Thím Trương mỉm cười, may mà nhà bọn họ vẫn để lại, nên bà không khách sáo nữa.
Hiện giờ quan hệ giữa hai nhà rất thân thiết.
Lúc Lý Thái Sơn tắm rửa xong, cầm bình đến, toàn bộ mật ong đã được lọc xong.
Cho thím Trương một bình thì vẫn còn tầm năm bình nữa, mỗi bình có thể chứa được tầm ba cân mật ong.
Sáu hộp đựng trái cây, mỗi cái có thể chứa một cân, còn lại đều để ở đây.
Lý Thái Sơn cười nói: “Anh Lâm, anh cho tôi cái hộp nhỏ này nhé? Tôi cầm đi cho đối tượng của tôi, chắc chắn cô ấy sẽ rất thích.”
“Tự lấy đi.” Chu Lâm gật đầu.
Lý Thái Sơn cầm một bình mật ong về cho mẹ anh ta cất, còn mật ong để trong hộp trái cây, anh ta định sáng mai sẽ mang qua cho đối tượng tìm hiểu kia.
Mẹ Lý Thái Sơn ôm bình mật ong rất thỏa mãn: “Con phải đi cùng Chu Lâm lên núi mới tốt, sau này đừng có đi theo Vương Nhị Anh nữa.”
Một người có mật ong để ăn, một người bị ong đốt cho thành cái đầu lợn.
“Đương nhiên, sau này có đánh c.h.ế.t con cũng không lên núi với Vương Nhị Anh xui xẻo kia đâu.” Lý Thái Sơn nói.
Mẹ Thái Sơn mỉm cười.
Mẹ Thái Sơn không thèm quan tâm chuyện con trai chỉ mang một bình lớn và hai hộp nhỏ mật ong về, chỗ còn lại đều để lại nhà Chu Lâm.
Nếu không phải Chu Lâm dẫn con trai bà ấy lên núi, đừng nói là hai bình mật ong này, ngay cả mùi mật ong bà ấy cũng không ngửi được.
Sau đó bà ấy lại nghe con trai nói, anh ta chỉ vào núi để lấy mật ong, còn nằm ngủ một giấc ở trên cây, nhưng Chu Lâm vẫn vui vẻ chia cho anh ta hai con gà rừng.
“Sau này con cứ đi cùng Chu Lâm, nếu thằng bé cần hỗ trợ, con chắc chắn phải đi ngay, đã biết chưa?” Mẹ Thái Sơn suy nghĩ, nói với con trai.
Bà ấy cảm thấy Chu Lâm đúng là được trời cao ưu ái, ra tay cũng rất hào phóng, không tính toán chi li, con trai theo anh đúng là được lộc.
Điều này còn cần mẹ anh ta nói sao.
Đời này của Lý Thái Sơn đã quyết phải đi theo anh Lâm của anh ta rồi.
Trong nhà Chu Lâm.
Bạch Minh Châu lấy chỗ mật ong để trong hộp trái cây chia cho mọi người.
Chị Lý được một hộp.
Chị Lý nhìn một hộp mật ong lớn: “Em cầm lên trạm thu mua trên công xã đổi đi, trên đó nhận thu mua mật ong đó, lần trước bên phía nhà mẹ đẻ của chị cũng có người cầm lên đó đổi được không ít tiền.”
“Trên đó đồng ý mua, nhưng em không định bán, đây là đồ tốt, em định để lại ăn.” Bạch Minh Châu cười, đưa cho cô ấy một hộp: “Để cho Mãn Thương, Mãn Khố nếm thử.”
Chị Đại Sơn cũng được một hộp.
Chị Đại Sơn khá ngại: “Chị còn chưa cho em được đồ gì tốt.”
“Chị đừng khách sáo như vậy, tay nghề của em vụng về, sau này vẫn còn phải nhờ chị làm quần áo cho hai đứa nhỏ.” Bạch Minh Châu cười nói.
“Em cứ đưa tới là được.” Chị Đại Sơn cười gật đầu.
Chu Lâm rất kính trọng ông đội trưởng nên chỗ mật ong này sao có thể thiếu phần của ông ấy được.
Ông đội trưởng nhận lấy.
Thím Tôn rất vui vẻ, bà ta định cất hộp đó đi cho bản thân ăn, ánh mắt nhìn chằm chằm vào hộp của chị Đại Sơn.
Bạch Minh Châu vừa rời đi, bà ta đã đến yêu cầu chị Đại Sơn: “Nhà thằng hai, hộp mật ong này của cô đưa hiếu kính cho tôi và cha cô đi.”
“Cha cũng có một hộp.” Chị Đại Sơn lạnh nhạt nói.
