Sau khi Trương Thuận biết điều này, sắc mặt của anh ta có chút tái nhợt, nhưng anh ta không dám chậm trễ chút nào.
Nếu mất việc này thì gia đình anh ta sẽ sống ra sao? Chỉ sợ rằng nó sẽ còn tệ hơn nữa.
Làm sao có thể yên tâm làm việc được đây? Trong nhà lại náo loạn lên, người mẹ già thân yêu của anh ta phải nhập viện vì bị vợ anh ta làm cho tức giận.
Bây giờ ở nhà, vợ anh ta có thể một mình đấu với cả nhà anh ta!
Nếu không làm được, cô ấy sẽ về nhà bố mẹ đẻ tìm viện binh, đưa bố mẹ đến và đập nát nhà của họ!
Dưới tiền đề như vậy, Trương Thuận làm sao cố gắng làm tốt công việc được? Đừng mơ nữa.
Chu Lâm đều biết, nhưng lại không để ý tới, bởi vì có người mới thăng chức, Trương Thuận cũng đã từ chức, anh cảm thấy người như vậy thật chướng mắt.
Chớp mắt đã là chủ nhật.
Bây giờ có chế độ mới là chủ nhật thì không cần phải đi làm, con cái không phải đi học nên Chu Lâm dẫn gia đình đến tiệm ô tô để xem xe.
Đây là cửa hàng lớn nhất thủ đô, có rất nhiều xe để lựa chọn, dù sao mấy năm nay nó phát triển rất nhanh, nhiều mẫu xe cũng ra đời.
Chu Lâm vốn đã có ý định mua ô tô nên anh đã quá quen thuộc với ô tô.
Ở Tây Bắc, Cơ Tứ gia có mấy chiếc ô tô, khi đến đó anh đều mượn và lái chúng.
Ngô nhị gia cũng có ba chiếc ô tô để lái thay thế, lần trước đứa thứ ba tổ chức sinh nhật, anh ta còn muốn tặng cho đứa thứ ba một chiếc ô tô.
Khi Chu Lâm phát hiện ra, anh đã chạy đến chỗ Ngô nhị gia và bảo anh ta đừng làm vậy, đứa trẻ còn nhỏ, hơn nữa trong nhà đã có ý định mua ô tô rồi.
Ngô nhị gia mỉm cười, tiếp tục gửi thỏ vàng và củ cải vàng, thỏ vàng ngày càng lớn, con thỏ vàng thứ ba và thứ tư trông chẳng khác gì rồng.
Tuy nhiên, đứa thứ tư vẫn thích thỏ vàng và củ cải vàng hàng năm nên đã làm một ngăn đặc biệt để cất giữ.
Chuyện này tạm thời không nói nữa, lại nói về chuyện chọn xe.
Mọi người đều có ý kiến khác nhau.
Chẳng hạn, anh cả nói muốn một thứ gì đó thiết thực, nhà đông người nên phải mua một chiếc xe lớn, nếu không sẽ không đủ chỗ cho mọi người ngồi nên đã chọn một chiếc xe minibus.
Anh hai thì nói rằng xe ấy quá quê mùa, cậu muốn mua cái xe gì đó phải ngầu cơ, chẳng hạn như mua một chiếc xe địa hình màu xanh quân đội, chiếc này đủ rộng, phía sau có hai hàng ghế.
Anh ba không có mặt, nên không được phép có ý kiến của mình.
Đứa con thứ tư muốn một chiếc Mercedes-Benz và không muốn gì khác, cậu muốn mua một chiếc Mercedes-Benz!
Còn việc không đủ chỗ cũng không sao, chẳng phải chỉ là đi một chuyến thôi sao? Có phải chuyện gì lớn đâu, nên nhất định phải mua Mercedes-Benz!
Chu Lâm quá đau đầu vì cuộc cãi vã của chúng nên đã trực tiếp để vợ mình quyết định.
Ý tưởng của Bạch Minh Châu là mua một chiếc xe địa hình màu xanh lá cây.
Quên chiếc xe tải đi, cô không thích nó, nó hơi mộc mạc. Nhưng chiếc xe địa hình màu xanh lá cây này thực sự tốt.
Người trong nhà đông như vậy, muốn đi đâu thì có thể lái xe đi mà không để ai phải sót lại.
Còn cái gì mà xe Mẹc, đừng nghĩ đến nó nữa, không đáng tin cậy một chút nào.
Bạch Minh Châu đã nói rồi, thì đương nhiên mua nó.
Anh cả không phản đối, cái này là đủ rồi. Anh hai thì rất thích, rất hiếm có chuyện như vậy.
Đứa thứ tư lẩm bẩm: “Xe này thì cao to nhưng chẳng đẹp chút nào, mộc mạc quá.”
