Nhưng đứa trẻ biết khóc sẽ được bú.
Mỗi lần cho b.ú để tránh cậu bé kêu la, Bạch Minh Châu đều cho cậu bé ăn no trước, sau đó mới cho anh trai Đâu Đâu ăn.
Nhưng cho dù phải đợi một lúc lâu mới đến lượt, Đâu Đâu cũng không vội vàng, chỉ khi được cho ăn thì mới dùng sức.
Trong thời gian này, hầu như đều là Bạch Minh Châu và mợ út chăm sóc hai anh em bọn chúng.
Mỗi sáng Chu Lâm đều thức dậy sớm, ăn sáng xong thì phải đi làm. Mãi đến xế chiều anh mới mệt mỏi trở về. Nhưng dù vậy, Chu Lâm cũng đã học cách giặt tã cho con, học cách vỗ lưng để con ợ sữa.
Mỗi ngày sau khi tan làm trở về, anh sẽ đến để bế con dỗ con. Bọn trẻ dường như cũng nhớ giọng nói của anh. Ngay cả khi đang nằm nhưng nghe thấy giọng nói của anh, chúng cũng sẽ đảo mắt, giống như đang tìm người vậy.
Tuy nhiên, hiện giờ hai anh em cũng có nhiều thời gian ngủ, cả ngày chỉ ăn no rồi ngủ, ngủ rồi lại ăn, còn một việc nữa là ị. Nếu ị xong không thoải mái thì sẽ gào khóc để người ta dọn sạch cho chúng, sau đó sẽ quan sát ngôi nhà của chúng một lúc rồi mới lần lượt ngủ thiếp đi.
Mợ út nói với cô rằng, bây giờ chúng còn nhỏ sẽ dễ chăm hơn, không phải ăn thì chính là ngủ, chỉ cần chăm sóc tốt hai đứa là được.
Khi bọn trẻ lớn hơn, đặc biệt là khi biết bò thì thực sự không thể rời mắt khỏi chúng. Nếu không sẽ không biết chúng sẽ nhét gì vào miệng vào giây phút tiếp theo.
Chúng có thể bắt lấy thứ gì đó và nhét vào miệng, phải đặc biệt chú ý.
Bạch Minh Châu ghi lại tất cả những điều này.
Cũng là lúc cô đang ở cữ được nửa chừng thì khoản tiền nhuận bút thứ ba đã được chuyển đến.
Người đưa thư biết rằng Bạch Minh Châu hiện đang ở cữ. Lần trước anh ấy đến thì thấy cô đang mang một cái bụng to.
Anh ấy còn được mợ út nhét cho một nắm đậu phộng lớn: "Cậu nhóc cháu cũng hãy hưởng chút phúc của nhà bác!"
Khi người đưa thư nghe kể cô sinh được một cặp song sinh nam, anh ấy cũng rất ngưỡng mộ. Anh ấy cầm lấy nắm đậu phộng mà bà mợ của Bạch Minh Châu cho và liên tục nói cảm ơn.
Sau khi nhận đậu phộng, anh ấy đưa thư và giấy chuyển tiền cho mợ út, nói: "Bác chuyển giúp cháu nhé, cứ như lần trước vậy, ký nhận là được."
"Vậy cháu đợi một chút." Mợ út cười tươi đưa vào cho cháu dâu.
Bạch Minh Châu cầm lấy, nhìn một lượt, tiền vẫn là số tiền đó, vé cũng là những vé đó, nhưng lần này không giống như lần trước, có thêm vài tờ vé vải, đây là thứ cô đề cập trong bức thư lần trước, cũng là muốn mua vải cho mợ út may quần áo.
Lúc đầu chỉ là thử hỏi xem sao nhưng không ngờ tòa soạn báo lại thực sự gửi đến cho cô.
Nhưng Bạch Minh Châu không biết, chủ biên của tòa soạn báo cảm thấy hơi có lỗi với cô.
Vì chất lượng ba quyển sách mà cô gửi đến thực sự cao, cho dù một quyển sách có nhuận bút bốn mươi đồng cũng khá hợp lý.
Hơn nữa, sau khi phát hành cũng đặc biệt được đón nhận, những ngày gần đây còn nhận được khá nhiều thư của độc giả gửi đến tòa soạn báo, độ nổi tiếng không cần bàn cãi.
Chỉ là không có cách nào, không thể đích thân gặp cô.
