Trước đây hồi còn ở quê nhà, mấy anh em Đâu Đâu cũng từng chơi chung với Lý Đa, nhưng chắc bọn trẻ đã quên rồi.
Trước khi Chu Lâm vào nam, nếu không được xem qua cuốn album ảnh thì chắc đứa con trai út sẽ quên mất cha mình trông như thế nào rồi.
Chưa kể đối với Tiểu Đa đã hơn hai năm không gặp bọn trẻ rồi.
Thế nhưng đứa út lại thích kết bạn mới, việc chiêu đãi khách bằng táo tàu, bỏng ngô và kem que lại không phải là vấn đề.
Cho nên bây giờ Lý Đa vẫn chạy đuổi theo bé út.
Nhưng trên thực tế, Lý Đa lớn hơn bé ba và bé út một tuổi.
Mặc dù nếu bé út đứng cạnh thằng bé thì cũng không thấp hơn là bao, nhưng mấu chốt căn bản là thằng bé thông minh, lại rành rọi đường đi, còn rất dũng cảm nên hà cớ gì mà không đi theo bé.
Vừa mở mắt liền ăn sáng, rồi một thân một mình chạy đến đây.
Từ góc độ này cũng có thể thấy bọn trẻ ở nông thôn thực sự rắn rỏi lại còn có khả năng thích ứng tốt.
Nhưng khi còn nhỏ thì Tiểu Ngư chỉ ở trong nhà.
Lý Thông Dư là một cái tên hay mà người cha không nên nết đặt cho, biệt danh là Tiểu Ngư.
Thấy mẹ Thái Sơn đã làm xong việc và đưa Tiểu Ngư về nhà ngồi, mợ út Cố đang bóc vỏ đậu phộng hỏi bà ấy hôm nay Kim Tiểu Linh bán đậu hủ thế nào rồi.
Mẹ Thái Sơn để cháu trai đi nô đùa, sau đó ngồi xuống cười nói: “Cả hai khay đậu phụ đều bán hết cả rồi.”
“Khoảng sáu giờ hơn con dâu tôi và Trương Kiều Mai đến đó, tầm khoảng tám giờ rưỡi thì đậu phụ đã bán hết và quầy hàng cũng đóng cửa.” Mẹ Thái Sơn cũng vui mừng lây.
Dù có một đứa con trai đang kiếm tiền ở trong Nam, thu nhập tuy cao nhưng mẹ và vợ đều bận bịu làm ăn ở trong nội thành, đó là một chỗ dựa tinh thần để nương tựa vào nhau mà sống.
Nhất là khi bà ấy nghe con trai nói rằng ở trong nam kiếm tiền cũng không dễ dàng gì, không biết bao giờ mới hết.
Vì vậy, dù hiện tại đã kiếm được kha khá nhưng mẹ Thái Sơn cũng chỉ hy vọng năng nhặt chặt bị mà thôi.
Tuy làm đậu phụ có mệt nhưng thực sự lại mang tính ổn định hơn.
Mỗi ngày họ có thể kiếm được ba đồng từ hai khay đậu phụ, tức là trong một tháng có thể kiếm được chín mươi đồng, không tính vào phần con trai, bà và con dâu cũng kiếm đủ tiền.
Sau khi bán đậu phụ về, con dâu muốn đưa cho mẹ chồng một ít tiền nhưng mẹ Thái Sơn xua tay bảo cô ấy hãy nên giữ lại.
Con dâu vui vẻ, lại đỡ lo phần nào, tiện cả đôi đường.
Hơn nữa, mẹ Thái Sơn còn nói, khi mua nhà, bà ấy sẽ phụ một khoản mà bà ấy có, nếu không đủ thì ở đây bà ấy vẫn còn một ít tiền, có thể hỗ trợ một khoản.
Thành thật mà nói, từ tận đáy lòng Kim Tiểu Linh thực sự hài lòng về cuộc hôn nhân của mình.
Từ khi lấy chồng đến nay, cô ấy chưa từng phải chịu ấm ức gì, người chồng thì lại có tính cầu tiến, mẹ chồng cởi mở, giúp đỡ cô ấy rất nhiều, cô ấy cũng không bao giờ bị xoi mói.
Vì thế cô ấy cũng rất tích cực trong việc xây dựng tổ ấm nhỏ của mình.
Quay về thời điểm hiện tại.
Mợ út nghe mẹ Thái Sơn nói xong, bà ấy liền bảo: “Con chăm chỉ cũng không có ảnh hưởng gì, mẹ chỉ hơi mệt thôi.”
“Người nông dân chúng ta thì sợ gì mệt cơ chứ? Làm đậu phụ có mệt đến mấy thì làm sao có thể so với việc cuốc ruộng kiếm ăn được?”
Mợ út gật đầu hỏi chuyện trong thôn: “Trước đây trong thư có nói rằng ruộng đất ở thôn được giao cho mỗi người tự làm? Trong thư không giải thích rõ ràng, bà hãy nói rõ cho tôi biết đi.”
