Trứng gà rừng thì để lại một sọt, bán hai sọt, tổng cộng bán được năm đồng ba hào.
Tất cả những thứ họ bán hôm nay, tổng cộng thu được ba mươi đồng một hào.
Còn có giá hơn so với việc bán thịt lợn rừng lúc trước. Phải biết rằng một con lợn rừng lúc trước, tổng cộng cũng chỉ bán được hơn hai mươi đồng.
Nhưng mà lần này cũng là do những con thú hoang đợt này đều thật sự rất béo, không giống con lợn rừng năm ngoái. Nó ở trong hố sâu bị đói đến mức không còn sức lực, hơn nữa lúc ấy mấy nhà bọn họ còn để lại ba đến năm cân thịt để ăn.
Số lượng vẫn ít hơn so với chỗ gà rừng thỏ hoang này.
Cầm tiền trong tay, Chu Lâm lập tức đưa cho mỗi người bọn họ mười đồng.
Nhưng Lý Thái Sơn cũng không cầm hết số tiền này. Anh ta cũng không phải là người có lòng tham không đáy như Vương Nhị Anh. Anh ta đưa lại anh Lâm của anh ấy năm đồng.
Cố Quảng Thu cũng lấy ra năm đồng đưa cho em họ của anh ấy giống như vậy.
“Các anh đang làm cái gì vậy?”
“Anh Lâm. Nếu không có anh dẫn chúng tôi đi lên núi thì chúng tôi cũng chỉ có thể bắt được một hai con gà rừng, như vậy cũng là may mắn rồi. Chúng tôi cũng không dám mơ đến việc bắt được nhiều gà rừng và thỏ hoang như vậy.” Lý Thái Sơn cầm năm đồng còn lại là đã cảm thấy thỏa mãn lắm rồi.
Cố Quảng Thu gật đầu. Cả đời này anh lên núi săn mồi cũng chưa bao giờ bắt được nhiều như ngày hôm nay đi cùng với em họ của anh ấy.
Cho nên nếu muốn anh ấy lấy nhiều tiền như vậy thì trong lòng anh ấy cũng cảm thấy có lỗi.
Chu Lâm đưa lại cho bọn họ hai đồng, và vẫy tay nói: “Việc đi kiếm thịt thú rừng trong núi chậm lại một chút. Sau này chúng ta sẽ chọn thời gian vào núi tiếp.”
Nghe thấy lời này, Cố Quảng Thu cười, ngay cả Lý Thái Sơn cũng định về lập tức chuẩn bị đồ dùng cho lần sau vào núi!
Ba người về đến thôn thì trời đã tối đen.
Lý Thái Sơn mang về nhà hai con gà rừng và hai cân trứng gà rừng.
Cha Thái Sơn và Kim Tiểu Linh thở phào nhẹ nhõm khi nhìn thấy anh ta trở về. Nếu không thấy anh ta về thì họ sẽ phải lên núi đi tìm.
Chỉ có mẹ Thái Sơn là bình tĩnh nhất. Bà ấy vội vàng đi đóng cửa, sau đó mới nhỏ giọng nói: “Hôm nay về muộn như vậy, có phải các con đi bán thổ sản vùng núi không?”
Cha Thái Sơn và vợ Kim Tiểu Linh của anh ta đều nhìn anh ta.
Lý Thái Sơn cười ha hả: “Vẫn là mẹ hiểu chúng con nhất.”
Lúc này mẹ Thái Sơn mới đắc ý nhìn cha Thái Sơn và con dâu: “Hai người xem, tôi nói không sai chứ. Thằng bé đi cùng Chu Lâm ra ngoài thì không cần lo lắng nhiều.”
Một câu nói này có thể cho thấy được bà ấy rất tin tưởng Chu Lâm.
“Trước đó mấy ngày, không phải không bắt được con thú nào sao?” Cha Thái Sơn lập tức nói.
Từ đầu đến cuối ông ấy đều không tin vào những lời của người dân trong làng nói.
Lý Thái Sơn nhận nước do cô vợ tri kỷ của anh ta mang đến. Anh uống mấy chén nước rồi mới thở hắt ra, nói: “Đó là do anh Lâm cố ý. Anh ấy không muốn chơi với Vương Nhị Anh, muốn anh ta hết hy vọng, cho nên mới làm như vậy!”
Sau đó anh ta kể lại chuyện hôm nay bọn họ vào núi bắt được nhiều thú hoang như thế nào. Cuối cùng anh ta còn mắng người thu mua hàng đó, nhìn đồ vật của bọn họ nhiều như vậy mà ép giá thật thấp!
