Nhưng bà ấy thực sự không lấy được số tiền này, bà ấy còn có những người khác đang chờ đợi, phải giải quyết chuyện của những người khác trước đã!
Bà Niên không thể giữ được bà mối nên tâm trạng bà ấy rất tệ. Thế là bà ấy định trở mặt, để con trai ở vậy không quan tâm đến anh ta nữa!
Tuy nhiên, một ngày nọ, Niên Viễn Phương đi chạy bộ lại trở về nhà trong tình trạng ướt sũng.
Cả người đều ướt đẫm.
"Con đi đâu thế, con ngã xuống sông sao?" Bà Niên thay đổi sắc mặt, vội vàng hỏi.
Niên Viễn Phương không nói gì, sau khi về nhà thay một bộ quần áo liền bắt đầu tìm kiếm sổ tiết kiệm cá nhân của mình cùng với một chiếc khăn lụa và một hộp kem dưỡng da dành cho người vợ tương lai của mình.
Nếu muốn hỏi tại sao một người đàn ông như anh ta lại biết những thứ này thì là do nghe bạn bè kể.
Nhưng anh ta không biết, cô ấy có muốn lấy anh ta hay không.
Phía bên nhà tập thể của thanh niên trí thức.
Sở Sương đang lau tóc cho Hứa Nhã đang lộ ra vẻ đờ đẫn với sắc mặt tái mét, nói: "Cô điên rồi à? Nếu không nhờ người kia đi ngang qua, cô đã c.h.ế.t rồi biết không? Vì một người đàn ông vô tình mà cô lại không thông suốt như vậy, cô có phải là đồ ngốc không?"
Những người khác không biết chuyện gì đã xảy ra với Hứa Nhã nhưng Sở Sương, người sống cùng cô ấy thì biết rất rõ ràng.
Vài ngày trước, gia đình đã gửi thư cho cô ấy.
Vị hôn phu của cô ấy đã lấy người khác!
Hứa Nhã đã xin được về nhà trong dịp Tết, hơn nữa khi cố ây về nhà thì mọi thứ vẫn ổn.
Nhưng không ngờ, vị hôn phu của cô lại đột nhiên cưới người khác!
Trong thư nhà nói cho cô ấy biết rằng anh ta đã bí mật qua lại với một cô gái khác trong những năm qua. Cha của cô gái đó đã trở thành xưởng trưởng, vì vậy cuối cùng anh ta đã theo đuổi được người kia và cũng đã kết hôn rồi.
Vậy những năm qua cô ấy tính là gì? Anh ta coi cô ấy là cái gì chứ?
Nếu ngay từ đầu vị hôn phu này đã nói rõ với cô ấy, cô ấy sẽ không nói gì. Bởi vì cô ấy phải xuống nông thôn, thời gian trở về cũng không chắc chắn. Cô ấy có thể giải trừ hôn ước để anh ta tìm người khác.
Kết quả thì sao? Anh ta không nói gì, trong những năm qua, thậm chí anh ta còn tiếp tục viết thư cho cô ấy.
Gia đình cô ấy cũng chẳng hay biết gì.
Mãi đến khi anh ta kết hôn, gia đình mới biết, cô ấy mới biết vị hôn phu tưởng rằng đang đợi cô ấy đã sớm bỏ cô ấy đi lấy người khác. Làm sao cô ấy có thể chịu đựng được cú sốc này kia chứ?
Cho tới giờ, cô ấy đều dựa vào đoạn tình cảm này để duy trì cuộc sống ở nông thôn.
Cô ấy vẫn chưa từng từ bỏ, chính là vì tin tưởng vẫn còn một người đang chờ đợi cô ấy!
Lần này, nói là “trời sập” cũng không ngoa.
"Nếu vậy thì anh ta chẳng ra gì cả. Vì một người như vậy mà cô phải phí hoài cuộc đời mình, cô không thấy như vậy là rất ngốc sao?" Sở Sương nói.
Hứa Nhã không thể chịu đựng được nữa, nhoài người về phía trước dựa vào cô bạn mà khóc nức nở.
"Tại sao anh ta không nói cho tôi biết sớm hơn? Tôi không phải là người cố chấp. Nếu anh ta nói cho tôi biết sớm hơn, lẽ nào tôi còn cản trở anh ta sao? Tại sao anh ta lại đối xử với tôi như vậy? Tôi đã làm gì sai với anh ta chứ?" Hứa Nhã khóc đến đau lòng.