Mẹ Thái Sơn đã từng kể cho bà ấy nghe chuyện về mảnh đất này một lần rồi.
Dù sao bây giờ người trong thôn đều đã có công việc riêng, ở nông thôn cũng không có hạn chế gì về việc nuôi lợn, gà,… nên là ai muốn nuôi thì cứ việc nuôi.
Mẹ Thái Sơn kể về các công việc của mọi người trong thôn.
“Ba anh em Đoạn Văn còn xây dựng cả một trang trại gà!”
Mợ út sống ở đại đội Ngưu Mông lâu như vậy, bà ấy biết rất nhiều chuyện mà Bạch Minh Châu không biết, đương nhiên biết cả mấy anh em Đoạn Văn, Đoạn Vũ và Đoạn Sơn, bà ấy ngạc nhiên nói: “Thật sao?”
“Từ hồi đầu xuân, bọn họ đã nuôi hơn hai trăm con gà.” Mẹ Thái Sơn gật đầu: “Nói ra thì vợ của Đoạn Văn rất có năng lực, sau khi lấy chồng, gia đình thực sự không còn gặp khó khăn.”
Vợ Đoạn Văn là cháu gái bên vợ Ngõa Phiến, người họ hàng được vợ Ngõa Phiến nhắc đến từ lúc đầu.
Đúng như dự đoán, sau khi kết hôn, cô ấy càng ngày càng được lòng người trong nhà.
Có vợ Đoạn Văn ở đây, quần áo, đồ ăn, phòng ở của Đoạn Vũ và Đoạn Sơn đều trở nên rực rỡ hơn hẳn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-hanh-trinh-tim-kiem-hanh-phuc-hoan-hao-cua-nu-phu/chuong-286.html.]
Người trong thôn không khỏi bùi ngùi, trong gia đình này có một người phụ nữ liền có gì đó khác lạ!
Chuyện nuôi gà cũng là do ý của vợ Đoàn Văn, khi ba anh em bọn họ làm việc trên mảnh đất được giao thì vợ Đoàn Văn lại lo liệu việc nhà.
Cho dù là nuôi lợn hay nuôi gà đều rất vững tay nghề.
Mợ út thực sự rất ngạc nhiên, nhưng bà ấy cũng thắc mắc: “Bọn họ có thể nuôi nhiều gà như vậy ở đâu được nhỉ?”
“Ba anh em bọn họ dựng xung quanh bằng gạch vuông tự làm ở khu đất phía sau nhà và biến thành nó trang trại nuôi gà. Lần trước tôi đã đến xem qua rồi, còn có hai con lợn. Chúng được nuôi dưỡng rất tốt, vừa mập mạp vừa khỏe mạnh.” Mẹ Thái Sơn nói.
Mợ út gật đầu: “Mấy đứa nhỏ quả thực là biết chăm lo việc nhà, từ nay cuộc sống của bọn họ nhất định sẽ khá hơn.”
Mẹ Thái Sơn lại nhắc đến gia đình anh Đoạn, mợ út cười nói: “Hối hận đến mức xanh cả ruột rồi có phải không?”
“Còn không phải thế sao, chẳng phải đời vẫn còn dài sao? Giờ mà làm mẹ kế của ba anh em họ chắc tụi nó sợ c.h.ế.t mất. "Những ngày tốt đẹp" của anh Đoạn vẫn còn ở phía sau!” Mẹ Thái Sơn chế nhạo.
Dù sao cũng đang nói đến chuyện nhà khác, mợ út liền chuyển sang hỏi xem có chuyện gì xảy ra với vợ chồng Chu Xuyên hay không.
Mẹ Thái Sơn ngỏ ý bảo không có chuyện gì, ngoài việc hay cãi vã thì cuộc sống khá yên ổn, tuy nhiên, mẹ Thái Sơn còn nói thêm một điều nữa: “Khi Tam Đản lớn lên, nhất định sẽ thành công!”
“Tam Đản thế nào rồi?” Mợ út hỏi.
“Không phải cậu bé lên xã học tiểu học sao? Nghe nói thành tích học hành đạt được rất tốt.”
Mợ út cười thở dài: “Mong là cha mẹ đứa trẻ đừng nên bỏ lỡ nhân tài như thằng bé.”
Người đáng lo lắng nhất chắc chính là đứa cháu Chu Tam Đản.
Nó là cháu trai của Tiểu Vân và em rể của cô, đứa bé cũng là một đứa hiểu chuyện, mợ út cũng rất thương thằng bé.
“Có một người em chồng như Chu Lâm, chỉ cần không lầm đường, sau này cũng sẽ không tệ hơn bao nhiêu.”
Mợ út mỉm cười gật đầu.
Mẹ Thái Sơn lại nói: “Nhưng có một chuyện mà bà sẽ không ngờ tới!”
“Có chuyện gì vậy?”
