Nhưng anh ta cũng không quên rằng khi anh ta đến vay năm mươi đồng thì người em dâu Trương Kiều Mai của anh ta đã đưa cho anh ta một trăm đồng để hỗ trợ.
Cô em dâu này thật sự không có gì để chê cả.
Nhưng anh ta không thể vô ơn được, khi biết em trai trở về, đương nhiên anh ta liền vội vàng làm thịt một con đem bán lấy tiền để đưa cho em trai.
Còn lại chín con lợn, chín con lợn này hiện tại không bán, anh ta dự định đợi đến cuối năm làm thịt đem bán, vào cuối năm giá cả nhất định sẽ tốt hơn.
Ở lại đây một tiếng, sau đó Cố Quảng Hạ mới quay trở về.
“Quảng Hạ, cổ họng của chú ấy thật sự khỏi rồi sao?” Thấy anh ta trở lại, vợ Quảng Hạ liền chạy nhanh đến hỏi.
Cố Quảng Hạ gật gật đầu: “Đúng rồi, không có chút vấn đề gì cả.”
Vợ Quảng Hạ nhịn không được liền nói: “Thành phố lớn bên ngoài rốt cuộc là nơi nào vậy? Người bị câm hơn hai mươi năm vừa mới ra ngoài một chuyến đã có thể chữa khỏi bệnh rồi.”
Cố Quảng Hạ mắng: “Ai câm? Cô mới là người câm, làm sao Quảng Thu là người câm được, vốn dĩ chú ấy có thể nói chuyện được, chỉ là cổ họng bị thương do phát sốt mà thôi. Đương nhiên có thể khỏi bệnh nếu đến bệnh viện lớn bên ngoài chữa rồi!”
Vợ Quảng Hạ bị anh ta nói xối xả làm cho có chút bực bội, còn nói thêm: “Bây giờ con của Quảng Thu còn muốn mang họ của nhà họ Trương nữa không? Giọng của chú ấy đã khỏi rồi, lại còn đi theo em họ ra ngoài, còn có thể kiếm tiền như vậy.”
“Cô cho rằng mọi người đều là người qua cầu rút ván sao? Chỉ vì cổ họng của Quảng Thu đã khỏi nên không đáng tin cậy nữa sao? Lúc trước khi kết hôn không phải nói tốt rồi à!”
“Trước đây không phải là chú ấy bị khuyết tật sao? Bây giờ giọng nói của Quảng Thu đã khôi phục, thế vì sao mà lại vẫn muốn lấy họ của nhà họ Trương?”
“Lo mà nuôi lợn của cô đi, đừng có đi lo chuyện bao đồng!”
“...”
Mãi cho đến khi đưa cha mẹ vợ lên xe lửa thì Cố Quảng Thu mới ngồi xuống nghe họ kể về những thay đổi của quê hương trong năm qua.
Lần này quay lại, anh ấy gần như không nhận ra.
Bởi vì khắp nơi ở quê đều đã có điện.
“Cũng không mất nhiều thời gian đâu, vào tháng tám, những cột điện đó được nhân viên đến lắp mạch điện.” Chú Trương nói.
Sau khi có điện, đáng nói nhất chính là nhà ông Niên, nhà ông đội trưởng… Bây giờ chắc còn kém hơn nhà của ông bí thư chi bộ.
Bởi vì nhà ông Niên đã mua chiếc TV đầu tiên ở quê, vừa mua cách đây một tháng.
Sau khi mua chiếc TV này về, chưa kể thôn Ngưu Mông của họ, mà ngôi làng bên cạnh cũng trở nên náo nhiệt.
Đây là chiếc TV đầu tiên trong khu vực của họ.
Trước khi có TV, mọi người thường hỏi liệu nhà ông Niên có phải là gia đình vạn tệ hay không.
Rốt cuộc, không cần phải nói đến việc kinh doanh ở lò gạch đang diễn ra tốt đẹp, khi mọi người ngày càng giàu hơn, thì mọi người không còn sống trong những ngôi nhà bằng gạch thô nữa và tất cả đều chuyển sang nhà gạch nung, nên chắc chắn gạch nung sẽ bán chạy.
Bây giờ chiếc TV này đã về, thế là ai cũng chắc chắn rằng nhà ông Niên chính là hộ gia đình vạn tệ.
Tuy nhiên, cả ông Niên và bà Niên đều phủ nhận, tỏ vẻ không dám tưởng tượng tới.
Nhưng mọi người đều cảm thấy tám chín phần rằng họ chính là gia đình vạn tệ, nếu không thì một thứ như TM mà nói mua liền có thể mua về được sao?
Chưa nói đến chuyện người khác nghĩ thế nào, mà ngay cả chú Trương và thím Trương cũng đều có suy nghĩ như vậy.
