Thấy chồng mình vẫn có tâm trạng trêu đùa, Hứa Nhã đã không thể kiềm chế cơn giận của bản thân mình.
Sau khi biết nguyên do, Niên Viễn Phương cũng có chút bức bối. Anh ta nhanh tay bỏ nó ra và hỏi: “Sao lại có nhiều lỗ nhỏ như vậy? Cái này bị hỏng từ khi nào?”
“Cái này không phải anh làm hỏng thì ai làm chứ, anh vẫn còn giả vờ với em sao?” Hứa Nhã nổi trận lôi đình.
“Sao có thể chứ? Em còn phải đi học mà, sao có thể sinh con nữa? Cả hai chúng ta đều đồng ý vậy mà.” Niên Viễn Phương thề với trời rằng anh ta không làm việc này.
Nhưng anh ta thật sự bị oan, anh ta không hề làm chuyện này.
Hứa Nhã nghi ngờ nhìn chồng: “Không phải anh thật sao? Mỗi lần đều là anh rửa, sao anh không biết có những lỗ này?”
Niên Viễn Phương cũng thật oan uổng: “Chúng ta xong việc đều rất muộn, anh rửa xong thì lập tức treo lên cho khô, cũng không chú ý đến những lỗ nhỏ như thế này.”
Anh ta chưa bao giờ nghĩ đến vấn đề này, lại dùng rất nhiều. Anh ta thật sự quá sơ ý đến mức không hề phát hiện ra.
Hứa Nhã đột nhiên nghĩ đến ai đã làm. Sắc mặt cô ấy lập tức đen thui.
Niên Viễn Phương cũng không hề ngốc. Trong nhà ngoài hai đứa con trai và con gái ra, thì chỉ còn mỗi mẹ anh. Hai đứa con chắc chắn sẽ không động tới thứ này, cũng không tạo ra những lỗ nhỏ như thế này.
Vậy chỉ còn mỗi mẹ anh…..
“Vợ à” Niên Viễn Phương có chút xấu hổ.
Hứa Nhã trút giận lên người Niên Viễn Phương và cấu anh ta mấy cái. Niên Viễn Phương đều chịu, cuối cùng Hứa Nhã tức giận khóc oà lên.
Niên Viễn Phương cũng buồn vì vợ khóc, anh ta ôm cô ấy vào trong lòng, thấp giọng dỗ dành: “Mẹ rất nhớ nhà, để mẹ về nhà thôi. Hiện tại mẹ vợ cũng không phải giúp chăm sóc cháu trai nữa. Anh nhờ mẹ vợ đến đây giúp đỡ chăm sóc hai chị em bọn nhỏ, được không?”
Hứa Nhã vừa tức giận vừa tủi thân, cuối cùng cũng bị những lời nói này của chồng mình xoa dịu.
Cô ấy tự hỏi liệu như vậy có tốt hay không?
Tuy nhiên Niên Viễn Phương cảm thấy sẽ ổn, mẹ anh ta đã can thiệp quá nhiều rồi.
Hằng ngày một số chuyện nhỏ đã không tính, nhưng chuyện này mẹ anh ta đã đi quá giới hạn, bà ấy không suy nghĩ đến việc con dâu mang thai sẽ trì hoãn việc học của cô ấy sao?
Bà ấy không biết con dâu của mình rất coi trọng việc học sao?
Cũng không phải là cô ấy không sinh đứa con nào, cô ấy đã sinh một trai một gái rồi, vậy mẹ anh ta đang làm gì vậy?
Hứa Nhã dựa vào lồng n.g.ự.c của Niên Viễn Phương, hỏi anh ta bây giờ phải làm gì với đứa nhỏ này?
Tuy Niên Viễn Phương rất do dự, nhưng anh ta cũng đã có quyết định, rằng nếu cô ấy không muốn sinh, thì sẽ…..
Phía sau không cần nói, Hứa Nhã cũng biết anh ta sẽ nói tiếp cái gì.
Ban đầu, cô ấy rất tức giận và cũng có ý nghĩ này, ngay cả bụng của chính mình mà cô ấy không thể quyết định được hay sao?
Tuy nhiên sau khi nghe chồng mình nói như vậy, ngược lại cô ấy có chút do dự.
Bởi vì đây là con của cô ấy và anh ta.
Người đàn ông này khiến cô ấy không thể nào không thích, vì cô ấy nói gì anh ta đều nghe.