Vì vậy, chỉ có thể cố gắng đáp ứng yêu cầu của ông "Quý Bạch" bằng những tấm tem phiếu này.
Bạch Minh Châu không biết những chuyện này nhưng cô đã có tem phiếu rồi thì đương nhiên có thể chuẩn bị đi mua vải về may quần áo cho mợ út.
Tuy nhiên, những thứ này cũng phải âm thầm làm mới được, nếu không thì mợ út sẽ không chịu nhận đâu.
Vì theo bà ấy nói thì đây đâu phải là tới để chăm sóc cô ở cữ, đây rõ ràng là tới để hưởng phúc, ở nhà thì không được như vậy.
Nhưng Bạch Minh Châu lại rất biết ơn bà ấy, thật lòng biết ơn. Từ khi mợ út tới thì cô thật sự chẳng phải lo lắng gì cả, cho dù là tã của con hay là chuyện một ngày ba bữa ăn.
Đều khiến Bạch Minh Châu cũng nảy sinh ý định muốn giữ mợ út ở lại thường xuyên.
Tuy nhiên, cuối cùng nghĩ lại thì cũng không thể làm như vậy được.
Mợ út đã lớn tuổi rồi, thêm cậu út ở bên kia cũng chẳng có ai chăm sóc. Nếu bà ấy cứ ở đây mãi thì bên ngoài cũng sẽ có người nói này nói nọ.
Cuối cùng nghĩ đi nghĩ lại đành phải thôi.
Việc đi mua vải cho mợ út may quần áo thì không cần Chu Lâm đi. Lý Đại Sơn lại vừa khéo phải đi cùng Lý Đại Hải lên thành phố để báo cáo.
Giờ đây có thông báo gì được phát xuống, đội trưởng đều sẽ cho hai anh em họ đi, trừ khi là chuyện quan trọng thì mới tự mình đi xa.
Tuy nhiên, Lý Đại Sơn đi theo chủ yếu chỉ là phụ, Lý Đại Hải mới là người quan trọng.
Chu Lâm liền giao việc đi mua vải cho Lý Đại Sơn. Lý Đại Sơn mua một ít về giao cho vợ mình.
Chị Đại Sơn còn tưởng người đàn ông thô lỗ này mua cho cô ấy, còn có chút cảm động, nhưng sau khi cảm động thì lại kịp phản ứng, đây là giấu tiền riêng sao?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-hanh-trinh-tim-kiem-hanh-phuc-hoan-hao-cua-nu-phu/chuong-77.html.]
“Em đừng nghĩ lung tung nữa. Là Chu Lâm nhờ anh mua, còn bảo anh chuyển lời, đây là vải để may hai bộ quần áo mùa hè cho mợ út của cậu ấy.” Lý Đại Sơn nói.
Chị Đại Sơn nghe vậy thì lườm anh ấy, nói: “Em còn tưởng là anh đã tỉnh ngộ rồi mua cho em!”
Lý Đại Sơn: “…” Cũng may không phải, không thì trận đòn này là không thể tránh khỏi rồi.
Mợ út không biết cháu trai và cháu dâu đã may quần áo cho bà ấy, nếu không bà ấy sẽ đánh cháu trai.
Bởi vì bà ấy thật sự không cảm thấy việc đến đây giúp đỡ là chịu thiệt thòi gì.
Nhà cháu trai ăn đồ ngon, họ ăn gì bà ấy cũng ăn theo. Sau khi đến đây, bà ấy được ăn bánh mì trắng, thịt và trứng còn nhiều hơn cả những năm qua cộng lại.
Hơn nữa, cả ngày bà ấy chỉ nấu cơm, giặt tã bẩn của cháu ngoại và quần áo của cả nhà.
Thực ra nếu bà ấy không từ chối, vợ của cháu trai còn không muốn để bà ấy giặt tã và quần áo.
Sợ bà ấy đau lưng.
Vợ cháu trai muốn bỏ ra một đồng để thuê người giúp đỡ.
Giặt quần áo một tháng được một đồng. Chỉ cần Bạch Minh Châu nói ra, nhà nào có con gái chắc chắn sẽ đồng ý để con gái đến giặt, còn đảm bảo giặt sạch sẽ, không có một chút bụi bẩn nào!
Chuyện tốt này tìm ở đâu được chứ?
Nhưng mợ út không đồng ý, bà ấy đến đây không phải là để giúp đỡ sao, cần gì phải thuê người?