Thím Tôn nói: “Hộp của cha cô còn phải để lại cho Tiểu Lệ, ngày mai tôi sẽ đưa qua cho con bé.”
Chị Đại Sơn nói lại: “Ngày mai con còn phải đưa hộp mật ong này cho nhà mẹ đẻ con.”
Thím Tôn lật mặt: “Cái gì? Cô không nỡ cho hai người già chúng tôi ăn sao? Hiện giờ đã như vậy, sau này còn thế nào? Có phải chờ đến lúc tôi giống như mẹ Phong Thu, cô cũng không muốn phục vụ tôi đúng không? Tôi nói cho cô biết, cô có thể được gả vào nhà chúng tôi đó là do cô may mắn, cô đừng có đang ở trong phúc mà không biết hưởng.”
Cho dù bà ta có nói thế nào, chị Đại Sơn cũng không có ý định nhường lại hộp mật ong.
Vì sao lại bắt chị ấy phải nhường?
Chị Đại Sơn chờ chồng trở về, đỏ mắt kể lại chuyện này, hơn nữa chị ấy còn đưa ra quyết định, chị ấy muốn xây một căn nhà tách ra ở riêng.
Đây không phải là quyết định bồng bột mới suy nghĩ từ hôm nay, chị ấy đã nghĩ chuyện này rất lâu rồi, gia đình họ đã chia nhà từ lâu, nên chuyện dọn ra ngoài ở cũng là chuyện bình thường.
Thật ra Lý Đại Sơn cũng không thể chịu nổi mẹ của anh ấy nữa, nhìn vợ tức giận đến vậy, anh ấy do dự một lúc rồi đi tìm cha.
Bởi vì muốn xây nhà thì còn phải xin đất.
Ông đội trưởng nghe con thứ hai nói, không nhịn được thở dài, ông ấy biết chuyện này chỉ là sớm hay muộn, cho nên cũng không ngăn cản, im lặng gật đầu đồng ý.
Bạch Minh Châu không biết chuyện này, sau khi cô rời khỏi nhà họ Lý, cầm theo một hộp đến nhà của chú Đào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-hanh-trinh-tim-kiem-hanh-phuc-hoan-hao-cua-nu-phu/chuong-91.html.]
Thím Đào đang ở nhà, bà ấy là người hay nói, mỉm cười: “Cháu để lại mà ăn, còn đem đến cho chú Đào của cháu làm gì?”
“Lúc trước cháu sinh con vẫn chưa trả tiền xe cho chú Đào đâu.” Bạch Minh Châu cười nói.
Bọn họ muốn trả nhưng chú Đào không nhận, bởi vì chú Đào cảm thấy được chở một cặp song sinh là một chuyện rất may mắn, nên ông ấy không thu tiền.
Đương nhiên một phần cũng là nhờ quan hệ rất tốt của chú Đào và nhà chú Trương bên kia.
Hiện giờ nhà họ có mật ong, đương nhiên cũng phải đưa sang bên này một hộp, mật ong là đồ tốt, tặng lễ là phải trao tận tay.
Thím Đào mỉm cười nhận lấy.
Dương Nhược Tình đang ở đó, cô ta cũng muốn ăn mật ong, nhìn Bạch Minh Châu, nói: “Có còn không? Cô còn bao nhiêu, tôi muốn đổi, cô nói cái giá đi.”
Bạch Minh Châu không thèm khát tiền của cô ta, khuôn mặt lạnh nhạt: “Không còn.” Cô nói xong thì chạy lấy người.
Dương Nhược Tình nhìn bóng dáng cô rời đi, muốn nói rồi lại thôi, cô ta rất muốn đuổi theo để hỏi, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống.
Chờ cô ta tìm được thời gian đi hỏi Mã Quyên trước rồi nói sau, để xem rốt cuộc cặp song sinh của thanh niên trí thức Bạch có phải của tên khốn Đặng Tường Kiệt kia không?
Bạch Minh Châu không biết giữa Dương Nhược Tình và Đặng Tường Kiệt có hiểu lầm như vậy, nếu cô mà biết, chắc chắn cô sẽ mắng người, bọn họ chia tay cũng được, dây dưa tiếp cũng được, nhưng đừng có động đến cô.
Bạch Minh Châu đưa mật ong xong thì về nhà.
Sau khi Vương Nhị Anh đi từ ngoài về mới biết được chuyện Chu Lâm lên núi kiếm được không ít mật ong mang về.
Anh ta không dám đi tìm Chu Lâm, chỉ dám tìm Lý Thái Sơn cằn nhằn: “Sao cậu và anh Lâm lên núi mà không gọi tôi một tiếng?” Anh ta cũng muốn đi theo Chu Lâm lên núi.
