Hai bên vừa vặn gặp nhau.
Nếu đã đụng phải, vậy thì đương nhiên không cần thiết phải khách khí, Bạch Minh Châu nhìn thẳng vào Dương Nhược Tình: “Bạn học Dương, đã nhìn thấy chưa? Về sau hy vọng bạn sẽ mang theo đầu óc khi đi ra cửa.”
“Sao cô lại nói chuyện như vậy!” Giang Tân lập tức nói.
“Phụ nữ đang nói chuyện, không có chuyện cho đàn ông như anh xía vào.” Bạch Minh Châu quét mắt nhìn về phía Giang Tân: “Làm cho tốt việc sứ giả bảo vệ của anh đi, đừng để cô ta thân tại doanh Tào tâm tại Hán, chuyện của mình cũng quản không tốt, mà còn tới nghi thần nghi quỷ châm ngòi chia rẽ người khác. Hơn nữa chúng ta cũng không thân, từ trước đến nay đều không thân!”
Đây là lần đầu tiên cô nói rõ ràng như vậy, cũng coi như là lật mặt với Dương Nhược Tình.
Thật sự là không bao giờ cô muốn nghe thấy Dương Nhược Tình tới nói chuyện với cô dù chỉ nửa câu, đường đời rộng thênh thang, cứ ai đi đường nấy!
Chu Lâm khinh miệt liếc mắt nhìn Giang Tân một cái: “Nhớ để ý người, đừng thả ra ngoài rồi cắn người lung tung!”
Sắc mặt Giang Tân trầm xuống, còn muốn nói gì nữa nhưng mà cũng đã bị Dương Nhược Tình với sắc mặt trắng bệch giữ chặt, nhìn cũng không thèm nhìn mấy người Bạch Minh Châu mà mang theo anh ta đi vào tiệm cơm.
Bạch Minh Châu mới nói lời xin lỗi với Lý Tiêu Hằng: “Khiến cho anh Lý chê cười rồi.”
“Tôi biết người phụ nữ này, dường như cô ta đang hiểu lầm quan hệ giữa cô và tôi.” Lý Tiêu Hằng nói.
Lúc trước có một lần anh ta qua đó mang đồ cho em gái Lý Tiêu Tiêu của anh ta, khi ra cổng trường thì gặp phải Dương Nhược Tình.
Dương Nhược Tình bảo anh ta dừng một bước để nói chuyện, sau đó vô cùng nghiêm túc nói với anh ta rằng Bạch Minh Châu là phụ nữ đã có chồng, bảo anh ta phải tự biết kìm chế đừng phá hỏng gia đình của người khác.
Lúc ấy Lý Tiêu Hằng thấy cô ta có vẻ ngoài không tồi nên cũng không chấp vặt với cô ta.
Chưa từng nghĩ cô ta lại còn đi tìm Bạch Minh Châu để nói, chẳng lẽ trong đầu cô ta đều là cỏ sao?
Không nói đến anh ta và Bạch Minh Châu là hoàn toàn trong sạch, cho dù thật sự có gì đó, thì cũng có liên quan gì tới cô ta chứ?
Bỏ qua chuyện này, Lý Tiêu Hằng nói với Chu Lâm: “Anh Chu, lần sau có cơ hội tôi sẽ mời anh, hôm nay đã để anh tiêu tốn rồi.”
“Lời này của anh quá khách sáo rồi, lần sau muốn đến đây ăn vẫn là tôi mời, anh chỉ lo hãnh diện là được.” Chu Lâm cười cười.
Lý Tiêu Hằng cũng cười, sau khi hàn huyên vài câu với vợ chồng hai người xong thì lúc này anh ta mới mở xe hơi của mình rồi rời đi trước.
Vốn dĩ anh ta muốn đưa hai vợ chồng bọn họ trở về, nhưng mà vợ chồng nhà người ta tỏ vẻ muốn đi riêng, vì vậy anh ta cũng không quấy rầy nữa.
Bạch Minh Châu và Chu Lâm thật sự tản bộ trở về. Nếu đi theo đường nhỏ thì bên này cách nhà bọn họ khoảng bốn mươi phút đi đường, đây cũng không tính là quá xa, hai vợ chồng vừa đi vừa nói chuyện, sẽ không cảm thấy con đường này quá xa.
Mà sau khi gặp Lý Tiêu Hằng ở bữa cơm này xong, Chu Lâm cũng hoàn toàn yên tâm.
Đương nhiên anh sẽ không tin lời Dương Nhược Tình nói là sự thật, bởi vì anh vô cùng tin tưởng vợ của mình, chẳng qua anh không tin tưởng người khác mà thôi.
Chỉ là bữa cơm hôm nay thật sự rất giá trị, sau khi gặp Lý Tiêu Hằng, Chu Lâm cũng an tâm rồi.
