Mục lục
Xuyên Sách, Hành Trình Tìm Kiếm Hạnh Phúc Hoàn Hảo Của Nữ Phụ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hôm nay đến đây, việc đầu tiên là xách không biết bao nhiêu thùng nước để tưới nước, sau đó lại đi đào kênh dẫn nước, anh cũng mệt sắp c.h.ế.t rồi. Được thôi, ăn trưa đi, ăn xong thì nhanh chóng nghỉ ngơi một chút.

Lý Thái Sơn nhìn thấy anh Lâm lấy bánh trứng nướng và trứng luộc ra ăn, trông có vẻ rất thơm ngon, khiến anh ta cực kỳ thèm.

"Đi sang chỗ khác, là chị dâu cậu thương tôi mới làm cho tôi đấy." Chu Lâm lườm anh ta một cái.

Lý Thái Sơn cười nói: "Cho tôi một chút thôi, chỉ cần cho tôi nếm thử mùi vị thôi. Mẹ tôi keo kiệt quá, chỉ làm cho tôi chút bánh mì để lấp bụng, tôi sắp c.h.ế.t đói rồi."

Chu Lâm cũng xé cho anh ta một ít và hỏi: "Chuyện giữa Vương Nhị Anh và Mã Quyên là thế nào? Đã trở mặt rồi sao?"

Sự việc ồn ào như vậy, sao anh có thể không biết, anh rất quan tâm đến chuyện này.

Lý Thái Sơn cười ha ha: "Đúng là vậy, vào đúng hôm qua chúng ta về, họ đã chia tay. Vương Nhị Anh tức giận đến mức nổ tung, đến tìm tôi để xin ý kiến. Tôi thấy cậu ta như vậy thì biết cậu ta chắc chắn không phải đối thủ của người phụ nữ Mã Quyên đó, nên đã bảo cậu ta tìm mẹ cậu ta nhờ bà ấy đi gây chuyện. Quả nhiên mẹ cậu ta không phải dạng vừa. Bây giờ danh tiếng của Mã Quyên đã xấu đến mức cả đại đội đều biết rồi!"

Chu Lâm cũng cười, liếc nhìn anh ta: "Tâm địa của cậu cũng xấu xa không ít đấy."

Lý Thái Sơn lập tức nói: "Có liên quan gì đến tôi chứ? Tôi làm vậy không phải là đang giúp anh Lâm hả giận sao? Có phải anh Lâm phải rất ghét người phụ nữ họ Mã đó không?"

"Sao cậu biết?"

Lý Thái Sơn vừa ăn bánh vừa nói: "Tôi đâu phải kẻ ngốc. Anh Lâm quan tâm Vương Nhị Anh và Mã Quyên như vậy, không thể nào là thật sự vì chuyện hôn nhân cả đời của Vương Nhị Anh được. Anh còn chưa nghĩ đến tôi thì sao lại nghĩ cho cậu ta chứ?"

Chu Lâm cười rồi ném cho anh ta một miếng bánh bột ngô trứng gà.

"Anh Lâm bình thường không chấp nhặt với phụ nữ, rốt cuộc vì chuyện gì mà ghét người phụ nữ họ Mã đó đến vậy?" Lý Thái Sơn cười vừa ăn bánh trứng vừa hỏi.

Chu Lâm liền kể lại chuyện lúc trước cho Lý Thái Sơn nghe.

Lý Thái Sơn nghe xong thì không còn ăn bánh trứng nữa, nghiến răng nghiến lợi nói: "Người phụ nữ này quả nhiên là cực kỳ độc ác!"

Chỉ thiếu một chút nữa thôi, hạnh phúc gia đình hiện giờ của anh Lâm đã bị người phụ nữ đó hủy hoại rồi!

"Vậy bây giờ phải làm sao? Cô ta và Vương Nhị Anh đã chia tay rồi. Dù có lấy được tiền hay không thì người cũng không gả vào nhà họ Vương được nữa." Lý Thái Sơn không khỏi nói.

Chu Lâm rất bình tĩnh: "Thôi quan sát tiếp vậy. Tôi thấy cô ta cũng là một kẻ tự tìm đường chết. Có lẽ tôi không cần làm gì, cô ta cũng sẽ có kết cục không tốt đẹp."

"Anh Lâm của tôi nói không có kết cục tốt đẹp thì chắc chắn sẽ không tốt đẹp!" Lý Thái Sơn lập tức đáp, lại hỏi: "Anh Lâm, anh thấy tôi thế nào?"

Chu Lâm cười nhìn anh ta, nói: "Cố gắng làm việc, tiền đồ vô hạn."

Lý Thái Sơn kêu lên một tiếng, lập tức nằm xuống bãi cỏ: "Thật là muốn chết, anh nói xem ngày tháng của chúng ta bao giờ mới đến chứ?"

Đúng vậy, ngày tháng đó bao giờ mới đến?

