tiểu Tây đã mười tuổi, nhưng bây giờ đi học không tính là quá muộn, bởi vì thời đại này bao nhiêu người có thể đi học chứ?
Con trai đã như thế, càng đừng nói đến con gái, con gái có thể được đi học vô cùng ít.
Nếu đi học, sau này có thể thi chứng chỉ kế toán để làm kế toán, hoặc thi chứng chỉ giáo viên để làm cô giáo, hay là công việc khác đều được.
Chỉ cần được đi học, sau này Cố Tiểu Tây sẽ có rất nhiều lựa chọn, cuộc sống của cô bé cũng sẽ có thay đổi vô cùng lớn.
Mợ út đồng ý điều này vô điều kiện.
Có lẽ vì thấy nhân chứng sống là Bạch Minh Châu, nên mọi người đều biết đi học không phải là vô dụng, tiền nhuận bút viết bài còn rất nhiều nữa đấy.
Cho nên có không ít người tính cho con mình đi học.
Giống như chị dâu Lý và chị Đại Sơn, các chị ấy cũng dự định cho con mình đi học.
Nhưng dù đi học, cũng đừng nghĩ đến chuyện không phải làm việc, mấy việc linh tinh như nuôi lợn này nọ đều không được vứt bỏ.
Bởi vì trẻ con đến tuổi đi học ở trong thôn không ít, ông đội trưởng lập tức nghĩ cách, để đại đội Ngưu Mông bọn họ tu sửa một dãy nhà làm trường học.
Trường học thời đại này không thể so sánh với sau này, nói thẳng ra trường học bây giờ chỉ được dựng tạm bợ từ cái sân được sửa sang lại của nhà địa chủ trước kia thôi.
Nhà có rất nhiều phòng, sửa sang hai phòng trở thành phòng học, là có chỗ cho bọn nhỏ đi học đọc sách học tập rồi.
Có thể làm như vậy cũng vì đại đội Ngưu Mông là đại đội có tiềm lực kinh tế nhất.
Năm nay một công điểm được ba hào, dẫn đầu bỏ xa các đại đội khác.
Chỉ đáng tiếc, năm nay vẫn không thể lấy được danh hiệu đại đội tiên tiến, vẫn chỉ là một đại đội tiên tiến kiểu cũ.
Vì sao?
Bởi vì muốn được danh hiệu đại đội tiên tiến kiểu mới thì không hề đơn giản.
Tuy rằng hai năm nay đại đội Ngưu Mông biểu hiện không tệ, làm đâu chắc đấy, nhưng chưa đủ thời gian.
Phải cần ít nhất ba năm biểu hiện ưu tú, mới có thể xin được danh hiệu đại đội tiên tiến.
Mấy hôm trước lãnh đạo công xã đã gọi ông đội trưởng đến nói chuyện, đưa cho ông ấy tiền kết toán dư ra, còn nhắc đến việc trở thành đại đội tiên tiến.
Nếu sang năm vẫn duy trì được thành tích như bây giờ, vậy thì chắc chắn sẽ đạt được danh hiệu đại đội tiên tiến.
Ông đội trưởng không có ý kiến gì về việc này.
Bởi vì ngoài không có danh hiệu đại đội tiên tiến ra thì những mặt khác của đại đội Ngưu Mông đều là đại đội ưu tú nhất.
Năm nay bọn họ còn mua được lợn con, cũng mua một đàn dê con, sang năm nhất định sẽ tốt hơn năm trước.
Nhưng điều quan trọng trước mắt là việc quản lý trường học.
Nông thôn có nhà đồng ý cũng có người không đồng tình, nhưng cũng không phản đối, dù sao xây trường học, trẻ con muốn đi học cũng không cần đi xa nữa, hơn nữa đây là tiền của tập thể góp vào.
Số tiền kết toán thừa này sẽ không chia, giữ lại để xây dựng đại đội Ngưu Mông.
Ví dụ như mua lợn con hay dê con này nọ, đều cần dùng tiền, sửa chữa sân nhà địa chủ làm trường học cũng cần đến số tiền này.
Mọi người viết phiếu bầu biểu quyết, đa số đánh bại thiểu số.
Đa số đội viên muốn đại đội xây dựng trường học, thế nên chuyện này nhanh chóng được quyết định.
Muốn xây dựng trường tiểu học Ngưu Mông thì cũng cần phải tìm giáo viên.
Vì thế họ đã chọn ra hai giáo viên từ trong nhóm xã viên.
Thanh niên trí thức làm giáo viên đương nhiên là tốt nhất.
Công điểm vừa phải không cao không thấp
Dạy một ngày được năm công điểm, không dạy thì không tính, thời điểm ngày mùa trường học sẽ tạm dừng dạy học, để ra đồng làm việc.
Mọi thứ đã được quyết định xong.
Nên có không ít người muốn cướp lấy vị trí dạy học.
Trần Tùng ở khu tập thể thanh niên trí thức nam muốn được dạy học.
Đương nhiên khu tập thể thanh niên trí thức nữ càng muốn hơn, Sở Sương, Mã Quyên và Dương Nhược Tình đều muốn đi dạy.
Đừng nói các cô ấy, ngay cả Hứa Nhã cũng không muốn bỏ qua.
Bây giờ cô ấy đang mang thai không làm được việc nhà nông, dạy học lại dễ, không tốn sức, thế nên được đi dạy học là một cơ hội không tồi.