Đều là hồ ly ngàn năm, đối phương có phải cái loại người không ra gì hay không thì chỉ cần liếc mắt một cái là đã nhìn ra.
Mà cũng vì nguyên nhân chính là để yên tâm, lúc này Chu Lâm mới tính toán lại ra ngoài một lần nữa.
Tính thời gian, từ khi trở về từ phương nam đã sắp được sáu ngày rồi.
Tuy rằng những ngày ở trong nhà rất tốt, nhưng mà hiện tại lại không phải thời điểm hưởng thụ cảnh gia đình đoàn viên, anh cần phải đi ra ngoài để phấn đấu, nói cách khác, phải đến nơi nào có thể mang đến cuộc sống tốt đẹp cho vợ con đây?
Tất nhiên… Không cần anh đi cũng được, chỉ với năng lực của vợ, với những kỹ thuật trên bản thiết kế của cô mà đã lấy được mười phần trăm cổ phần của một nhà máy rồi.
Chỉ sợ chỉ với lợi nhuận trong một quý thôi cũng đều đủ cho mọi người trong nhà cơm ngon rượu say nhiều năm.
Anh hoàn toàn có thể biến thanh danh ăn bám vợ thành hiện thực.
Nhưng mà không được, anh vẫn muốn nỗ lực nuôi vợ.
Nói cách khác là anh vẫn muốn mình có tác dụng.
Sự thật chứng minh, đúng là anh rất có tác dụng…
Đêm nay là một ngày trọn vẹn nữa đối với Bạch Minh Châu. Nhưng từ khi anh từ bên ngoài trở về, cô thật sự không có một phút giây nào được nghỉ ngơi.
Thật là mệt mỏi.
Nhưng chồng cô cũng không ở lại lâu. Sáng sớm hôm sau khi Bạch Minh Châu tỉnh dậy thì đã không thấy người đâu cả.
Mợ út nói: “Sáng sớm nay nó đã đi rồi. Lần này trước khi đi còn nói với mợ là sẽ đi lâu một chút.”
Bạch Minh Châu gật đầu, ăn cơm sáng xong liền đi đến trường học.
Còn Chu Lâm lúc này đang ngủ trên xe lửa. Biết rằng lần này sẽ phải xa vợ rất lâu mới có thể trở về, làm sao có thể ăn không đủ no?
Cả đêm anh vật lộn ba lần.
Hiện tại không phải anh cần ngủ thêm chút sao?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-hanh-trinh-tim-kiem-hanh-phuc-hoan-hao-cua-nu-phu/chuong-252.html.]
Trong chiếc ghế dài chỉ có một mình anh, cũng không cần phải lo lắng về những điều khác. Hơn nữa khả năng cảnh giác của anh rất tốt, chỉ cần có người mở cửa anh sẽ biết ngay lập tức.
Sau khi chợp mắt một lúc, anh thức dậy và ăn một suất cơm đùi gà trên tàu. Lúc này anh mới tính toán xem ra ngoài thì sẽ làm gì.
Việc đầu tiên đó là sẽ đi phương nam một chuyến.
Nếu như mang được một vài thứ từ phương nam kia về thành phố và thị xã của bọn họ thì tất cả đều sẽ bán đắt như tôm tươi, anh sẽ không thể đi tay không trở về, chắc chắn là phải mang hàng hóa về để kiếm thêm một khoản.
Sau khi mua hàng hóa từ phương nam, Chu Lâm trực tiếp đi lên phương bắc, một lần nữa và đến ga tàu hỏa thành phố của bọn họ.
Vì thời gian lúc này cũng khá muộn nên không có chuyến xe trở về huyện. Lúc này Chu Lâm mới đi nhà khách hỏi thuê phòng.
Từ lúc anh đi ra ngoài đến bây giờ đã được nửa tháng. Hiện tại cũng không phải là mùa đông, nhưng anh còn chưa tắm. Có thể tưởng tượng tình huống trên người anh như thế nào phải không?
Hiện tại nhà khách nhà trọ đều không muốn tiếp đón anh.
Tuy nhiên, anh có giấy tờ đàng hoàng để chứng minh, thậm chí còn bày ra dáng vẻ quá bận rộn nên không kịp thay đồ, lúc này họ mới miễn cưỡng cho anh nhận phòng,
Chu Lâm lấy quần áo từ trong túi đem theo ra, trực tiếp đi tới nhà tắm để tắm rửa.
Trước khi tắm anh giống một kẻ ăn xin. Sau khi tắm xong anh lại trở lại dáng vẻ như anh chàng đẹp trai nhất phố.
Tắm rửa xong rồi anh đi ra ngoài ăn cơm xong trở về nghỉ ngơi.