Dù trong quá khứ hay hiện tại, bất kể chuyện gì anh ta đều tôn trọng cô ấy.
Hơn nữa cô ấy cũng biết rằng những người lái xe như thế này ở bên ngoài ít nhiều cũng có chút không sạch sẽ.
Nhưng Niên Viễn Phương thì không có. Mỗi lần anh ta về nhà thấy cô ấy thì cứ như sói đói. Mấy ngày nay anh ta về nhà tư thế đi đứng của cô ấy có chút kỳ lạ, chính là bị con sói đói này đòi làm.
Tuy nhiên cô ấy vẫn nhắc nhở anh ta phải cẩn thận. Nếu dám có gan làm chuyện xấu ở bên ngoài thì đừng trách cô ấy không khách sáo. Cô ấy sẽ không chịu được những chuyện khiến cô ấy không vừa mắt.
Anh ta cũng không có gạt cô ấy. Anh ta kể những người trong đơn vị của mình thực sự không nghiêm túc, nhưng anh ta không hề đến đó dù chỉ một lần.
Anh ta có thể thề với đảng và đất nước về điều này.
Và thái độ khi anh ta khi xử lý việc này rất rõ ràng. Anh ta trực tiếp muốn nhờ mẹ vợ chăm sóc cô ấy, không muốn mẹ anh ở gần cô ấy.
Ngay cả khi đứa bé gây ảnh hưởng đến việc học của cô ấy thì anh ta cũng sẽ tôn trọng ý kiến của cô ấy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-hanh-trinh-tim-kiem-hanh-phuc-hoan-hao-cua-nu-phu/chuong-264.html.]
Tuy đứa bé này đến quá bất ngờ, nhưng sau khi do sự một lúc thì cuối cùng Hứa Nhã vẫn muốn giữ lại.
Mẹ đẻ của cô ấy cũng đồng ý việc cô ấy giữ lại: “Không có thì thôi, có rồi thì cứ để đi. Sau này sinh xong, mẹ sẽ chăm cho con. Đến lúc đó thì cho nó ăn sữa bột, cũng không cần con phải cho ăn.”
Còn về bà Niên thì đã được Niên Viễn Phương đưa về.
Niên Viễn Phương cũng không làm tổn thương mẹ mình, nói lời không hay với mẹ anh ta. Chỉ nói rằng xưởng gạch trong nhà quá bận, bà ấy phải về quản lý.
Anh ta mua cho bà ấy hai bộ quần áo mới, vẻ vang đưa bà ấy trở về.
Nhưng bà Niên cũng không phải kẻ ngốc, không nói cái gì khác mà chỉ lôi kéo tay con trai và nói: “Để vợ con sinh cái thai này đi, chỉ một trai một gái thì quá ít, mặc kệ trai gái đều được, miễn là có thêm đứa nữa là được.”
Khi bà ấy nghỉ phép về quê, mọi người ở quê nhà đều tỏ thái độ như vậy, một trai một gái thì làm sao đủ được?
Tất nhiên bản thân bà Niên cũng cảm thấy như vậy, thật sự hơi ít một chút.
Cho nên chuyện đó là ai làm thì không cần nói thêm nữa.
Trong thư Hứa Nhã viết cho Bạch Minh Châu đã kể về những việc này, nhưng không phải Hứa Nhã oán giận gì cả.
Bởi vì mẹ chồng cô ấy nói như vậy nhưng bà ấy không hà khắc, hơn nữa khi bà ấy tới trông con cho cô ấy cũng không để hai vợ chồng họ làm gì cả. Những việc như trông cháu giặt quần áo hay nấu cơm đều do bà ấy làm.
Hứa Nhã cũng muốn tìm người giúp đỡ, giống như Bạch Minh Châu đưa Lý Đại Ni cùng đi khi vào đại học. Cô ấy cũng không thể dồn hết mọi công việc lên một bà lão được. Bạch Minh Châu không thể làm được việc này thì Hứa Nhã cũng giống như vậy.
Nhưng dù nói thế nào thì bà Niên cũng không đồng ý.
Cho nên buổi tối mỗi ngày trước khi đi ngủ, Hứa Nhã đều giặt sạch sẽ quần áo của toàn bộ gia đình mà không cần mẹ chồng cô ấy làm.