“Hồi đầu năm nay, Triệu Mỹ Hương và Giang Đại Hổ đã đường ai nấy đi, trở thành cặp vợ chồng đầu tiên trong đại đội Ngưu Mông của chúng ta ly hôn!” Mẹ Thái Sơn nói.
Mợ út ngạc nhiên: “Sao lại ly hôn rồi? Lần trước khi về thôn tôi đã gặp con bé. Mọi việc vẫn ổn kia mà?”
“Lúc đó thì mọi chuyện vẫn ổn. Nói cách khác, tin tức này vừa mới nổ ra hồi đầu năm nay thôi. Giang Đại Hổ không chỉ vụng trộm với em dâu Lý Tiểu Liên mà còn léng phéng qua lại với cả vợ Phong Mậu, tụi nó bị bắt quả tang ngay tại trận!
Mợ út sửng sốt: “Vợ Lý Phong Mậu cũng ngoại tình với Giang Đại Hổ à? Còn Lý Tiểu Liên cũng có liên quan nữa sao?”
“Sống cùng một mái nhà thì làm sao mà không liên quan cơ chứ? Tôi đã nói rồi, mối tình vụng trộm này kiểu gì cũng khó dứt tơ lòng! Nhưng điều khiến tôi không ngờ là vợ Phong Mậu cũng dan díu với thằng ấy.” Mẹ Thái Sơn nói: “Việc qua lại này cũng thật dơ bẩn. Triệu Mỹ Hương chỉ biết chịu đựng, chuyện lần này làm lớn ra nên cô ta trực tiếp ly hôn với Giang Đại Hổ. Rồi dọn ra ngoài làm lại cuộc đời cùng đứa nhỏ. Cô ta vừa nuôi gà vừa chăm lợn, và đứa con trai thì rất hiểu chuyện. Tôi nghe nói rằng con trai nhỏ học hành rất giỏi, có lẽ trong tương lai sẽ còn học lên nữa.”
Mợ cố Út thở dài: “Không ngờ sau cú tát trời giáng thì Mỹ Hương lại càng trở nên cứng cỏi hơn.”
Mợ út cũng bàn tán với Bạch Minh Châu về những chuyện trong thôn.
Nghe xong, Bạch Minh Châu: “...”
“Theo con nhớ thì khi tin tức về Giang Đại Hổ và Lý Tiểu Liên bại lộ, chính Triệu Mỹ Hương đã đưa vợ Phong Mậu và những người khác đi bắt gian bọn họ phải không?”
Ngay từ đầu lý do khiến Giang Đại Hổ và Lý Tiểu Liên bị lộ là do Bạch Minh Châu đã tiết lộ ra.
Làm sao cô có thể để bọn họ được sống thoải mái dễ dàng khi mà bọn họ cứ nhòm ngó và ganh ghét với gia đình cô, thậm chí còn tố cáo cô lên công xã cơ chứ?
Vì vậy cô đã báo tin đó cho Chu Lâm, Chu Lâm đã giải quyết việc này một cách suôn sẻ.
Cô không biết anh đã làm thế nào, miễn sao cuối cùng anh cũng không liên quan gì đến chuyện này là được. Tuy nhiên, sự việc của Giang Đại Hổ và Lý Tiểu Liên đã bị mọi người đều biết đến và bọn họ ngay lập tức bị kéo đi bôi tro trát trấu. Có một khoảng thời gian bọn họ nhất thời không dám ra ngoài gặp người khác.
Mợ út nói: “Mẹ Thái Sơn không phải là người duy nhất. Bà ấy là một trong những người đầu tiên lao vào. Bà ấy luôn nói với mọi người rằng bà ấy thực sự đã nhìn thấy những thứ không nên thấy.”
Lộ phần m.ô.n.g thì đã là gì cơ chứ, dù sao cũng đặc biệt đỡ tổn hại hơn nhiều.
Không ngờ cô ta lại nghĩ đến việc tiến xa hơn với Giang Đại Hổ.
Bạch Minh Châu nói: “Bây giờ bầu không khí chắc cũng thông thoáng hơn nhiều, yêu ma quỷ quái trước đây bị trấn áp để rồi lộ diện cả thôi.”
Vốn dĩ, "vốn liếng" của Giang Đại Hổ là loại mà tất cả những người phụ nữ không đúng đắn trong thôn đều thích, theo như những gì em họ mô tả, dường như anh ta được xây dựng dựa theo nhân vật Lao Ái (*) nào đó.
(*) Lao Ái - là người nước Tần, sống vào thời Chiến Quốc trong lịch sử Trung Quốc. Lao Ái là một chàng thanh niên có vẻ ngoài hấp dẫn, sung mãn, là một kẻ nổi tiếng nhờ “của quý” của mình thường được nhiều đàn bà con gái ngoài chợ chú ý.
Vợ Phong Mậu nghĩ đến thứ mà mình đã nhìn thấy khi lao tới bắt quả tang tại trận nên ngày đêm nhung nhớ chứ gì?