Sau đó mới cùng Lý Thái Sơn đi đến chợ để mua đồ. Chu Lâm cũng mua hoa cài tóc cho vợ, còn mua hai hộp trái cây, rồi đưa Lý Thái Sơn cùng đi đến trạm phế liệu.
“Anh Lâm, bây giờ chúng ta đi đâu vậy?”
“Cùng tôi đi đến trạm phế liệu một lát để xử lý chút việc.”
Lý Thái Sơn không rõ nguyên do: “Đi trạm phế liệu làm gì?”
“Đi xem một chút.”
Tuy không biết ở trạm phế liệu có gì đẹp, nhưng họ vẫn cùng nhau đi đến.
Người trông coi trạm phế liệu là một cụ ông.
Sau khi Chu Lâm đưa hai hộp trái cây đóng hộp thì cụ ông rất nhiệt tình, và cũng giúp anh chọn lựa một số linh kiện xe đạp khá tốt.
Việc lắp ráp này thật sự khiến anh phải thu gom rất nhiều. Nhưng mà vẫn còn thiếu một chút nữa nhưng trạm phế liệu đã không còn nữa.
Chu Lâm cũng chỉ lấy những linh kiện này từ trạm phế liệu mang đi với giá 23 đồng.
Lúc anh xách mấy thứ này ra ngoài, Lý Thái Sơn cảm thấy khó hiểu: “ Anh Lâm, anh mua mấy món đồ rách nát này là muốn làm gì vậy?”
“Cái gì mà rách nát, đây là xe đạp của tôi. Đại Kim Lộc!”
Lý Thái Sơn: “……”
Chu Lâm mang những đồ phế liệu đó đi đến tìm người sửa xe.
Người sửa xe vừa nghe thấy anh muốn làm cái này thì lập tức không do dự mà lắc đầu.
“Hai mươi đồng, ông ơi, ông mang về nhà sửa đi.” Chu Lâm nhỏ giọng nói.
“Chỗ đồ này của anh có khá nhiều đồ không còn tốt.” Ông thợ ho khan một tiếng rồi ngồi xuống chọn lựa: “Những cái linh kiện đó tôi còn phải đi đổi cho anh và chỗ còn thiếu thì cũng phải thêm vào cho anh.”
“Hai mươi lăm đồng.”
Ông thợ lập tức không nói gì: “Nửa tháng sau anh quay lại đây lấy.”
Chu Lâm không hề do dự, lập tức giao những thứ đó ông thợ này. Ông thợ viết cho anh một tờ biên lai, nửa tháng sau dùng tờ biên lai này để đến đây lấy xe.
Lý Thái Sơn đứng xem toàn bộ quá trình và mãi cho đến khi rời đi thì mới phản ứng lại. Anh ta vô cùng kinh ngạc: “Anh Lâm, vậy là anh có xe đạp phải không?”
“Những món đồ rách nát đó còn chưa biết có thể làm thành cái gì.” Chu Lâm cười.
Anh thật sự không nghĩ tới việc có thể thực hiện được. Vợ anh thật sự quá thông minh. Quả nhiên việc đọc sách nhiều có tác dụng rất tốt cho đầu óc, khi về anh cũng nên chăm chỉ đọc sách.
“Chuyện này đừng nói gì cả. Đợi lần sau đến xem làm thành cái gì rồi hãy nói.” Chu Lâm giải thích.
Sao Lý Thái Sơn có thể không đồng ý chứ, vội vàng gật đầu.
Làm xong chuyện này, anh lập tức đến bệnh viện lấy rất nhiều dụng cụ tránh thai. Sau đó cũng không còn chuyện gì khác nên hai người cùng nhau về nhà.
Mợ út nhìn thấy anh chỉ mua hoa cài tóc về tặng vợ chứ không mang xe đạp về thì thở phào nhẹ nhõm.
Chu Lâm nói: “Mợ út à. Mợ ở đây thêm vài ngày nữa nhé. Mấy hôm nữa cháu muốn đưa vợ cháu đi lên núi. Mợ trông tụi trẻ con giúp cháu nhé.”
“Cháu đi là được rồi sao còn bảo Minh Châu đi cùng làm gì.”
“Vợ cháu còn chưa nhìn thấy cháu tìm đồ quý ở trong núi.”
Bạch Minh Châu không nói gì, chỉ là buổi tối lúc đi ngủ cô hỏi anh: “Đang yên đang lành anh bảo em lên núi làm gì?”
“Đưa em đi bộ leo núi, rèn luyện thể lực. Thể lực của em kém quá, anh mới đến hai lần mà em đã không chịu được rồi.” Chu Lâm vừa nói vừa cởi cúc áo của cô, nói.