Với những gì mà mẹ chồng làm, còn có sự trợ giúp trong nhà, trong lòng Hứa Nhã thật sự cảm kích. Cho nên ngày thường có một ít bất đồng về quan niệm thì cô ấy đều sẽ không nói gì.
Vẫn cố gắng làm theo cách của bà ấy.
Nhưng chuyện này cô ấy thật sự không thể nhẫn nhịn được. Cô ấy sẽ giữ lại đứa con ngoài ý muốn này bởi vì dù sao đây cũng là con của cô ấy và Niên Viễn Phương nên cô ấy có một chút không nỡ.
Chỉ là vấn đề này đối với mẹ chồng cô ấy thì không thể giải quyết trong thời gian ngắn được.
Tốt hơn hết là nên để mẹ cô ấy tới đây và chăm sóc cô ấy.
Ngoài mẹ cô ấy ra, cũng cần tìm thêm một người khác để hỗ trợ làm việc nhà.
Cũng không phải cô ấy nặng bên này nhẹ bên kia, mà chỉ là do mẹ chồng của cô ấy không chịu nhượng bộ, nói rằng nếu tìm được người thì bà ấy sẽ trở về. Niên Viễn Phương cũng biết chuyện này.
Nhưng khi mẹ vợ tới đây, Niên Viễn Phương không thể coi bà ấy như người ở được. Nên anh ấy đã giao việc này cho vợ mình xử lý, bản thân mình sẽ không can thiệp.
Tìm một người em họ của Hứa Nhã tới đây làm việc nhà, được bao ăn bao ở, một tháng được nhận mười đồng.
Những việc này Hứa Nhã đều viết trên thư, trò chuyện cùng Bạch Minh Châu.
Bạch Minh Châu cũng viết cho Hứa Nhã một lá thư hồi âm, chờ thứ hai tới trường học cô sẽ gửi thư đi. Mà ngày hôm sau là thứ bảy và chủ nhật, Bạch Minh Châu không đến trường.
Và Bạch Minh Châu cũng nói chuyện này với mợ út.
Mợ út nói: “Mẹ Viễn Phương cũng không phải người xấu, cũng là người rất hiểu lý lẽ, chỉ là lỗ tai có chút mềm. Chỉ vì nghe lời người nào đó nói nên mới làm chuyện ngu ngốc như vậy. Hai vợ chồng Viễn Phương ngoài việc đã có với nhau hai bé một trai một gái ra thì cũng không có chuyện gì khác.”
Bạch Minh Châu nói: “Trước đó không phải bà Niên còn sợ Hứa Nhã đi học sẽ bỏ chồng bỏ con sao.”
Mợ út nói: “Đó chính là đầu óc hồ đồ. Nhưng mà sau này cũng thay đổi, chỉ là lỗ tai vẫn còn mềm. Hứa Nhã đi học mà còn có thể khiến cho nó mang thai được, mợ thật là phục bà ấy.”
“Bà ấy nghĩ nhiều con thì nhiều phúc mà.”
“Nghĩ như vậy cũng không sai, nhưng cũng phải nên xem lại tình hình. Hiện tại cô ấy đang đi học, hơn nữa cũng không phải Viễn Phương không có con trai, rõ ràng là đã có rồi. Chờ cô ấy tốt nghiệp thì lúc ấy sinh cũng không muộn, sốt ruột để làm gì. Không phải điều này sẽ khiến trong lòng con dâu bà ấy có vướng mắc hay sao? Bà ấy vẫn còn nhắc đến việc con trai mình với con dâu, điều đó sẽ khiến bà ấy mệt mỏi.”
Bạch Minh Châu cười. Cô cảm thấy bản thân mình và Chu Lâm thật sự rất may mắn khi có hai vị phụ huynh có tư tưởng cởi mở như vậy. Tất nhiên, có đôi khi thấy cô và Chu Lâm tiêu tiền hoang phí thì họ vẫn sẽ nói, nhưng mà sẽ rất ít nói với cô, chủ yếu chỉ nói riêng với Chu Lâm.
Nhưng đây là vấn đề nhỏ.
Còn nếu không đúng thì chẳng phải mợ út vẫn thỉnh thoảng nhắc vài câu sao?
Đối với gia đình bình thường mà nói, mức chi tiêu của gia đình cô không phải là nhiều một cách bình thường đâu.
Tuy nhiên đó là trước đây thôi.