Hơn nữa bà không ngăn cản con dâu Hứa Nhã nhà mình thường xuyên qua lại với Bạch Minh Châu, bởi vì Bạch Minh Châu thực sự có phúc, hai đứa bé Đâu Đâu và Đô Đô cũng khiến người ta rất thích.
Là kiểu thích mà ai nhìn đều muốn ôm về nhà nuôi.
Người khác không biết nhưng bà biết rất rõ ràng, lý do Trương Hiểu Mai một phát đã sinh được đứa con trai luôn chính là bởi vì mẹ cô ấy xin một tấm tã có dính vía của bé trai nhà Chu Lâm về.
Cho nên con dâu bà đi lại qua đó dính chút hơi của mấy đứa trẻ con cũng tốt.
Hứa Nhã không biết suy nghĩ trong lòng mẹ chồng, chỉ là đơn thuần qua đây ngồi tán gẫu với Bạch Minh Châu, đương nhiên cũng nhìn xem Đâu Đâu và Đô Đô.
Thời điểm cô ấy sang, Bạch Minh Châu đang ở trong phòng sáng tác.
Hiện tại cô coi cái này như là công việc chính thức, mỗi ngày cứ đúng chín giờ là bắt đầu viết, mãi cho đến mười một giờ rưỡi mới nghỉ. Buổi chiều hai giờ lại tiếp tục viết, đến năm giờ thì nghỉ ngơi.
Cô là một người có tính tự hạn chế rất cao, nếu đã coi đây là công việc chính thì phải nghiêm túc làm việc.
Trừ thời gian dùng để viết sách, những lúc khác cô đều tự mình sắp xếp, kỳ thật rất tự do.
Trên cơ bản một tháng tiền nhuận bút là ba mươi đồng, cô có thể cầm chắc trong tay.
Sau lần trước thì tiền nhuận bút lại gửi đến đây một lần nữa, cũng là ba mươi đồng cùng một ít phiếu.
Biết Bạch Minh Châu đang sáng tác, sau khi Hứa Nhã đến thì ngồi xuống chiếu nói chuyện cùng mợ út, Đô Đô lập tức bổ nhào lên người cô ấy.
Hứa Nhã cười đón lấy thằng bé, nói với mợ út: “Còn nhờ có mợ lại đây hỗ trợ mới được, bằng không chỉ có một mình Minh Châu thì làm sao mà trông được hai đứa khỉ con quậy như giặc này.”
Mợ út cười: “Không khó trông đâu, buổi sáng mợ dẫn bọn chúng ra cửa đi bộ một vòng rồi mới về.” Lại hỏi Hứa Nhã: “Viễn Phương lại đi làm rồi à?”
"Vâng.” Hứa Nhã gật đầu.
Mợ út nói ngay: “Cậu ấy có công việc chính thức trong thành phố, là người đi làm ở đơn vị đứng đắn, ngoài kia không ít người hâm mộ cháu đấy.”
Niên Viễn Phương cũng rất biết cách làm người, hôm trước có qua đây mượn xe đạp còn gì? Đến lúc trả xe lại mua một gói đường phèn cho Đâu Đâu và Đô Đô ăn.
Nhưng mà đường phèn cất đi rồi, không được cho hai anh em ăn nhiều đồ ngọt quá, nếu không hàm răng sẽ bị hỏng mất.
Như bây giờ, sau khi ăn cơm xong xuôi, Bạch Minh Châu sẽ bảo hai anh em đi súc miệng.
Đừng nhìn hai đứa còn nhỏ nhưng bọn chúng biết học theo dáng vẻ của người lớn, chỉ là Đô Đô hơi nghịch ngợm, đến khi súc miệng xong sẽ uống luôn nước súc miệng, sau đó đắc ý dào dạt nhếch miệng cười với mẹ mình.
Mỗi lần như thế Bạch Minh Châu rất là bất đắc dĩ, nhưng mà cô đã có chuẩn bị từ trước, dùng nước sôi để nguội cho hai nhóc súc miệng.
Gần đây cô đang chuẩn bị dạy hai anh em đánh răng.
Tạm thời không nói đến những chuyện này, Hứa Nhã trò chuyện với mợ út rất vui, sau khi Bạch Minh Châu một hơi viết xong một phần tác phẩm đang dang dở mới ra ngoài.
Khi nhìn thấy Hứa Nhã, có một câu thơ lập tức xuất hiện ở trong đầu Bạch Minh Châu “Tiếp thiên liên diệp vô tận bích, ánh nhật hà hoa biệt dạng hồng.”