Bạch Minh Châu đỏ bừng mặt. Cô còn nghĩ anh thật sự muốn đưa cô lên núi đi tìm đồ quý, hóa ra chỉ vì cái này!
“Anh thật không biết xấu hổ!” Cô khẽ đ.ấ.m anh mấy cái.
Chu Lâm bị vẻ nhu mì của vợ quyến rũ nên trực tiếp hôn cô.
Buổi tối hôm nay họ lại dùng hết hai cái áo mưa nhỏ.
Buổi sáng ngày hôm sau mới 7 giờ, Lý Thái Sơn đã đến đây, Cố Quảng Thu cũng đến. Chu Lâm muốn lên núi thì chắc chắn sẽ gọi anh ấy đi cùng.
Cố Quảng Thu khá tốt. Anh mang theo lưỡi hái, đòn gánh và cả sọt.
Nhưng Lý Thái Sơn thì mang theo cái gì? Ngoài lưỡi hái, đòn gánh và sọt thì còn có hai cái túi da rắn sạch sẽ nữa!
Rõ ràng, anh ta muốn đi cùng anh Lâm lên núi làm một trận!
Khiến Chu Lâm không thể nói lên lời.
Bọn họ đều không gọi Vương Nhị Anh, nhưng mà Vương Nhị Anh đã tự mình nhìn thấy. Cho nên anh ta cũng mang theo dụng cụ và đứng chờ bọn họ ở cửa thôn!
“Nhị Anh, anh đang làm gì vậy?” Lý Thái Sơn không nhịn được nói.
“Làm sao? Anh có thể lên núi cùng anh Lâm, còn tôi thì không thể sao?” Vương Nhị Anh tức giận nói.
Anh ta cảm thấy hiện tại Lý Thái Sơn không coi anh ta là anh em nữa. Lúc trước lừa anh ta lén lên núi thì thôi đi, mà lần này biết rõ anh ta ở trong thôn mà cũng không gọi anh ta đi cùng.
Lý Thái Sơn bất mãn: “Chúng tôi có ba người rồi!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-hanh-trinh-tim-kiem-hanh-phuc-hoan-hao-cua-nu-phu/chuong-111.html.]
“Thêm một người như tôi thì cũng không nhiều lắm.” Vương Nhị Anh lập tức nói.
Lý Thái Sơn vẫn muốn nói thêm điều gì thì Chu Lâm cản lại: “Nhị Anh đến thì cũng đến rồi, thì cùng nhau đi vào núi thôi.”
Lúc này Vương Nhị Anh mới vui vẻ: “Vẫn là anh Lâm quan tâm đến tôi.”
Kết quả hôm nay bọn họ vào núi cũng không bắt được cái gì. Ngay cả một con gà rừng cũng không có!
Cố Quảng Thu nhặt rất nhiều củi mang về, Lý Thái Sơn thì lại không chăm chỉ như vậy. Anh ấy vô cùng tức giận, tất cả đều là do Vương Nhị Anh xui xẻo liên lụy!
“Có chuyện gì vậy nhỉ? Sao hôm nay không bắt được gì cả?” Vương Nhị Anh không nhịn được nói.
Lý Thái Sơn đã không thể chịu đựng được anh ta từ lâu, dọc đường đi cố gắng đi gần Chu Lâm, mắng: “Anh còn dám hỏi ư? Nếu không phải tại anh thì sao chúng ta có thể không có thu hoạch gì? Không cho anh đi anh nhất quyết muốn đi cùng, để tất cả chúng ta đi một chuyến tay không khiến anh rất vừa lòng có phải hay không?”
“Anh có ý gì vậy? Chuyện này sao có thể trách tôi không may mắn được?”
“Không phải anh chẳng lẽ là chúng tôi ư? Anh là người xui xẻo nhất!”
“Anh……”
“Được rồi, đừng cãi nhau nữa.” Chu Lâm xua tay nói: “Hôm nay không được thì ngày mai lại quay lại.”
Ngày hôm sau bốn người cùng nhau vào núi, vẫn không có thu hoạch gì.
Ngày thứ ba, ngày thứ tư đều không có.
Thật sự như gặp ma!
Vương Nhị Anh vốn muốn đi theo họ vào núi kiếm chút đồ tốt, xem có thể bắt được con lợn rừng để bán lấy chút tiền hay không. Tất cả tiền trong tay anh ta đều tiêu hết cho Dương quả phụ không thừa một xu nào. Kết quả anh ta cũng không kiếm được xu nào!
Anh ta cảm thấy Chu Lâm không may mắn.
Ở trong làng còn thổi phồng lên trời cái gì mà ngôi sao may mắn chiếu sáng.