“Nói mỗi anh em họ đều có tài sản lên đến chục nghìn đồng thì chắc là không có đâu, nhưng nếu cộng cả tiền thu được từ lò gạch thì chắc chắn có thể tới con số đó.”
Cố Quảng Thu nói: “Bây giờ cuộc sống của mọi người càng ngày càng tốt, tương lai chắc chắn sẽ ngày càng xuất hiện nhiều những hộ gia đình vạn tệ.”
Thật ra không phải anh ấy coi thường những gia đình vạn tệ, bởi vì chính bản thân gia đình anh ấy còn chưa trở thành hộ gia đình vạn tệ cơ mà.
Nhưng anh biết từ lâu Chu Lâm, người em họ của anh đã là người có vài nghìn đồng rồi, chỉ sợ bây giờ đã lên đến mười nghìn đồng tệ rồi.
Càng chưa nói đến chuyện anh và Niên Viễn Phương đã đi về phía Tây Bắc để kinh doanh than đá.
Việc này chắc chắn có lợi nhuận cao.
Anh ấy cũng không hỏi chi tiết chuyện này của em họ, mà em họ cũng không nói nhiều về vấn đề ấy, nhưng sau khi trải qua một thời gian ở phía Nam, Cố Quảng Thu đã hiểu ra một điều.
Nếu muốn kiếm tiền từ việc buôn bán lớn, thì đừng hy vọng nó sẽ dễ dàng.
Đối với một người như anh ấy thì chỉ cần làm theo em họ của mình, em họ của anh ấy sẽ không đối xử tệ với anh ấy, chưa kể đến việc em họ của anh ấy kiếm được rất nhiều tiền, một tháng kiếm được ba bốn trăm cũng rất kinh khủng rồi.
Anh ấy chưa bao giờ cảm thấy làm việc dưới trướng của em họ mình là vất vả cả, anh ấy cũng không cảm thấy số tiền đó ít.
Ngược lại, em họ của anh ấy đã cho anh ấy và Lý Thái Sơn rất nhiều.
Hai người bọn họ đều không có gì trong tay, cái gì cũng không có, dù là kỹ thuật lái xe hay là bằng lái cũng không, đều là do em họ dạy cho bọn họ.
Những chuyện này không cần thiết phải nói quá nhiều, nhưng trong lòng anh ấy đều biết rõ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-hanh-trinh-tim-kiem-hanh-phuc-hoan-hao-cua-nu-phu/chuong-302.html.]
Dù sao chỉ có một câu thôi, em họ đưa cho nhiều hay ít thì anh ấy cũng lấy, và anh ấy tuyệt đối sẽ không nói hai lời.
Cứ như vậy, Cố Quảng Thu đưa cha mẹ vợ đến Bắc Kinh.
Nhưng lần này Cố Quảng Thu trở về, anh ấy cũng đi gặp cha Thái Sơn.
Anh ấy hỏi cha Thái Sơn có muốn đi cùng không, nếu có anh ấy sẽ đưa ông đi cùng.
Bởi vì trước khi trở về, Lý Thái Sơn có nói với anh ấy về việc này.
Bố của Thái Sơn cũng muốn đến Bắc Kinh nhìn xem, nhưng mà cuối cùng nghĩ lại ông vẫn từ chối.
Bởi vì bà cụ Lý vẫn còn ở nhà, ông thân là con trai sao có thể nói đi là đi được chứ?
Mặc dù còn có các anh em và mấy đứa con trai nữa, nhưng khi gia đình ly tán, ông đã quyết định sẽ chăm sóc bà cụ rồi.
Hơn nữa gần đây thân thể của bà cụ không được khỏe, cho nên ông mới do dự, thôi thì chờ sau này có cơ hội lại nói chuyện này sau vậy.
Dù sao thì ở đó họ cũng đang bận rộn với công việc của mình nên ông cứ từ từ thôi.
Vì vậy Cố Quảng Thu chỉ đưa chú Trương và thím Trương đến Bắc Kinh.
Về phần phòng ở trong nhà cũng được giao cho người nhà họ Trương đi xem xét.
Lần này đến thủ đô, chú Trương và thím Trương vốn muốn mang một ít đồ ăn đến đó, sợ ở đó không có đồ ăn, nhưng Cố Quảng Thu đã từ chối.
Chỉ cần có tiền thì làm gì sợ không có gì ăn ở thủ đô đúng không? Vì vậy không cần phải mang quá nhiều đồ.
Tuy nói thì nói vậy, nhưng tất nhiên vẫn phải mang theo chăn mền, quần áo các thứ, cho nên hành lý vẫn có rất nhiều.
Chỉ là có Cố Quảng Thu ở đây thì mấy chuyện này cũng không phải là vấn đề gì lớn cả, vì thân thể của con rể rất khỏe mạnh.