Ừm, đúng là như thế.
Kiều diễm ướt át, chính xác là trạng thái bây giờ của Hứa Nhã, giống như một đóa hoa sen tắm rửa sương sớm mà không biết mình đã nở rộ kiều diễm đến mức nào.
Trong nụ cười của Bạch Minh Châu mang ý trêu chọc.
Mà dáng vẻ có nhiều ẩn ý sâu xa này của cô làm Hứa Nhã cảm thấy cô đã nhìn ra được cái gì, sắc mặt nhịn không được mà đỏ lên.
“Cô nhìn cái gì thế.” Hứa Nhã nói.
Bạch Minh Châu cười ngồi xuống: “Không nhìn gì cả, chỉ là cảm thấy Niên Viễn Phương rất có phúc.”
“Anh ấy có phúc hơn Chu Lâm hay sao?” Hứa Nhã cũng không lặng yên để cô chê cười mình, phản kích lại.
Bạch Minh Châu cười cười: “Mấy ngày nay đi chơi trong thành phố thấy thế nào? Có gì vui thì giới thiệu cho tôi với, chờ khi nào rảnh tôi bảo Chu Lâm đưa cả nhà đi chơi.”
Ngay lập tức Hứa Nhã giới thiệu một bộ phim điện ảnh vừa mới ra, thật sự rất là hay.
Thông qua nói chuyện phiếm, Bạch Minh Châu đã biết lần này Niên Viễn Phương trở về làm cho Hứa Nhã vui vẻ, nhưng mà không có cách nào khác, mới không bao lâu đã lại đi rồi.
Lần sau về nhà chắc cũng phải sang tháng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-sach-hanh-trinh-tim-kiem-hanh-phuc-hoan-hao-cua-nu-phu/chuong-148.html.]
Tuy rằng tiền lương ở đơn vị vận chuyển khá cao, nghe nói còn có thể kiếm được không ít lợi lộc, nhưng giữa hai vợ chồng thì lại ở cùng nhau thì ít mà xa cách thì nhiều.
Chuyện Niên Viễn Phương trở về cũng chỉ là một nốt nhạc đệm.
Sau khi anh ta ở lại vài ngày rồi đi làm, thì trời lại mưa.
Nếu nói rằng trận mưa lớn trước đó đều được mọi người mong đợi thì ngay cả Chu Lâm cũng thật sự không muốn trận mưa này tới.
Bởi vì anh nhìn thấy lúa mạch trên đồng ruộng sắp được thu hoạch rồi, và cả các loại lương thực khác nữa. Chúng cũng đã ở giai đoạn cuối cùng rồi. Nếu mà lúc này trời mưa thì làm sao có thể xử lý được chứ?
Nếu mà lại mưa tận bảy tám ngày giống với trận mưa trước đó thì mọi thứ sẽ hỏng hết.
Cũng may dù trận mưa này rất lớn nhưng cũng chỉ sau hai ba ngày thì bầu trời lập tức trong xanh.
Nhưng mà bởi vì thời tiết rất dễ lặp đi lặp lại nên ông đội trưởng cũng phải quan sát vài ngày. Sau đó ông ấy mới vội vàng thổi kèn thu hoạch vụ hè lên.
Tuy rằng trời rất nóng nhưng thời tiết có thể thay đổi bất cứ lúc nào nên tất cả mọi đều không dám chậm trễ một chút nào. Ngay cả Chu Lâm cũng như vậy, tinh thần cũng phải tập trung gấp nhiều lần.
Anh cùng mọi người đi sớm về trễ để bắt đầu thu hoạch lúa mì trong đợt thu hoạch vụ hè năm nay.
Lương thực được thu hoạch trong vụ hè cũng không nhiều lắm. lúa mì, lúa mạch, đậu xanh, đậu Hà Lan và các loại lương thực khác chứ không giống như đợt thu hoạch vụ thu. Về cơ bản tất cả lương thực đều phải được thu hoạch.
Cho nên thời gian bận rộn để thu hoạch lương thực vụ hè khá ngắn.
Chỉ là tất cả mọi người đều làm việc rất vất vả.
Hậu quả của việc đi sớm về muộn như vậy chính là ngày nào mọi người về nhà cũng đều tùy tiện ăn mấy miếng rồi lập tức ngã lăn ra ngủ.
Không chỉ có Chu Lâm, những người đàn ông khác đều không ngoại lệ.