Sau này vợ cháu trai phải chăm hai đứa trẻ không có thời gian, có thể đi thuê người giúp việc. Nhưng có bà ấy ở đây thì không cần, bà ấy cũng không thấy phiền hà.
Dù là cháu trai hay cháu dâu đều rất hiếu thảo với bà ấy, rất kính trọng bà ấy.
Vì vậy, sau khi mợ út đến đây thì sống rất thoải mái.
Chỉ khi Bạch Minh Châu ở cữ đủ ba mươi ngày, mợ út của cô mới định về nhà.
Bởi vì tính cả tháng ở cữ, bà ấy đã đến đây khá lâu rồi. Hơn nữa bây giờ vợ của cháu trai bà ấy cũng không có gì bất ổn. Bà ấy đã dạy hết những gì cần dạy về cách chăm sóc con cái, phần còn lại thì cứ để cháu dâu tự học.
Tuy nhiên, mợ út cũng rất lưu luyến, đặc biệt là đối với hai anh em Đâu Đâu và Đô Đô.
Chớp mắt một cái, hai cậu bé đã tròn một tháng tuổi. Bởi vì Bạch Minh Châu được ăn ngon nên sữa mẹ dồi dào, đủ chất, một mình Bạch Minh Châu cũng đã nuôi hai cậu bé mũm mĩm.
Điều quan trọng là làn da của hai anh em đều giống mẹ Bạch Minh Châu, rất trắng, khiến người ta rất yêu thích.
Bây giờ, hàng ngày thím Trương đều đến xem hai anh em, ước gì có thể bế về nhà nuôi.
Những chuyện này tạm thời không nhắc tới, mợ út cũng phải về nhà rồi. Bạch Minh Châu và Chu Lâm đều rất luyến tiếc.
Mợ út cười nói: "Lần sau mợ út đến thăm các cháu, các cháu đừng chê mợ út phiền nhé."
"Mợ út, sau này mợ út cứ đến ở đây vài ngày mỗi tháng đi. Bây giờ chị dâu của cháu đang mang thai, mợ cũng nên thỉnh thoảng qua thăm chị ấy chứ?" Chu Lâm nói.
Nói đến chuyện này cũng thật khiến người ta dở khóc dở cười.
Bởi vì không lâu sau khi thím Trương lấy tã của Đâu Đâu và Đô Đô về nhà đặt dưới gối, Trương Kiều Mai đã có thai.
Kinh nguyệt bị chậm mười ngày nên cô ấy mới phát hiện mình mang thai.
Cả gia đình nhà họ Trương đều rất vui mừng.
Chỉ vì chuyện này, thím Trương đã gửi cho Bạch Minh Châu hai cân trứng mà bà ấy đã cố gắng tiết kiệm được để cho cô ấy ăn.
Nhưng chính xác thì không phải cho cô ăn mà là để cô ăn xong sẽ có sữa tốt cho Đâu Đâu và Đô Đô, vì hai anh em là những người có công!
Bạch Minh Châu chỉ có thể bật cười vì điều này.
Tuy nhiên, hiện tại việc này không phải là một cách thuyết phục rất tốt sao? Mọi người đều mong mợ út đến ở một thời gian.
"Chị dâu cháu đang mang thai, nếu có thể mợ út nên thường xuyên đến thăm chị ấy." Bạch Minh Châu cũng gật đầu nói.
Sao mợ út có thể không hiểu ý của họ? Bà ấy cười nói: "Được, nếu các cháu không thấy mợ út phiền thì mợ út sẽ thường xuyên đến!"
Lúc này Bạch Minh Châu mới cười và lấy ra hai bộ quần áo mà chị Đại Sơn đã may cho mợ út: "Mợ út thử xem có vừa không."
Đến giờ mợ út mới biết là hai người đã may quần áo cho bà ấy. Bà ấy lập tức đi đánh Chu Lâm: "Thằng nhóc này, mợ đã nói với cháu rằng đừng chuẩn bị gì cả. Mợ còn không có quần áo mặc hay sao?"
Chu Lâm để bà ấy đánh vài cái mới cười nói: "Mợ út, quần áo trên người mợ đều đã vá rất nhiều vải cũ rồi. Mợ phải đổi thôi, cũng mặc quần áo mới đi."
"Mợ đã già rồi, còn cần mặc quần áo mới làm gì? Nếu mợ muốn thay mới thì mợ đã lấy vải mà cháu đưa năm ngoái để may rồi, cháu lại lãng phí tiền." Mợ út lại đánh anh một cái.