Nhưng mà lần này đi ra ngoài đã dặn dò trước với người thân, cho nên trong nhà cũng không quá sốt ruột.
Sau bảy ngày, đoàn người bọn họ mới về đến nhà vào lúc đêm khuya.
Hơn nửa đêm Chị Lý đã thức dậy.
Chị múc nước ấm cho Lý Phong Thu lau mình rửa mặt, chờ Lý Phong Thu ăn mặc sạch sẽ gọn gàng, lúc này mới lấy từ trong túi ra món đồ mang về lần này.
Là một đồng bạc cổ.
“Đồng bạc cổ? Ở đâu ra thế?” Chị Lý hơi sửng sốt.
Lý Phong Thu thở dài: “Bị người mua ép đổi.”
Chị Lý vội vàng dò hỏi đã xảy ra chuyện gì.
Lý Phong Thu biết vợ mình kín miệng, cũng không lừa gạt mà nói ra lần này bọn họ vào núi đã trải qua những gì.
Sự thật chứng minh, có một ngôi sao may mắn như Chu Lâm ở đây, bọn họ không đi một chuyến uổng công, đặc biệt là đi vào rừng sâu núi thẳm, đến hôm nay đã săn được đồ tốt.
Hai con hươu to và hai con lợn rừng to, ngoài ra còn có mấy con gà rừng và thỏ hoang, phải dùng đòn gánh khiêng đi, cộng lại thịt không ít hơn so với lợn rừng và hươu là bao.
Có thể tưởng tượng được thu hoạch lần này rồi chứ?
Nhưng đoàn người bọn họ ở trong núi sâu gặp được một đám người chắc chắn không phải loại tốt lành gì.
Nghe lúc quay về Chu Lâm nói với bọn họ, chỉ sợ là bọn trộm mộ.
Tất cả đám trộm mộ này đều là kẻ liều mạng, hơn nữa nghe giọng nói thì không giống như là người của vùng này, không biết từ đâu đến.
Nếu muốn đánh nhau hội đồng thì nhóm Lý Phong Thu không sợ, đoàn người bọn họ có nhiều đàn ông khỏe mạnh như thế mà đối phương chỉ có bốn người.
Nhưng điểm mấu chốt chính là trong tay một người phía đối phương cầm một thứ đồ vật vô cùng nguy hiểm - s.ú.n.g săn!
Mà chính là vì nguyên nhân bên phía bọn họ có nhiều người, rõ ràng là đối phương cũng không muốn đánh nhau thật dẫn đến có người bỏ mạng thì không còn đường lui.
Nhóm người kia chỉ muốn con mồi mà bọn họ bắt được thôi.
Cuối cùng để Chu Lâm đi cò kè mặc cả, đồ vật săn được sẽ cho bọn họ, đối phương sẽ trả bằng những đồng bạc cổ cho bên này.
Không cho quá nhiều, mỗi người chỉ được một đồng.
Chị Lý nghe đến đây thì trong lòng run rẩy.
Trộm mộ, trong tay còn có s.ú.n.g săn!
“Các anh ra bên ngoài, an toàn quan trọng nhất, những thứ khác không quan trọng bằng, biết không?” Chị Lý vội vàng nói.
Lý Phong Thu gật gật đầu: “Anh biết, bọn anh cũng không muốn liều mạng.”
Tuy rằng đối phương chỉ có bốn người, nhưng tất cả đều là nhân vật tàn nhẫn, trừ khi là bị ép không còn cách nào khác, nếu không bọn họ thật sự không muốn liều mạng.
“Nhưng mà lần này chúng ta không thua thiệt, đồng bạc cổ này rất đáng giá đấy!” Lý Phong Thu lại nói đến chuyện đồng bạc cổ.
Chị Lý cũng biết đây là đồng bạc cổ, trước kia từng thấy một lần: “Em nghe nói một đồng này bán được mấy đồng hả?”
Lý Phong Thu nói: “Lý Thái Sơn nói trước kia từng nhìn thấy Vương Nhị Anh đi bán một lần, một đồng này bán được mười đồng!”
“Đáng giá như thế sao?” Chị Lý mở to mắt.
“Anh cũng không biết giá trị cụ thể là bao nhiêu, hôm nào có rảnh thì mang vào trong thành phố để đổi thử.” Lý Phong Thu nói.
Không chỉ có hai vợ chồng bọn họ đang nói chuyện, Lý Đại Sơn và chị Đại Sơn, Đào Ngõa Phiến và vợ của Đào Ngõa Phiến, cùng với Lý Thái Sơn và mẹ của Thái Sơn cộng thêm đám Kim Tiểu Linh đều đang nói chuyện này.
