Chu Lâm hôn vợ: “Anh biết. Mợ út cũng không để cho anh ăn hai cái bánh bao đâu.” Bà ấy rót cho anh một bình nước ấm quân dụng, và đưa thêm cho anh ba cái bánh hấp, và một quả trứng gà.
Bạch Minh Châu bị mùi hương trên cơ thể anh hấp dẫn, tiến tới hôn anh, một nụ hôn an ủi không hơn không kém.
Khi hai người hôn nhau, ánh mắt họ nhìn nhau đặc biệt thân mật và dịu dàng.
Chu Lâm ôm vợ và nói: “Vợ à. Em đừng lo lắng về anh, anh ở bên ngoài không vấn đề gì. Anh cũng không sốt ruột và chúng ta vẫn ổn mà.”
Bạch Minh Châu nói: “Được. Đúng rồi. Hai ngày này anh trở về sớm một chút. Có thể em sẽ có tiền xuất bản và cần ký nhận.”
“Tiền xuất bản ư?” Chu Lâm không hiểu chuyện gì.
“Lúc trước, em có đăng một truyện tiểu thuyết lãng mạn lên báo, đã hoàn thành nửa tháng trước. Nhà xuất bản bên đó đã liên hệ với em để xuất bản chúng nên em sẽ có phí xuất bản.”
Trước đây cô gửi bản thảo, một ngàn từ sẽ được hai đồng. Lần đầu tiên nộp bản thảo, cô nhận được bốn mươi đồng tiền nhuận bút. Tháng thứ hai viết ba mươi nghìn chữ được sáu mươi đồng. Lúc ấy mợ út đến đây còn kinh ngạc vì thấy cô nhận được nhiều hơn gấp đôi.
Nửa tháng trước cô đã đưa nốt hai mươi nghìn chữ còn lại. Cuốn tiểu thuyết tình yêu dài hơn bảy mươi nghìn chữ đã hoàn thành.
Cô nhận thấy thể loại tiểu thuyết ngôn tình này rất được yêu thích, và tiền nhuận bút cũng rất nhiều
Nhưng cũng không có gì là lạ. Dù sao chủ đề cũng khác với những bài viết trước đó của cô. Trước đây không được chuẩn mực xã hội cho phép, nhưng bây giờ thì không giới hạn.
Năm nay loại tiểu thuyết ngôn tình này cũng bắt đầu trở nên phổ biến. Lúc trước đây cũng có người đọc nhưng chỉ lén lút thôi. Nhưng năm nay nếp sống thật sự đã khác.
Đi trên đường lớn, đâu đâu cũng có thể bắt gặp các cô gái mặc váy áo thời trang, sành điệu.
Họ đã bắt đầu mặc phong cách như vậy từ năm ngoái, nhưng số lượng người mặc không nhiều. Nhưng sau một năm nổi lên, năm nay mọi người đã dần quen với nó.
Vì thế cuốn tiểu thuyết ngôn tình của Bạch Minh Châu được coi là tiên phong trong xu hướng.
Đúng lúc được tổng biên tập của tờ báo chú ý và đã được sắp xếp ở một góc báo. Mỗi ngày truyện đó sẽ được đăng lên một ngàn chữ.
Nhưng dù chỉ có một ngàn từ, mỗi một chương chuyện đều được móc nối với nhau. Chỉ mới mở đầu truyện thôi đã khiến người đọc tò mò và phải mua những tờ báo được phát hành tiếp theo để theo dõi tiếp.
Vì sao Bạch Minh Châu không đọc tiểu thuyết lại có thể viết được ư? Tất nhiên là vì chưa ăn thịt lợn cũng đã thấy con lợn chạy qua chứ sao!
Sau này có một người phụ nữ nào đó đã trở nên nổi tiếng suốt một thế hệ. Cô ta không đọc tiểu thuyết mà chỉ xem phim truyền hình cùng mẹ mình.
Tất nhiên cô sẽ không viết thể loại nữ chính là bản sao của Dương Nhược Tình:
Tôi sinh con vất vả như vậy, anh không cần bận tâm xem cha nó là ai. Xin hai người đàn ông các anh không cần tranh giành tình cảm. Hãy cùng nhau biến tình yêu nhỏ thành tình yêu lớn, cùng nhau chăm sóc và bảo vệ hai mẹ con tôi!
Dù đánh c.h.ế.t cô thì cô cũng sẽ không viết loại sách này, nó sẽ dễ trở thành lịch sử đen tối.