Để anh ta đi bốn ngày vô ích, đến ngày thứ năm Chu Lâm còn tiếp đón anh ta nhưng anh ta trực tiếp kiếm cớ và không đi.
Nhưng ngày hôm nay anh ta không đi cùng, Chu Lâm lập tức đưa Cố Quảng Thu với Lý Thái Sơn đi vào trong núi bắt được khá nhiều con mồi.
Có mười con thỏ béo, gà rừng, gánh cả ba gánh nặng, còn nhặt được ba sọt trứng gà rừng.
Tất cả là do Chu Lâm dẫn bọn họ làm điều đó.
Lý Thái Sơn thật sự vô cùng ngưỡng mộ!
Anh ta cũng nhớ đến mấy ngày trước ngay cả một quả trứng gà rừng cũng không nhặt được: “Anh Lâm, có phải anh cố ý hay không?”
“Cậu cũng nhìn ra à.” Chu Lâm không phủ nhận.
“Tôi cũng không phải tên ngốc. Anh Lâm, vận may của anh sao có thể bị tên xui xẻo kia áp xuống được đúng không?” Lý Thái Sơn cười ha hả, nói.
Chu Lâm không muốn chơi cùng Vương Nhị Anh, cho nên đã dẫn anh ta đi lòng vòng vài ngày.
Điều khiến anh ngạc nhiên là anh vốn cho rằng cùng lắm thì Vương Nhị Anh chỉ chống đỡ được ba ngày là nhiều nhưng cuối cùng kéo đến bốn ngày.
Lý Thái Sơn cũng chán ghét Vương Nhị Anh, cũng thật sự không muốn chơi với anh ta một chút nào. Hiện tại, càng ngày anh ta càng phát hiện ra Vương Nhị Anh là một người cực kỳ nịnh bợ, lại còn hay ghen tỵ!
Ghen tỵ với anh Lâm, cũng ghen tỵ với anh ta!
Nếu thật sự có chuyện gì, thì sao có thể trông cậy được vào sự giúp đỡ của anh ta chứ? Không dẫm thêm một cái đã là tốt lắm rồi!
Loại người này không trách anh Lâm không muốn chơi với anh ta!
“Anh Lâm, nhiều thịt thú rừng như vậy, chúng ta không ăn hết được. Thời tiết này cũng không phải là lúc làm thịt khô, và còn có nhiều trứng gà rừng như vậy nữa.”
“Chúng ta mang một chút về nhà, chỗ còn lại thì bán đi.” Chu Lâm không hề do dự, nói: “Cậu cũng mang một chút tiền về cho vợ cậu đi thì sẽ khiến cô ấy càng vui vẻ hơn. Đừng để cô ấy nói anh đi theo tôi lên núi nhiều ngày như vậy mà cũng không mang được cái gì về.”
“Chuyện đó chắc chắn sẽ không có. Vợ tôi rất nghe lời tôi!” Lý Thái Sơn vội vàng nói, người vợ này của anh ta lấy về rất tốt.
“Đi thôi, chúng ta đi bán hàng.” Chu Lâm nói.
“Đi nào, đi bán thổ sản vùng núi thôi!” Lý Thái Sơn hào hứng hét to lên.
Cùng với Cố Quảng Thu, cả ba người cùng nhau đi một vòng lớn để bán hàng.
Thỏ rừng thì không cần phải nói, lúc này chúng rất béo khỏe để chuẩn bị sống qua mùa đông. Sau khi lột da thì một con thỏ rừng có thể có năm đến sáu cân thịt.
Nhưng khi bán cho người mua hàng bên này thì một con thỏ cũng chỉ có giá một đồng thôi.
Tính toán một chút thì một cân thịt thỏ rừng thì có giá khoảng hai hào.
Nhưng mà nếu nó được bán trên thị trường, thì một cân thịt thỏ rừng có thể bán được khoảng một đồng, lợi nhuận trong đó có thể nghĩ đến.
Không chỉ có thịt thỏ rừng mà cả gà rừng cũng giống như vậy.
Gà rừng trống còn nặng hơn một chút, một con khoảng ba cân có giá sáu hào. Một con gà rừng mái khoảng hai cân và có giá bốn hào.
Cùng giá với thịt thỏ rừng, nhưng trên thị trường giá gà rừng không khác với giá gà nhà là bao, một cân có giá hơn một đồng!
Cho nên tất cả đều bán rẻ.
Ít nhất Chu Lâm cảm thấy như vậy, nhưng mà hai kẻ ngốc Cố Quảng Thu với Lý Thái Sơn này rõ ràng rất hài lòng với cái giá này.
Thỏ rừng bán được mười đồng.