“Khi lớn lên, em có thể kiếm đủ tiền để mua một chiếc Mercedes-Benz, còn bây giờ thì cha mẹ là người nắm quyền, nên phải nghe lời họ.” Anh hai cười nói.
Đứa con thứ tư còn có thể nói gì nữa?
Xe tuy đã ổn định nhưng vẫn phải lái nên Chu Lâm thử một lần.
Sau khi thử xong, Bạch Minh Châu cũng muốn thử một lần.
Chu Lâm sửng sốt nói: “Vợ à, em học lái xe khi nào thế?”
“Cha đúng là ngốc, mẹ con đã biết lái xe từ lâu rồi, năm trước mẹ đã có bằng lái ô tô rồi, chỉ là cha không biết mà thôi.” Đứa thứ tư nói đùa.
Bạch Minh Châu cười nhẹ, kiếp trước cô đã thi đậu bằng lái ô tô năm ngoái, tự mình lái xe đi làm về.
Tuy nhiên, những chiếc xe lúc này vẫn khác với những chiếc xe đời sau nên vẫn cần phải luyện tập và thi lại, nhưng với nền tảng của người lái xe cũ ở đời trước thì đó không phải là vấn đề lớn.
Chu Lâm nhìn vợ lên xe, rất lo lắng nên muốn đi cùng cô, nhưng người bán xe phải ngồi ở ghế phụ nên anh không lên được.
Đi ra ngoài dạo một vòng, rất nhanh liền quay trở về.
“Là chiếc này, mua đi.” Bạch Minh Châu rất hài lòng nói với Chu Lâm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-hanh-trinh-tim-kiem-hanh-phuc-hoan-hao-cua-nu-phu/chuong-318.html.]
Chu Lâm đi nộp tiền và lấy các giấy tờ liên quan, khi quay lại, bọn trẻ đã ở trên xe rồi.
“Cha lên đây đi để mẹ đưa chúng con về nhà!” Đứa con thứ tư hào hứng nói, tuy chiếc xe cha mua không phải là Mercedes-Benz nhưng chiếc xe này cũng không tệ!
Chu Lâm liếc nhìn vợ một cái, rồi vội vàng đẩy đứa con thứ tư ra đằng sau, sau đó ngồi vào ghế phụ nhìn vợ đeo kính râm rồi bắt đầu lên đường.
Chu Lâm cũng không biết mình về đến nhà bằng cách nào, dọc đường bị vợ làm cho lóa mắt, chỉ chốc lát liền có cảm giác như đã về đến nhà.
“Anh cả, anh hai, hai người nhìn cha của chúng ta kìa, chắc là cha thấy mẹ đẹp quá, xe chạy về đến nhà rồi mà cha vẫn cứ nhìn chằm chằm vào mẹ kìa.” Đứa thứ tư xuống xe thì thấy cha đang nhìn chằm chằm mẹ đến phát ngốc làm cậu đột nhiên bật cười.
Đương nhiên anh cả và anh thứ hai cũng nhìn thấy, nhưng chúng phải giữ thể diện cho cha mình.
Một người khoác vai một người, trực tiếp dắt đứa thứ tư vào trong gọi ông cậu bà mợ ra xem xe của gia đình.
“Đứa thứ tư đúng là một tên nhóc hôi hám.” Chu Lâm cười mắng, sau đó nhìn vợ mình, hừ hừ nói: “Em cũng không nói gì với anh cả, chờ buổi tối anh sẽ xử lý em.”
Bạch Minh Châu mỉm cười nhìn anh, không phải cô mới biết lái xe sao, thật bất ngờ quá.
Trông anh như một chàng trai trẻ đầy yêu thương.
Tất nhiên, khi mua một chiếc xe việt dã thì đương nhiên mọi người sẽ vây lại xem.
Gia đình ông Lý và gia đình ông Trương mới chuyển đến đây vào thứ bảy, tức ngày hôm qua, cho nên khi nghe thấy động tĩnh thì đều đến xem.
Đừng quá ngạc nhiên về điều đó.
Ông Trương sờ sờ thân xe việt dã, hỏi: “Một cái hộp sắt lớn này có giá bao nhiêu thế?”
“Ông ngoại, đây là ô tô, không phải hộp sắt lớn.” Niệm Sinh sửa lại lời ông nói cho đúng.
Thím Trương và mẹ của Thái Sơn cũng tò mò, mẹ của Đại Ni dẫn theo Trân Trân đi cùng cũng cảm thấy Chu Lâm thật sự rất tuyệt vời.
Còn có đủ khả năng để mua được một chiếc xe tư nhân như vậy nữa.
Trường hợp này đương nhiên là giao cho Chu Lâm đi ứng phó, còn Bạch Minh Châu thì bỏ chạy.
