Hôm ấy anh đang tắm ở sông, bơi ngửa nổi trên mặt nước, nhìn lên trời, trên trán anh hiện lên mấy chữ "Sống không còn gì luyến tiếc".
Bên cạnh, Lý Thái Sơn càng khóc lóc cầu xin tha thứ: "Anh Lâm, tôi không muốn đi làm nữa đâu. Tôi sắp c.h.ế.t rồi, công việc này thực sự không phải dành cho con người!"
"Nói gì vậy, tôi cũng đang cùng làm với cậu mà. Cậu còn muốn sống tốt hơn hay là muốn đi theo Vương Nhị Anh?" Chu Lâm nhìn anh ta, nói.
Anh đâu thể buông tha cho Lý Thái Sơn được, chỉ cần nhìn thấy lúc Lý Thái Sơn làm đồng, anh mới có thể an ủi được bản thân.
Phải kéo cậu ta theo cùng!
Lý Thái Sơn muốn khóc không ra nước mắt, hỏi: "Anh Lâm, thật sự phải đi làm sao?"
"Phải, làm tốt đi, không thì dựa vào cái gì để nuôi vợ con? Cậu không thể cưới được vợ như chị dâu cậu, không tranh thủ lúc còn trẻ làm nhiều chút thì sau này biết làm sao? Ngay cả khi tôi có chị dâu san sẻ, không phải cũng cắn răng đi làm hay sao? Tôi còn không bằng cậu, cậu dựa vào đâu để không làm?"
Lý Thái Sơn gạt đi những giọt nước mắt chua xót, nói: "Việc này cũng quá khổ rồi."
"Trước là đắng sau là ngọt." Chu Lâm nhắm mắt lại, bảo: "Kiên trì, tôi cảm thấy cậu không nên là người thiếu nghị lực như vậy, hãy theo tôi làm việc chăm chỉ!"
"Sau này anh Lâm thăng quan tiến chức, có dẫn tôi theo không?"
"Trước tiên cậu hãy tạo một chút thành tích cho tôi thấy đã, nếu không cứ như cậu bây giờ thì tôi có muốn dẫn theo cũng không được."
Sau khi vẽ xong chiếc bánh lớn cho Lý Thái Sơn, Chu Lâm cũng đã ngâm mình đủ rồi nên rất thoải mái, vì vậy anh lên bờ thay quần áo về nhà.
Về đến nhà, trên mặt Chu Lâm không có chút mệt mỏi nào như khi ở cùng Lý Thái Sơn, anh cười tít mắt đẩy cửa vào.
"Vợ, anh về rồi."
Bạch Minh Châu đang lấy trứng gà từ trong chuồng gà. Mấy con gà mái này đã bắt đầu đẻ trứng ngay trong ngày đầu tiên Chu Lâm đi làm.
Những ngày qua, mỗi ngày đều có thể nhặt được hai quả trứng, tốc độ đẻ trứng quả thật không tệ.
"Đã để cơm cho anh ở trong bếp rồi." Bạch Minh Châu nói.
Chu Lâm tiến lên hít một hơi khiến vợ anh cau mày, sau đó mới cười nói: "Sáng mai anh sẽ qua mời mợ út đến, để bà ấy ở nhà."
Bạch Minh Châu không từ chối, bởi vì bụng cô thực sự quá lớn, chồng cô vẫn phải đi làm. Những người phụ nữ xung quanh như chị Lý, Trương Kiều Mai cũng phải đi làm.
Còn thím Trương cũng phải đi nhổ cỏ cho lợn.
Chỉ có một mình cô ở nhà, nếu có chuyện gì xảy ra thì cô sẽ gọi trời không thấu, gọi đất không nghe.
"Đưa cho chị dâu của anh năm đồng, bảo chị ấy chăm sóc tốt cho cậu út." Bạch Minh Châu nói.
Cô nghe Chu Lâm trở về kể qua chuyện nhà cậu út bên kia, hiện giờ muốn nhờ mợ út đến đây hỗ trợ thì cậu út phải sang nhà con trai lớn ăn cơm, cô con dâu cả kia không thể không lải nhải.
Thế nhưng, Chu Lâm lại không có ý định cho tiền.
“Sao lại cần phải đưa tiền cho cô ta? Nếu cho thì cũng phải cho mợ út. Đợi sau khi mợ út chăm sóc em ở cữ xong, anh sẽ nhờ người ta may cho mợ út một bộ quần áo mới. Chắc chắn mợ út sẽ rất vui.”
“Cậu út qua nhà họ ăn, chắc chắn họ sẽ có ý kiến.” Bạch Minh Châu nói.