Sau khi nói xong những việc này, anh ta mới lấy từ trong túi ra đống đồng xu có các mệnh giá lớn bé khác nhau: “Ngoại trừ gà rừng và trứng gà rừng mang về thì năm đồng này là tiền hôm nay chúng con bán được. Nhưng mà anh Lâm có nhiều hơn một chút, còn chúng con ít hơn một chút. Mẹ, mẹ cất chỗ này đi.”
Bởi vì đứa con trai lớn Lý Thái Sơn này sống cùng với hai người già bọn họ nên tiền bạc vẫn là do mẹ anh ta quản lý.
Nhưng đợi sau này cha mẹ già rồi, thì tất cả tiền đều là của vợ chồng anh ta. Mấy nhà khác thì không được chia.
Mẹ Thái Sơn cực kỳ vui mừng, vội vàng nhận lấy và tính toán lại. Lúc này bà mới lấy từ trong đó ra lăm hào đưa cho con dâu để cô ấy giữ làm tiền riêng.
Lúc đầu, Kim Tiểu Linh đã cảm thấy rất vui vẻ khi mẹ chồng sẵn lòng đưa cho cô ấy lăm hào để tiền riêng, nhưng cuối cùng sau khi ăn cơm xong cô ấy với Lý Thái Sơn về phòng, Lý Thái Sơn lại đưa cho cô ấy hai đồng nữa.
Kim Tiểu Linh mở to mắt nhìn người đàn ông của mình.
“Anh Lâm cho anh bảy đồng, hai đồng này là anh giấu đi. Em cất đi.” Lý Thái Sơn nhỏ giọng nói.
Kim Tiểu Linh cong môi cười, khẽ gật đầu.
Mà trong nhà chú Trương, Cố Quảng Thu không có nhiều lo lắng quá mức như vậy. Anh ấy mang về bảy đồng, rồi lấy ra trước mặt chú Trương và thím Trương, đưa cho Trương Hiểu Mai giữ.
“Vậy mà chị dâu còn lo lắng Chu Lâm sẽ tìm chị ấy vay tiền. Anh nói xem chị ấy đang nghĩ cái gì vậy?” Buổi tối lúc đi ngủ, Trương Hiểu Mai nói.
Cố Quảng Thu cũng không biết.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-hanh-trinh-tim-kiem-hanh-phuc-hoan-hao-cua-nu-phu/chuong-112.html.]
Trương Hiểu Mai phàn nàn về chị em dâu một câu, rồi mới thấp giọng nói với Cố Quảng Thu: “Đợi sau khi em sinh con xong, sau đó xem lúc nào có thời gian anh đưa em vào thành phố một chuyến. Chúng ta đi mở sổ tiết kiệm và bỏ tiền trong nhà vào đó để tiết kiệm.”
Trong nhà có chút tiền tiền tiết kiệm nhưng phải làm sổ tiết kiệm để cất vào đó thì mới an toàn.
Cố Quảng Thu cầm tay cô ấy ngụ ý tất cả đều nghe cô ấy.
“Anh cũng mệt mỏi cả ngày rồi, mau ngủ đi. Ngày mai bảo mẹ chần cho anh hai quả trứng gà rừng, rồi nấu thêm chén bột ngô để ăn.” Trương Hiểu Mai dịu dàng nói.
Cố Quảng Thu khẽ sờ bụng cô ấy, rồi mới ngủ.
Trương Hiểu Mai cười. Mặc dù người đàn ông thô lỗ này không nói được, nhưng sống với anh ấy thật sự rất tốt. Sau khi có anh ấy, trong lòng cô ấy thật sự rất kiên định.
Chỉ có Bạch Minh Châu không thèm để ý đến số tiền mà Chu Lâm mang về, để Chu Lâm tự mình đi cất.
Thật ta, tiền ở trong nhà ngoại trừ lúc mới đến đây Bạch Minh Châu xem qua để biết nó được cất ở đâu thì không bao giờ động đến nữa.
Chu Lâm ngưỡng mộ vợ nhất về điểm này.
Không phải vợ nhà ai cũng đều gắt gao nắm chặt quyền kinh tế trong tay sao. Nhưng cô không hề quan tâm đến điều đó, có lúc cô đếm tiền cùng anh, đếm xong còn đi rửa tay xà phòng……
Hôm nay anh nói với cô rằng anh mang về mười mấy đồng, cuối cùng cô khẽ gật đầu không nói gì. Anh nói anh không thấy vui khi mang tiền về nhà.
Nhưng mà việc đó không khiến anh vui thì anh đã có một việc khác để đền bù.
