Nhưng mà cũng xoay người về phòng nhìn xem anh giấu bao nhiêu ở trong lương thực, ước chừng nhét vào năm mươi đồng tiền cho bà.
Lần này trở về không chỉ có để bà cầm ba mươi cân bột mì, còn có bột ngô cùng những lương thực khác, nhiều vô số cộng lại phải được hơn trăm cân.
Ngoài ra còn có hai con gà rừng đông lạnh, nếu không phải bà không đồng ý cầm, thì anh còn muốn đưa cả trứng gà rừng nữa.
Xe đạp rất chi là tiện lợi, mang theo mấy thứ này cùng mợ út hoàn toàn không thành vấn đề.
“Chờ qua đấy thì trả cho bọn chúng là được.” Cậu út Cố nói.
Mợ út cũng tính toán như vậy: “Cái thằng cháu không nghe lời, nói với nó không cần tốn sức nhiều làm gì, cứ phải đi thêm một chuyến này.”
Cậu út Cố nhìn về phía những lương thực khác: “Lương thực cầm về cũng hơi nhiều.”
“Chỗ này mà nhiều gì, vốn dĩ vợ chồng nó chuẩn bị cho tôi năm mươi cân bột mì, những thứ khác cũng đưa nhiều hơn nữa. Chỉ còn những thứ này đều là do tôi phải nói mỏi cả mồm, một hai bắt cầm, không cầm thì không cho tôi đi, chờ tôi ở đây ăn không hết lại mang về đấy, ông đừng ăn của tôi.”
Cậu út Cố hừ một tiếng: “Ai thèm ăn của bà, tôi cũng được chia lương thực riêng rồi.”
Sau đó lại đánh giá mợ út một chút: “Có phải bà qua đấy ăn vụng nhiều quá không? Sao béo nhiều thế này, cằm cũng tròn.”
Mợ út nghe vậy cười lườm ông một cái: “Tôi mà còn phải ăn vụng? Tiểu Lâm với Minh Châu ăn gì thì tôi ăn đó, nếu bữa nào tôi ăn ít đi, bọn chúng đều phải gắp thịt gắp đồ ăn vào trong chén của tôi!”
Cậu út Cố hừ cười ra tiếng: “Tôi thấy bà mừng rỡ không biết đông tây nam bắc rồi.”
Mợ út cười cười, ở bên kia giúp đỡ cháu ngoại và cháu dâu trông mấy đứa chắt, thật là không có lúc nào phải buồn rầu.
Đâu Đâu và Đô Đô đã trưởng thành, rất hiểu chuyện, không cần bà phải lo lắng nhiều.
Sau khi Tiểu Bác và Tiểu Viên ăn uống no đủ thì tự mình nằm đấy chơi, tã lót bẩn và quần áo của cả nhà cũng không cần bà chạm đến, lau nhà quét nhà thì cháu dâu cũng không cần bà làm, chỉ có thỉnh thoảng tắm rửa giúp Đâu Đâu Đô Đô, thỉnh thoảng nấu cơm, thời gian còn lại thì có thể đưa Tiểu Bác Tiểu Viên đi ra ngoài nói chuyện phiếm với người khác.
Mấu chốt là cuộc sống của cháu ngoại và cháu dâu rất có tinh thần của người trẻ tuổi, khiến người ngoài nhìn vào cũng cảm thấy phấn chấn.
Thật là rất thoải mái.
Bởi vì bên này không có băng, mợ út lập tức hầm hết hai con gà rừng.
Sau đó bà ấy gọi Cố Quảng Hạ, cháu trai cháu gái đến đây ăn cùng, về phần vợ của Quảng Hạ thì không có.
Mợ út nói với cô ta: “Tôi biết cô không muốn thân thiết với nhà bọn nó, cho nên mới không gọi cô sang ăn chung, cô đỡ phải ăn đồ của Tiểu Lâm còn phải nhận tình cảm của thằng bé.”
Vợ Quảng Hạ “……” Trong lòng bỗng chốc dâng lên cảm giác vô cùng tủi thân.
Trực tiếp về phòng cào tường, cô ta cảm thấy mẹ chồng mình căn bản là không coi cô ta là con dâu, cô ta chăm sóc cha chồng lâu như vậy, không có công lao thì cũng phải vất vả chứ? Kết quả ăn thịt không gọi cô ta thì thôi, ngay cả một hớp canh cũng không cho uống!
Ở trong phòng mắng mẹ chồng xong, lại bắt đầu mắng chồng mình, mắng chồng xong thì đến mắng con gái, bởi vì thế mà không có một ai nghĩ đến cô ta chưa ăn gì, tất cả đều chỉ lo tự mình ăn ngon uống sướng!
