Hôm nay là ngày đầu tiên của kỳ ở cữ, đương nhiên là cô thấy khó chịu, may mà ngủ một giấc xong đã thoải mái hơn nhiều.
Tinh thần căng thẳng cũng được thả lỏng.
Sau khi cô sinh con, phải về nhà, trong bệnh viện có rất nhiều chỗ bất tiện, không thoải mái bằng ở nhà.
Do vậy Bạch Minh Châu được bọc kín mít đưa lên xe lừa.
Cả người được bọc trong một chiếc chăn bông lớn, trên đầu cuốn khăn, gió không thể lọt vào được.
Hai đứa nhỏ cũng được bọc kín mít. Một đứa nằm trong n.g.ự.c bà Lý, một đứa khác nằm trong n.g.ự.c Lý Thái Sơn.
Chu Lâm chăm sóc cho Bạch Minh Châu, kêu ông Đào đi chậm một chút, nhìn thấy hố thì tránh đi đừng để bị xóc ảnh hưởng đến vợ anh, khiến ông Đào không nói nên lời.
Nhóm người đi về đại đội Ngưu Mông.
Sau mười hai giờ trưa, họ mới bắt đầu về, bọn họ đi chậm nên về đến đại đội đã gần năm giờ.
Xe lừa đi về đến cổng.
Bà mợ nghe thấy tiếng, chạy ra ngoài, nhìn cháu ngoại ôm cháu dâu đi vào.
“Mợ, chúng cháu về rồi.” Chu Lâm cười nhìn bà.
“Cháu chào mợ.” Bạch Minh Châu cũng chào theo.
“Được rồi, mau về phòng đi.” Bà mợ gật đầu.
Chu Lâm ôm Bạch Minh Châu về phòng, bà mợ nói vọng theo: “Minh Châu, cháu thấy thế nào? Có ổn không?”
“Mợ yên tâm, cháu rất ổn, mợ đi nhìn hai đứa bé đi ạ.” Bạch Minh Châu tìm tư thế thoải mái, giọng có hơi mệt mỏi.
“Được, được.” Bà mợ rất vui vẻ, không chờ nổi, đi nhìn hai cháu ngoại.
Khi bà mợ ra đến nơi, Lý Thái Sơn đang ôm một đứa bé nói chuyện với hàng xóm gần đây, ông bà Trương và Triệu Mỹ Hương.
“Bà cháu cũng mệt mỏi cả một ngày rồi, cháy đưa bà về nghỉ ngơi trước đi.” Bà mợ nhìn anh ta ôm đứa cháu bảo bối của mình mà run người, nhanh chóng đón lấy cháu ngoại từ tay anh ta.
“Vâng.” Lý Thái Sơn đã khoe khoang với mấy người ở đây xong rồi, phải đổi người khác thôi.
Anh ta đỡ bà về nhà, sau đó dưới sự tuyên truyền nhiệt tình của anh ta, chưa đến nửa tiếng, tất cả mọi người ở đại đội Ngưu Mông đều biết chuyện về hai đứa con của Chu Lâm.
Vừa khéo đúng giờ tan tầm, một đám người nghe ngóng được tin tức, gây ra chấn động không nhỏ.
Chị Đại Sơn, chị Lý, Cố Quảng Thu và Trương Xảo Muội sang nhà thăm.
Anh cả Chu cũng nghe thấy, thầm ghen tỵ.
Anh ta cho rằng với cái loại suy thoái đạo đức như thằng hai chắc chắn sẽ sinh hai con gái, ai ngờ cả hai đứa đều là con trai.
Anh ta kết hôn bao nhiêu năm mới được một đứa con trai là Chu Tam Đản, không ngờ thằng hai đi sau lại vượt trước.
Khuôn mặt anh ta hầm hầm đi về nhà, cãi nhau với chị dâu cả: “Sao cô có thể vô dụng như vậy? Cô nhìn người ta xem, cưới năm trước năm sau đã sinh hai đứa con trai, còn cô suốt bao nhiêu năm chỉ sinh được mỗi mình Tam Đản.”
Chị dâu Chu nghe thấy Chu Lâm có hai đứa con trai cũng tức giận, trực tiếp bùng nổ: “Là do anh không được lại còn trách tôi? Đều là anh em với nhau, anh nhìn năng lực của người ta, rồi nhìn lại kẻ bất lực là anh xem, lúc trước tôi mắt mù mới gả cho loại người như anh. Người ta nuôi vợ con cơm no rượu say, còn anh cho vợ con ăn cỏ trấu, người ta không có việc gì thì đi lên núi săn thú hoang, anh không có việc gì ở nhà, mắng vợ đánh con. Anh không tàn thì ai tàn. Không biết kiếp trước tôi tạo cái nghiệt gì mà kiếp này phải ở đây chịu khổ với anh nữa.”