Chu Lâm không chỉ trò chuyện với họ mà còn bảo họ lên xe và chở họ đi dạo một vòng.
Bởi vì nó đủ lớn nên tất cả họ có thể cùng nhau ngồi lên xe để hưởng thụ.
Chu Lâm đưa bọn họ về nhà uống trà, rồi nói: “Chẳng qua là anh Quảng Thu và Thái Sơn không muốn mua thôi, nếu họ muốn mua, thì cũng chỉ mất một phút là có thể mua được rồi.”
“Cũng không phải là ông chủ lớn, mua xe như vậy làm cái gì chứ.” Mẹ Thái Sơn cũng không quá vui mừng.
“Sao lại không phải là ông chủ lớn, ở đó ai cũng được chia hoa hồng cả, đây còn không phải ông chủ thì là gì? Còn có chị dâu nữa, chẳng phải họ cũng là những bà chủ lớn sao!”
Trương Kiều Mai và Kim Tiểu Linh rất vui mừng, nhưng họ cũng không dám nhận: “Chúng tôi chỉ là buôn bán nhỏ mà thôi, cũng không phải là bà chủ gì cả, không thể so được với ông chủ lớn là anh được.”
“Mọi người đều quá khiêm tốn rồi.” Chu Lâm lắc đầu.
“Có ai giống cháu đâu mà khoe khoang như vậy.” Mợ út cười mắng.
“Bà à, cha con cũng không phải là người khoe khoang đâu, cái này là sự thật mà, sau này có muốn đi đâu thì có xe cũng thuận tiện hơn.” Đứa thứ tư nói.
Quả thật là hữu dụng, bây giờ muốn ra ngoài thì có thể lái xe đi, cũng rất thuận tiện.
Tuy nhiên, Chu Lâm vẫn phải giải quyết vấn đề với vợ về việc cô lấy bằng lái xe nhưng thậm chí còn không nói với anh bất cứ điều gì về việc đó.
Cuộc "tra tấn" đến vào buổi tối.
“Cũng không phải chuyện gì to tát cả, chỉ là một cái bằng lái xe thôi mà.” Xong việc, Bạch Minh Châu mềm như bông bị anh ôm vào trong ngực.
“Cái này không phải chuyện lớn thì là chuyện gì lớn nữa? Em vừa mới lấy được bằng lái xe mà không nói một lời, anh còn định sau khi mua xe xong sẽ đích thân dạy em lái nữa.” Chu Lâm nói.
Anh đã nghĩ đến cảnh đó, vợ anh đang ngồi trong vòng tay anh, còn anh thì từng bước dạy cô lái xe ra ngoại ô, tìm một nơi không có người ở, sau đó anh sẽ trò chuyện vui vẻ với cô về vấn đề kỹ thuật khi lái xe.
Kết quả là vợ anh đã biết lái rồi.
Hôm nay khi cô lái xe về, tư thế ấy ngầu đến mức khiến anh cứng hết cả lên, nếu không phải trên xe còn có ba nhóc con thì có lẽ xe cần phải chạy đến khu rừng nhỏ ở vùng ngoại ô rồi.
Bạch Minh Châu không biết trong đầu người này lại có nhiều ý tưởng như vậy, cô lười biếng nói: “Về nhiều ngày như vậy cũng không thấy anh hỏi về đứa thứ ba, anh thật sự quên nó rồi sao?”
“Nói đến cái này mới nhớ, trước khi về nhà anh có mang theo một ít đồ vật đến nhà Ngô nhị gia, nhưng khi đến mới biết nhóc thứ ba và cha nuôi của nó đã đi đến Hongkong để tham dự một cuộc đấu giá rồi.” Chu Lâm nói.
Bạch Minh Châu còn tưởng rằng anh thật sự không nhớ gì tới nhóc thứ ba cơ.
Chu Lâm vừa xoa eo vợ vừa nói: “Em có biết cuộc đấu giá đó là đấu giá cái gì không?”
“Em cũng không biết, có lẽ là dẫn nhóc thứ ba đến đó để cho nó có thêm kiến thức.”
Chu Lâm nói: “Đứa thứ ba đã tích lũy được rất nhiều kinh nghiệm, bây giờ nhìn nó giống như một ông già nhỏ vậy, cũng không còn trẻ con nữa.”
Một hai năm trở lại đây, đứa thứ ba được Ngô nhị gia đưa đi khắp nơi, đặc biệt khoảng một hai năm trở lại đây, Ngô nhị gia đã đưa cậu đi đến các địa điểm như “Singaprore”, “Malaysia” và “Thái Lan.”
Thực sự, con anh còn đi du lịch đến nhiều nơi hơn cả một người cha như Chu Lâm.
Bởi vì cho đến nay anh chưa từng ra nước ngoài nhưng con anh đã ra nước ngoài từ năm 8 tuổi.