Chỉ là khác nhau về phong cách nhưng lại giống nhau về tuyến tình cảm.
Mãi cho đến sau khi kết thúc, đã có rất nhiều độc giả viết thư gửi tòa soạn bày tỏ quan điểm về tiểu thuyết này cũng như về câu chuyện tình cảm giữa nam nữ chính,v.v.
Chính vì sự hưởng ứng của độc giả như vậy và doanh số bán ra của mỗi tờ báo vẫn luôn tăng lên nên tòa soạn đã lập tức liên hệ với Bạch Minh Châu.
Dựa theo địa chỉ nhà mà họ đến tìm Bạch Minh Châu vào thứ bảy ngày hôm đó, vừa hay cô đang ở nhà. Cô và họ ra ngoài quán cà phê bàn về việc xuất bản sách.
Vì thế hai bên còn ký hợp đồng, hợp đồng chưa đủ hoàn thiện, sau khi Bạch Minh Châu xem xong thì lập tức bổ sung thêm mấy điều. Sau đó họ mới đạt được việc hợp tác xuất bản.
Phí xuất bản cũng được tính dựa theo số lượng xuất bản với hàng nghìn chữ. Tính cả số lượng xuất bản trong một lần thì một nghìn chữ cũng chỉ có một đồng.
Nhưng nếu không đủ bán mà sau đó họ còn muốn xuất bản thì họ phải đến tìm Bạch Minh Châu mua bản quyền. Cô đồng ý thì mới có thể xuất bản tiếp.
Sau khi giải thích cho Chu Lâm, người đưa thư đã mang tiền với phiếu đến đây vào lúc bốn giờ chiều ngày hôm sau.
Lúc trước cô gửi bản thảo đăng dài kỳ đã kiếm được một trăm bốn mươi đồng, cộng thêm phí xuất bản lần này thì tổng cộng là bảy mươi đồng nữa. Quyển tiểu thuyết ngôn tình lần này tổng cộng kiếm được hai trăm mười đồng.
Bảy mươi nghìn chữ kiếm được hai trăm mười đồng. Ở trong hoàn cảnh chung hiện giờ thì không cao, nhưng bút danh và những thứ khác của cô đều hoàn toàn mới. Và cô không có lượng người hâm mộ cho nên giá chào bán cũng không cao, vẫn phải chậm rãi kinh doanh. Đợi đến khi bút danh có danh tiếng với số lượng người hâm mộ nhất định ở trong ngành thì nó mới có thể có giá trị.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-hanh-trinh-tim-kiem-hanh-phuc-hoan-hao-cua-nu-phu/chuong-241.html.]
Hơn nữa cho dù là hai đồng cho một nghìn chữ thì đây đều dựa trên cốt truyện cô viết tuy ngắn gọn, nhưng bút lực sâu sắc và hấp dẫn. Và trước hết người tổng biên tập đó chắc chắn cũng nóng vội nên mới sẵn sàng đưa ra.
Nhưng mà hiện tại toà soạn còn đồng ý xuất bản, vậy chứng tỏ cô có thể tiếp tục trên con đường này.
Và với số tiền nhuận bút hiện tại thì việc nuôi sống cả gia đình cũng không phải là vấn đề lớn.
Chu Lâm vẫn đang ăn cơm mềm và thật sự rất ngưỡng mộ vợ và không muốn thay đổi, nhưng mà anh cũng lo lắng vợ mình có thể bị mệt hay không.
Việc học nhiều như vậy, còn phải viết tiểu thuyết, cô như vậy thì sẽ rất mệt phải không?
Ban đêm, sau khi ân ái xong, Bạch Minh Châu nghe thấy anh hỏi như vậy.
Cô đ.ấ.m nhẹ anh hai cái mềm như bông, mềm yếu nói: “Anh muốn ít đi vài lần, thì em sẽ không mệt.”
Nhìn thấy vẻ mặt tức giận đáng yêu này, bản tính sói của Chu Lâm lại trỗi dậy. Những cái khác thì anh đều nghe vợ, nhưng cái này thì không được, anh phải làm cho vợ thoải mái hơn!
Bạch Minh Châu thật sự không mệt.
Việc học cô đều đã học qua từ đời trước, thậm chí cô còn đã học xong toàn bộ những thứ phải học trong học kỳ này. Hiệu suất học tập của cô rất cao.