Chu Lâm nói: “Cũng chỉ là mang lương thực qua bảo cô ta làm thêm chút đồ ăn mà thôi, chẳng có gì khác biệt. Nếu cô ta còn có ý kiến về chuyện này, ít nhất anh Quảng Hạ cũng phải cho cô ta một bài học. Chúng ta không cần quan tâm đến cô ta, đừng chiều chuộng theo thói hư tật xấu của cô ta!”
Bạch Minh Châu nhìn ra được Chu Lâm rất không thích người chị dâu này.
Nếu không thì anh cũng không đến nỗi keo kiệt như vậy, đối với người mà anh càng không thích, anh càng keo kiệt giống như một con gà trống.
Bạch Minh Châu không đoán sai, Chu Lâm chính là không muốn cho.
Nếu không có chuyện đã xảy ra trước đó, ngay cả khi không đưa tiền qua, nhà còn có vài gói đường trắng đường đỏ gì đó, nhất định anh cũng sẽ mang một ít qua.
Nhưng bây giờ anh không có ý định cho gì cả.
Cô ta có ý kiến thì sao? Vẫn phải nấu cơm cho cậu út ăn thôi!
Sáng hôm sau, Chu Lâm đã dậy từ rất sớm. Lúc năm giờ, khi trời còn chưa sáng anh đã đi bộ để đến nhà cậu út của mình. Anh đi nhanh, mất hơn một giờ để đến đó.
Khi đến nơi, trời đã sáng.
Mợ út của anh đang ngồi ở cửa, cạo lớp nhọ dưới đáy nồi, đang ho khụ khụ. Khi nhìn thấy Chu Lâm, bà ấy giật mình, vội vàng nói: "Tiểu Lâm? Sao cháu lại đến đây, vợ cháu đã sinh chưa?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-hanh-trinh-tim-kiem-hanh-phuc-hoan-hao-cua-nu-phu/chuong-63.html.]
Chu Lâm cười và cầm lấy cái cuốc cạo lớp nhọ dưới đáy nồi giúp bà, nói: "Mợ út đừng vội, chưa sinh đâu. Cháu tranh thủ lúc chưa đi làm đến đây báo tin vui cho mợ út."
"Có phải chuyện vợ cháu viết sách kiếm được tiền nhuận bút không? Nghe nói một tháng cô ấy có thể viết một cuốn sách, một cuốn sách có thể kiếm được hai mươi đồng, còn có tem phiếu gì đó nữa?" Mợ út nghe xong liền nói ngay.
"Chắc là do cái miệng rộng của Triệu Mỹ Hương trở về nói phải không?" Chu Lâm có vẻ như bị mất hứng.
Mợ út mỉm cười, đáp: “Đúng thế đấy, nói cứ như nước chảy mây trôi. Cô ta bảo cả đại đội Ngưu Mông ai cũng biết cháu lấy được một cô vợ vàng. Không chỉ hiền lành đảm đang mà còn biết kiếm tiền, cứ như tiên nữ rơi xuống từ trên trời, đúng lúc lại gặp được cháu có phúc khí cao.”
“Câu nói của Triệu miệng rộng cũng tạm được. Tuy có hơi phóng đại nhưng cũng không sai mấy.” Chu Lâm vừa cười vừa cạo nhọ nồi.
“Vợ cháu vừa nhìn là biết là người có phúc, cháu lấy được cô ấy thì cũng là có phúc.” Mợ út rất hài lòng.
Chu Lâm và mợ út nói chuyện cười đùa một lúc rồi mới nói đến chuyện chính: “Cháu cũng là đến nhờ mợ út sang nhà cháu ở trước đã. Bây giờ cháu đi làm, vợ cháu bụng to lại phải ở nhà một mình, cháu không yên tâm. Người ta thường nói nhà có người già như có của quý, lúc này cần mợ út sang trông coi mới được.”
Mợ út nói: “Nếu cháu không đến thì mợ cũng mấy ngày nữa sẽ định sang đó, đồ đạc đã sắp xếp xong rồi đấy!”
“Mợ út sang thì cậu sẽ phải ăn cùng với anh Quảng Hạ. Chị dâu cháu không có ý kiến gì chứ?” Chu Lâm hỏi.
Mợ út hừ một tiếng, đáp: “Cháu cứ yên tâm. Mợ đi là để chăm sóc vợ của cháu, nó không dám có ý kiến gì đâu!” Bà ấy lại khẽ nói: “Nghe Triệu Mỹ Hương trở về kể lại chuyện vợ cháu viết sách kiếm được hai mươi đồng một tháng, nó còn chủ động đến bảo với mợ: “Mẹ à, đến lúc đó mẹ cứ lo chăm sóc vợ của em họ. Cha sẽ ăn cùng với chúng con, mẹ không cần phải lo gì cả!’”