Sở Sương đau lòng an ủi: "Cô là người như thế nào tôi còn không biết sao? Theo tôi thì như vậy vừa đúng lúc! Đây chính là một hố lửa, may mà cô không kết hôn với anh ta, không thì nhất định sẽ tơi tả giống như lông gà đầy đất!"
Hứa Nhã khóc rất đau lòng.
Mã Quyên và Dương Nhược Tình đều biết đến tình trạng này của cô ấy.
Mã Quyên rất tò mò, tất nhiên muốn thăm dò. Dương Nhược Tình cũng tò mò, chỉ là Hứa Nhã rất lạnh lùng với họ, cô ấy không muốn nói gì.
Cũng chính vào lúc này, Niên Viễn Phương lại tìm đến cửa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-hanh-trinh-tim-kiem-hanh-phuc-hoan-hao-cua-nu-phu/chuong-142.html.]
Khi Bạch Minh Châu biết được chuyện này thì hôn sự của Niên Viễn Phương và Hứa Nhã đã được quyết định rồi.
Lúc mợ út trở về thì nói: "Chọn đi chọn lại cuối cùng cũng chọn một nữ thanh niên trí thức. Nhưng mà cũng tốt, cơm ngon không sợ nguội. Mợ nghe nói nữ thanh niên trí thức tên Hứa Nhã kia rất được đó."
Bạch Minh Châu nghe tin này cũng kinh ngạc. Nhưng rất nhanh, những tình tiết trong truyện liên quan đến Hứa Nhã và Niên Viễn Phương đã hiện lên trong đầu cô.
Vì thể hiện ra nhân cách và sự hấp dẫn của nữ chính Dương Nhược Tình, làm sao có chuyện em họ sẽ viết chỉ có đàn ông mới quỳ gối dưới váy của cô ta kia chứ?
Đương nhiên không thể thiếu bạn thân rồi.
Dựa theo cốt truyện ban đầu, sau khi Dương Nhược Tình tới đây thì Sở Sương và Hứa Nhã sẽ trở thành bạn tốt của cô ta.
Nhưng hiện tại có một cánh bướm như cô, cho dù cô không cần làm gì cũng không tránh khỏi hiệu ứng cánh bướm, rất nhiều chuyện đều sẽ trở nên thật thật giả giả khó phân biệt.
*Hiệu ứng cánh bướm: ý chỉ cho dù một động tác nhỏ cũng có thể dẫn đến thay đổi lớn
Tuy rằng trước kia cô cảm thấy có chút ấn tượng với binh lính xuất ngũ như Niên Viễn Phương, nhưng cô vẫn luôn không nhớ được phần cốt truyện liên quan đến người này. Bởi vì mục đích cô đọc quyển sách này của em họ là muốn xem thử cô ta sẽ viết về cô như thế nào, rất nhiều chi tiết cô cũng chỉ đọc thoáng qua.
Cho nên cô cũng không khắc sâu ấn tượng với chuyện của Niên Viễn Phương và Hứa Nhã.
Mãi cho đến khi anh ta đính hôn với Hứa Nhã, trong đầu cô mới có một ít ấn tượng với phần kịch bản này.
Em họ cũng không viết quá nhiều về hai người này, cô chỉ nhớ rõ trong lúc hai người đến với nhau đã gặp một ít khó khăn, nhưng kết cục vẫn rất tốt.
Do đó trong lúc Sở Sương đến đây tìm cô để nói chuyện này, Bạch Minh Châu an ủi cô ấy không cần nghĩ quá nhiều: “Hơn nữa chuyện cũng đã xong rồi.”
Hôn sự đã định ra, chỉ còn mấy ngày nữa là kết hôn.
Đúng vậy, tốc độ đúng là nhanh cỡ đó.
“Tôi cũng biết, nhưng cô ấy thật sự quá vội vàng.” Đương nhiên Sở Sương rất bất đắc dĩ.
Bạch Minh Châu biết tình cảm của cô ấy và Hứa Nhã rất tốt, nghĩ mãi, sau đó mới nói: “Bên phía Hứa Nhã thì tôi khó mà nói, nhưng thật ra người như Niên Viễn Phương cũng không tệ lắm, tôi hỏi Chu Lâm rồi, anh ấy cũng nói nhân phẩm của Niên Viễn Phương rất được. Về phần nhà ông Niên, xem xét tổng thể thì chưa từng gây ra chuyện gì quá lớn ở trong đội, thanh danh cũng không có vấn đề gì.”