Khi Cố Quảng Thu quay lại đón chú Trương và thím Trương thì Chu Lâm gọi điện về nhà.
Cho nên Trương Kiều Mai biết Cố Quảng Thu về đón cha mẹ, tất nhiên cô cũng rất vui mừng.
Lý do chính khiến cô ấy làm việc chăm chỉ bên ngoài là để bảo đảm cho cha mẹ.
Chỉ cần cô ấy có thể có thu nhập ổn định và kiếm tiền ở bên ngoài thì hai người họ sẽ bằng lòng đến thủ đô.
Nghe tin ông bà thông gia sắp đến đây nên cậu út Cố và mợ út liền sắp xếp phòng cho ông bà thông gia, còn hai người họ thì đến ở với cháu.
Căn phòng ở nhà cháu trai vẫn được dành riêng cho họ.
Bạch Minh Châu cũng tới, lại mang cho bọn họ một bình rượu nhân sâm khác.
“Lần trước Chu Lâm trở về đã ngâm rượu, dự định đợi chuẩn bị xong sẽ đưa cho cậu mợ. Bây giờ cậu mợ đã chuyển đến đây rồi, bình rượu này liền để ở chỗ này, chờ tháng sau là có thể uống rồi.” Bạch Minh Châu cười nói.
“Thằng nhóc này, sao lại mua nhân sâm đắt tiền như vậy?” Mợ út nói.
“Không phải mua đâu, là bạn bè bên ngoài tặng đấy, tặng cho ba củ, một củ là đưa cho cha đỡ đầu của bé ba nhà mình, còn hai củ anh ấy giữ lại để ngâm rượu.”
Cậu út Cố và mợ út cũng không từ chối hũ rượu nhân sâm này nữa.
Bởi vì mọi người đều biết cháu trai, cháu dâu và con dâu đều hiếu thảo, bây giờ điều kiện đã khá lên, mặc dù xa xỉ thì chắc chắn là xa xỉ vì một củ nhân sâm như thế này cũng có giá hai trăm đồng, đây còn là giá của mấy năm trước, bây giờ có thể đã cao hơn, đắt tiền hơn, nhưng rượu đã ngâm rồi, đừng nên đẩy lòng hiếu thảo của cháu ngoại ra ngoài.
Vài ngày sau khi họ chuyển đến đây, Cố Quảng Thu cùng cha vợ và mẹ vợ đã đến.
Thậm chí Trương Kiều Mai còn đến nhà ga để đợi.
Công việc kinh doanh trứng trà của cô ấy giờ đã mở đến ga, nấu chín xong cô ấy bỏ ra một ít tiền để đón xe buýt.
Hai gánh trứng trà này không phải là vấn đề lớn với cô ấy, người từng có khả năng làm việc kiếm công điểm bằng với đàn ông.
Khi Cố Quảng Thu và cha mẹ cô ấy đến ga xe lửa, thì hai gánh trứng trà đều đã được cô ấy bán hết, có thể thấy được công việc buôn bán của cô ấy rất bùng nổ.
“Kiều Mai!” Ánh mắt thím Trương sắc bén, vừa mới liếc nhìn thấy con gái mình, bà lập tức hét lên.
“Cha, mẹ!” Trương Kiều Mai cũng nhìn thấy và vô cùng phấn khích.
Đó là lần duy nhất trong đời cô ấy phải xa bố mẹ, và sau một thời gian dài xa cách, không cần phải nói thì cô ấy thật sự đã rất phấn khích khi gặp lại họ.
Đương nhiên chú Trương và thím Trương rất vui mừng khi gặp lại con gái, ngoại trừ việc có chút gầy thì không có vấn đề gì khác.
“Con gầy chỗ nào chứ? Hai người không biết đồ ăn ngon như thế nào đâu, thỉnh thoảng, Minh Châu sẽ bảo Đâu Đâu và những đứa trẻ khác mang một bát thịt hầm thêm rau, lâu lâu cô ấy sẽ mua một con vịt quay về, rồi bảo mọi người đừng nấu cơm, trực tiếp ăn luôn trong nhà ăn. Ngày hôm sau khi ra ngoài cô ấy còn nói với con là đừng làm gì cả, trong nhà đã mua sẵn đồ ăn rồi, muốn mời bọn con tới ăn.” Trương Kiều Mai cười nói.
Cố Quảng Thu nghe vợ nói, cũng mỉm cười.
Anh ấy biết sau khi vợ và các con của anh ấy đến thủ đô thì vợ chồng nhà em họ đã giúp đỡ nhà anh ấy rất nhiều.
“Quá khách sáo rồi, có cần dùng đến đâu?” Thím Trương liên tục nói.