Cố Quảng Thu không cần phải nói, anh ấy sẽ không để ý đến cô ta, bởi vì anh ấy cũng chỉ qua đây uống một chén canh, một miếng thịt cũng chưa ăn, giữ lại cho cha mẹ mình.
Về phần Cố Tiểu Tây, mãi cho đến bây giờ cô bé vẫn còn đang tức giận.
Năm nay học phí đi học của cô bé, vẫn là nhờ ông nội trả hộ, bởi vì mẹ cô bé đã lấy tiền mang về nhà ngoại hết rồi!
Không cho cô bé đi học, lại cho nhà bà ngoại xây nhà.
Bà ngoại mà tốt với chị em bọn họ thì cũng thôi, nhưng bà ngoại chả bao giờ để ý đến chị em bọn họ cả!
Về phần Cố Tiểu Bắc, cậu bé lại hoàn toàn không nghĩ tới chuyện này, bà nội hầm gà ăn ngon quá đi thôi!
Mợ út liếc mắt nhìn cánh cửa đối diện, trong lòng hừ lạnh.
Lúc bà không ở nhà, cháu ngoại đưa đồ tới thì không có cách nào khác chỉ có thể gọi con dâu cả đến ăn chung, bởi vì cần cô ta nấu cơm, không cho ăn cũng sẽ bị ăn vụng.
Nhưng bà đã về rồi, cô con dâu này còn muốn ăn một miếng đồ ăn của cháu ngoại á?
Muốn đoạn tuyệt quan hệ họ hàng cũng được, nhưng đã nói thì phải làm đến cùng, ở đấy mà ngửi mùi đi!
Mợ út vừa nhai dưa muối vừa nghĩ như thế.
“Mẹ, mẹ cũng ăn nhiều một chút.” Cố Quảng Hạ nói.
Mợ út xua xua tay: “Ở bên kia ăn nhiều thịt quá rồi, về nhà ăn chút dưa muối cảm giác cũng rất ngon miệng.”
Cố Quảng Hạ: “……” Cách nói này của mẹ anh ấy quả thật giống em họ như đúc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-hanh-trinh-tim-kiem-hanh-phuc-hoan-hao-cua-nu-phu/chuong-199.html.]
Lại nói ở nhà bên này.
Sau khi mợ út trở về, tất nhiên nhiệm vụ chăm sóc lũ trẻ được giao cho Chu Lâm.
Lúc trước anh đã chăm sóc hai anh em Đâu Đâu và Đô Đô, cho nên việc chăm sóc cho đứa thứ ba và đứa thứ tư cũng rất thuận buồm xuôi gió.
Đứa thứ ba Tiểu Bác với đứa thứ tư Tiểu Viên thật sự rất thích được ra ngoài đi bộ với ba cha bọn họ. Hiện tại, chúng đã hơn bốn tháng tuổi, mỗi ngày đều phải ra ngoài đi dạo một chút mới được.
Chúng giống hệt Đâu Đâu và Đô Đô lúc mới sinh ra.
Nếu là người đàn ông khác chăm sóc lũ trẻ thì chắc chắn sẽ hoa mắt chóng mặt, nhưng Chu Lâm không như vậy. Lúc trước anh bận việc, dù mỗi ngày đều về nhà nhưng cơ bản anh cũng không có thời gian để chơi với bọn nhỏ.
Đặc biệt là trong thời gian thu hoạch vụ thu, thật sự là mệt mỏi đến mức khi về nhà chỉ muốn nằm nghỉ thì lấy đâu ra sức lực để chơi với chúng chứ?
Hiện tại đang là nông nhàn nên việc chăm sóc con thật sự trở thành một niềm vui.
Thay tã hay làm gì anh đều làm được. Hơn nữa bắt đầu từ tháng này, anh cũng đã thử cho hai đứa ăn một chút cháo bột, hai anh em đều thích ứng rất nhanh và còn rất thích.
Sau khi ăn uống xong, anh lại dùng xe nôi đẩy hai anh em bọn chúng ra ngoài. Hai anh em đều rất vui mừng và cười tươi.
Chính vì nguyên nhân như vậy nên tình cảm giữa đứa bé thứ ba, đứa bé thứ tư và cha của chúng đã phát triển rất nhanh. Hiện tại chúng không cần Bạch Minh Châu bế nữa mà chỉ cần cha của chúng.
Dù Chu Lâm có chút tiếc nuối vì anh không có con gái, nhưng chỉ cần là con của mình thì anh đều thích, đều yêu thương và không quan tâm là con trai hay con gái.
Cho nên anh thật sự rất nuông chiều chúng.