Còn về việc đó là chuyện gì thì Phật nói rằng: Không thể nói.
Sau khi Vương Nhị Anh rời đi, mợ út mới nói: “Người này không làm được chuyện gì tốt, cháu nên ít tiếp xúc với anh ta.”
Chu Lâm khẽ cười: “Mợ à. Mợ yên tâm đi. Cháu quá biết anh ta như thế nào, hiện tại cháu cũng không muốn có liên quan gì đến anh ta.”
Mợ út thấy anh hiểu chuyện, lập tức gật đầu và không nói gì nữa.
Sau khi Chu Lâm đi đóng cổng lại, mới cười tủm tỉm nói: “Mợ à, mợ đoán xem chúng cháu mang gì về?”
“Không phải đều ở đây hết sao?” Mợ út nhìn trên mặt đất, nửa sọt trứng gà rừng, một bó thảo dược hạ hỏa và cả hạt dẻ.
Chu Lâm lập tức đưa mắt ra hiệu cho vợ mình.
Bạch Minh Châu mỉm cười. Cô cũng không có ý giấu mợ út, lập tức mở bó thảo dược kia ra. thì rễ của nhân sâm rừng lập tức lộ ra.
“Ôi trời!” Mợ út kinh ngạc: “Sao cháu lại tìm được thế?”
Chu Lâm bắt đầu khen ngợi vợ mình cực kỳ may mắn đến mức nước miếng bay tứ tung. Anh chưa nhìn thấy thì cô đã phát hiện ra, thực sự là mắt lửa ngươi vàng……
Bạch Minh Châu không nghe tiếp được nữa, xoay người đi vào nhà nhìn Đâu Đâu với Đô Đô. Bây giờ đã là 3 giờ chiều, hai anh em này vẫn còn đang ngủ trưa.
Sáng hôm sau khi trời còn chưa sáng rõ, Chu Lâm đã đi vào thành phố bán cây nhân sâm mà họ đã mang về đó.
Không nhiều không ít, vỏn vẹn bán được hai trăm đồng.
Chu Lâm lập tức gửi vào sổ tiết kiệm của nhà mình.
Trong sổ tiết kiệm này có khoảng bốn trăm đồng, còn về chút tiền lãi thì có thể không tính đến.
Khi Chu Lâm mang sổ tiết kiệm về, mợ út lập tức dặn dò đi dặn dò lại anh rằng: “Chỗ tiền này cháu phải cất cho kỹ, cũng không được đi mua xe đạp gì đó. Không có tác dụng. Bây giờ cháu đã có vợ có con nên suy nghĩ một chút xem nhà này có phải sửa sang lại một chút hay không? Sau này Đâu Đâu với Đô Đô lớn lên cũng sẽ cần mỗi đứa một phòng phải không?”
Ban đầu, bà ấy không muốn dặn dò Bạch Minh Châu bởi vì vợ của cháu ngoại mình quá chiều chồng nên không có tác dụng.
Nên bà ấy nói chuyện trực tiếp cháu ngoại thì sẽ có tác dụng hơn.
“Được được được, mợ à. Mợ cứ yên tâm đi. Cháu không mua đâu.” Chu Lâm khẽ gật đầu.
Lúc này mợ út mới yên tâm mang miến khoai lang đỏ mà cháu ngoại đưa đi về. Bạch Minh Châu cũng chuẩn bị một ít trứng gà rừng, nhưng mà bà ấy không cần và bảo cô cứ giữ lại để nhà mình ăn.
Nhưng bà ấy mới về nhà chưa được mấy ngày, Chu Lâm đã đạp chiếc Đại Kim Lộc của mình đến, và mang miến khoai lang đỏ và trứng gà rừng đến đó!
Lúc trước anh bảo mợ út mang nhiều miến khoai lang đỏ về một chút, khoảng mười cân.
Nhưng bà ấy không cần, và chỉ mang về mấy cân để cậu út Cố thỉnh thoảng thay đổi khẩu vị là được.
Cho nên hôm nay anh gấp gáp đạp chiếc Đại Kim Lộc đến đây trước khi Triệu miệng rộng về nhà mẹ đẻ khoác lác.
Và cũng mang theo miến khoai lang đỏ với mấy cân trứng gà rừng đến.
Nhưng mà mợ út không hề vui vẻ chút nào. Bà ấy thật sự bị tức chết, thẳng tay véo tai cháu ngoại mình: “Cháu có còn coi mợ là mợ út của cháu không hả? Mợ đã bảo cháu rằng chỗ tiền ấy để tiết kiệm, cháu coi lời mợ nói là gió thoảng bên tai phải không?”