Suýt nữa thì các nhân viên nữ của nhà khách không thể nhận ra anh.
Tuy nhiên xem ra anh cũng khá ưa nhìn. Khí chất ngay thẳng, hơn nữa trên cổ tay đeo đồng hồ, cùng với bộ quần áo khoác trên người, tất cả đều rất sáng sủa, lúc này mới tin tưởng anh chỉ là bận quá nên chưa kịp tắm giặt thay đồ.
Chu Lâm không quan tâm người khác nghĩ gì, tối hôm đó Chu Lâm ngủ rất ngon trong nhà trọ.
Tháng ngày bôn ba ở bên ngoài, giấc ngủ luôn không yên, phải luôn cảnh giác, nếu không một khi tỉnh dậy có thể bị người ta vơ vét không còn gì.
Bên kia không ít người đã gặp trường hợp như vậy.
Chu Lâm ngủ một giấc ngon lành, sáng hôm sau anh ra ngoài ăn sáng, sau đó xách theo hành lý trực tiếp lên xe đi đến thị trấn.
Vừa đến nơi, việc đầu tiên Chu Lâm làm là đến tìm những người trong đường dây buôn bán.
Tất nhiên không phải là đường dây cũ của anh, đường dây cũ của anh đều có ngày cố định, nhưng trước đó Lý Thái Sơn lần đầu bán thịt lợn rừng không có đường dây.
Bọn họ vẫn mua bán hàng hóa trong căn nhà cũ kỹ đó.
Đối phương cũng không ngờ Chu Lâm lại mang đến nhiều hàng xịn, hàng tốt như vậy!
Đồng hồ không cần phiếu cũng bán được!
Tất nhiên phiếu tivi và phiếu radio cũng bán được!
Đừng tưởng rằng đường dây ở thị trấn nhỏ không có tiền, ngược lại, bọn họ không thiếu tiền chút nào. Họ đã làm việc này từ lâu rồi, kiếm được đầy túi.
Tuy nhiên, lấy ra nhiều tiền cho Chu Lâm một lúc cũng không tiện. Đi chuyển khoản thì với nơi nhỏ bé này, chuyển một số tiền lớn như vậy thực sự thu hút sự chú ý. Làm công việc này, điều tối kỵ nhất là bị chú ý.
Cuối cùng, sau khi thương lượng với bên đại lý, họ thanh toán một phần tiền cho Chu Lâm và phần còn lại dùng thỏi vàng cá chép lớn để trả.
Một thỏi cá chép lớn nặng hơn 300 gram, gấp 10 lần thỏi cá chép nhỏ.
Họ đưa cho Chu Lâm vài thỏi cá chép lớn.
Chu Lâm che mặt, sau khi kiểm tra hàng cũng không từ chối, trực tiếp nhận lấy.
"Anh, lần sau có hàng ngon như vậy thì anh cứ mang qua đây. Bên này chúng tôi tiêu thụ hàng tốt lắm, anh mang bao nhiêu chúng tôi cũng nhận được hết." Đối phương trực tiếp gọi Chu Lâm là anh.
Rốt cuộc, với số hàng Chu Lâm mang đến, Chu Lâm kiếm được bao nhiêu thì họ cũng kiếm được bấy nhiêu, chỉ có thể nhiều hơn chứ không thể ít hơn.
Đây chính là ông thần tài.
Dĩ nhiên là Chu Lâm khách sáo đáp lời.
Trong lòng anh tự nhủ còn có lần sau? Lần sau chắc là không thể rồi.
Nơi nông thôn nhỏ này việc làm ăn rủi ro quá lớn, chuyến này chỉ là tiện đường, sau này dù có thì anh cũng sẽ không đến đây nữa.
Anh xách theo hành lý đến thôn đúng lúc chạng vạng tối, lúc này mọi người đều đã tan làm.
Giống như trước đây, lúc này mọi người đang xuống sông tắm rửa.
Lý Thái Sơn, Cố Quảng Thu và những người khác đều ở dưới sông.
Hôm nay đi gánh phân, từng thùng phân hôi thối nồng nặc, còn mệt c.h.ế.t người.
Lúc này Lý Thái Sơn đang nằm sõng soài trên phiến đá.
Lý Phong Thu và những người khác còn có tâm trạng để tán gẫu, còn anh ta thì không. Anh ta giống như một con cá mặn, chỉ thiếu mỗi việc đưa cho anh ta một cây gậy để chống.
Anh ta đặc biệt mong ngóng anh Lâm có thể quay lại đưa anh ta đi. Anh ta cảm thấy mình sắp không chịu nổi nữa. Nếu cứ tiếp tục như vậy, anh ta thực sự không sống được mấy năm nữa.