Bởi vì thời tiết không được tốt nên ngay cả Bạch Minh Châu cũng tham gia thu hoạch. Nhưng mà cô không xuống ruộng mà chỉ là đi đến sân phơi lương thực để hỗ trợ thôi.
Tuy rằng việc phụ trách bên sân phơi lương thực này cũng khá là nhẹ nhàng, nhưng trách nhiệm cũng rất lớn. Bởi vì họ không được phép lơi lỏng, luôn phải chú ý thời tiết.
Nếu bầu trời hơi xấu một chút thì lập tức phải thu gom toàn bộ lương thực lại. Tuyệt đối không được để cho lương thực ngấm nước, nếu không sẽ là tội nhân của toàn bộ đại đội.
Lần này Bạch Minh Châu xem như được đích thân trải nghiệm cảm giác vừa ăn cơm vừa nhìn bầu trời khó khăn như thế nào.
Bởi vì pháo thả vài lần mà không nổ, lương thực vừa mới được mang ra phơi chưa đến nửa giờ, thì chỉ vì trên trời có một đám mây đen kéo đến nên mọi người lập tức thu gom toàn bộ lương thực lại và dùng bạt ni lông để che lại.
Cuối cùng khi mọi người làm xong mọi việc thì đám mây đen kia lại thong thả ung dung bay đi. Vì thế mọi người lại mở lương thực ra để phơi.
Nhưng chưa đến một giờ, mây đen lại kéo đến. Mọi người lại vội vàng thu gom lương thực để phòng ngừa.
Dù sao mấy ngày này Bạch Minh Châu đi phụ trách việc phơi lương thực thì đều làm như vậy. Nên cô thật sự cảm nhận được rất rõ loại khó khăn vất vả này.
Nhưng bởi vì lần này cô đến đây làm công nên ấn tượng của mọi người đối với cô tốt hơn rất nhiều.
Họ biết cô vẫn còn phải viết bản thảo, một tháng có thể kiếm được nhiều tiền như vậy, nhưng nhìn thấy thời tiết không tốt, không phải cô cũng gác lại chuyện kiếm tiền và đến tăng cường hỗ trợ hay sao?
Điều đó thật sự rất tốt!
Mấy ngày Bạch Minh Châu làm công ở trong sân phơi lương thực, Đâu Đâu và Đô Đô đều giao cho mợ út chăm sóc.
Không có cách nào để diễn tả lòng cảm kích của Bạch Minh Châu. Mợ út không chỉ quan tâm chăm sóc hai anh em Đâu Đâu và Đô Đô mà còn làm mọi việc chu đáo từ chuyện cơm nước cũng làm rất tốt. Sau đó bà ấy nhờ thím Trương mang cơm đến đây.
Cố Quảng Thu và Trương Hiểu Mai cũng đi làm công. Một mình thím Trương vừa chăm sóc Tiểu Niên Sinh vừa làm việc nhà. Lúc đi đưa cơm, bà ấy lập tức đưa Niên Sinh đến đây để mợ út hỗ trợ trông coi một chút. Bà ấy lập tức đi lấy rổ và mang cơm trưa cho mọi người.
Cố Quảng Thu và Trương Hiểu Mai thì không nói, nhưng thức ăn của Chu Lâm và Bạch Minh Châu rất ngon.
Không chỉ có trứng gà, còn có cà chua, dưa leo với bánh hấp. Ngoài ra còn có một hộp trái cây và chè đậu xanh.
Tất nhiên là chè đậu xanh này đã được dùng nước giếng để ướp lạnh. Lúc uống vừa mát vừa ngọt, cực kỳ ngon.
Chu Lâm ở bên này cũng như vậy. Anh uống chè đậu xanh lành lạnh dịu ngọt nên cả người đều cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
“Bây giờ tôi không cần phải hâm mộ anh Lâm anh nữa.” Lý Thái Sơn cũng đang uống chè đậu xanh, cười nói.
Nếu là mẹ anh ta thì chắc chắn bà ấy sẽ không tốn sức và lười nấu cho anh ta ăn, nhưng bây giờ anh ta đã có vợ. Từ lúc bắt đầu thu hoạch vụ hè, vợ anh ta vẫn luôn nấu chè đậu xanh cho anh ta ăn.
Chu Lâm mỉm cười, nhưng anh cũng không nói gì. Anh hơi lo lắng cho vợ anh khi đi phơi lương thực ở sân phơi dưới thời tiết này. Nếu cô bị cảm nắng thì phải làm sao?