“Tôi cũng không biết đời trước tôi tạo cái nghiệt gì mới cưới phải một người phụ nữ đanh đá như cô nữa. Cô thử so sánh vợ người ta với cô xem, như con gà mái già, trong nhà không có việc gì cũng có thể bị cô quậy cho gà bay chó sủa, tôi xui tám đời mới vớ phải cô.” Anh cả Chu hét lớn.
“Tôi liều mạng với tên khốn nhà anh.”
Đại chiến lại bùng nổ.
Chu Lâm không biết chỉ vì anh có được hai đứa con trai mà có thể khiến vợ chồng anh cả ra tay đánh nhau.
Anh còn đang bận ở nhà tiếp khách.
Mọi người đều đến để xem hai anh em song sinh.
Nhiều năm qua, ở đại đội Ngưu Mông chưa từng có cặp song sinh nào, hơn nữa lại còn là hai đứa con trai, cho nên đến cả ông đội trưởng cũng đi tới đây.
“Không tồi, không tồi.” Ông đội trưởng cười gật đầu, nhìn về phía Chu Lâm: “Trách nhiệm của cậu càng lớn hơn rồi.”
Những người khác cũng cười theo.
Đương nhiên là nặng hơn rồi. Sau này cứ mở mắt ra là thấy hai đứa con trai đòi ăn, đúng là mệt c.h.ế.t người.
Sau này chúng lớn lên còn phải cưới vợ, cái gì cũng cần đến tiền.
Sinh con trai là chuyện vu, nhưng như vậy cũng tương đương với việc phải kiếm nhiều công điểm hơn.
Chu Lâm cười nói: “Không sao, ngày mai tôi sẽ đi làm thật chăm chỉ.”
Ông đội trưởng vỗ vỗ vai anh sau đó rời đi.
Cố Quảng Thu, Trương Xảo Muội, Lý Phong Thu, chị Lý đến thăm hai đứa cũng đủ rồi, nên rời đi theo mọi người.
“Đâu có hiếm lạ đến vậy, tất cả mọi người đều đến xem.” Chu Lâm tiễn mọi người ra cổng, sau khi về phòng, than thở.
Bạch Minh Châu cười, đúng là nổi tiếng cả thôn.
Bà mợ bế được hai cháu ngoại, cười không khép được miệng, trừng mắt nhìn anh: “Sao lại không hiếm lạ? Đây là cực kỳ hiếm, mợ chưa từng thấy đứa bé nào mới sinh mà đẹp như vậy, sau này lớn lên không lo không cưới được vợ.”
Chu Lâm bật cười, Bạch Minh Châu cũng cười theo.
Nhưng mà không ai thích con mình bị người khác soi mói.
Hai đứa nhóc bị cả thôn nhìn chằm chằm vẫn ngủ ngon trên giường, mọi người nói chuyện rất lớn nhưng cũng không thể đánh thức chúng.
Bà mợ thấy đã đến giờ, nói: “Minh Châu, mợ đi nấu cho cháu bát mì nhé?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-hanh-trinh-tim-kiem-hanh-phuc-hoan-hao-cua-nu-phu/chuong-73.html.]
“Vâng.” Bạch Minh Châu gật đầu.
Bà mợ xuống bếp, tự tay làm mì, nấu cả cho Chu Lâm một bát, bà ấy cho Bạch Minh Châu ba quả trứng gà, Chu Lâm được hai quả.
Trong bát của Bạch Minh Châu còn có thêm mấy miếng thịt, không quá mỡ, rất ngon.
“Các cháu mau ăn đi.” Bà mợ bê bát mì vào.
“Mợ, sao mợ cũng cho cháu hai quả?” Chu Lâm cười
Bà mợ nói: “Cháu cũng mệt rồi, hôm nay ăn ngon, ngủ một giấc mai còn phải đi làm.”
Chủ yếu là vì trong nhà có rất nhiều trứng gà.
Lúc Bạch Minh Châu chuẩn bị sinh, Chu Lâm vừa mang vật tư từ bên ngoài về, nên đồ vẫn còn chưa được sử dụng.
Chu Lâm mang về gần mười cân trứng gà, chắc chắn đủ cho cô ăn trong thời gian ở cữ, còn có cả thịt lợn nữa.
“Của mợ đâu ạ?” Bạch Minh Châu hỏi.
“Mợ ăn rồi.” Bà mợ trả lời.
Nhưng mà Chu Lâm vẫn kiên quyết lấy cho bà một quả trứng, khiến bà ấy trừng mắt nhìn anh rất nhiều lần.
Bạch Minh Châu mỉm cười, cô cũng đang đói bụng, chờ mì nguội hơn một chút, Chu Lâm đút cho cô, hiện giờ cả người cô mỏi nhừ, không muốn động luôn.
Bạch Minh Châu ăn hết một bát mì trứng thịt, cả người ấm áp hơn nhiều.
Chu Lâm thu dọn bát đũa xong, quay về hỏi: “Mợ, bao giờ thì hầm thịt cho vợ cháu ăn được ạ?”