Nếu không thì chị Đại Sơn đã chẳng vội vàng muốn giới thiệu cháu gái của mình cho anh ta, không chỉ là vừa lòng chuyện Niên Viễn Phương có việc làm trong thành phố mà còn thích gia phong của nhà ông Niên.
“Tôi biết, anh ta còn đi xem mắt nhiều lần rồi.”
Bạch Minh Châu cười cười, “Đúng vậy, đi xem mắt nhiều lần mà vẫn không ưng ai cả, chỉ vừa ý mỗi Hứa Nhã, đây là thật vất vả tìm được người mình thích, chắc chắn sẽ đối xử tốt với cô ấy.”
Sở Sương thở dài, thật ra cô không quá lo lắng chuyện Niên Viễn Phương sẽ không đối xử tốt với Hứa Nhã, ngược lại cô lo lắng về việc liệu Hứa Nhã có thể an lòng tiếp nhận cuộc sống sắp tới hay không.
Không ai hiểu rõ mọi chuyện hơn cô, Hứa Nhã đã chịu đả kích.
“Chỉ cần gia đình nhà trai không tệ, bản thân anh ta cũng không sai, thật ra như vậy là đủ để kết hôn rồi. Về phần sau khi kết hôn sẽ sống thế nào, cái này phải tự mình làm, hạnh phúc là do người ta cố gắng mới có, cô thấy có đúng không?” Bạch Minh Châu không biết những việc đó, chỉ đơn giản chỉ ra sự thật.
“Cô nói đúng, nhưng mà…… Ai!”
Nhìn thấy cô ấy muốn nói lại thôi, Bạch Minh Châu cũng không hỏi nhiều, cô không biết cụ thể đã xảy ra chuyện gì, nhưng cũng có thể đoán được một ít:
“Tuy rằng tôi không biết tại sao cô ấy lại đồng ý lấy Niên Viễn Phương, nhưng tôi có thể đoán được hẳn là bị đả kích. Tôi cũng nghe nói chuyện không lâu trước đây cô ấy rơi xuống sông được Niên Viễn Phương cứu lên, nếu tôi đoán được không nhầm, chắc là cô ấy muốn c.h.ế.t cho xong việc nhưng lại được Niên Viễn Phương cứu lên đúng không?”
Đây là tình tiết trong sách của em họ, thật sự là m.á.u chó rơi đầy đất.
Sở Sương cảm thấy cô thật sự rất thông minh, cái gì cũng không biết thế mà có thể đoán được nhiều thứ như thế.
“Tuổi tác của Hứa Nhã hiện giờ cũng có thể lấy chồng, hơn nữa chính cô ấy cũng muốn vậy, nếu như cô cứ ngăn cản có khi lại thành chuyện xấu, không bằng chúc phúc cho thỏa đáng.” Chuyện gì nên nói đã nói, cuối cùng Bạch Minh Châu đưa ra kiến nghị.
Sở Sương nghe đến đó, rốt cuộc cũng nghĩ thông, nhìn cô cười nói: “Hiện giờ cô khác trước kia thật đấy, cứ như là hai người vậy.”
Bạch Minh Châu cười cười, nguyên chủ chỉ là một góc của tảng băng trôi như khi mặt trái cảm xúc của cô bị phóng đại vô hạn, bây giờ cô mới thật sự là chính mình.
Bởi vì có Bạch Minh Châu khuyên giải, Sở Sương cũng đã nghĩ thông.
Sở Sương trở về nơi ở của thanh niên trí thức cũng chúc phúc cho Hứa Nhã, hơn nữa cũng thuật lại một lần lời nói của Bạch Minh Châu.
“Thanh niên trí thức Bạch là một người vô cùng thông thấu, nhưng cho dù là người thông minh như cô ấy thì trước kia cũng là bị Đặng Tường Kiệt mê mắt. Nhưng cô ấy nói người sống một đời, ai mà không gặp phải một hai kẻ cặn bã chứ? Bỏ qua quá khứ bắt đầu lại từ đầu là được. Cô xem cô ấy bây giờ, thật là giống như sống lại, tôi tin rằng cô cũng có thể sống một cuộc sống mới tốt hơn giống như cô ấy.”