Chỉ là cho dù như vậy, cô cũng hoàn toàn không vội vàng viết bản thảo. Mỗi tháng cô vẫn chỉ viết hai mươi nghìn chữ đến ba mươi nghìn chữ gửi đi để kiếm tiền nhuận bút. Bởi vì cô cần phải dành nhiều thời gian để chơi với bọn trẻ.
Hai ngày thứ bảy và chủ nhật đều là khoảng thời gian dành cho bọn trẻ. Ngay cả việc đọc sách cô cũng không đọc huống chi đến việc viết bản thảo.
Cho nên cô lấy được số tiền nhuận bút này thật sự rất nhẹ nhàng.
Mà sau này sẽ càng nhẹ nhàng hơn.
Bởi vì kết quả của quyển sách đầu tiên vô cùng tốt, doanh số bán ra cho lần xuất bản đầu tiên cũng rất tốt. Sau khi xuất bản không lâu, tòa soạn bên đó còn đến tìm cô để xin bản quyền xuất bản đợt hai. Mà hiện tại cô còn đang viết tiếp phần hai của quyển ngôn tình.
Tiền phí xuất bản của hai quyển tiểu thuyết được gửi cho cô cùng với tiền nhuận bút của quyển ngôn tình thứ hai cao tới một trăm ba mươi đồng.
Quyển tiểu thuyết thứ hai vẫn là một đồng một nghìn chữ. Và với bảy mươi nghìn chữ, cô lại kiếm được bảy mươi đồng.
Còn sáu mươi đồng là cho chương đầu tiên của cuốn tiểu thuyết ngôn tình thứ hai có hai mươi nghìn chữ. Ba đồng cho một nghìn chữ đăng nhiều kỳ. Đúng vậy, giá đã tăng lên rồi.
Lúc này, mợ út bắt đầu suy xét để nói với hai vợ chồng cháu ngoại một việc.
Chuyện gì đây?
Chính là đưa cậu út Cố qua hỗ trợ.
Cũng không phải bà ấy nhớ chồng mình, tất nhiên bà ấy cũng có nhớ. Nhưng bà ấy đã từng tuổi này rồi ai còn có thể yêu đương như thiếu nữ. Hơn nữa khoảng hai tháng là sẽ có thư gửi qua lại giữa hai nơi, nói rằng mọi chuyện trong nhà đều ổn, không có gì phải lo lắng.
Nhưng gần đây, cháu ngoại đã tìm được việc ở bên ngoài. Anh làm tài xế xe tải tạm thời cho một xưởng may trang phục lớn. Phần lớn thời gian là anh lái xe ở thủ đô, thỉnh thoảng cũng lúc sẽ phải chạy đường dài.
Khi lái xe đường dài, anh được yêu cầu phải qua đêm ở bên ngoài.
Cho nên cháu ngoại rất lo lắng, vì trong nhà toàn là phụ nữ, không có người đàn ông nào ở nhà cả.
Dù có Sư Tử trông nhà, nhưng nếu cậu út Cố đến ở đây thì tình huống cũng sẽ khác.
Nhà họ từ nơi khác đến, không có căn cơ ở đây nên rất dễ bị trộm để ý.
Nếu như hai vợ chồng cháu ngoại thu nhập không ổn định thì bà ấy sẽ không để hai vợ chồng cháu ngoại suy nghĩ về điều này, cũng không muốn để ông già đến sẽ phải tiêu nhiều tiền. Nhưng hiện tại tiền nhuận bút của cháu dâu rất ổn định. Lúc trước tiền nhuận bút bốn mươi đồng còn ít, sau đó mỗi lần đều có thể nhận nhiều hơn một trăm đồng tiền.
Nghe cháu dâu nói rằng thời đại bây giờ đã khác, tiền nhuận bút sẽ không bị chèn ép, nên có thể sẽ cao hơn một ít.
Sau này cũng sẽ ổn định.
Với cả hiện tại cháu ngoại cũng đã học kỹ thuật lái xe và đang làm tài xế xe tải tạm thời cho người ta để kiếm tiền. Cháu ngoại nói nếu như làm tốt thì có thể được chuyển lên làm chính thức.
Nhưng khi anh lái xe ở bên ngoài thì lại lo lắng đến việc trong nhà. Lái xe không phải là việc nhỏ, không thể bị phân tâm được.
Với sự phát triển không ngừng của gia đình nhỏ của cháu ngoại, cho nên bà mới nghiêm túc cân nhắc đến chuyện để cậu út Cố đến đây sống.