Chu Lâm cũng muốn biết.

Tuy nhiên, anh không nghĩ được gì nữa, trực tiếp nằm xuống ngủ. Anh cảm giác mới nhắm mắt lại, tiếng còi báo đến giờ làm việc đã vang lên, mọi người lại bắt đầu làm việc.

Lúc này, có người đẩy xe đạp đến, ba bốn người, cũng không biết đến từ đâu.

Mọi người có hơi thắc mắc nhưng cũng không quan tâm, tiếp tục vùi đầu vào việc của họ.

Mấy người quan sát mọi người đang làm việc, trên mặt không biểu lộ gì.

Người đàn ông trung niên đội mũ rơm dẫn đầu đi trên bờ ruộng một lúc thì dừng lại, chỗ này gần Chu Lâm nhất.

"Chú ơi, chú sang bên kia đứng một chút. Lát nữa cháu đào kênh dẫn nước, đất bùn sẽ có thể văng lên trúng chú." Chu Lâm nhìn thấy liền nói.

Cách nhau chỉ có hai mét thôi mà.

Về phần cách gọi “chú” này, đó là do Chu Lâm cố ý gọi như vậy. Người ta lớn tuổi rồi, anh gọi một tiếng chú là rất bình thường.

Nhưng mà, anh có năng lực gọi là tinh mắt, vừa nhìn một cái liền biết là lãnh đạo cấp trên đến tuần tra rồi.

"Sao lại nói chuyện như vậy?" Người bên cạnh vội vàng quát lớn.

"Hả?" Chu Lâm tỏ vẻ không hiểu.

Lãnh đạo huyện lắc đầu, lùi lại một chút, rồi nhìn người thanh niên da ngăm, trông có vẻ là người giỏi làm việc, hỏi: "Cậu là người của đại đội nào?"

"Đại đội Ngưu Mông."

"Nghe nói gần đây đại đội Ngưu Mông luôn có thành tích rất tốt." lãnh đạo huyện nói.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-hanh-trinh-tim-kiem-hanh-phuc-hoan-hao-cua-nu-phu/chuong-84.html.]

"Còn không phải sao? Chú đến đây bởi vì thành tích của đại đội Ngưu Mông chúng cháu tốt nên người của đại đội khác đến đây để học hỏi kinh nghiệm phải không?" Chu Lâm hỏi một cách chất phác.

"Phải." Lãnh đạo huyện cười gật đầu.

"Kinh nghiệm này chưa chắc các chú có thể học được đâu. Năm nào đại đội Ngưu Mông chúng cháu cũng có vụ mùa bội thu, không chỉ dựa vào trời cho đâu." Chu Lâm cười nói.

"Ồ? Còn có nguyên nhân khác nữa sao?" Lãnh đạo huyện hỏi.

"Chắc chắn rồi, chú nhìn chúng cháu đồng tâm hiệp lực làm việc thì biết là đội trưởng đại đội Ngưu Mông của chúng cháu lãnh đạo rất có năng lực đúng chứ? Không phải cháu nói xấu các đại đội khác nhưng có nhiều người thật sự là lười biếng. Điểm này không thể so sánh với đại đội chúng cháu được. Năm nay đại đội chúng cháu còn nuôi lợn nữa, trước đây không có đâu. So với các đại đội xung quanh, chúng cháu có thể xếp vào hạng đầu. Nhưng chúng cháu vẫn còn không gian để tiến bộ, sau này vẫn có thể phát triển hơn nữa!"

Chu Lâm nói chuyện một cách hào hứng, không hề lộ ra vẻ mệt mỏi khi phải chịu đựng cái nắng như thiêu đốt cùng Lý Thái Sơn lúc trưa, trái lại còn có vẻ phấn chấn, tràn đầy hy vọng về tương lai.

"Không tệ." Lãnh đạo huyện nở nụ cười.

Ông đội trưởng nghe con trai Lý Đại Hải báo tin, lập tức chạy tới, từ xa đã thấy lãnh đạo huyện đang nói chuyện với Chu Lâm.

Khi Chu Lâm nhìn thấy ông ấy, nụ cười trên mặt anh càng sâu hơn. Anh chỉ tay vào ông ấy, nói: "Chú ơi, chú nhìn xem, đây là bác đội trưởng của chúng cháu. Nói đến ông ấy thì không ai trong đại đội Ngưu Mông là không thích. Ông ấy là một cán bộ tốt. Chú cần học hỏi gì thì hỏi ông ấy đi, cháu còn phải đi làm việc, cháu phải lấy đủ số công điểm!"

Ông đội trưởng đang đổ mồ hôi, đi tới chào hỏi lãnh đạo từ huyện "Không biết lãnh đạo tới, thật là thất lễ."

"Cái gì? Lãnh đạo? Chú là lãnh đạo?"

Chu Lâm nghe thấy vậy, lập tức trợn tròn mắt, trông như thể bị dọa sợ.