Cố Quảng Thu không nói được, nhưng ngày hôm sau Trương Hiểu Mai lập tức tới đây hỏi Bạch Minh Châu.
Bạch Minh Châu cũng đã biết chuyện mà lần này nhóm Chu Lâm vào núi gặp phải, không nói trước mặt mợ út để tránh cho bà lo lắng, chỉ hạ giọng nói một lần với Trương Hiểu Mai, tim Trương Hiểu Mai đập thình thịch vì lo sợ.
“Không có việc gì, yên tâm đi.” Bạch Minh Châu trấn an.
Trương Hiểu Mai nhẹ nhàng thở ra rồi gật gật đầu, đưa đồng bạc cổ cho cô: “Hôm nào Chu Lâm vào thành phố thì để cậu ấy đổi giúp tôi nhé?”
Bạch Minh Châu cười: “Hôm nay nghỉ ngơi một ngày, ngày mai để anh Quảng Thu đi với anh ấy.”
“Cũng được.” Trương Hiểu Mai cười cười.
Ngày hôm sau không chỉ có chỉ có Chu Lâm và Cố Quảng Thu vào thành phố mà còn có Lý Thái Sơn cũng cùng đi.
Lý Thái Sơn nói: “Anh Lâm, đồng bạc cổ này của chúng ta có đáng giá không?”
Chu Lâm nói: “Mấy cái khác thì tôi không biết, nhưng chắc chắn ba cái này của chúng ta thì đáng giá.”
Những người đó lấy ra một đống đồng bạc cổ, để bọn họ mỗi người đi qua lấy một đồng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-hanh-trinh-tim-kiem-hanh-phuc-hoan-hao-cua-nu-phu/chuong-175.html.]
Lý Phong Thu, Lý Đại Sơn và Đào Ngõa Phiến đều tự mình lấy, nhưng Lý Thái Sơn và Cố Quảng Thu thì lại nhờ Chu Lâm lấy hộ.
Chu Lâm nhìn thấy có những đồng bạc cổ giống như đồng mà vợ anh nhặt về từ trong núi, lập tức lấy ba đồng, đối phương còn liếc nhìn anh một cái, nhưng cũng không nhiều lời gì.
Anh cảm thấy đối phương hào phóng như thế, chỉ sợ là lần này thu hoạch xa xỉ, nhìn túi của bọn họ đều phình to lên.
Sau khi cuộc giao dịch đó hoàn thành thì mỗi người đi một ngả.
Sáu người bọn họ cũng đã thống nhất với nhau, sẽ không ai nói nhiều nửa câu về chuyện này ra bên ngoài, bằng không thì đó là tự châm lửa đốt mình, ai nói thì người đó xui xẻo.
Lúc trước việc anh hai Niên miệng rộng đi tố cáo, sau lại bị người ta trộm mất tài sản là ví dụ tốt nhất.
Có thể khiến Chu Lâm đồng ý rủ đi săn cùng thì đều không phải kiểu người miệng rộng.
Chỉ là hôm nay không phải Chu Lâm muốn đi đổi tiền cổ, mà anh muốn vào thành phố để gửi bản thảo hộ vợ mình, đây là bản thảo trước kia tích góp lại.
Nhưng mà cũng vừa lúc cùng đi với Lý Thái Sơn, Cố Quảng Thu xem những đồng bạc cổ này có đáng tiền hay không.
Mỗi người cầm một đồng bạc cổ lập tức đem đến hiệu cầm đồ quốc doanh để đổi thử, thời buổi này thế mà một đồng bạc cổ lại đổi được ba mươi đồng.
Chu Lâm thầm kêu tốt lắm.
Quả nhiên vợ của anh mới thật sự là ngôi sao may mắn, cứ nghe lời vợ sẽ không bao giờ sai!
Chu Lâm đã như thế, Lý Thái Sơn và Cố Quảng Thu càng không cần phải nói, hiển nhiên là bị giá trị của đồng bạc cổ này làm cho ngây người.
Sau khi ra đến bên ngoài, hai người đều kích động đến mức hơi thở nặng nề!
“Anh Lâm, ba mươi đồng, thế mà nó có giá trị những ba mươi đồng!” Tới trong góc, Lý Thái Sơn khó nén kích động, nói.
Lúc trước một đồng bạc cổ của Vương Nhị Anh chỉ đổi được mười đồng, Lý Thái Sơn đã cảm thấy quá đáng giá, kết quả lần này anh Lâm chọn đồng bạc cổ giúp cho, thế mà một đồng lại có giá trị đến ba mươi đồng!
Cố Quảng Thu cũng kích động, nhưng lại nghiêm túc lấy mười đồng ra đưa cho em họ của anh ấy.