“Đừng vội, qua năm ngày nữa rồi nói, hiện giờ cơ thể quá yếu, không chịu được đồ quá bổ, để con bé hồi phục lại đã.” Bà mợ nói.
Chu Lâm kinh ngạc: “Tận năm ngày cơ ạ? Có thể mệt c.h.ế.t không?” Anh biết sinh con mất rất nhiều máu.
Bà mợ bật cười: “Không mệt thì vợ cháu đã không phải ăn trứng gà và thịt lợn. Có còn phiếu thịt không?”
“Còn một phiếu ạ.”
“Ngày mai cháu đi mua thịt về, thịt tươi ăn bổ dưỡng.”
Chu Lâm đồng ý.
Bạch Minh Châu nghe hai người nói chuyện, cô nghe theo lời bà mợ về chuyện ở cữ, dù sao cô cũng thực sự không hiểu gì về chuyện này.
Bà mợ chỉ dạy một số chuyện, sau đó bà ấy đi ra ngoài cho họ nghỉ ngơi.
Bây giờ, Bạch Minh Châu mới có thời gian sờ mặt người đàn ông nhà cô: “Vất vả cho anh rồi.” Cô biết anh đã không ngủ suốt hai ngày qua.
“Anh vất vả gì đâu, em mới là người vất vả sinh ra hai đứa nhóc.” Chu Lâm hôn cô.
Bạch Minh Châu mỉm cười, lúc sinh đúng là khó khăn, nhưng hiện giờ sinh xong, cô thoải mái hơn nhiều rồi.
So với những cơn đau chuyển dạ, Cô hoàn toàn có thể chịu đựng được cảm giác khó chịu lúc này, vẫn đỡ hơn nhiều so với những cơn đau chuyển dạ.
"Mệt mỏi sao? Em nghỉ ngơi đi." Chu Lâm nói.
Bạch Minh Châu gật đầu, hiện tại cô thực sự không còn bao nhiêu sức lực, ăn uống no nê nên, đi ngủ.
Chu Lâm nhìn vợ rồi lại nhìn hai đứa con trong phòng, anh cảm thấy đây chính là cảm giác sở hữu cả thế giới.
Anh thỏa mãn, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Anh không ngủ suốt hai ngày, sao có thể không mệt được, chẳng qua anh là đàn ông nên không thể kêu mệt được.
Vợ anh đã vất vả sinh cho anh hai đứa con còn chưa từng nói mệt, khiến anh đau lòng không thôi, có mệt cũng không sao.
Bạch Minh Châu ngủ một giấc thoải mái.
Cô rất đồng ý với câu nói ổ vàng ổ bạc cũng không bằng ổ đất nhà mình.
Lúc còn ở trong viện, cô thực sự không thể ngủ ngon được, nhưng khi về đến nhà, tâm trạng cô được thả lòng hoàn toàn.
Cô ngủ từ bảy giờ tối hôm trước đến bảy giờ sáng hôm sau.
Lúc đó, Chu Lâm đã đi làm rồi, anh đi lúc bảy giờ.
Đêm qua Chu Lâm cũng được ngủ một giấc rất thoải mái, nhưng hôm nay hắn phải dậy trước bình minh để đi thịt, đi muộn chỉ có thể mua chút đồ thừa, anh sẽ không để vợ anh ăn những thứ còn thừa đó.
Anh đi mua thịt về, bế hai đứa con sang giường bà mợ ở nhà phía tây, không quấy rầy giấc ngủ của vợ.
Anh ăn sáng xong thì đi làm.
Bà mợ chuẩn bị sữa bột cho hai đứa cháu, bà ấy biết trẻ em mới sinh không ăn nhiều nên không ép chúng, hai anh em bắt đầu quan sát thế giới kỳ lạ này.
Không hề ồn ào, rất yên tĩnh.
Bà mợ kinh ngạc đến mức chỉ đứng bên cạnh nhìn, không phá rối bọn chúng.
“Mợ.” Bạch Minh Châu tỉnh dậy, giải quyết vấn đề sinh lý, sau đó gọi bà ấy.
Bà mợ ôm hai đứa nhỏ đến, cười nói: “Tỉnh rồi à? Cháu nhìn hai anh em chúng nó này. Để mợ đi lấy cháo thịt nạc tới.”
“Mợ, mợ lấy bàn chải với kem đánh răng giúp cháu. Cháu đánh răng trước đã." Bạch Minh Châu liếc nhìn hai đứa trẻ, mỉm cười.
Bà mợ hỏi lại: "Có thể không cần đánh răng không? Chỉ cần súc miệng thôi."
"Không sao đâu, cháu có thể đánh răng." Bạch Minh Châu lắc đầu.
Cô không thể chịu được việc không đánh răng trong suốt thời gian ở cữ, cô đã chịu đựng việc không đánh răng vào ngày hôm qua, còn hiện giờ cô không thể ăn nếu không đánh răng.