Chu Lâm nghe mợ út bắt chước nói theo giọng điệu của chị dâu thì cũng bật cười.
“Vậy thì được, mợ út cứ xem ngày nào tiện thì sang. Mang theo hai bộ quần áo thay đổi là được rồi!” Chu Lâm cười nói.
“Ừ, cháu cũng mau về đi. Còn phải đi làm đấy. Đừng nghỉ làm.” Mợ út gật đầu.
Sau khi Chu Lâm đi làm, mợ út gọi Cố Quảng Hạ ra để trả lại nồi sắt. Vợ Cố Quảng Hạ cũng nhanh chóng đi ra nấu cơm.
Kể từ lần cô ta chạy về nhà mẹ đẻ khóc lóc, kết quả mãi đến khi bị nhà mẹ đẻ đuổi về cũng không thấy Cố Quảng Hạ đến đón về, cô ta đã không dám làm càn ở nhà họ Cố như trước kia nữa.
Chắc chắn là cô ta có ý kiến, không ít lần đóng cửa lại chửi Cố Quảng Hạ là muốn đổi vợ tìm mẹ kế cho con!
Nhưng trước mặt cậu út Cố và mợ út, cô ta lại bớt phóng túng hơn một chút.
Bởi vì cô ta đã nhìn ra, mợ út không phải là người sẽ chiều chuộng cô ta.
"Mẹ, lúc nãy mẹ đang nói chuyện với ai ở ngoài cửa vậy?" Cố Quảng Hạ vừa đánh răng vừa hỏi bâng quơ.
"Tiểu Lâm đến." Mợ út nói.
Vợ Quảng Hạ Nghe thấy Chu Lâm, lập tức dựng thẳng tai lên, quả nhiên nghe thấy mợ út nói tiếp.
"Bây giờ bụng vợ nó đã to rồi. Nó lại phải đi làm, chỉ có vợ nó ở nhà một mình. Nó không yên tâm nên qua đây mời mẹ qua đó ở."
Vợ Quảng Hạ nghe xong lập tức nói: "Không vấn đề gì, người thân với nhau không phải là nên giúp đỡ lẫn nhau sao? Hôm nay mẹ qua đó cũng được, cha cứ giao cho con chăm sóc là được, giặt giũ nấu cơm đều là chuyện tiện tay thôi!"
Cô ta đã đích thân đi tìm Triệu Mỹ Hương hỏi thăm. Triệu Mỹ Hương cũng đã chính miệng xác nhận là cô ta đã tận mắt nhìn thấy hai mươi đồng tiền nhuận bút, cùng với những tấm tem phiếu đó!
Đây quả là chuyện không tầm thường, có thể viết sách kiếm tiền, cần phải có bản lĩnh cỡ nào chứ?
Mối quan hệ này nhất định phải giữ lấy, tuyệt đối không thể để đứt đoạn!
Cố Quảng Hạ cũng có hơi bất lực, sao bà vợ này của mình lại quá thực dụng thế nhỉ?
Mợ út liếc cô ta một cái, nói: "Nếu đã có tâm thì bảo cha con mang lương thực qua để con cùng nấu."
"Không vấn đề, chuyện nhỏ mà." Vợ Quảng Hạ ôm đồm, tỏ ra rất chu đáo, nói: "Mẹ qua đó rồi thì cứ chăm sóc tốt cho em dâu là được, không cần lo lắng chuyện trong nhà!"
Mợ út gật đầu rồi đi nói chuyện này với cậu út Cố.
Cậu út Cố nói: "Đổi cho vợ Tiểu Lâm một ít trứng để ăn đi."
Nhưng điều này không cần ông ấy nói, vì mợ út đã dặn dò những người quen của bà ấy rằng nếu có trứng để lại cho bà ấy từ trước rồi. Bà ấy phải đổi nhiều để mang cho cháu dâu của bà ấy bồi bổ cơ thể trong thời gian ở cữ.
Mùa xuân đến rồi, gà mái cũng bắt đầu đẻ trứng. Chẳng mấy chốc, bà ấy đã đổi được một rổ trứng lớn, ước chừng phải được vài cân.
Người ta hỏi có phải bà ấy đi chăm sóc vợ của cháu trai không? Bà ấy nói phải, hôm nay sẽ đi.
Tin tức này đã truyền đến tai mợ cả và mợ hai.
Hai người không nói hai lời liền xách rổ trứng mình chuẩn bị sẵn đến tìm mợ út.
“Rổ trứng này là chị đổi được, em mang qua cho vợ của Tiểu Lâm ăn trong thời gian ở cữ đi. Đây cũng là chút tấm lòng của chị.” Mợ cả nói.