Anh cảm thấy diễn xuất của mình ít nhất cũng phải được chín điểm!

Nhưng nếu Bạch Minh Châu ở đây, cô sẽ cảm thấy không đạt yêu cầu, quá khoa trương.

Nhưng dù sao cũng rất hiệu quả.

"Vậy cậu tưởng chúng tôi là ai?" Trợ lý bên cạnh nhìn anh.

"Cháu... cháu còn tưởng mấy chú tới học hỏi kinh nghiệm của đại đội chúng cháu đấy chứ." Chu Lâm tỏ vẻ ngây ngô.

Lãnh đạo huyện cười ha ha nhìn về phía ông đội trưởng: "Đội trưởng Lý, anh là một cán bộ tốt. Nhóm xã viên đều tin tưởng anh nên cái chức đội trưởng này, anh cứ làm thêm vài năm nữa đi. Đừng nghỉ hưu sớm. Hiện giờ đất nước cần những cán bộ ưu tú như anh tiếp tục phát huy vai trò ở vị trí hiện tại!"

Lời nói của lãnh đạo thể hiện rất rõ ràng sự hài lòng và coi trọng, khiến ông đội trưởng được công nhận cũng rất xúc động.

"Đảm bảo không phụ lòng mong đợi của lãnh đạo, tôi sẽ làm thêm ba năm nữa!"

Lãnh đạo gật đầu, bảo ông ấy không cần tiễn rồi dẫn người đi. Nhưng ông đội trưởng vẫn kiên quyết tiễn một đoạn đường.

Khi không còn nhìn thấy bóng dáng của lãnh đạo và những người khác nữa, ông đội trưởng mới quay lại tìm Chu Lâm.

“Cậu đã nói gì với lãnh đạo vậy?” Ông đội trưởng hút một hơi thuốc lào, nhìn Chu Lâm hỏi.

Chu Lâm cười: “Cháu có nói gì đâu. Không phải những lời cháu nói đều là tình hình thực tế sao?”

“Phong Thu, cậu nói xem cậu ấy đã nói gì với lãnh đạo?” Ông đội trưởng nhìn về phía Lý Phong Thu.

Lý Phong Thu còn chưa kịp mở miệng, Lý Thái Sơn bên cạnh đã kích động nói: “Để cháu nói cho, cháu biết anh ấy nói gì!”

“Cậu đi sang một bên, bác đội trưởng chưa bảo cậu nói.”

Lý Phong Thu không vui, không thèm để ý đến Lý Thái Sơn, vội vàng kể lại những gì Chu Lâm vừa nói cho ông đội trưởng nghe.

Không chỉ Lý Phong Thu, còn có Trương Đại Căn bên cạnh, cũng như Cố Quảng Thu và những người đàn ông khác trong thôn ở xung quanh, tất cả đều nghe thấy những gì Chu Lâm nói.

Họ cũng thực sự cho rằng lãnh đạo lớn trong huyện là những người đến từ các đại đội khác để học tập kinh nghiệm ưu tú của đội Ngưu Mông. Vì vậy vừa rồi họ đều không tự nhiên, mỗi người đều thẳng lưng và ra vẻ như đang cố gắng làm việc.

Các lãnh đạo huyện nhìn thấy điều này thật sự cũng rất hài lòng, đặc biệt là đối với những lời của Chu Lâm, càng không nghi ngờ gì nữa mà khẳng định công lao của ông đội trưởng.

Ông đội trưởng gọi Chu Lâm sang một bên nói chuyện, tránh xa những người khác rồi nhìn anh, hỏi: "Nói thật đi, có phải cậu đã sớm nhận ra thân phận của lãnh đạo không?"

"Vẫn là bác tinh ý, cái gì cũng không qua mắt được bác." Chu Lâm cười hì hì.

Đó chắc chắn là đã nhận ra rồi, người ta vừa đi qua anh đã nhìn ra ngay, đội trưởng của các đại đội khác có thể có được khí thế đó sao?

Lý Thái Sơn đến gần, tỏ ra rất ngưỡng mộ: "Anh Lâm, anh biết đó là lãnh đạo mà còn dám nói như vậy à?"

Nếu anh ta biết đối phương là lãnh đạo lớn của huyện, đứng trước mặt anh ta như vậy, anh ta có nói chuyện cũng sẽ nói không trôi chảy.

"Sao không dám chứ, những lời tôi nói không phải là sự thật sao? Không phải chúng ta làm việc siêng năng à? Có phải là bác đội trưởng rất tốt với các thành viên trong đội chúng ta không. Giống như mấy anh em nhà họ Đoạn, có ai mà không được bác đội trưởng quan tâm? Ngay cả ngôi nhà đó cũng là Đại Hải và Đại Sơn đi sửa chữa. Tôi không biết người khác có phục bác đội trưởng không nhưng tôi thì tin tưởng vào bác đội trưởng." Chu Lâm nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK