“Bây giờ con có viết được bản thảo giống như thế hay không?” Chị dâu cả Chu cũng không che giấu ý đồ của mình.
Vì sao lại đưa con trai đi đọc sách? Còn không phải là vì muốn con trai có tiền đồ hay sao, nếu có thể dựa vào cầm bút mà kiếm tiền, thế thì chị chả cần đi làm việc nữa, nằm trong nhà hưởng thụ thôi!
Chu Tam Đản còn nói câu gì đó, anh cả Chu đã chế nhạo: “Lúc này thằng bé mới đi học được có mấy ngày mà cô đã dám nghĩ chuyện này. Muốn giống như nhà thằng hai dựa vào cầm bút kiếm tiền, không học ít nhất mười năm thì đừng có mơ.”
“Mười năm?” Chị dâu cả Chu thất thanh.
“Không nghe sân khấu kịch nói sao, trước kia thi Trạng Nguyên cũng mất mười năm học hành gian khổ. Nhà thằng hai có thể dựa vào cái này để kiếm tiền, nếu đặt ở xã hội cũ trước kia thì ít nhiều cũng phải là một nữ Trạng Nguyên.” Anh cả Chu rót ngụm nước lạnh, nói.
Chị dâu cả Chu cảm thấy cuộc sống này không có hi vọng gì cả, những mười năm.
Làm sao chị ta chịu đựng nổi bây giờ, ngày nào cũng như ngày nào, thật đúng là mệt c.h.ế.t người!
Chuyện Chu Tam Đản sửa tên đã được quyết định như thế.
Tuy rằng hiện tại cậu bé đi học, nhưng mà thân là một thành viên trong nhà, Chu Tam Đản cũng rất bận.
Bởi vì trong nhà nuôi lợn, đến khi cậu bé tan học cũng phải đi nhổ cỏ cho lợn ăn, sau khi xong còn phải đi dọn rửa chuồng lợn.
Chị cả của cậu bé phải đi làm việc, chị hai lại tương đối thích làm đẹp, cảm thấy quá thối, cho nên bắt đầu từ năm nay việc dọn dẹp chuồng lợn được giao cho cậu bé.
Một ngày phải dọn dẹp một lần.
Sau khi xong việc thì muốn học gì thì học, làm hết bài tập về nhà, xong rồi thì đi đào giun về cho gà ăn, nhân tiện cho gà nhà chú ăn luôn.
Ngày hôm đó cậu bé đào hai bình giun, một bình cho gà mái nhà cậu bé ăn, một bình còn lại thì đưa qua cho gà mái của nhà chú ăn.
Lúc cậu bé tới, vừa vặn nhìn thấy bà nội đang cho Đâu Đâu và Đô Đô ăn trái cây đóng hộp.
Đâu Đâu và Đô Đô nhìn thấy cậu bé còn chào hỏi: “Anh Tam Đản, ăn cùng nhau đi.”
“Hai đứa ăn là được rồi.” Chu Tam Đản đổ giun vào cho gà mái ăn, xem ba con gà mái tranh nhau ăn cậu bé cũng rất thỏa mãn.
Mợ út đi vào cầm cái bát, đổ nước đường trong hộp trái cây đóng hộp ra: “Lại đây uống chút đi.”
Chu Tam Đản nói: “Bà nội, đây là đồ chú mua cho Đâu Đâu và Đô Đô ăn.”
Mấy đứa trẻ trong thôn đều hâm mộ hai đứa em họ của cậu bé, thật sự vô cùng hâm mộ.
Đứa nào cũng hy vọng cha mẹ của mình giống như chú thím của cậu bé, đương nhiên cậu bé cũng thế.
Ví dụ như trái cây đóng hộp này, cậu bé đến đây thì thường xuyên có thể nhìn thấy hai em họ đang ăn, đương nhiên cũng không chỉ có mỗi cái này, còn có sữa mạch nha và sữa bột nữa.
Đều có hết.
Cậu bé cũng rất hâm mộ.
Nhưng mà hâm mộ thì hâm mộ, cậu bé không ăn đồ ăn của em họ mình.
“Nước đường này hai anh em bọn chúng không ăn, cháu ăn cũng không có vấn đề gì.” Mợ út nói.
Nhưng mà Chu Tam Đản vẫn lắc đầu từ chối, phất phất tay rồi về nhà ngay, mợ út cũng đành phải tự mình uống nước đường.
Thật ra trái cây đóng hộp này là Chu Lâm mua về cho Bạch Minh Châu ăn, có điều Bạch Minh Châu không thích ăn, cứ có vị đường hóa học.
Cho nên để cho Đâu Đâu và Đô Đô làm đồ ăn vặt.
Có điều khẩu vị của hai anh em này cũng rất kén chọn, chỉ ăn hoa quả bên trong còn như nước đường những đứa bé khác đều thích thì bọn chúng lại không ăn.
Cho nên bình thường bà đều tự ăn hết, bà cảm thấy uống rất ngon mà.
Bạch Minh Châu ở trong phòng viết bản thảo đương nhiên cũng nghe được, nhưng cô cũng không thấy bất ngờ khi Chu Tam Đản không uống nước đường.
Đừng nhìn Chu Tam Đản là con trai của anh cả Chu và chị dâu cả Chu, nhưng những thứ như gien di tuyền thật sự thực rất mơ hồ.
Theo tuổi tác tăng lên, càng ngày cô càng cảm thấy Chu Tam Đản thật sự không giống cha cũng không giống mẹ, không phải cô hoài nghi cậu bé có phải con ruột hay không, khuôn mặt của Chu Tam Đản còn giống người chú như Chu Lâm đến hai phần kia mà, chắc chắn là con của anh cả Chu không thể nghi ngờ.
Nhưng tính tình thì thật không giống anh cả Chu.
Người còn chưa lớn, nhưng làm việc đã có một chút quy tắc của mình.
Ví dụ như đối với đồ vật của em họ là Đâu Đâu và Đô Đô, mợ út cho cậu bé thì cậu bé cũng sẽ không ăn.
Trừ khi là cô hoặc Chu Lâm gọi cậu bé qua nhà ăn thì cậu bé mới ăn, mợ út cho cậu bé, cậu bé đều lắc đầu, không thì phải có cô hoặc là Chu Lâm ở đây.
Thật là ứng với câu nói kia, cây trúc xấu ra măng tốt.
Một đứa bé ngoan như thế, ngay cả Bạch Minh Châu còn cảm thấy ngày sau chỉ cần không đi sai đường, nhà anh cả thật sự đã có trụ cột.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-hanh-trinh-tim-kiem-hanh-phuc-hoan-hao-cua-nu-phu/chuong-180.html.]
Cho nên khi cậu bé tìm cô hỗ trợ đặt tên, cô đã cho cậu bé một chữ thành, chính là chữ ‘thành’ trong ‘thành công’.
Hy vọng cậu bé có thể luôn luôn sống như thế.
Sau khi Bạch Minh Châu viết xong bản thảo thì ra ngoài, rửa mặt xong hỏi: “Mợ út, mợ có muốn về nhà ở vài ngày hay không?”
Mỗi tháng bọn họ đều sẽ để mợ út về nhà ở mấy ngày, chủ yếu cũng là không thể để cho mợ út vẫn luôn rời xa cậu út Cố như vậy được.
Mợ út cười nói: “Được, sáng mai mợ về nhà.”
Đến chạng vạng tối thì Chu Lâm mới về nhà lấy quần áo đi tắm ngoài sông, vừa nghe ngày mai mợ út phải đi về nhà vài ngày, anh không đi ra sông tắm nữa, trực tiếp vào trong núi.
Cũng phải đến khi trời tối anh mới trở về, mang về nhà hai con gà rừng, còn có ba bốn cân trứng gà rừng, bởi vì trong nhà còn có trứng gà cho nên không cần giữ trứng gà rừng lại, để một con gà rừng còn lại đều để mợ út mang về.
Nhưng mà mợ út chỉ lấy một con gà rừng, tính toán mang về nhà bồi bổ cho cậu út Cố, đồ còn lại thì không cần.
Vẫn là Bạch Minh Châu kiên trì để bà mang theo, lúc này mới mang đi một nửa trứng gà rừng.
Ngày hôm sau Chu Lâm đã ăn bữa sáng từ sáng sớm, đạp Đại Kim Lộc để đưa mợ út trở về, xong rồi mới về nhà làm việc.
Mà cũng vào buổi tối hôm nay sau khi mợ út trở về, Chu Lâm lại đạp xe đạp đi ra cửa, sau nửa đêm mới về nhà.
Tất cả đều thuận lợi, chỉ là về nhà mới ngủ hơn một tiếng đồng hồ đã phải dậy ăn sáng rồi đi làm việc.
Bạch Minh Châu thương, nhưng trừ việc làm chút gì ăn ngon cho anh thì cô cũng không có cách nào khác.
Chu Lâm mệt thì mệt, nhưng mỗi lần về nhà nhìn thấy cô vợ trẻ và hai đứa con trai, anh lại cảm thấy tràn trề sức lực.
Trong nhà có cô vợ trẻ và con trai là chỗ dựa tinh thần của anh, có thể cho anh nguồn năng lượng vô tận.
Nhưng mà nếu trong bụng vợ là một đứa con gái, thế thì cuộc đời của anh sẽ lại đạt đến đỉnh cao lần nữa.
Gần đây Bạch Minh Châu cũng đang nghiên cứu bụng của mình.
Cô cảm thấy chỉ sợ cái thai này của mình cũng là sinh đôi.
Vì sao lại cảm thấy như thế? Đơn giản là do bụng to quá nhanh, bắt đầu từ sau tháng thứ tư thì đã đang to lên rất rõ ràng, mấy ngày qua đi dường như lại to hơn một ít
Hồi mang thai Đâu Đâu và Đô Đô cô không có kinh nghiệm, cũng cố gắng không để cho mình bị kinh sợ hay buồn bã, cho nên chưa bao giờ nghĩ nhiều về những việc này.
Dù sao điều kiện của thời đại này cũng có hạn, bệnh viện huyện ở chỗ bọn họ quá thô sơ, không có cái gì gọi là sản kiểm cả.
Sản kiểm chính là có bác sĩ phụ khoa hỏi trạng thái của mình, sau đó lại kiểm tra một chút từ các phương diện của bụng, như thế coi như là sản kiểm.
Những thứ khác như rút m.á.u xét nghiệm gì đó thì căn bản là không có, siêu âm các thứ linh tinh càng không cần phải nói.
Đi khám bác sĩ chỉ dặn dò bổ sung dinh dưỡng các kiểu, mỗi thế thôi.
Cho nên sản kiểm gì đó cơ bản không cần thiết, thực sự có vấn đề gì thì mời bà Lý đến đây xem một chút là được, bà ấy được bệnh viện thừa nhận là bàn tay vàng đỡ đẻ.
Mà nguyên nhân cũng là vì kinh nghiệm khi có Đâu Đâu và Đô Đô, cho nên lúc này Bạch Minh Châu mới cảm thấy chỉ sợ cái thai này cũng là sinh đôi.
Không khác gì mấy so với lúc mang thai Đâu Đâu và Đô Đô.
Còn có một chuyện nữa, chính là khi ấy em họ dò hỏi cô thích kiểu người như thế nào, cô còn thuận miệng nói một câu, nếu có thể mang thai đôi thì càng tốt.
Cái thai đầu tiên của cô là Đâu Đâu và Đô Đô, cái thai thứ hai vẫn là sinh đôi, nói cách khác, cô là thể chất sinh đôi.
Loại thể chất thần kỳ kiểu không có thì thôi, một khi có sẽ nhất định là sinh đôi.
Bạch Minh Châu sờ sờ bụng, cảm thấy để cho Chu Lâm đi thắt ống dẫn tinh là đúng.
Bởi vì nếu cái thai này thật lại là sinh đôi tiếp thì cô sẽ có bốn đứa con.
Cô cũng không dám tin tưởng mình thân là con một, thế nhưng sẽ sinh bốn đứa con, dù đời trước hay đời này cũng chưa nghĩ tới.
Mà nếu Chu Lâm không thắt ống dẫn tinh, sau này cô lại vô tình mang thai sợ sẽ là sáu đứa con……
Không dám nghĩ không dám nghĩ, quá đáng sợ.
Trước kia cô đều cảm thán thời đại của bà nội người ta sinh con nhiều quá, đây là muốn để mình thành người cùng thế hệ với bà nội hay sao!
Nguyên nhân chính là vì suy đoán lần này mang thai lại là sinh đôi, cho nên Bạch Minh Châu cũng là rất chú ý bổ sung dinh dưỡng, chỉ cần là có thể ăn, cái gì cô cũng sẽ ăn một chút, tận lực để cho mình không thiếu chất gì.
Ngũ cốc hoa màu, gạo và mì tinh, hiện tại mỗi ngày hai quả trứng gà cũng không thể thiếu.
Ngoài ra còn có các loại quả hạch, năm ngoái có hạt dẻ và hạt thông chưa ăn hết.
Cô không ăn được quá nhiều cá, nhưng cô sẽ dùng đầu cá hầm canh đậu hũ, canh cá đậu hũ thơm nồng mùi sữa cô có thể uống hai bát.
Còn có cháo đậu đỏ, cháo gạo kê táo đỏ, cùng với một ít những thứ khác cô đều sẽ thay phiên ăn, cũng do nguyên nhân này nên cho dù là có thai, khí sắc của cô cũng rất tốt.