Chỉ là hai anh em được nuôi bằng sữa của Bạch Minh Châu nên vô cùng khỏe mạnh, khi bế trên tay thật sự rất nặng. Chu Lâm bế chúng một lúc lâu cũng cảm thấy không chịu nổi nên lập tức dỗ bọn chúng chơi.
Chu Lâm chăm sóc con rất bận, nhưng Bạch Minh Châu cũng không nhàn rỗi hơn là bao. Cô vừa phải nấu cơm, còn phải viết bản thảo. Do vậy cả hai đều không ngớt việc
Tại sao lại không nhắc đến việc chăm sóc hai anh em Đâu Đâu và Đô Đô?
Đó là bởi vì bọn chúng hoàn toàn không cần.
Buổi sáng sau khi ăn cơm sáng xong, hai anh em vừa lau miệng vừa cầm bình thủy tinh chạy ra ngoài. Bởi vì hôm nay bọn chúng với mấy người bạn thân muốn đi đào giun. Ba con gà mái nhà họ phải được nuôi thật béo tốt, có như vậy chúng mới có thể đẻ được nhiều trứng.
Hiện tại hai anh em chỉ cần chuẩn bị ba bữa một ngày, còn những chuyện khác thì người lớn không cần lo.
Chúng nhấc chân chạy đi chơi trong niềm vui sướng.
Nhưng bởi vì có Sư Tử đi theo không dời nửa bước nên Chu Lâm và Bạch Minh Châu đều rất yên tâm, cứ để chúng chạy đi.
Mỗi ngày hai anh em đều hoạt động rất nhiều nên ăn ngon ngủ khoẻ.
Những đứa trẻ khác có thể sẽ bị thiếu dinh dưỡng vì không có thịt để ăn, ngay cả trứng gà cũng rất khó để được ăn. Nhưng điều này sẽ không xảy ra với anh em chúng.
Thịt gà rừng, thịt thỏ hoang, với gà nhà và trứng gà, ngoài ra còn có cá, thịt lợn và những loại thực phẩm khác nữa.
Từ sau khi được sinh ra chúng đã được ăn rất nhiều, nên hai anh em đều có đủ dinh dưỡng thậm chí là thừa. Bởi vì trước đó chúng không hoạt động nhiều như vậy nên tiêu hao rất ít. Sau này chúng biết đi và chạy thì lúc này mới gầy đi một chút.
Nhưng khi đặt chúng cùng với những đứa trẻ khác thì sự khác biệt cũng rất rõ ràng.
Buổi tối hôm nay, Chu Lâm phải đi ra ngoài.
Đây là giao dịch đầu tiên sau vụ thu hoạch mùa thu. Nửa đêm trước khi anh ra khỏi cửa còn dặn dò Sư Tử: “Ngoan ngoãn ở nhà trông nhà cẩn thận nhé.”
Sư Tử kêu lên một tiếng giống như nó đang đồng ý với ông chủ của mình.
Chu Lâm đẩy xe đạp ra ngoài rồi lập tức xuất phát.
Lần này đến đây giao dịch, người đàn ông bán hàng đã thông báo với anh rằng địa điểm giao dịch lần sau sẽ không phải ở đây, sẽ được thay đổi sang nơi khác.
Anh ta đưa cho Chu Lâm một tờ giấy có ghi địa chỉ mới ở trên đó.
Chu Lâm vừa nhìn thấy thì lập tức có chút vui vẻ. Bởi vì địa chỉ giao dịch mới này gần hơn rất nhiều so với địa chỉ hiện tại, nên anh có thể tiết kiệm ít nhất khoảng nửa giờ đi lại.
Tất nhiên trên mặt Chu Lâm không để lộ ra điều gì. Anh chỉ khẽ gật đầu, rồi sau đó bắt đầu chọn hàng và lấy hàng.
Trước tiên anh chọn xong những đồ dùng mà nhà mình muốn đặt ở chỗ người đàn ông này. Đợi sau khi anh bán hàng xong thì sẽ quay về đây lấy và thanh toán tiền.
Anh chở hai lần hàng hóa đến cho tuyến dưới của mình. Sau khi tiền trao cháo múc, Chu Lâm mới quay lại thanh toán tất cả hàng hóa của mình.
Ba mươi cân gạo, mười cân thịt lợn, năm cân thịt bò và một cái đùi dê.
Từ khi có băng tuyết, con đường cung ứng thịt ở bên này thật sự rất phong phú. Không biết rốt cuộc họ nuôi ở chỗ nào?
Ngoài mấy thứ này, tất nhiên còn có cả trứng gà. Đây là thứ đều phải ăn mỗi ngày ở trong nhà, nên chắc chắn không thể thiếu được và anh muốn mang về một giỏ.