Lý Thái Sơn cũng muốn lấy ra tiền cho anh Lâm của mình.
Nhưng mà lần này Chu Lâm không nhận một đồng nào: “Em cũng có một đồng, hai người tự cầm đi, không cần đưa cho em.”
“Thế thì chúng ta đi tiệm ăn!” Lý Thái Sơn lập tức nói.
Cái này thì Chu Lâm không cự tuyệt.
Vì thế anh đã bị hai người bọn họ mời một bữa, đi qua đó ăn bánh bao nhân thịt lợn và sủi cảo nhân thịt lợn, phải dùng tiền để mua phiếu, để Cố Quảng Thu và Lý Thái Sơn tốn mất hai đồng.
Nhưng mời Chu Lâm ăn một bữa, còn lại hai mươi tám đồng thì Lý Thái Sơn và Cố Quảng Thu cầm mới thấy an tâm.
Lý Thái Sơn đã nghĩ kỹ rồi, tám đồng thì cầm về cho mẹ, hai tờ đại đoàn kết (*) sẽ đưa cho vợ cất đi.
(*) một tờ đại đoàn kết là mười đồng
Thời điểm Cố Quảng Thu chuẩn bị vào thành phố, Trương Hiểu Mai đã mang sổ tiết kiệm mà năm trước cô ấy bỏ thời gian cùng anh ấy vào thành phố làm, đưa cho anh ấy mang theo, hai mươi tám đồng lập tức được cất vào sổ tiết kiệm cùng lúc Chu Lâm đến cục bưu chính để gửi bản thảo.
Nhìn số tiền dành dụm được trên sổ tiết kiệm, bên môi Cố Quảng Thu không khỏi tươi cười.
Chu Lâm nhìn anh ấy như thế thì cũng nở nụ cười, anh còn bảo Lý Thái Sơn cũng làm một quyển sổ tiết kiệm, nhưng Lý Thái Sơn không mang theo sổ hộ khẩu, không làm được.
Lý Thái Sơn lập tức tỏ vẻ lần sau vào thành phố sẽ mang theo để làm một quyển sổ tiết kiệm, dự tính để dành kho bạc nhỏ với vợ của mình.
Lý Phong Thu, Lý Đại Sơn và Đào Ngõa Phiến đều lần lượt lên thành phố đổi đồng bạc cổ có đúc hình đầu Viên Thế Khải.
Nhưng không ai hỏi thăm ai xem người khác đổi được bao nhiêu tiền, đổi được ít được nhiều gì đều tự chịu, bởi vì đồng bạc cổ đó là do chính họ tự chọn.
Lại nói về chuyện Chu Lâm thắt ống dẫn tinh.
Anh dẫn Cố Quảng Thu đi cùng mình lên thành phố để thắt ống dẫn tinh, mức độ bảo mật của chuyện này cao tới mức ngay cả Lý Thái Sơn cũng không biết.
Ngày hôm sau, sau khi đổi đồng bạc cổ, anh lập tức dẫn Cố Quảng Thu quay lại thành phố. Sau khi gửi xe đạp cẩn thận, bọn họ bèn ngồi xe tới bệnh viện thành phố.
Tại sao anh lại không làm thủ thuật này ở thị trấn? Là vì thị trấn của bọn anh còn lạc hậu, không có ai biết làm.
Bác sĩ nghe nói anh muốn thắt ống dẫn tinh thì còn sửng sốt một phen, sau đó mới hướng dẫn anh lên bệnh viện thành phố.
Vậy là bọn anh đến đây.
Trước khi tới đây, Cố Quảng Thu không biết chuyện này, tới rồi mới biết là em họ định thắt ống dẫn tinh.
Anh ấy lập tức kéo Chu Lâm lại, trừng mắt nhìn cậu em họ!
Chu Lâm điên rồi ư? Sao lại muốn thắt ống dẫn tinh của mình đi chứ?
“Em đã có Đâu Đâu và Đô Đô rồi, giờ trong bụng vợ em còn có một đứa bé nữa, bất kể là con trai hay con gái đều được, em không muốn sinh tiếp nữa.” Chu Lâm nói.
Cố Quảng Thu vẫn không đồng ý, làm vậy chẳng phải hóa thành thái giám hay sao!
Đúng vậy, người đương thời đều cho rằng thắt ống dẫn tinh là sẽ thành thái giám. Trước đó, Chu Lâm cũng nghĩ y như vậy.
Thấy Cố Quảng Thu hiểu lầm, Chu Lâm kiên nhẫn giải thích cho anh ấy một hồi rồi dặn dò: “Anh Quảng Thu, chuyện này anh đừng nói ra ngoài nhé, mình anh biết là được rồi.”