Lý Thái Sơn nói: “Đến bóng dáng còn chả thấy đâu thì bảo tôi gọi kiểu gì?” Trên thực tế, cho dù Vương Nhị Anh ở nhà, anh ta cũng không thích gọi đi chung.
Hiện tại anh Lâm không muốn chơi với Vương Nhị Anh, anh ta cũng không muốn.
Anh ta ngó lơ Vương Nhị Anh, ngày hôm sau Lý Thái Sơn cầm mật ong đi đưa cho đối tượng của anh ta.
Đối tượng của anh ta tên là Kim Tiểu Linh.
Kim Tiểu Linh rất bất ngờ, cũng có chút cảm động.
Trong lòng người này luôn nhớ thương cô ấy, những gì tốt đều tình nguyện mang đến đây cho cô ấy.
Chờ đến lúc cô ấy gả sang, sẽ sống những ngày tháng hạnh phúc.
Khi Lý Thái Sơn đang đưa mật ong cho người yêu thì lúc này Chu Lâm cũng mang đồ ngon đến cho cậu út và mợ út của anh.
Một vại mật ong rừng, còn có cả một con thỏ ướp muối.
Thời tiết hôm nay rất nóng, nếu làm thịt xong mà không ướp muối thì chắc chắn sẽ hỏng.
Nếu muốn ăn thì xắt miếng để hầm khoai tây gì đó, không cần cho muối, khoai tây hầm xong ăn với cơm rất ngon.
Khi anh đến, mợ út anh đang đứng ở cửa trò chuyện với người khác.
"Mợ út."
"Đến rồi à?" Mợ út thấy cháu trai thì rất vui, nhìn vào đồ anh mang theo, hỏi: "Cháu lại mang gì đến nữa vậy?"
"Săn được hai con thỏ, bên nhà cháu ăn không hết nên mang cho mợ và cậu một con." Chu Lâm cười.
Tối qua con thỏ nhà anh đã bị vợ anh làm món thịt thỏ kho, mùi vị rất thơm ngon.
Tối qua anh ăn đến no bụng, sáng nay dậy lại ăn một bữa lớn nữa!
"Thịt còn có thể ăn không hết à." Người hàng xóm ghen tị nói: "Còn không phải là để hiếu kính hai bác sao? Tôi thấy con trai ruột cũng chỉ đến thế mà thôi."
"Chắc chắn rồi, dù sao đây là cậu út và mợ út của cháu, nhưng trong mắt cháu, hai người họ cũng không khác cha mẹ lắm." Chu Lâm nói.
Mợ út cười rất vui vẻ, nói với người hàng xóm một tiếng rồi dẫn anh vào nhà.
"Vợ cháu thế nào rồi? Trứng gà nhà mợ sắp thu hoạch đủ rồi. Mợ cũng định tranh thủ thời gian rảnh hai ngày tới qua thăm các cháu."
Chu Lâm cười khổ, nói: “Mợ út qua đây là được rồi, đừng tích góp trứng gà gì cả. Mợ không biết đâu, hôm qua cháu lên núi nhặt được nửa giỏ trứng gà rừng đấy. Mợ qua chỗ cháu thì không cần mang gì cho chúng cháu cả. Mợ cũng đừng mang theo lương thực, chỉ cần mang theo quần áo để thay là được, còn lại đều có hết rồi.”
Mợ út cười, nhìn cái vại mà anh ôm, hỏi: “Đây là gì vậy?”
“Mật ong rừng.” Chu Lâm đưa vại cho mợ út: “Mợ út cất đi, thỉnh thoảng pha cho cậu nước mật ong để uống, nhuận phổi.”
Mợ út mở nắp vại đã bị dán kín ra xem, thấy một vại mật ong to như vậy, liền hỏi: “Cháu mang hết mật ong đi rồi à?”
“Không, tổ ong to lắm, lọc được mấy vại. Cháu còn gửi cho thím Trương một vại nữa đấy.”
Mợ út cười.
“Cậu của cháu đâu?”
Giọng nói của cậu út vọng lại từ ngoài cửa: “Ở đây này.”
“Cậu của cháu về rồi à.” Chu Lâm thấy cậu út bước vào, lưng đeo giỏ, liền cười nói.
Cậu út Cố nhìn thấy đồ đạc anh mang đến thì hỏi: "Lại mang thứ gì đến nữa vậy? Cháu tự giữ đi chứ."
"Trong nhà vẫn còn." Chu Lâm cười: "Anh Quảng Hạ và mấy đứa nhỏ đâu? Đi thăm người thân à."